Editor: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Tuyền
Bảo châu Trú nhan à… Diệp Ly buồn bực nhớ đến viên minh châu xanh
biếc, sáng lấp lánh là một trong ba phần thưởng khiến người khác thèm
thuồng mà mình vừa nhận được. Nghe nói người đeo Bảo Châu Trú Nhan có
thể bảo trì nhan sắc vĩnh viễn. Đối với nữ nhân bình thường thì đồ vật
này có sức hấp dẫn hơn hẳn đồ trang sắc hay xiêm y lộng lẫy. Nhưng đối
với người có tuổi tâm lí rất lớn và tuổi sinh lí mới chỉ mười lăm như
Diệp Ly thì không hấp dẫn lắm. Ai cũng yêu thích cái đẹp, nhưng hiện giờ nàng còn rất trẻ, sau này thì chỉ cần để tâm chăm sóc một chút, dung
mạo bên ngoài sẽ tương đương với tuổi, cũng vẫn xinh đẹp như thường. Nếu như năm mươi tuổi mà lại có khuôn mặt của tuổi hai mươi, Diệp Ly không
chắc mình sẽ thích điều này. Huống hồ, nàng rất nghi ngờ cái gọi là
thanh xuân vĩnh viễn của Bảo Châu Trú Nhan. Ít nhất như trưởng công chúa Chiêu Dương, chủ nhân của Bảo Châu Trú Nhan, dù so với những phụ nhân
đồng tuổi có trẻ hơn chút ít nhưng còn xa mới đạt tới trình độ hoa thơm
đang nở. Nhưng… nàng không quan tâm không có nghĩa là người khác có thể
tùy ý cướp đoạt.
“Xin phụ thân thứ lỗi, Bảo Châu Trú Nhan đã không còn ở trên người Ly nhi.” Diệp Ly thản nhiên nói.
“Làm sao lại thế được?” Diệp Oánh hoảng sợ kêu lên, sau đó nhìn Diệp
Ly đầy nghi ngờ, nói: “Tam tỷ tỷ không nỡ dâng Bảo Châu Trú Nhan lên
sao? Oánh nhi cũng chỉ suy nghĩ cho Chiêu Nghi nương nương thôi, dù sao
Chiêu Nghi nương nương cũng là chỗ dựa của Diệp gia ta.”
Đối với những lời này, Diệp Ly thầm cười nhạt. Chỗ dựa? Những đại gia tộc thế gia chân chính đứng vững hàng trăm năm, có mấy người dựa vào
quan hệ ôm váy đàn bà chứ?
“Tứ muội nghĩ nhiều rồi. Chỉ là một viên minh châu thôi. Cho nên ta đã tặng người khác rồi.”
“Tặng người khác? Sao con có thể tặng Bảo Châu Trú Nhan cho người
khác?” Vương thị thất thanh kêu lên. Trên đời này có nữ nhân nào không
muốn có được Bảo Châu Trú Nhan? Nếu như không vì con gái trong hậu cung, chỉ sợ Vương thị cũng muốn giữ Bảo Châu Trú Nhan làm của riêng.
Diệp Ly lấy làm kỳ quái nhìn bà ta một cái, rồi lộ vẻ khó hiểu nói:
“Ly nhi năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, còn lâu mới tới lúc cần Bảo Châu
Trú Nhan.” Nàng không có suy nghĩ như cổ nhân, cho rằng tuổi mười bốn,
mười lắm là lúc đẹp nhất của một cô gái. Cho dù nữ nhân cổ đại trưởng
thành sớm nhưng mười bốn mười lăm tuổi vẫn còn non nớt. Dù xinh đẹp như
Diệp Oánh thì cũng không bằng Dao Cơ phong tình, quyến rũ.
Diệp lão phu nhân cau mày, nói với Diệp Li: “Ly nhi tặng cho người
nào thế? Để chúng ta xem có thể phái người đi đổi lại không. Đổi thành
vật quý giá hơn cũng được.”
Diệp Ly cau mày, nhìn thẳng Diệp lão phu nhân không chớp mắt, thần sắc cổ quái hỏi: “Đổi lại?”
Diệp lão phu nhân làm người vô cùng khôn khéo, sao không biết việc
đòi lại lễ vật đã tặng ra ngoài là thất lễ cỡ nào. Nhưng Bảo Châu Trú
Nhan thật sự có tác dụng rất lớn đối với Chiêu Nghi nương nương, chắc
hẳn tin tức về Thịnh Hội Bách Hoa hai ngày nay đã truyền vào trong cung, nếu Chiêu Nghi nương nương hỏi thì phải có câu trả lời cho tốt. Hơn nữa bà cũng không tính dùng danh nghĩa Diệp gia đi đòi lại đồ mà chỉ muốn
Diệp Ly ra mặt đòi về. Tất nhiên Diệp lão phu nhân càng hoài nghi đây
chỉ là lí do từ chối của Diệp Ly vì không muốn dâng đồ ra thôi. Nặn ra
một nụ cười từ ái, Diệp lão phu nhân nhẹ giọng: “Cháu ngoan, tổ mẫu biết làm vậy là thất lễ. Nhưng cháu cũng phải biết tầm quan trọng của Bảo
Châu Trú Nhan đối với Chiêu Nghi nương nương. Chiêu Nghi nương nương ở
trong cũng cũng không dễ dàng gì, nếu có Bảo Châu Trú Nhan thì có thể
nhận thêm phần hoàng ân…”
Diệp Ly nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Nhưng thưa tổ mẫu, cháu đã đưa Bảo Châu Trú Nhan và Tuyết Âm cầm tới cho đại cữu cữu rồi.”
Diệp Thượng thư không vui, tức giận nhìn thẳng Diệp Ly: “Đù sao. Đại
cữu cữu của con cần Bảo Châu Trú Nhan thì có ích gì?” Nếu là người khác, Diệp Thượng thư còn có thể phái người cản lại, đằng này lại là đưa cho
đại cữu cữu của thê tử đã mất, Diệp Thượng thư quả thật không có gan
làm. Thanh Vân tiên sinh có hai người con trai và một người con gái. Con thứ Từ Hồng Ngạn là người duy nhất của dòng chính Từ thị còn đang làm
quan. Thật ra, điều khiến cho Diệp Thượng thư cảm thấy áp lực nhất chính là đại cữu cữu Từ Hồng Vũ, người đã rời kinh thành từ mười năm trước,
đồng thời cũng nổi danh là người giàu có nhất thiên hạ. Khác với Từ Ngự
sử vừa nho nhã, vừa sắc bén lại rất nguyên tắc, vị này nghe nói còn giỏi hơn cha, lúc nào cũng mang dáng vẻ nho nhã, ôn hòa, phong độ, nhưng nếu người nào hắn nhìn không vừa mắt thì chắc chắn kẻ đó sẽ sống không bằng chết. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay Diệp Thượng thư không dám đưa Diệp Dung tới thư viện Ly Sơn dù có tầng quan hệ thông gia này. Vị anh
vợ này cũng không chính trực như vẻ ngoài đâu, năm đó hắn hiểu rất rõ.
Diệp Ly cười nhẹ, nói: “Vài ngày trước, đại cữu cữu gửi thư nói Tùng
phong cầm của ông ngoại đã bị ném hỏng, cho nên vừa nhận được Tuyết Âm
cầm, Ly nhi liền phái người đưa ngay đến chỗ ngoại tổ phụ. Thuận tiện
gửi luôn Bảo Châu Trú Nhan tặng Đại cữu mẫu.” Tất nhiên là cũng tiện tay gửi luôn Tử Ngọc Sai nghe nói có tác dụng dưỡng thân cho nhị cữu mẫu.
Nét mặt Diệp Thượng thư có chút vặn vẹo, không biết tại sao khi nghe
con gái nói Tùng Phong cầm của nhạc phụ đại nhân bị ném hỏng, hắn đột
nhiên thấy lạnh sống lưng, đáy lòng cũng thầm chột dạ. Vì vậy mà không
cố ý làm khó Diệp Ly, chỉ miễn cưỡng trách nhẹ: “Con… đứa nhỏ này, tại
sao lại không thương lượng với phụ thân, mẫu thân trước?”
Diệp Ly âm thầm cau mày, phụ thân làm quan lâu qua nên đầu óc bị hỏng hay thật sự nghĩ rằng Vương thị hiền lương thục đức? Tặng lễ vật cho
nhạc phụ còn phải thương lượng với thiếp phù chính sao? Thương lượng
xong nàng còn đem được đồ đi tặng sao?
“Tại Ly nhi suy nghĩa không chu toàn. Cũng bởi đại cữu cữu nói không
hiểu sao ngoại tổ phụ tức giận, Ly nhi không thể ở bên người để làm tròn chữ hiếu, hôm nay nhận được Tuyết Âm cầm nên nhất thời vui vẻ, lập tức
phái người đưa đi ngay.” Diệp Ly áy náy cúi đầu.
Diệp Thượng thư miễn cưỡng cười nói: “Phụ thân biết Ly nhi rất hiếu thuận.”
“Phụ thân…” Diệp Oánh lo lắng kêu lên.
Diệp Thượng thư nghiêm mặt, khoát tay nói: “Chuyện này thôi đi, không cần nói nữa. Một lát đưa cho Nguyệt Nhi nhiều ngân phiếu một chút, việc trong cung không ít.”
Dù Vương thị không cam lòng nhưng bà ta đi theo Diệp Thượng thư hai
mươi năm, hiểu rõ trượng phu của mình. Nhìn sắc mặt của ông là biết
chuyện này không thể bàn thêm, trong lòng lại oán hận Diệp Ly và Diệp
phu nhân đã qua đời. Lần nào cũng vậy! Chỉ cần vừa nhắc tới Từ gia, hắn
sẽ không nghĩ gì đến mình nữa, chẳng lẽ Từ gia là nhạc gia của hắn còn
Vương gia không phải sao?
Ra khỏi Vinh Nhạc đường, Diệp Ly buồn chán thở dài một hơi, nghiêng đầu nói với Diệp Oánh phía sau: “Tứ muội, ta đi về trước.”
Diệp Oánh làm như không nghe thấy lời Diệp Ly, nhẹ nhàng nói: “Tam
tỷ, tỷ thật hào phóng, bảo vật vô giá như vậy mà không thèm nhìn đã mang đi tặng người khác.”
“Tứ muội nói đùa rồi. Ngoại tổ phụ và hai vị cữu mẫu cũng không phải
người ngoài. Hơn nữa hai vị cữu cữu, cữu mẫu cũng rất quan tâm chăm sóc
tỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ sinh ra ở phủ Thượng thư nhưng từng ngọn cây, cọng cỏ
cũng không có tự mình làm ra. Hôm nay ra tay liền nhận được mấy món đồ,
tất nhiên là muốn dâng lên hiếu kính trưởng bổi. Dù sao… làm người thì
phải có lòng biết ơn.” Còn các ngươi, những năm gần đây ăn bám đồ cưới
của mẹ ta, có bao giờ nghĩ tới tâm tình của ta không?
“Tam tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội xin nghe.” Diệp Oánh cắn răng nhỏ giọng nói.
Diệp Ly cười một tiếng: “Ta chỉ là một tục nhân, chỉ biết dùng những
đồ chơi này báo đáp công ơn của trưởng bối. Không so được với tứ muội
thanh cao thoát tục, không cần những vật ngoài thân này. Tứ muội đi
thong thả.”
“Tam tỷ tỷ đi cẩn thận.’
Không để ý đến sắc mặt biến ảo của Diệp Oánh đứng ở phía sau, Diệp Ly thản nhiên bước về phía Thanh Dật hiên: “Thanh Sương, sai người nói với Triệu di nương, đã tới lúc rồi. Cho phu nhân có việc để làm đi. Gần đây ta không muốn gặp bọn họ.”
“Dạ, tiểu thư.”