So với Mặc Tu Nghiêu không chút lưu tình trào phúng mắng chửi, hiển nhiên Từ Thanh Trần mây trôi nước chảy khách khí xa cách như vậy càng làm cho Đông Phương U không biết làm thế nào. Đông Phương U nhìn Từ Thanh Trần hồi lâu, mới âm thầm thở dài hỏi: ” Công tử Thanh Trần có tin lời của ta không?” Từ Thanh Trần mỉm cười không nói, cũng không nói là tin hay không.
Đông Phương U hiển nhiên đã coi sự im lặng của Từ Thanh Trần là cam chịu, thản nhiên nói: ” Công tử Thanh Trần cứ việc yên tâm là được, sở dĩ ta lựa chọn gả cho Định Vương làm Trắc Phi, thực sự không phải là muốn sự sủng ái của Định Vương hay cái gì khác. Chỉ vì phụ tá Định Vương mà thôi. Một khi Định Vương quân lâm thiên hạ, Đông Phương U sẽ lui thân theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, tuyệt sẽ không lưu luyến Định Vương cũng sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho Định Vương phi.”
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Đông Phương cô nương hiện tại cũng có thể đi truy cầu hạnh phúc của mình. Thứ cho tại hạ nói thẳng, Định Vương thoạt nhìn cũng không cần ngươi phụ tá. Mặt khác, chắc là Đông Phương cô nương quá lâu chưa xuống núi, cho nên không biết thế gian này một ít ước định đã thành quy củ. Ví dụ như, Trắc Phi. . . Không thể nói lấy gả, mà là nạp.” Nữ nhân có thể quang minh chính đại nói ra gả cho Định Vương như thế, sao lại thật sự không tranh giành như nàng nói. Có lẽ nàng thật sự không cần sự sủng ái của Định Vương, đó là bởi vì cái nàng muốn càng quan trọng hơn so với sự sủng ái của Định Vương. Từ Thanh Trần xưa nay không hề có thiện cảm gì với mấy cái gọi là thế gia lánh đời truyền kỳ này, về phần cái gọi là chọn chủ thay trời, càng là lời nói vô căn cứ. Nếu quả thật có cái nhãn lực kia, mười năm trước đã nên đi ra. Ngày hôm nay tuy đại thế còn không coi là sáng tỏ, nhưng rõ ràng cơ hội của Mặc Tu Nghiêu là lớn nhất. Khi tăng thêm thế lực của núi Thương Mang sáng tạo ra một bá chủ nhất thống thiên hạ xác thực không khó. Nhưng những điều này, cho dù không có người của núi Thương Mang, Định Vương phủ cũng có thể làm được, cần gì phải dính vào thanh danh như vậy?
Trong mắt Đông Phương U hiện lên một chút tức giận, đối với Từ Thanh Trần không cho mình mặt mũi như thế thực khó cảm thấy tâm bình khí hòa. Nhưng thái độ của Từ Thanh Trần lại khiến cho nàng không cách nào phát tiết lửa giận trong lòng ra, trong lúc nhất thời thần sắc trên mặt trở nên có chút phức tạp khó phân biệt.
Đông Phương U trước sau như một biết rõ ưu thế cùng với năng lực của mình, nhưng nàng cũng biết rõ, thiên phú bẩm sinh của mình đối với dạng người có tâm chí kiên định như Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần trước mặt này không có chút tác dụng nào, cho nên cũng không tự rước lấy nhục. Bình tĩnh nhìn Từ Thanh Trần nói: “Ta có một số việc muốn tự mình gặp mặt Định Vương nói chuyện. Có lẽ Định Vương sẽ không cho ra đáp án giống như vậy, dù sao. . . công tử Thanh Trần cũng không thể đại diện toàn quyền Định Vương phủ, không phải sao?” Lông mày tuấn tú của Từ Thanh Trần chau lên, từ chối cho ý kiến. Chỉ thản nhiên nói: “Định Vương hiện tại không rảnh.”
Đông Phương U cũng không nóng nảy, “Ta có thể đợi.”
Từ Thanh Trần nhíu mày nhìn cô gái trước mắt, đột nhiên từ đáy lòng cảm thấy nữ nhân này là một phiền phức. Nhưng hắn lại không biết, nữ nhân này xác thực là thứ phiền toái, nhưng lại không phải phiền toái của Mặc Tu Nghiêu .
Đông Phương U quả nhiên vô cùng có tính nhẫn nại, Từ Thanh Trần ngồi trong đại sảnh cùng nàng uống sáu bảy chén trà. Mà ngay cả công tử Thanh Trần vốn bình tĩnh thong dong cũng cảm thấy ngồi đối diện một nữ tử như vậy mà không nói gì có chút không nhịn được rồi, Đông Phương U lại không có chút ý tứ không kiên nhẫn nào. Thần thái đoan trang ngồi ở trong sảnh, thỉnh thoảng nhấp nhẹ mấy ngụm trà xanh.
Cho đến gần buổi trưa, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mới khoan thai đến chậm. Chứng kiến dưới khuôn mặt tao nhã của Từ Thanh Trần che dấu cứng ngắc cùng bất đắc dĩ, tâm tình Mặc Tu Nghiêu rõ ràng khá hơn nhiều. Khách và chủ ngồi xuống, Mặc Tu Nghiêu khoan thai dựa vào thành ghế tặng quyền chủ đạo cho Diệp Ly. Diệp Ly mỉm cười nhìn Đông Phương U cười nói: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh của vị cô nương này.”
Đông Phương U đứng dậy dịu dàng cúi đầu, nói: “Tiểu nữ Đông Phương U, bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Đông Phương cô nương không cần đa lễ, bản phi và Vương gia có chút việc nhỏ, lại khiến cô nương đợi lâu.” Đông Phương U mỉm cười nói: “Sao có thể, có công tử Thanh Trần tiếp đãi, tiểu nữ và Thanh Trần công tử vô cùng tận hứng.” Mặc Tu Nghiêu cười nhìn Từ Thanh Trần nói: “Đã như vậy, Đông Phương cô nương có chuyện gì sao không trực tiếp nói với công tử Thanh Trần? Hiện nay sự vụ lớn nhỏ của Định Vương phủ phần lớn đều do công tử Thanh Trần xử lý.” Nghe vậy, Đông Phương U khẽ cau mày nói: “Vương gia, thứ cho tiểu nữ nói thẳng. Tuy Vương gia và Vương phi kiêm điệp tình thâm, Vương gia cũng trọng dụng tin tưởng một tộc Từ thị. Ngoại thích chuyên quyền từ xưa đến nay đều là căn nguyên của hỗn loạn, huống chi Vương gia hiện nay chưa chính thức kiến công lập nghiệp, nếu tương lai…”
Ba người trong đại sảnh yên lặng nhìn Đông Phương U khuyên can mà im lặng. Cũng không phải những lời này có vấn đề gì, nếu ở một thời điểm nhất định, những lời này thậm chí có thể được coi là lời vàng ngọc. Nhưng vấn đề là, Đông Phương cô nương hiện tại không phải là người thân thiết của Định Vương phủ cũng không phải tâm phúc của Định Vương phủ, gọn gàng dứt khoát như vậy còn tưởng là nói bậy người Từ gia trước mặt người Từ gia và Định Vương phi thật sự rất tuyệt sao? Những lời của cô nương này thật ra là học thuộc lòng từ trong sách gì ra à?
Thật vất vả đợi đến lúc Đông Phương U nói xong rồi, Diệp Ly mới mỉm cười nói: “Đa tạ Đông Phương cô nương khuyên bảo, những chuyện này chắc hẳn trong lòng Vương gia đều biết.”
Đông Phương U khẽ nhíu mày, nhìn Diệp Ly có chút bất mãn mà nói: “Định Vương phi, tuy Từ gia là ngoại tổ gia của ngài, nhưng tục ngữ nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống chi ngài còn không phải con gái Từ gia, chẳng lẽ ngài không một lòng suy nghĩ vì Định Vương phủ sao? Chuyện mưu lợi vì gia tộc như vậy, há lại là đạo làm vợ làm phi?”
Diệp Ly im lặng, cô nương này không chỉ muốn làm trung thần liệt sĩ, còn muốn làm Ban Chiêu Trưởng Tôn hoàng hậu*(làHoàng hậuduy nhất củaĐường Thái TôngLý Thế Dân. Suốt thời gian còn sống, bà nổi tiếng làtri kỷcủa Đường Thái Tông, giúp ông đắc lực trong hậu cần, từgia sựđến việc vận động hậu phương.). Nếu truyền nhân các đời núi Thương Mang đều là cái dạng này, Diệp Ly thật sự hoài nghi bọn họ rốt cuộc bò lên trên vị trí Vương Hậu như thế nào đấy. Sớm nên bởi vì lời thật thì khó nghe mà bị Hoàng đế giết chết mới đúng.
“Đông Phương cô nương, những chuyện này tạm thời còn không cần ngươi cân nhắc. Không bằng ngươi nói một chút ngươi đến Định Vương phủ rốt cuộc có chuyện gì. Như thế nào?” Diệp Ly rốt cục không nhịn được đánh gãy lời của nàng hỏi. Trên gương mặt xinh đẹp của Đông Phương U toát ra một thần sắc không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Định Vương phi, ngài còn nghe không hiểu sao?” Phát hiện chỉ số thông minh của mình bị người hoài nghi, Diệp Ly vô cùng vô tội, “Bản phi nên nghe rõ cái gì?”
Đông Phương U nói: “Ta là vì phụ tá tân quân mới xuống núi đấy.”
“Vậy ngươi tới tìm tân quân của ngươi đi ah.” Tâm tình Diệp Ly cũng có chút tối tăm phiền muộn, nhàn nhạt trả lời. Đông Phương U bị nghẹn, trong lòng buồn bực đến quên mất Diệp Ly một lúc sau mới cười nhạt nói: “Tân quân núi Thương Mang đời này tuyển định chính là Định Vương. Ta chính là truyền nhân núi Thương Mang thế hệ này, nên phụng mệnh trời đến đây phụ tá Định Vương.”
Diệp Ly nhìn nàng, hỏi: “Cái Đông Phương cô nương gọi là phụ tá, là tiến vào Định Vương phủ làm Trắc Phi của Vương gia sao?” Đông Phương U chẳng hề để ý mà nói: “Đây chỉ là kế sách tạm thích ứng mà thôi. Nếu Định Vương đã cưới vợ, ta sẽ không xen vào, đợi đến lúc Định Vương nhất thống thiên hạ, ta sẽ công thành lui thân.” Diệp Ly nghiêng đầu giao vấn đề cho Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia, ngài xem rồi xử lý? Có muốn thu một nữ mưu sĩ hay không?”
Mặc Tu Nghiêu trả lời không chút lưu tình, “Đuổi nàng ra cho Bản vương, lãng phí thời gian của Bản vương.”
“Định Vương!” Đông Phương U kinh ngạc mở to hai mắt, trừng mắt Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương thật sự không muốn biết ta có thể mang cho ngươi chỗ tốt gì sao? Thế lực núi Thương Mang so với trong tưởng tượng của ngươi còn nhiều hơn nhiều lắm.” Mặc Tu Nghiêu mắt cũng không nhấc lên, hờ hững nói: “Bản vương không có hứng thú đối với núi Thương Mang gì đó của ngươi, huống chi. . . Có truyền nhân như ngươi vậy, chỉ sợ cho dù núi Thương Mang có thể chống đỡ trăm vạn hùng binh cũng không dùng được.”
Nói như vậy, quả thực còn khó có thể tiếp nhận hơn so với trực tiếp xem thường núi Thương Mang ,Đông Phương U. Nàng thật tâm thành ý muốn phụ tá Mặc Tu Nghiêu, nàng cũng tin tưởng dưới sự tương trợ của núi Thương Mang cùng với nàng, Định Vương nhất định nhất thống thiên hạ, trở thành một đời hùng chủ trong thời gian ngắn nhất. Mà thanh danh cùng địa vị của núi Thương Mang từ nay về sau sẽ càng thêm vang dội và củng cố. Nhưng lại không nghĩ rằng, Mặc Tu Nghiêu lại sẽ xem thường nàng cùng với thế lực phía sau nàng như thế.
Nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu đang nhìn Diệp Ly, trong nội tâm Đông Phương U hiện lên một tia hiểu ra. Nghiêng đầu chuyển hướng Từ Thanh Trần, nhíu nhíu mày nói: “Nếu Định Vương không cách nào tiếp nhận biện pháp này của ta, như vậy cũng có thể đổi một cái.” Thần sắc Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt không có động tĩnh, chỉ nghe Đông Phương U cất cao giọng nói: “Nếu Định Vương không muốn ta gả vào Định Vương phủ phá hỏng cảm tình giữa Định Vương và Vương phi, như vậy, ta gia nhập Từ gia cũng được.”
Ba người ở đây đồng thời sửng sốt, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đồng loạt nhìn về phía Từ Thanh Trần. Hiện nay Từ gia chỉ có Từ Thanh Trần và Từ Thanh Viêm là chưa thành hôn, chắc Đông Phương U này không muốn gả cho Từ Thanh Viêm chưa từng gặp mặt, cho nên chỉ có công tử Thanh Trần rồi. Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lập tức trở nên nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn công tử Thanh Trần phảng phất như đang nhìn một khối thịt mỡ tốt nhất. Nếu như công tử Thanh Trần có thể đổi lấy sự tương trợ của núi Thương Mang, như vậy hiển nhiên vẫn vô cùng có lợi. Đương nhiên, nữ tử tên là Đông Phương U này chỉ có thể ngoan ngoãn mà ở nhà giúp chồng con đỡ đầu hầu hạ cha mẹ chồng, chuyện khác cũng không cần suy nghĩ.
“Mơ tưởng.” Từ Thanh Trần không chút khách khí cự tuyệt ý định của Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu cũng không sao cả, đối với hắn, thế lực núi Thương Mang cũng không phải quan trọng như vậy. Có cố nhiên là tốt, không có cũng không sao cả. Huống chi, nếu thật sự đạt được sự tương trợ của núi Thương Mang, hắn còn phải nghĩ biện pháp thu vào tay, miễn cho trên dưới một trăm năm sau lại đi ra một nữ nhân nhàm chán thay trời chọn chủ. Giang tay ra, Mặc Tu Nghiêu nói: “Được rồi, việc này. . .vẫn là giao cho công tử Thanh Trần xử lý. Bản vương không hỏi tới thêm nữa. A Ly, chúng ta đi trước . Trong thư phòng còn có chuyện phải xử lý.”
Diệp Ly do dự nhìn Từ Thanh Trần một chút, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo nàng đi ra ngoài, một bên an ủi: “Yên tâm đi, nếu công tử Thanh Trần ngay cả một ít chuyện này cũng không xử trí được, vậy thì công tử đệ nhất thiên hạ là nói xằng rồi. Thanh Trần huynh, làm phiền rồi.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly không chút do dự biến mất tại cửa ra vào, trong lòng Từ Thanh Trần hận không thể đem tất cả sổ con trong thư phòng đập vào mặt hắn ta. Hắn vất vất vả vả vì Định Vương phủ, Mặc Tu Nghiêu không chút cảm kích nào thì cũng thôi đi, còn lúc nào cũng tìm ngột ngạt cho hắn.
” Công tử Thanh Trần.” Đông Phương U nói khẽ.
“Đông Phương cô nương.” Từ Thanh Trần ngăn trở lời Đông Phương U…, lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói, Định Vương phủ không cần Đông Phương cô nương phụ tá.” Quan trọng nhất là, Từ gia không cần người vợ như Đông Phương U. Đông Phương U không vui mà nói: “Định Vương cũng không nói như vậy, công tử Thanh Trần quyết định như thế phải chăng quá mức ích kỷ.”
Từ Thanh Trần vung tay áo, gọi thị vệ ngoài cửa, “Tiễn Đông Phương cô nương đi ra ngoài, ai cũng không được thả nàng vào.”
“Ta sẽ không buông tha cho đâu!” Đông Phương U kiên định nói.
Thần sắc Từ Thanh Trần không thay đổi, “Mang đi.”
Đưa tiễn Đông Phương U, Từ Thanh Trần mới vẻ mặt tối tăm phiền muộn đi về phía thư phòng. Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ngồi gắn bó ấm áp, không khí thân mật khiến cho người khác cảm giác mình vô cùng dư thừa. Chứng kiến Từ Thanh Trần tiến đến, Diệp Ly mới đứng dậy cười yếu ớt nói: “Đại ca, Đông Phương U về rồi?” Từ Thanh Trần nhẹ gật đầu, ánh mắt lợi hại quét về phía Mặc Tu Nghiêu ở một bên. Mặc Tu Nghiêu một chút cũng không xấu hổ, tràn đầy vui vẻ nói: ” Công tử Thanh Trần làm cái gì vậy, câu nói kia cũng không phải do Bản vương nói ra, không phải chính vị Đông Phương cô nương kia vừa ý ngươi mà?”
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Nữ tử như vậy, ngay cả Định Vương cũng chướng mắt, ai có thể vừa ý nàng?” Mặc dù chỉ nói chuyện với nhau vài câu ngắn ngủi, nhưng Từ Thanh Trần đã thấy vô cùng tinh tường. Nữ nhân Đông Phương U này không biết người núi Thương Mang rốt cuộc nuôi ra như thế nào đấy. Trong suy nghĩ căn bản không có cái gọi là tình tình yêu yêu. Cho nên nàng thật sự không chen chân vào cảm tình giữa Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, đương nhiên nàng đề nghị gả cho Từ Thanh Trần cũng tuyệt đối không phải do nàng coi trọng hắn. Mà là cảm thấy như vậy thuận tiện, gả vào Định Vương phủ làm Trắc Phi, hoặc là gả cho Từ Thanh Trần làm thê tử, cũng có thể thi triển thủ đoạn của mình phụ tá Định Vương phủ xưng bá thiên hạ. Cuối cùng, trong lòng nàng chỉ có cái nàng gọi là chí hướng cùng với thành tựu. Nhưng hết lần này tới lần khác chí hướng rộng lớn của nàng, trong mắt người như Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần, quả thực hư vô mờ mịt như hư ảo. Ngoại trừ núi thế lực Thương Mang sau lưng nàng, nàng không có cái gì. Lại càng không cần phải nói là phụ tá một đời đế vương rồi.
Tài năng tương xứng, chủ nhân hậu cung, nữ nhân sau lưng đế vương cũng không phải chỉ cần thông minh mà có thể làm được. Trong thiên hạ nữ tử thông minh chỗ nào cũng có, nữ tử cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông số lượng cũng không ít. Nhưng nữ nhân có thể sóng vai mà đứng cùng nam tử như Diệp Ly lại là độc nhất vô nhị. Nhưng nếu quả thật luận về…, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú thậm chí tinh tượng y bói các loại, có lẽ Diệp Ly thật sự không bằng Đông Phương U. Nhưng Đông Phương U có thể hiểu rõ thế gian, tự nhiên cũng có nữ tử khác có thể làm được. Mà điều Diệp Ly có thể làm được, thế gian lại ít có nữ tử có thể làm được, cho nên nàng mới là độc nhất vô nhị. Huống chi cho dù núi Thương Mang sinh ra mấy vị Vương Hậu trước, cũng chưa bao giờ định vị mình trên vị trí phụ thần đế vương. Một câu, Đông Phương U quá mức tự cho mình là rất cao rồi.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Có lẽ Đông Phương cô nương kia lại ưa thích Thần Tiên công tử như công tử Thanh Trần đây ?”
“Vương gia, tại hạ đột nhiên nhớ tới muốn đi xa một chuyến mấy ngày này, sự vụ lớn nhỏ của Định Vương phủ, làm phiền Vương gia tự mình giải quyết rồi.” Thần sắc Từ Thanh Trần bất thiện, thản nhiên nói. Vừa nhắc tới vấn đề này, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có thể nhận thua. Dù sao, nếu thật sự ép công tử Thanh Trần đi rồi, vậy sẽ thua lỗ lớn. Giả vờ ho hai tiếng, Mặc Tu Nghiêu lời lẽ chính nghĩa mà nói: “Dù sao Đông Phương U giao cho huynh xử lý là được. Muốn chém giết muốn róc thịt hay là muốn lấy về nhà không cần hỏi ta. Thanh Trần huynh yên tâm, vô luận huynh làm thế nào thì Bản vương cùng A Ly đều tuyệt đối ủng hộ huynh.” Nói xong, vẫn không quên ngầm vỗ vỗ bả vai Từ Thanh Trần bày tỏ sự ủng hộ.
Từ Thanh Trần ghét bỏ đẩy tay Mặc Tu Nghiêu ra, có từng thấy người vô sỉ như vậy sao? Công tử Thanh Trần khắc sâu cảm giác được quen một biểu muội phu như vậy tuyệt đối là điều không thể tin được lớn nhất cả đời này của hắn. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn thế nào cũng sẽ không gả Ly nhi cho đồ vô sỉ này đấy.
Diệp Ly bất đắc dĩ lấy tay xoa trán, lên tiếng cắt đứt hai người tranh phong tương đối hỏi: “Đại ca, Tu Nghiêu, núi Thương Mang này rốt cuộc là như thế nào?” Diệp Ly cuối cùng vẫn không hoàn toàn là người trên đời này, rất nhiều thứ không phải đặc biệt quan trọng thì sẽ không cố ý đi tìm hiểu. Ví dụ như cái núi Thương Mang này, Diệp Ly còn thực không có quá nhiều ấn tượng.
Từ Thanh Trần ngồi xuống, chau lông mày nói: “Núi Thương Mang thần bí như vậy, có liên quan thật lớn với ba vị hoàng hậu nó tạo ra, hơn nữa truyền nhân các đời rời núi lịch lãm rèn luyện cũng thực sự đều là người tuấn kiệt. Nhưng nếu như nói thật sự lợi hại đến có thể làm chúa tể tất cả thiên hạ…” bên môi công tử Thanh Trần nhấc lên một biên độ. Mặc Tu Nghiêu vàDiệp Ly đều cực kỳ hiểu rõ con người hắn, tự nhiên thấy rõ hàm ý trào phúng bao hàm trong đó.
Chỉ nghe công tử Thanh Trần tiếp tục nói: “Ba đời Vương Hậu vừa vặn phân ra thuộc về ba quốc gia, trước sau trải qua mấy trăm năm. Cho nên nói núi Thương Mang có được thế lực thật lớn hẳn là không giả, bằng không thì cũng không cách nào kéo dài mấy trăm năm huy hoàng cùng với thần bí này. Hiện nay, truyền nhân Thương Mang núi đã rời núi rồi, như vậy. . . những người khác của núi Thương Mang cũng sẽ không cách quá xa rồi. Cho nên Vương gia hiện tại có ba kế sách thượng trung hạ có thể chọn.”
Mặc Tu Nghiêu như có điều suy nghĩ cười nói: “Bản vương rửa tai lắng nghe.”
Từ Thanh Trần cười nói: “Hạ sách là, Vương gia không cần để ý tới Đông Phương U, đợi đến lúc nàng hết hy vọng tất nhiên sẽ chọn người khác. Đến lúc đó Định Vương phủ sẽ nhiều kẻ địch lớn. Trung sách, là Vương gia thuận theo ý tứ của Đông Phương U, nạp nàng làm Trắc Phi. Đến lúc đó núi Thương Mang tất nhiên sẽ dốc toàn lực tương trợ Định Vương phủ.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương xưa nay chỉ lấy thượng sách.”
Từ Thanh Trần cười nói: “Thượng sách là. . . tiêu diệt núi Thương Mang. Từ nay về sau truyền kỳ chọn chủ thay trời không còn tồn tại.”
“Biện pháp tốt.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu đồng ý nói.
Từ Thanh Trần gật đầu cười nói: “Đích thật là một biện pháp tốt, như thế cho dù tương lai Vương gia nhất thống thiên hạ cũng có thể miễn trừ nỗi lo về sau do Thương Mang núi chế tạo. Nhưng vấn đề hiện tại là. . . núi Thương Mang chỉ sợ không phải dễ diệt như vậy.” Tuy Định Vương phủ bọn hắn khinh thường núi Thương Mang, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy. Chỉ cần có người cảm thấy hứng thú đối với truyền nhân núi Thương Mang, đối với việc chọn chủ thay trời, không cần người núi Thương Mang ra tay, tự nhiên sẽ có người thay bọn hắn đối phó Định Vương phủ. Thậm chí nếu như vô ý, có khả năng khiến cho tất cả nhân mã thiên hạ đồng thời công kích Định Vương phủ. Định Vương phủ cho dù không sợ, tác chiến nhiều mặt cũng tuyệt đối là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Mặc Tu Nghiêu trầm tư một lát, nói: “Cũng không khó như ngươi nghĩ. Chính thức có thể đối nghịch cùng chúng ta chỉ có Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình có Tây Lăng Hoàng kiềm chế, mà Mặc Cảnh Lê. . . chính giữa còn có một Lôi Chấn Đình, hắn muốn đối nghịch với Bản vương còn phải xử lý Lôi Chấn Đình trước rồi nói sau. Về phần Bắc Nhung và Bắc Cảnh, bọn hắn không có cơ hội này.”
Từ Thanh Trần cũng biết bố trí của Mặc Tu Nghiêu đối với Bắc Nhung, Bắc Cảnh, cơ hội thành công cũng không nhỏ. Xác thực là chuyện có thể làm. Nhướn mày nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Vương gia quyết định?”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, khinh thường trả lời.
Kỳ thật còn có một con đường Từ Thanh Trần không nói. Mặc Tu Nghiêu có thể đáp ứng hợp tác cùng Thương Mang núi, đợi đến sau khi chuyện thành công lại ra tay thu thập núi Thương Mang cũng được. Theo tâm trí Mặc Tu Nghiêu, thật sự muốn tính toán núi Thương Mang, Từ Thanh Trần cũng thấy không khó khăn. Diệp Ly nhìn hai nam nhân vẻ mặt thành thật, hỏi: “Có khả năng, Đông Phương U kia vốn không phải là người của núi Thương Mang? Chẳng lẽ các ngươi không có cảm thấy nàng không khỏi có chút quá…”
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Vương triều còn có thay đổi, huống chi một gia tộc cũng không có khả năng vĩnh viễn đều là tinh anh. Nhưng Đông Phương U kia xác thực là người của núi Thương Mang.”
Diệp Ly nhướn mày không rõ ràng cho lắm. Từ Thanh Trần hơi chán ghét mà nói: “Người Đông Phương gia núi Thương Mang biết một loại bí pháp, trời sinh khiến người khác sinh ra ấn tượng tốt với họ. Tình cảnh tối hôm qua trên yến hội Ly nhi cũng nhìn ra không phải sao?”
Diệp Ly muốn nói, đó thật là thiện cảm gì đó sao? Nàng cảm thấy thứ Đông Phương U khơi mào là dục vọng che giấu nào đó của nam nhân.
“Sao đại ca lại biết rõ ràng như vậy?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.
Từ Thanh Trần cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Không phải có truyền thuyết tổ tiên Từ gia chúng ta từng lấy một nữ tử núi Thương Mang sao?”
“Vậy chân tướng là?”
“Xác thực có một nữ tử như vậy, nhưng tổ tiên Từ gia cũng không lấy nàng. Năm đó thực sự suýt nữa trúng kế của nàng. Cho nên từng để lại thư, trong đó đề cập tới việc này, hơn nữa khuyên bảo con cháu đời sau phải cẩn thận nữ nhân núi núi Thương Mang.” Từ Thanh Trần nói.
Thì ra còn có một đoạn chuyện như vậy, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều nghe nói lần đầu tiên. Ngoài có chút kinh ngạc, đối với sự ảnh hưởng của núi Thương Mang lại thêm vài phần.
Diệp Ly trầm ngâm một lát hỏi: “Nếu núi Thương Mang đã có năng lực chọn chủ thay trời, vì sao Lôi Chấn Đình nguyện ý đưa Đông Phương U đến Định Vương phủ? Chẳng lẽ Lôi Chấn Đình cũng bị núi Thương Mang quản chế?” Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Nói là bị quản chế có lẽ không đến mức. Có lẽ Lôi Chấn Đình biết rõ, bằng năng lực của Lôi Đằng Phong chưa hẳn có thể quần nhau cùng núi Thương Mang. Mà Định Vương phủ. . . Lôi Chấn Đình có lẽ lại đánh bạc, đánh bạc Định Vương phủ sẽ không tiếp nhận Đông Phương U. Kể từ đó, Định Vương phủ cùng núi Thương Mang tất nhiên sẽ trở mặt thành thù. Đến lúc đó vô luận núi Thương Mang lựa chọn đến đỡ ai, có cường địch như Định Vương phủ ở, hắn cũng có thể tùy thời đạt được lợi ích từ đó.”
Lôi Chấn Đình cả đời tên tuổi anh hùng, chỉ tiếc tiếc nuối lớn nhất là con hắn Lôi Đằng Phong. Cũng không phải nói Lôi Đằng Phong không tốt, Lôi Đằng Phong rất tốt, bất kể là tính cách hay năng lực, nhưng hắn còn chưa đủ tốt. Lôi Đằng Phong từ nhỏ sống ở dưới mũi nhọn phụ thân hiển nhiên cũng không có tâm tính trò giỏi hơn thầy, màu xanh có gốc từ màu lam lại thắng qua màu lam như Định Vương. Cho nên, với tư cách là một thế tử Trấn Nam Vương phủ, hắn như vậy là đủ rồi, nhưng với tư cách một vương giả một vai gánh vác toàn bộ Tây Lăng, Lôi Đằng Phong còn chưa đủ mạnh.
“Nói cách khác. . . Lôi Chấn Đình cũng sẽ không hợp tác cùng núi Thương Mang.” Mặc Tu Nghiêu suy tư nói: “Như vậy, đối tượng có khả năng lựa chọn nhất của núi Thương Mang là Mặc Cảnh Lê rồi.” Mặc Cảnh Lê, Nhiếp chính vương Đại Sở. Chiếm giữ Giang Nam giàu có nhất Đại Sở, dưới tay có trăm vạn hùng binh, quan trọng nhất là một thân ngoan độc có thừa, quyết đoán cùng với khí phách lại chưa đủ. Người như vậy quả thực là nhân tuyển con rối tốt nhất, nếu như đổi lại là Mặc Tu Nghiêu…, hắn cũng chọn Mặc Cảnh Lê.
Từ Thanh Trần nhướn mày, “Hiện tại cần động đến Mặc Cảnh Lê sao?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Còn không phải lúc, hiện tại chủ yếu là đối phó Gia Luật Dã cùng Nhậm Kỳ Ninh. Nhưng. . . đồ vật nên lấy đồ vật vần cần phải lấy đấy. Phái người đi nói cho Mặc Cảnh Lê, thứ Bản vương muốn mau chóng đưa tới, bằng không thì Bản vương sẽ đưa đồ hắn muốn cho Lôi Chấn Đình rồi.” Hắn chỉ cần mấy thứ bảo vật, nếu ở trong tay Lôi Chấn Đình, cũng không biết Lôi Chấn Đình sẽ muốn dùng làm gì rồi, “Thuận tiện, tiết lộ ý tứ của Đông Phương U cho Mặc Cảnh Lê a. Nhìn xem Mặc Cảnh Lê sẽ làm như thế nào?”
“Nếu là như thế, Diệp Oánh bên kia. . .” Diệp Oánh cũng là một quân cờ quan trọng, nhưng nếu muốn Diệp Oánh làm việc thay bọn hắn, lại nhét người vào bên người Mặc Cảnh Lê, vậy hiển nhiên là chuyện không thể nào, Diệp Oánh cũng không có khả năng biết điều như vậy.
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Chuyện này Ly nhi không cần lo lắng. Nếu như Đông Phương U thật sự tương trợ Mặc Cảnh Lê, Diệp Oánh mới có thể càng thêm ỷ lại đối với Định Vương phủ.” Diệp gia đã không còn ngày khôi phục, hôm nay Diệp Oánh còn có thể ngồi ổn vị trí Vương phi, phần lớn là vì thân phận muội muội Định Vương phi này của nàng. Một khi bên người Mặc Cảnh Lê xuất hiện nữ nhân cực kỳ quan trọng, đối với Diệp Oánh mà nói, sự ủng hộ và trợ giúp của Định Vương phủ càng thêm quan trọng.