Thịnh Thế Trà Hương

Chương 100

Cửa viện mở toang, đi qua cửa lớn thì thấy ngay hình bóng sau lưng của một gã nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá đang ngồi ở chính giữa phòng đưa lưng ra phía cửa. Tần Thiên đang dâng trà cho nam tử kia, tên nam tử ngẩng đầu không biết nói với nàng câu gì, Tần Thiên khẽ cười, trên khuôn mặt hai má lúm đồng tiền mơ hồ lộ ra.

Trang Tín Ngạn dừng lại cước bộ, sắc mặt trầm trầm. Tuy rằng chỉ là bóng dáng từ phía sau, nhưng hắn đã biết người tới là ai, trừ Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có tâm tư đặc biệt kia, thì còn ai vào đây?

Hai tay chắp sau lưng không khỏi nắm chặt thành quyền.

Có chủ ý với nữ nhân của hắn mà còn trực tiếp đuổi theo tới tận cửa, hừ…

Trang Tín Ngạn ngẩng đầu, môi mím nhanh, nhìn Tạ Đình Quân ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.

Hải Phú ở một bên nhìn sắc mặt chủ tử liền biết hắn hiện tại rất không thoải mái, đối với Tạ Đình Quân tựa như thuốc cao dán lên lưng chính là ghét cay ghét đắng, người này, sao đá đều đá không đi đây?

“Tần Thiên, ai đến vậy?” Hải Phú đề cao thanh âm cố ý hô.

Nghe thấy tiếng, Tần Thiên cùng Tạ Đình Quân đồng thời quay đầu ra.

Tạ Đình Quân nhìn thấy Trang Tín Ngạn, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hỉ, lập tức đứng lên một bên chắp tay, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng đã gặp Trang công tử, Tạ mỗ ở trong thành nghe nói Trang huynh xuất môn trước thời hạn, Tạ mỗ nhớ kỹ đã ước định với Trang huynh, vội vàng chạy đến đây, Trang công tử nhìn thấy Tạ mỗ có kinh hỉ hay không?”

Tạ Đình Quân trong lời nói có nhiều ý nghĩa, nhưng trên mặt lại hân hoan dường như gặp được bằng hữu vậy. Tần Thiên không khỏi thầm than, quả nhiên là một kẻ khéo léo, bốn chữ tiếu lí tàng đao kia dùng để so sánh với hẳn quả thực rất thích hợp.

Hải Phú lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Thiên, liếc mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đến đây lúc nào vậy?”

“Vừa tới, ta cũng đang kỳ quái!” Tần Thiên nhẹ giọng trả lời.

“Thật sự là đáng ghét!” Hải Phú nói thầm một câu, ngẩng đầu thấy tùy tùng của Tạ Đình Quân đứng ở đối diện sắc mặt nặng nề nhìn mình. Hải Phú cười lạnh một tiếng, không chút khách khí cũng trừng mắt nhìn lại đối phương!

Lúc này, Tần Thiên chạy tới bên cạnh Trang Tín Ngạn, đem những lời của đối phương viết cho hắn xem, vốn tưởng rằng với tính cách bình thường của Trang Tín Ngạn, nhất định sẽ không nhịn được, tệ nhất là lập tức nhăn mặt với đối phương, nàng thậm chí còn đang suy nghĩ nên nói gì để hòa giải đôi bên.

Không nghĩ tới, Trang Tín Ngạn sau khi thấy Tạ Đình Quân, đầu tiên vẻ mặt kinh ngạc, chờ Tần Thiên viết xuống những lời Tạ Đình Quân nói cho hắn xem, cũng chỉ cười nhẹ, không xấu hổ, cũng không hổ thẹn, sắc mặt muốn có bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu.

“Tạ công tử thật sự nhiệt tình, ta cùng với Tạ công tử ước định tầm tháng tư sẽ xuất môn, nhưng Trang mỗ có việc đột xuất, lại nghe được tin tức địa điểm cụ thể, liền lên đường trước. Ta đã an bài người thông tri Tạ công tử, hẳn nô tài kia nhàn hạ, đến bây giờ còn chưa báo cho công tử biết. Có điều công tử lại biết chúng ta đã tới đây, mà mới chỉ qua mấy ngày, thịnh tình này thật sự khiến Trang mỗ cảm kích vô cùng.”

Hắn viết xong, ngẩng đầu nhìn Tạ công tử, thản nhiên cười, trên nét mặt nhìn không ra nửa điểm cảm kích.

Nhưng Tần Thiên lại thiếu chút nữa nhịn không được nở nụ cười, Trang Tín Ngạn này công phu tiếu lí tàng đao cũng không thua kém Tạ Đình Quân a.

Tạ Đình Quân biết rõ đối phương trào phúng hắn dụng tâm kín đáo, cũng ra vẻ không rõ, chỉ cười: “Trang công tử khách khí, Tạ mỗ chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp, vốn cũng muốn du ngoạn, vừa vặn nghe được tin tức Trang công tử đến nơi này, liền tìm tới đây.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhìn cây hòe trong sân, hít sâu một hơi, cảm thán nói: ” Phong cảnh thật sự rất đẹp, Tạ mỗ cuối cùng đã không tới nhầm chỗ rồi!”

Quay đầu lại đã thấy Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đi vào phòng trong. Tần Thiên vội vàng lấy nước, đưa khăn mặt cho Trang Tín Ngạn lau mặt lau tay, lại pha trà cho hắn uống. Trang Tín Ngạn đem Tạ Đình Quân bỏ mặc ở một bên, chậm rãi tiếp nhận sự hầu hạ của Tần Thiên, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn nàng cười một cái, tươi cười khiến Tần Thiên da đầu run lên. Sau đó, hắn lại tiếp nhận chén trà trong tay Tần Thiên, miệng chén toát ra hơi nóng mông lung, hắn thoáng nâng mắt, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân qua màn sương, ánh mắt hắn có một tia lạnh lùng, như đang nói: thấy rõ ràng chưa, đây là nữ nhân của ta, đừng hòng chiếm đoạt!

Tạ Đình Quân làm sao không rõ ý tứ của hắn, trong lòng càng cảm thấy thú vị, nữ nhân phải có thách đố mới có hăng hái, tựa như hoa khôi của Vạn Hoa lâu lúc trước, một phú gia khác cũng dám cùng hắn tranh giành, kết quả, hắn sử dụng thủ đoạn, đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy, cái cảm giác thắng lợi này, so với việc giành được hoa khôi càng khiến cho hắn thống khoái.

Nay một kẻ câm điếc bẩm sinh cũng muốn cùng Tạ Đình Quân hắn tranh đoạt nữ nhân, đừng nói hiện tại Tần Thiên là nha hoàn thông phòng, cho dù là thiếp thất của hắn ta, nếu hắn đã muốn, cũng sẽ giành tới tay! Thế nào cũng phải khiến hắn ở trước mặt mình không thể không nhận thua!

Tạ Đình Quân có gia tài bạc triệu, bởi vì tuổi trẻ, huyết khí phương cương, tâm cao khí ngạo, mặc kệ là trong việc làm ăn, hay là nữ nhân, chưa bao giờ là người dễ dàng từ bỏ ý đồ, cũng chẳng ngại dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ mà mình muốn!

Nếu không phải hắn đối với Trang phủ còn có chút cố kỵ, chỉ sợ sớm đã dùng thủ đoạn khiến cho Trang phủ bọn họ đem Tần Thiên đưa tới, cần gì phải hao hết tâm tư tìm cơ hội tiếp cận nữ nhân mà mình thích như vậy?

Trang Tín Ngạn thấy hắn sắc mặt không thay đổi, như không hiểu được ý tứ của mình, trong lòng rất không vui, lại viết xuống giấy: “Ở trấn phía trước mới có khách điếm, Tạ công tử nếu muốn sớm nghỉ ngơi, hiện tại nên khởi hành, nếu không đến chậm, khách điếm sẽ hết phòng!”

Cũng giống như Tạ Đình Quân cố kỵ Trang phủ, Trang Tín Ngạn làm sao không cố kỵ Tạ gia, đều là đại phú Dương Thành, cũng không nên dễ dàng đắc tội. Trang Tín Ngạn trong lòng tuy rằng buồn bực, vẻ mặt vẫn còn khách khí.

Tạ Đình Quân ngẩng đầu ha ha cười, “Trang công tử không cần vì Tạ mỗ lo lắng, Tạ mỗ đã định sẽ không ở đây chỉ một hai ngày, sớm đã lo liệu phòng ở. Đúng rồi, ngay tại địa phương cách nhà các ngươi không xa! Mấy ngày tới, chúng ta sẽ trở thành hàng xóm!”

Trang Tín Ngạn sắc mặt khẽ biến, nhưng lập tức lại hồi phục thần sắc tự nhiên.

Hắn ở gần như vậy, nếu mình ban ngày lên núi, chẳng phải là cơ hội để hắn thân cận nữ nhân của mình hay sao? Trang Tín Ngạn lập tức hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai, mặc kệ đi nơi nào, đều phải đem theo Tần Thiên.

“Có điều, phòng ở tuy rằng đã thuê rồi…” Tạ Đình Quân đi đến đối diện với Trang Tín Ngạn ngồi xuống, cười thoải mái, “Nhưng bởi vì gấp gáp, giữa trưa cơm còn chưa kịp chuẩn bị, chẳng biết Tạ mỗ cùng tùy tùng có thể ở đây quấy rầy một chút hay không?” Nói xong nhìn về phía Tần Thiên đứng bên cạnh Trang Tín Ngạn.

Tần Thiên vội vàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn, nghe hắn chỉ thị.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra thiếu gia không thích Tạ Đình Quân, nhưng đạo đãi khách vẫn phải có, đối phương chủ động đề xuất, chẳng lẽ có thể cự tuyệt? Vẫn nên để Trang Tín Ngạn tự quyết định, miễn cho hắn lại mất hứng mà nổi giận.

Đối phương đã nói như vậy, Trang Tín Ngạn còn có thể làm thế nào, bỗng nhiên hiểu được Tạ gia vì sao lại có thể phát dương quang đại, da mặt dầy như vậy, còn có việc làm ăn nào mà không thương lượng được!

“Tạ công tử nếu không chê, vậy lưu lại ăn chút cơm canh rau dưa đi!” Trang Tín Ngạn viết xuống.

Tạ Đình Quân nhìn thấy, lập tức nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên, hai mắt thâm thúy lưu chuyển hào quang, có khoái ý vì mưu kế đã được thực hiện.

Trang Tín Ngạn ở đối diện nhìn thấy rõ ràng, âm thầm cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên cúi đầu xuống, lấy tay bóp trán, bên cạnh Tần Thiên nhìn thấy, kinh hô: “Thiếu gia, người sao rồi? Lại không thoải mái sao?”

Trang Tín Ngạn lấy tay ấn huyệt thái dương, nhíu mày thật sâu, mặt lộ vẻ thống khổ.

Một bên Hải Phú vội bước lên lo lắng nói: “Ai nha, trước đó vài ngày thiếu gia mới bị bệnh nặng, nói không chừng còn chưa khỏi hoàn toàn. Tần Thiên, ngươi trước giúp đỡ thiếu gia trở về phòng đi!”

Trang Tín Ngạn nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt thật có lỗi, hai tay xua xua, Hải Phú viết xuống giấy: “Thiếu gia, người thân thể không khoẻ, Tạ công tử nhất định sẽ không trách cứ!” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt khó xử: “Tạ công tử, người thấy đó…”

Tạ Đình Quân thấy tình hình như vậy làm sao còn không rõ, hắn nhịn xuống tức giận trong lòng, đứng lên, cười nói: “Nếu đã như vậy, Tạ mỗ sẽ không quấy rầy!”

“Tạ công tử, thật sự là ngượng ngùng, ngươi đường xa mà đến…” Trang Tín Ngạn viết xuống giấy, vẻ mặt áy náy.

“Không có việc gì, không có việc gì, Trang công tử nghỉ ngơi cho tốt!” Tạ Đình Quân miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười nói xong liền mang theo tùy tùng Lâm Vĩnh rời đi.

Đi ra sân, Tạ Đình Quân sắc mặt liền trầm xuống, hắn xoay người nhìn bên trong cười lạnh hai tiếng: “Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó, ta muốn ngươi trơ mắt nhìn Tần Thiên trở thành nữ nhân của ta!”

Chờ Tạ Đình Quân đi rồi, Trang Tín Ngạn lập tức hồi phục bình thường, đầu cũng không đau, thân mình cũng không hư nhược. Tần Thiên khóe miệng giật giật, không nghĩ tới hắn có tài năng trở thành diễn viên a…

“Về sau, ngươi không được gặp hắn, không được cùng hắn nói chuyện, không được cười với hắn!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nhấc bút viết xuống những lời này.

Tần Thiên nhìn mà trừng mắt, người này có tâm tư chiếm hữu quá lớn đi, nàng vốn định nói: khắt khe đến vậy sao, ta cho dù là nha hoàn thông phòng của ngươi, nhưng cũng không phải nô lệ của ngươi a!

Nhưng bỗng nhiên nhớ tới, bản thân quả thật là nô lệ của hắn, chuyện này khiến nàng rất buồn bực.

Nàng nghĩ nghĩ, đề bút viết nói: “Ta hứa từ giờ trở đi đến lúc về Trang phủ, ta sẽ không chủ động cùng hắn nói chuyện, sẽ không chủ động đi tìm hắn, nhưng nếu đụng phải hắn, ta cũng sẽ không cố ý né tránh.” Có cần tất yếu như vậy không? Bản thân cũng dường như có loại ám muội gì đó…

Hơn nữa đây là nói về lúc này, về phần sau khi trở lại Trang phủ, nàng có thể chuộc thân, đến lúc đó nàng muốn nói chuyện với ai thì sẽ nói với người đó, hắn không có quyền xen vào!

Trang Tín Ngạn thấy nàng viết xuống những lời này, lại thấy nàng vẻ mặt không tình nguyện, nhất thời trầm xuống.

Hắn bởi vì thân thể có chỗ thiếu hụt, áp lực quá nặng nề, cho nên cảm xúc cũng rất dễ dàng bị kích động, hắn bình tĩnh nhìn tần Thiên, ánh mắt âm trầm khiến Tần Thiên trong lòng phát lạnh. Nhưng yêu cầu bá đạo như vậy, Tần Thiên cũng không muốn đáp ứng. Đáp ứng rồi thì phải thực hiện, nếu nhìn thấy Tạ Đình Quân, chẳng lẽ nàng phải cúi đầu vờ không quen biết.

Rõ ràng không phải là sự thật mà…

“Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi phải nghe ta, ta nói với ngươi như thế nào, ngươi phải làm như thế!” Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lửa giận bùng nổ, dùng sức viết xuống, cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí làm rách cả giấy.

Nhìn những lời này, Tần Thiên lập tức phát cáu!
Bình Luận (0)
Comment