Thọ thần của Thanh Vân Tiên sinh xem như kết thúc hoàn mỹ, rất nhiều khách đến đây đều nhao nhao lên đường rời đi. Kể cả Từ Thanh Bách và Thanh Tú Đình tiên sinh đã chạy về Tây Lăng trước, dù sao Tây Lăng bên kia vừa mới chiếm được không lâu, vẫn cần phải có người tọa trấn. Mà quyền quý các quốc gia, kể cả Trấn Nam Vương, Mặc Cảnh Lê, lại đều không có ý rời đi. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đàm phán chính thức cùng với đánh cờ từ hôm nay mới chính thức bắt đầu. Ai rời đi ở thời điểm này biểu thị trong trận đấu võ khắp nơi này hắn đã bị đẩy ra xa, do đó mất đi cơ hội nắm giữ tiên cơ.
Ly thành nay vốn đã sóng ngầm mãnh liệt, bởi vì truyền nhân núi Thương Mang đột nhiên xuất hiện trên thọ yến của Thanh Vân Tiên sinh mà càng lộ ra quỷ bí*(quỷ dị và bí hiểm).
Trong Định vương phủ, Lôi Chấn Đình ngồi trong thư phòng một bên uống trà, một bên đánh giá Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ngồi ở ghế trên, thần sắc có chút phức tạp. Tuy từ lúc ban đầu đưa Đông Phương U đến Ly thành, lão đã cân nhắc qua Mặc Tu Nghiêu có khả năng sẽ cự tuyệt, nhưng khi chân chính nghe được đáp án của Mặc Tu Nghiêu, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút rung động đấy. Nói thật, nếu như không phải thời cơ không đúng, nếu như không phải hoàng thất Tây Lăng đã từng xuất hiện Vương Hậu từ núi Thương Mang, Lôi Chấn Đình cũng không xác định được mình có thể cự tuyệt hấp dẫn như vậy hay không. Nhưng Mặc Tu Nghiêu đã cự tuyệt, tuy khiến cho lão hơi có chút khiếp sợ nhưng nói tóm lại thế cục lại có lợi đối với lão. Đương nhiên lão cũng sẽ không ngốc đến mức thật sự đẩy thế lực núi Thương Mang lên trên người Mặc Tu Nghiêu.
” Mỗi lần Định Vương quyết định luôn khiến cho Bản vương cảm thấy kinh ngạc.” Lôi Chấn Đình bưng chén trà trong tay giơ về phía Mặc Tu Nghiêu, bày tỏ kính ý.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng nói: “Trấn Nam Vương quá khen, Trấn Nam Vương không phải cũng không có hứng thú sao?”
Lôi Chấn Đình có chút tiếc nuối thở dài: “Nếu nói là thật sự không có hứng thú đối với thế lực của núi Thương Mang, đó là lừa gạt Định Vương. Chỉ có điều. . . Không thích hợp mà thôi. Huống chi, hôm nay Bản vương đến cái tuổi này rồi, mà vẫn bị người bài bố, như vậy thì chết đi cho xong rồi.” Nếu núi Thương Mang một mình chỉ có Đông Phương U, như vậy cũng không có tác dụng gì rồi. Sau Đông Phương U tất nhiên sẽ còn có người gia nhập, tổ mẫu Lôi Chấn Đình chính là người của núi Thương Mang. Hắn có thể nói là người hiểu rõ nhất núi Thương Mang trên thế gian này rồi, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện khiến cho mình bị người khác biến thành con rối hình người.
“Nghe nói Định Vương đã chính thức cự tuyệt Đông Phương U, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Bản vương đối với nàng, chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng buông tay.” Lôi Chấn Đình nhàn nhạt nhắc nhở. Tuy lão và Mặc Tu Nghiêu nhất định là kẻ địch, nhưng. . . ngẫu nhiên vẫn có thể hợp tác.
Đuôi lông mày Mặc Tu Nghiêu có chút nhếch lên, khinh thường nói: “Sẽ không buông tay thì như thế nào? Truyền nhân núi Thương Mang lại có cái bộ đức hạnh kia, vậy cái gọi là Thương Mang sơn dã sắp không được rồi à?” Đông Phương U xác thực rất lợi hại, ít nhất về võ công mà nói, trong số nữ tử Mặc Tu Nghiêu đã gặp không có ai có thể vượt qua nàng, cho dù là trong đám nam tử chỉ sợ cũng đủ để đưa tên lên Top 10 giang hồ. Nếu xuất thân từ núi Thương Mang, cầm kỳ thư họa chắc hẳn cũng không kém, hơn nữa có Lôi Chấn Đình tự mình cam đoan Đông Phương U còn tinh thông y thuật. Chỉ tiếc, Đông Phương U cái gì cũng tốt, nhưng đầu óc lại không tốt lắm.
Nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nhìn nhau cười cười, không khí thân mật như có như không giữa hai người khiến cho người ta cảm thấy phảng phất có một bức tường vô hình vây bọn họ lại cùng một chỗ, tuyệt đối không giống người ngoài mà người ngoài cũng không cách nào tham dự vào giữa bọn họ. Lôi Chấn Đình rũ con mắt xuống một chút, như có điều suy nghĩ, “Người của núi Thương Mang đã đến, thế tất phải lựa chọn một đối tượng phụ tá. Nếu Định Vương đã cự tuyệt, như vậy ai có khả năng nhất?”
Mặc Tu Nghiêu cũng không giấu diếm, “Mặc Cảnh Lê.”
Sắc mặt Lôi Chấn Đình trầm xuống, hôm nay Mặc Cảnh Lê đang giằng co với lão tại sông Vân Lan, nếu có núi Thương Mang tương trợ, người không may sẽ là mình. Mặc Tu Nghiêu cách khá xa, trong lúc nhất thời nửa khắc tự nhiên là việc không liên quan đến mình. Nhìn thần sắc không vui của Lôi Chấn Đình, Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Trấn Nam Vương không cần phải lo lắng, Mặc Cảnh Lê quá mức mạnh mẽ đối với Định Vương phủ chúng ta cũng không có lợi, chúng ta sẽ không ngồi nhìn, bỏ qua.”
Lôi Chấn Đình cũng không phải người dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhìn Diệp Ly cười nói: “Để núi Thương Mang đến đỡ Mặc Cảnh Lê, sau đó Bản vương lại cùng Mặc Cảnh Lê đấu đến ngươi chết ta sống, Định Vương phủ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai vị rất giỏi tính toán. Đã như vậy,Bản vương lại cảm thấy Nhậm Kỳ Ninh thích hợp hơn, đứa con mồ côi của tiền triều danh chính ngôn thuận, không phải càng phù hợp với lựa chọn của núi Thương Mang sao?”
Mặc Tu Nghiêu tươi cười lạnh lùng, “Nhậm Kỳ Ninh không có cái mệnh đó.”
Ánh mắt Lôi Chấn Đình ngưng tụ, trong lòng nhanh chóng tính toán hàm nghĩa bên trong những lời này của Mặc Tu Nghiêu. Định Vương phủ định ra tay với Bắc Cảnh sao? Lão cho rằng kẻ địch lớn nhất của Định Vương phủ hiện tại hẳn là Bắc Nhung mới đúng.
Chứng kiến nghi hoặc cùng với suy đoán của Lôi Chấn Đình, Mặc Tu Nghiêu lại không giải thích, thản nhiên nói: “Trấn Nam Vương chỉ cần nhìn xem là được. Mặc Cảnh Lê là lựa chọn duy nhất của núi Thương Mang. Đương nhiên. . . Trấn Nam Vương còn có lựa chọn khác.”
“Rửa tai lắng nghe.” Lôi Chấn Đình cẩn thận nói. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, phảng phất không chút để ý mà nói: “Trước khi núi Thương Mang chọn lựa đối tượng, diệt bọn hắn.”
“Híz-khà-zzz ——” Lôi Chấn Đình không khỏi hít vào một hơi lạnh, trừng Mặc Tu Nghiêu, nhìn sau nửa ngày mới rốt cục xác định hắn cũng không phải đang nói đùa, mà thật sự đề nghị như vậy. Hồi lâu, Lôi Chấn Đình mới thở dài nói: “Định Vương cũng không biết nhiều gì về núi Thương Mang. Cho nên mới không biết thực lực của bọn họ.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương xác thực không hiểu nhiều lắm đối với núi Thương Mang.” Truyền nhân các đời của núi Thương Mang chưa từng trêu chọc người của Định Vương phủ, cho nên đối với Định Vương phủ mà nói núi Thương Mang chẳng qua chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt mà thôi. Có lẽ chính người của núi Thương Mang cũng biết, các đời người cầm lái Định Vương phủ cũng không thích hợp là đối tượng điều khiển của các nàng, “Nhưng. . . Ngay cả như vậy. Núi Thương Mang cũng không có thực lực chống lại một quốc gia a?” Đã xếp đặt thiết kế nhiều chuyện như vậy, chứng minh người của núi Thương Mang cũng có dã tâm. Có mang dã tâm lại thủy chung giấu sau lưng người khác, vậy chỉ có thể nói rõ đối phương còn không có năng lực tranh giành thiên hạ.
Lôi Chấn Đình lắc lắc đầu nói: “Sở dĩ người của núi Thương Mang cho tới bây giờ đều không tham dự tranh giành thiên hạ. Cũng không phải bọn họ không có thực lực như vậy. Mà là…” Lôi Chấn Đình do dự một chút, dường như có chút không quyết định được rốt cuộc có nên nói hay không. Dừng một chút, nhưng vẫn cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bọn họ sở dĩ một mực lánh đời không ra, là vì các đời chủ nhân của núi Thương Mang đều là nữ tử. Bọn họ căn bản không thể tự mình ra mặt tranh đoạt ngôi cửu ngũ kia. Trung Nguyên không thể so với Nam Cương, bất kể là dân chúng bình thường hay là văn nhân võ tướng đều tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân đăng cơ làm đế. Cho nên, các nàng chỉ có thể lựa chọn âm thầm khống chế. Mấy trăm năm kinh doanh, thế lực núi Thương Mang đã sớm trải rộng Đại Sở Tây Lăng thậm chí Nam Chiếu, Bắc Nhung, thậm chí các nước Tây Vực đều có tung tích của các nàng . Định Vương cũng biết, lúc này đây tại sao Đông Phương U lại đột nhiên xuất hiện?”
Mặc Tu Nghiêu nhướn mày không nói.
Lôi Chấn Đình lạnh lùng nói: “Bởi vì Định Vương tại Tây Lăng Hoàng thành giết người, trong đó có không ít là thuộc thế lực của núi Thương Mang, lúc này mới kinh động đến chủ nhân thế hệ này của núi Thương Mang. Định Vương nói không sai, kỳ thật hôm nay lựa chọn tốt nhất của núi Thương Mang là Mặc Cảnh Lê, bởi vì hiện tại. . . thế lực núi Thương Mang trên triều đình Đại Sở là nhiều nhất. Mặt khác. . . ngay cả Định Vương phủ ngươi, Bản vương cũng không dám cam đoan nhất định không có người của núi Thương Mang.”
Định Vương phủ bị các đời Định Vương kinh doanh giống như thùng sắt, tuy Lôi Chấn Đình nói như thế, nhưng trong lòng cũng hiểu. Nếu có một nơi là núi Thương Mang không chỗ nào không vào được khó tiến vào nhất, như vậy nhất định là Định Vương phủ.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đa tạ Trấn Nam Vương chỉ điểm, Bản vương đã hiểu. Nói thực ra, nhất thời nửa khắc Bản vương cũng không có thời gian ra tay sửa trị người của núi Thương Mang. Nhưng Bản vương có thể cam đoan, khi ngươi và Mặc Cảnh Lê giằng co, Bản vương tuyệt không đánh lén ngươi sau lưng. Thậm chí lúc cần thiết, Bản vương còn có thể cung cấp một ít tin tức cho ngươi. Đương nhiên, giới hạn trong núi Thương Mang đấy.”
Lôi Chấn Đình đương nhiên biết mặc dù Triều đình Đại Sở hiện nay dời về phía nam, nhưng tin tức của Định Vương phủ tại Đại Sở lại một chút cũng không lạc hậu so với người khác. Trên thực tế có thể được đến hứa hẹn như thế của Mặc Tu Nghiêu đã cực kỳ vượt qua ngoài ý liệu của Lôi Chấn Đình rồi. Chỉ có điều, lời nói Mặc Tu Nghiêu có thể tin vài phần lại là một vấn đề khác. Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn ra hoài nghi của Lôi Chấn Đình, trầm giọng nói: “Bản vương đã hứa hẹn tự nhiên sẽ không lật lọng, nếu muốn giao thủ với Trấn Nam Vương thì quang minh chính đại động thủ trên chiến trường thống khoái hơn.”
Lôi Chấn Đình liếc nhìn hai người một cái thật sâu, đứng lên nói: “Bản vương đã biết. Đã như vậy, Bản vương cáo từ.”
“Không tiễn.”
Tiễn Lôi Chấn Đình không lâu liền nghênh đón vợ chồng Gia Luật Hoằng và công chúa Dung Hoa. Bốn người trong thư phòng mật đàm gần một canh giờ, nói cái gì tự nhiên là không thể nào biết được, nhưng chuyện Định Vương và Gia Luật Hoằng mật thám lại không hề trở ngại truyền đến trong tai của Gia Luật Dã.
Bên trong Dịch quán, sắc mặt Gia Luật Dã âm lãnh như nước. Vẫy lui thị vệ đi lên bẩm báo, trong đôi mắt âm lãnh hiện lên một tia hàn quang. Gia Luật Hoằng muốn liên hợp Mặc Tu Nghiêu đối phó hắn. . . Không có dễ dàng như vậy!
Trên giường ở phòng trong, sắc mặt Liễu Quý Phi tái nhợt dựa vào đầu giường ngồi. Miệng vết thương phần bụng tuy đã trải qua một đêm nghỉ ngơi lại co lại đau đớn như cũ. Nhớ tới công chúa Trân Ninh không chút do dự cắm vào phần bụng của mình một trâm kia, còn có bộ dáng nghe lừoi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly của một đôi con trai con gái mình, sắc mặt Liễu Quý Phi càng thêm âm lãnh.
“Vương gia.” Nghĩ nghĩ, Liễu Quý Phi mở miệng kêu lên.
Sau một lát, Gia Luật Dã trầm mặt đi đến, ánh mắt quét về phía Liễu Quý Phi tràn đầy chán ghét cùng ghét bỏ. Bọn họ vốn chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, từ sau đêm qua, ánh mắt Gia Luật Dã nhìn về phía Liễu Quý Phi càng nhiều thêm vài phần chán ghét. Tuy trước kia trong cuộc chiến công thành Đại Sở, Liễu Quý Phi giúp mình rất nhiều. Nhưng về sau vẫn không có tác dụng quá lớn. Sở dĩ vẫn không vứt bỏ nàng hoàn toàn là vì nữ nhân này rõ ràng vô cùng hiểu việc lấy lòng nam nhân, đặc biệt là phụ vương hắn. Gia Luật Dã làm sao cũng nghĩ không thông phụ vương anh minh thần võ kia của mình sao lại trở nên ngu ngốc hơn. Tuy hắn và Liễu Quý Phi cũng không có quan hệ chính thức gì, nhưng mỗi lần chứng kiến ánh mắt của Gia Luật Hoằng giống như cười mà không phải cười nhìn về phía mình, Gia Luật Dã hận không thể một phát bóp chết nữ nhân này.
“Chuyện gì?” Gia Luật Dã lạnh lùng hỏi.
Bởi vì giọng điệu lạnh lùng của Gia Luật Dã, Liễu Quý Phi hận cắn cắn khóe môi. Nhưng cũng biết lúc này bọn họ đang ở Ly thành, mọi chuyện của mình đều phải dựa vào Gia Luật Dã, cũng không dám quá phận phát giận, chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười nói: ” Hình như tâm tình Vương gia không quá tốt? Là vì Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ sao?” Gia Luật Dã lạnh lùng nhìn nàng, Liễu Quý Phi thản nhiên nói: “Vương gia không cần nhìn ta như vậy, chuyện đó cũng không phải chuyện gì khó có thể suy đoán. Dù sao. . . Thái Tử Phi của Gia Luật Hoằng là công chúa Dung Hoa, tuy lúc trước ở kinh thành, quan hệ của công chúa Dung Hoa và Định Vương phủ cũng không tốt, nhưng lúc này đây gặp mặt tại Ly thành quan hệ của nàng với Diệp Ly lại rất không tồi. Gia Luật Hoằng muốn liên hợp Định Vương đối phó Vương gia, tự nhiên phải xuống tay từ chính Thái Tử Phi của mình.”
Gia Luật Dã hừ lạnh một tiếng nói: “Gia Luật Hoằng muốn đối phó Bản vương, cũng phải xem hắn có bản lĩnh kia hay không. Chẳng qua mệnh hắn tốt có một người mẹ đẻ là Vương Hậu mà thôi.”
Liễu Quý Phi nói: “Xác thực như thế, chỉ tiếc Vương gia cái gì cũng tốt, lại chỉ không có một mẫu phi nào làm Vương Hậu.”
Lời này, vừa vặn chọt trúng chỗ đau của Gia Luật Dã, tức giận liếc nàng nói: “Nếu ngươi muốn nói nhảm cùng Bản vương…, vậy cũng không cần nói. Dưỡng thương cho tốt a, miễn cho. . . chết tha hương ở Ly thành.” Nghe được chữ chết, Liễu Quý Phi không khỏi khẽ run lên. Hai năm qua, nàng trải qua quá nhiều thống khổ cùng giãy dụa, cũng càng thêm hiểu sự đáng sợ của cái chết. Nàng cũng biết rõ bất mãn của Gia Luật Dã đối với mình, nếu chọc giận Gia Luật Dã, cho dù người khác không đối phó nàng, Gia Luật Dã cũng sẽ dùng thủ đoạn giết chết mình tại Ly thành đấy. Nghĩ đến đây, Liễu Quý Phi không khỏi lại oán hận vận may của Diệp Ly. Nàng tự nhận mọi thứ không chênh lệch với Diệp Ly, nhưng Diệp Ly lại là Định Quốc Vương phi nhận hết thế nhân kính ngưỡng cùng với sự sủng ái của trượng phu, mà nàng lại phải đau khổ giãy dụa vì mạng sống.
Thấy Liễu Quý Phi thức thời, lúc này Gia Luật Dã mới thoả mãn hừ một tiếng. Liễu Quý Phi vội vàng dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, nói với Gia Luật Dã: “Vương gia, nếu như Vương thượng biết rõ Thái tử lại có quan hệ tốt như vậy với Định Vương, ngươi nghĩ Vương thượng có tức giận hay không? Cho dù Vương thượng sẽ không làm gì Thái tử, như vậy Thái Tử Phi thì sao?” Bản thân người Bắc Nhung bài xích ngoại tộc, đây cũng là lúc trước tại sao Liễu Quý Phi phải dùng tên giả là Thanh Y Na. Nàng đã không có thân phận cao quý, nếu lại dùng thân phận của cô gái Đại Sở tại Bắc Nhung, chỉ sợ sớm đã bị người khác dẫm lên bùn rồi.
Nghe vậy, trong mắt Gia Luật Dã hiện lên một tia ánh sáng. Nếu như có thể diệt trừ Gia Luật Hoằng tự nhiên là tốt nhất, cho dù không thể, cũng phải diệt trừ công chúa Dung Hoa. Một khi công chúa Dung Hoa không còn, liên hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ cũng tràn đầy nguy cơ rồi, “Nói tiếp.”
Liễu Quý Phi gật đầu nói: “Nếu như Vương thượng biết Thái tử cấu kết Định Vương phủ, đến lúc đó Vương gia lại làm chút chuyện từ giữa, hoặc là biên cảnh lại xảy ra chuyện gì… .”
Gia Luật Dã rũ con mắt xuống không nói, Liễu Quý Phi biết rõ là hắn đang tự hỏi cũng không quấy rầy hắn. Qua hồi lâu, mới thấy Gia Luật Dã ngẩng đầu lên nhìn Liễu Quý Phi nói: “Chuyện này đến lúc đó phải nhờ vào ngươi.”
Liễu Quý Phi hiểu ý, cười yếu ớt nói: “Ta hiểu được, ta lập tức viết thư mật cho Vương thượng.” Bắc Nhung Vương tuổi tác đã cao, mấy năm này càng thêm ngu ngốc mới có thể sủng hạnh Liễu Quý Phi. Thậm chí không để ý sự thật nàng là vị hôn thê của con mình, tuy nhiên đây chỉ là lúc trước Gia Luật Dã vì mang Liễu Quý Phi vào trong quân thuận miệng nói ra, nhưng dù sao vẫn là có rất nhiều người biết đến. Chuyện này khiến cho mặt mũi Gia Luật Dã cũng vô cùng lúng túng.
Không lâu sau, một phong thư mật từ dịch quán đưa đi, trong thư phòng Định Vương phủ liền xuất hiện một bóng ảnh màu xám. Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, Gia Luật Hoằng, công chúa Dung Hoa ngồi đối diện nhau khoan thai thưởng thức trà. Tiếp nhận thư mật A Cẩn hai tay trình lên, Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn trực tiếp tiện tay đưa cho Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng im lặng mở thư ra nhìn nhìn, không khỏi xanh cả mặt, nặng nề đập thư đến trên mặt bàn.
Công chúa Dung Hoa có chút bận tâm cau lại lông mày, cầm lấy thư mật nhìn nhìn, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nếu phong thư đưa đến Bắc Nhung, người không may đầu tiên chính là nàng.
Mặc Tu Nghiêu nhạt cười nói: “Gia Luật thái tử không cần phải lo lắng, trong Ly thành này nếu Bản vương không đồng ý, cho dù là một con muỗi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài. Nhưng. . . Đợi đến sau khi Gia Luật Dã trở lại Bắc Nhung làm thế nào thì Bản vương bất lực rồi.” Gia Luật Hoằng nhìn qua Mặc Tu Nghiêu, bình tĩnh mà nói: “Định Vương không phải là muốn xem anh em trong nhà chúng ta cãi cọ nhau sao?”
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng nói: “Lời này của Gia Luật thái tử có ý là, nếu không có Bản vương thì huynh đệ các ngươi sẽ hòa thuận rồi hả? Những năm này, Bản vương cũng không có động tay chân gì ở Bắc Nhung.”
Gia Luật Hoằng im lặng. Không chỉ là những năm này, trên thực tế từ sau khi hắn được lập làm Thái tử, tranh đấu với Gia Luật Dã chưa từng dừng lại. Đừng tưởng rằng dân tộc tái ngoại thì không lục đục với nhau, thậm chí tranh đấu giữa bọn họ so với những thủ đoạn che dấu trong bóng tối càng thêm tàn nhẫn cũng càng thêm máu tanh. Gia Luật Dã là một người rất có dã tâm, nhưng Gia Luật Hoằng cũng không phải quả trứng mềm mặc người khác bóp méo. Nếu hắn đã ở trên ngôi vị thái tử, thì không có khả năng nhượng bộ. Cho nên mâu thuẫn giữa huynh đệ bọn hắn tuyệt đối không phải chuyện mà bất kể kẻ nào có thể thay đổi. Nhưng tuy biết Mặc Tu Nghiêu nói không sai, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được sự thật mình bị Mặc Tu Nghiêu tính kế.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Kỳ thật Gia Luật thái tử không cần băn khoăn quá nhiều. Kỳ thật ít nhất mục tiêu của chúng ta là nhất trí không phải sao? Ngươi không muốn bị Gia Luật Dã đánh bại, ta muốn đuổi đại quân Bắc Nhung ra Trung Nguyên thuận tiện. . . Muốn mạng mấy người.” Gia Luật Hoằng tức giận mà nói: “Ta là thái tử Bắc Nhung.” Loại lời đuổi đại quân Bắc Nhung ra Trung Nguyên này với hắn mà nói thật sự nghe thoải mái sao? Tuy nhiên đất là Gia Luật Dã đánh hạ, Gia Luật Hoằng quả thật có chút ghen ghét. Nhưng đó dù sao vẫn là nơi Bắc Nhung lấy được. Đất đai Trung Nguyên dồi dào, nếu có thể ai mà không muốn?
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Phong cảnh Trung Nguyên khác hẳn với Bắc Nhung nhiều vậy. Thái tử Bắc Nhung thật cho là chuyện Bắc Nhung ở Trung Nguyên có thể làm?”
Gia Luật Hoằng có chút không phục nhướn mày nói: “Làm sao Định Vương lại biết không thể làm hả?”
“Ít nhất bây giờ còn chưa được.” Mặc Tu Nghiêu không chút nào khách khí phản bác: “Trung Nguyên còn không có yếu đến tình trạng như thế. Cho dù không có Đại Sở, còn có Định Vương phủ ta, cho dù không có Định Vương phủ ta, cũng còn có Tây Lăng. Bắc Nhung muốn nhúng chàm Trung Nguyên, chỉ sợ còn chưa đủ mạnh.” Lời này cho dù là sự thật cũng là cảnh cáo. Tuy Gia Luật Hoằng không cam lòng, nhưng cũng biết Mặc Tu Nghiêu nói rất đúng sự thật. Trong lịch sử, số lần Bắc Nhung muốn xâm lấn Trung Nguyên chỉ sợ là đếm cũng đếm không xuể rồi. Nhưng chân chính thành công lại là một lần cũng không có, cho dù là vương triều Trung Nguyên đã suy yếu cực hạn rồi, cuối cùng diệt bọn hắn lại vẫn như cũ là chính người Trung Nguyên. Có lẽ, người Trung Nguyên rất hứng thú với nội đấu, cho nên mới một đời tiếp một đời thay nhau thay đổi. Nhưng đồng thời bọn họ cũng rất kiên định đối kháng ngoại tộc xâm lấn, thậm chí ở lúc cần thiết còn có thể vứt bỏ hiềm khích nội đấu lúc trước liên hợp lại cùng nhau đối kháng kẻ thù bên ngoài. Đó là nguyên nhân mà rất nhiều ngoại tộc muốn xâm lấn cuối cùng đều tuyên cáo thất bại.
Gia Luật Hoằng thở dài nói: “Có lẽ Định Vương nói không sai.” Hiện tại hắn ngồi ở chỗ này cũng không phải đến thảo luận cùng Mặc Tu Nghiêu Bắc Nhung rốt cuộc có nên xâm lấn Trung Nguyên hay không. Trước khi hắn có thể ngồi trên vị trí Bắc Nhung Vương, trên thực tế hắn căn bản không có tư cách thảo luận vấn đề này.
Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn xoắn xuýt không bỏ, nhìn Gia Luật Hoằng cười nói: “Gia Luật thái tử cứ việc yên tâm, Bản vương cũng không có hứng thú gì với Bắc Nhung. Cho nên. . . giữa ta và ngươi kỳ thật cũng không có xung đột lợi ích gì không phải sao? Sau khi Gia Luật Dã xong rồi, Gia Luật thái tử đạt được vị trí Bắc Nhung Vương, Bản vương cầm lại đồ vốn thuộc về người Trung Nguyên. Huống chi. . . trong đó chỗ cần Gia Luật thái tử động thủ cơ hồ không có, tính toán ra, cũng là Gia Luật thái tử trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mới phải.”
“Như vậy, Định Vương có tính toán gì không?” Gia Luật Hoằng không thể không thừa nhận hắn quả thật bị Mặc Tu Nghiêu thuyết phục. Hắn thân là thái tử Bắc Nhung tuyệt đối sẽ không có cái gọi là tâm cấu kết Định Vương phủ phản quốc. Nhưng vị trí thái tử này hắn ngồi lại không phải thư thái như vậy. Tuy mẫu hậu hắn là Vương Hậu Bắc Nhung, nhưng phụ vương lại càng sủng hạnh mẫu phi Gia Luật Dã. Càng quan trọng hơn là, binh quyền ủng hộ sau lưng Gia Luật Dã hơn xa so với mình nhiều. Mà ở Bắc Nhung, không đủ binh quyền, ngươi cái gì cũng không phải. Một năm gần đây, phụ vương càng đối với nữ nhân Gia Luật Dã mang về sủng hạnh có thêm, tuy mỗi lần hắn đều đùa cợt Gia Luật Dã, nhưng là áp lực của hắn cũng lớn hơn. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không nhận cành ô-liu Định Vương phủ ném tới. Hắn sẽ không phản bội Bắc Nhung, nhưng hắn nhất định phải bảo vệ địa vị cùng tánh mạng của mình.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Diệp Ly bên người. Vừa rồi Diệp Ly vẫn luôn đề bút viết chữ trên giấy, lúc này mới đặt bút xuống cầm trong tay tờ giấy tràn ngập chữ viết đưa cho Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng tiếp nhận xem xét lại khẽ giật mình, chữ viết trên thư cùng phong thư vừa rồi chí ít có chín phần giống, nhưng nội dung viết lại là hoàn toàn không giống. Phong thư kia của Gia Luật Dã tự nhiên là chút ít chuyện Gia Luật Hoằng cấu kết Định Vương phản quốc, mà một phong thư này tên của nhân vật chính đổi thành bản thân Gia Luật Dã, một phương khác lại không phải Định Vương phủ, mà là Bắc Cảnh Nhậm Kỳ Ninh. Trước kia Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã ở Tử Kinh quan ký kết minh ước chính là Gia Luật Dã tiên trảm hậu tấu đấy, nếu làm một ít văn vẻ ở trên chuyện này ngược lại là không khó. Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Gia Luật Hoằng nhìn về phía Diệp Ly càng nhiều thêm vài phần tán thưởng, “Đa tạ Vương phi.”
Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Thái tử không cần phải khách khí. Tuy chữ ta làm giả cùng chữ viết của Liễu Quý Phi có chút hơi khác biệt, nhưng chắc hẳn không phải vấn đề lớn.”
Nếu ở Đại Sở có thể sẽ có chút vấn đề, Triều đình Đại Sở không thiếu danh gia thư pháp. Nhưng ở Bắc Nhung Vương Đình, có thể hoàn toàn dịch ra một phong thư coi như là rất tốt, lại càng không cần phải nói phân biệt rõ chữ viết rồi. Cho dù có người cầm chữ viết của Liễu Quý Phi khi trước đến so sánh, chỉ sợ cũng không nhìn ra khác biệt nho nhỏ ở trong đó.
“Nhưng như thế này chỉ che dấu Vương thượng được nhất thời, đợi đến lúc Gia Luật Dã và Liễu Quý Phi trở lại Bắc Nhung vẫn sẽ bại lộ.” Công chúa Dung Hoa nhăn lông mày, có chút lo lắng mà nói.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Chuyện này ngược lại cũng không cần lo lắng quá mức, trong lúc nhất thời nửa khắc. . . Gia Luật Dã chỉ sợ không cách nào trở lại Vương Đình Bắc Nhung rồi. Chỉ cần thái tử Gia Luật coi chừng đừng làm cho hắn viết thư cho Bắc Nhung Vương là tốt rồi. Về phần Liễu Quý Phi. . . Nàng không cần trở về.” Dùng sủng ái của Bắc Nhung Vương đối với Liễu Quý Phi, thật sự để nàng về tới Vương Đình Bắc Nhung tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt. Huống chi từ lúc bắt đầu, Mặc Tu Nghiêu không có ý định để cho hai người kia rời đi Đại Sở, “Chỉ là còn có một việc muốn Thái tử giúp đỡ.”
Nhiều chuyện như vậy đều là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly tìm cách, Gia Luật Hoằng cũng biết chính mình không có khả năng cái gì cũng không làm. Gật đầu nói: “Định Vương cứ việc nói.”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Điều Hách Liên Chân đến Trung Nguyên đến hiệp trợ Gia Luật Dã.”
“Chuyện này…” Gia Luật Hoằng có chút do dự, tuy nói năm đó bởi vì chuyện binh bại Hách Liên Chân dần dần thất sủng, nhưng rốt cục hắn vẫn là cậu của Gia Luật Dã. Những năm này cũng ẩn ẩn có xu thế dần dần khôi phục, lại càng không cần phải nói trong quân Bắc Nhung có bao nhiêu tướng lãnh đều từng là thuộc cấp của Hách Liên Chân, nếu quả thật lại để hắn mang binh, chỉ sợ là nuôi hổ thành hoạn.
“Ngươi yên tâm, Bản vương cũng giúp ngươi giải quyết Hách Liên Chân.”
Lúc này Gia Luật Hoằng mới nhớ tới, Mặc Tu Nghiêu và Hách Liên Chân lại có thâm cừu đại hận đấy. Trầm ngâm một chút mới gật đầu nói: “Đã như vậy, ta trở về sẽ khải tấu phụ vương cho phép Hách Liên Chân mang binh.”
“Đa tạ.”