Thịnh Thế Trà Hương

Chương 99



<tbody>Trong cuộc sống luôn có nhiều bi hoan ly biệt mà con người không thể điều khiển, lúc gặp phải chỉ có thể bị động, trong lòng chua xót khổ sở, nếu chưa từng trải qua, sẽ không thể cảm thụ nỗi đau của người khác.
Tần Thiên nhìn Tống lão bá ở trước mặt, gương mặt gầy gầy, khuôn mặt vốn hòa nhã lúc này lại mang theo đau buồn. Tần Thiên nhớ tới thân thế của mình, trong lòng cũng đau xót, nhưng cũng không được bao lâu, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tống bá bá, ta nghe nói người sau khi chết sẽ đến một thế giới khác, nói không chừng Tống tỷ tỷ đã đến thế giới đó, bắt đầu một cuộc sống mới, nàng có lẽ ở thế giới đó cũng nhớ tới người, nàng suy nghĩ, ta đi rồi về sau phụ thân có khổ sở hay không, có biết tự chăm sóc bản thân cho thật tốt hay không, có ăn ngon, ngủ yên hay không?”
Tần Thiên nhìn hắn cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ nàng nhất định rất muốn nói với lão, nàng ở cái thế giới kia sống rất tốt, lão đừng vì nàng lo lắng.”
Ai nói không phải vậy chứ? Nàng có thể xuyên qua đến đây, ai biết Tống tỷ tỷ sau khi chết có xuyên qua đến một thế giới khác hay không chứ…
Tống lão bá quay đầu nhìn Tần Thiên, hai mắt đục ngầu có chút ướt át, một lát sau, cười cười, hòa ái nói: “Lão phu đã nghe qua đủ lời an ủi, nhưng cũng chỉ có lời an ủi của tiểu cô nương ngươi là tinh quái nhất mà thôi!”
“Đó không phải an ủi, ta nói sự thật mà.”
“Được, được… Lão phu tin ngươi” Tống lão bá nhìn Tần Thiên, trong mắt ẩn ngấn lệ, rồi hỏi lại như khẳng định: “‘Thật sự có một thế giới khác sao?”
Tần Thiên rất trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, Tống tỷ tỷ ở thế giới kia nhất định cũng rất tưởng niệm lão, lo lắng cho lão. Tống bá bá coi như nàng đã gả chồng xa, tuy rằng không nhìn thấy nàng, nhưng lão nhất định phải tin tưởng, nàng hiện tại sống hạnh phúc khoái hoạt!”
Tống lão thất thần một lúc, sau đó thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Tần Thiên nở nụ cười, thần sắc càng nhu hòa, “Tiểu cô nương, cám ơn ngươi.”
Chu bá đứng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt. Lão gia vì tiểu thư mất mà chết tâm mười mấy năm, cũng đã tự trách mười mấy năm, một mình tìm nơi ẩn cư sống qua ngày, hy vọng những lời này của tiểu cô nương thật sự có thể giúp lão gia buông xuống khúc mắc trong lòng.
Sau khi Tống lão bá uống canh xong, lại hỏi Tần Thiên, “Công tử nhà ngươi lại lên núi?”
Trải qua vài lần tiếp xúc, Tống lão đã biết quan hệ giữa Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, cũng biết mục đích bọn họ tới nơi đây.
Tần Thiên lại múc cho Tống lão bá một chén, “Đúng vậy, công tử nhà ta rất chăm chỉ làm việc. Ngày đó bị bệnh, ta bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, để Hải Phú đi hái lá trà trên núi, nhưng mà hắn không nghe, chẳng những không chịu nghỉ ngơi, còn gắng gượng muốn lên núi, mỗi ngày hái lá trà trở về lại càng không ngừng sao chế trà, nếm đi nếm lại. Kỳ thật phương pháp đã khá hơn hẳn, ta uống thấy rất thơm, nhưng hắn vẫn không hài lòng, cho rằng đây vẫn chưa phải phương pháp tốt nhất!”
“Xem ra công tử nhà ngươi là một kẻ chấp nhất, hiếm có a…” Nói xong Tống lão bá tiếp nhận canh, nhíu mày, “Sao lại múc chén nữa cho ta, ta không uống được nữa rồi!”
“Hai chén canh tính cái gì, ta đã hầm suốt nửa canh giờ, đương nhiên lão nên uống nhiều hơn một chút.” Tần Thiên coi lão nhân hòa ái dễ gần, thân thế đáng thương trước mắt này trở thành trưởng bối của mình mà đối đãi, trong giọng nói tự nhiên tùy ý mà lại thân thiết.
Tống lão bá giật mình, thế nhưng cũng không cự tuyệt, lại bưng bát lên uống.
Chu bá ở bên cạnh kinh ngạc trừng mắt, phải biết rằng, lão gia ngày xưa là người nói một là một, hai là hai, mình muốn hắn ăn nhiều một chút, dùng mọi lời hay lẽ phải cũng không được, không nghĩ tới Tần Thiên tùy tiện nói một câu đã có thể khiến hắn thay đổi tâm ý, trong lòng không khỏi có điểm chua.
“Người ta tiểu cô nương nói một câu có thể so với ta nói một trăm câu a.” Chu bá lầm bầm một câu.
Tống lão bá nghe thấy, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Ngươi nấu ăn ngon bằng tiểu cô nương nhà người ta sao?”
Chu bá không nói gì, trong lòng lại nói thầm: ta không phải đầu bếp, có thể đem cơm nấu chín đã là tốt lắm rồi, ai kêu ngươi không chịu mang theo đầu bếp đến!
Tần Thiên ở một bên che miệng cười, cười xong sau lại tiếp chuyện Tống lão bá: “Công tử nhà ta tuy có chút chỗ thiếu hụt, nhưng hắn cũng có rất nhiều ưu điểm.”
“Ưu điểm gì?” Tống lão bá cười hỏi.
“Ưu điểm lớn nhất chính là vô cùng hiếu thuận, ” Tần Thiên cười nói, “Hắn còn rất thông minh, có chủ ý, gặp chuyện luôn bình tĩnh, còn có tâm địa cũng rất tốt.”
“Những cái khác ta không biết, nhưng tâm địa tốt thì ta đồng ý.” Tống lão bá vuốt râu cười nói. Lão nhớ tới tình hình ngày đó hắn cởi áo khoác giúp mình che mưa, đổi lại là trước đây, vốn cũng không có gì kỳ quái, rất nhiều người nguyện ý làm như vậy. Nhưng hiện tại, lão chỉ là một thôn phu sơn dã mà thôi. Nhưng vị công tử kia không chút do dự lại làm như vậy, có thể thấy được hắn quả thật là một công tử có tâm địa thiện lương, đúng như lời tiểu nha đầu trước mặt này nói.
Tần Thiên nhìn đầu giường Tống lão bá bày đầy sách, hai mắt bỗng sáng ngời, “Tống bá bá, công tử nhà ta cũng biết đọc sách viết chữ, chờ hắn rảnh rỗi mà lão cũng nhàn tản, ta đưa hắn đến đây, lão trò chuyện với hắn được không? Công tử nhà ta kỳ thật luôn hi vọng được tiếp xúc với người khác, lại luôn không biết cách, các ngươi cùng chung chí hướng, có thể trò chuyện được với nhau!”
Tống lão bá gật đầu đáp ứng: “Ngươi dẫn hắn đến đây, lão phu lúc nào cũng rảnh rỗi.”
Tần Thiên cười cười, đang chuẩn bị cảm tạ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: “Trang Đại công tử, Trang Đại công tử có ở đây không?”
Tần Thiên giật mình, nói với Tống lão bá: “Tống bá bá, hình như có người tới tìm công tử nhà ta, ta trở về xem thế nào.”
Tống lão bá vẫy vẫy tay ý bảo nàng nhanh đi. Tần Thiên ra khỏi Tống gia, liền thấy trước sân viện nhà mình có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ vô cùng quý giá đứng đỗ, có khá nhiều tiểu hài tử vây quanh xe ngựa hi hi ha ha xem náo nhiệt, một gã nam tử mặc trường bào màu xám đang gõ cửa.
“Ngươi là ai a?” Tần Thiên lòng tràn đầy nghi hoặc đi tới.
Người gõ cửa nọ quay đầu, là một nam nhân hơn bao mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, dưới mắt có một vết sẹo. Tần Thiên cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nàng nhìn xe ngựa bên cạnh, cửa xe đóng chặt thấy không rõ người bên trong, lại hỏi: “Các người tìm Trang công tử làm gì?”
Lúc này, bỗng nhiên một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vươn ra từ cửa xe, xốc rèm cửa sổ thêu kim tuyến lưu vân đồ án lên, lộ ra gương mặt tuấn lãng anh khí bừng bừng.
“Ta tìm Trang đại công tử muốn hỏi một chút, đã bàn trước, hắn sao lại cứ như vậy đem ta bỏ lại?”
Mắt to mi dài, da thịt màu đồng, tươi cười kiệt ngạo, còn không phải là Tạ Đình Quân mà Trang Tín Ngạn cố ý bỏ rơi?
Hắn sao lại đến đây?
Tần Thiên đang nghi hoặc, hắn đã từ trên xe nhảy xuống. Cũng không biết hắn là cố ý hay là vô tình, nhảy xuống vị trí vừa vặn cách Tần Thiên không xa.
Tần Thiên lui hai bước, cau mày đánh giá hắn, hắn hôm nay mặc cẩm bào giáp kim thêu hoa văn mờ màu xanh ngọc, ánh nắng mùa xuân sáng lạn, ôn hòa chiếu lên một nửa người hắn, khiến đường thêu lóe ra ánh kim quang, màu sắc sáng rõ, mà nửa người kia lại bị bóng xe ngựa che phủ khiến sắc áo biến thành màu lam, hoa văn thêu mờ trên áo choàng tựa như quanh co khúc khuỷu.
Thấy Tần Thiên đang đánh giá mình, Tạ Đình Quân mỉm cười, ánh mắt hào khí đốn hiển, đó là một tư thái thoải mái phong lưu khác hẳn Trang Tín Ngạn cao thượng lạnh lùng.
“Tạ công tử, sao người lại tới đây, sao biết chúng ta ở trong này?” Tần Thiên rất kỳ quái, bọn họ xuất môn rất kín kẽ, hắn từ chỗ nào biết được tin tức, hơn nữa lại bằng cách nào mà tìm được đến nơi này?
Tạ Đình Quân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, mỉm cười, trong tươi cười toát ra một loại ngạo khí.
“Ta là người giữ lời, nếu nói muốn cùng đi với các ngươi, sẽ không nuốt lời, về phần ta vì sao biết các ngươi ở đây…” Tạ Đình Quân cúi đầu thoáng tiếp cận Tần Thiên, hai mắt thâm thúy giống như đêm đen khôn cùng, “Chỉ cần ta có lòng muốn biết, tất sẽ có biện pháp.”
Hắn đè thấp thanh âm, nói xong cười cười, có loại ý tứ thần bí.
Nói đến chuyện giữ lời, Tần Thiên cũng không phản đối, nếu muốn so đo, quả thật là công tử nhà bọn họ nuốt lời trước…
Nàng nhìn Tạ Đình Quân đang khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, hắn vì sao nhất định phải đi theo đến đâu? Chẳng lẽ…
Tần Thiên nhớ những lời hắn đã nói với mình vào đêm Trung Thu đó, chẳng lẽ là vì mình…
Lập tức lại lắc đầu, chắc không phải đâu, ở trong mắt mọi người, mình bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, hắn cần gì phải nhọc tâm tốn sức? Hơn nữa số lần bọn họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, bản thân thứ nhất không biết làm thơ, thứ hai cũng không biết ca múa, căn bản không có biểu hiện của nữ nhân xuyên qua khác với người bình thường a…
Nhất định là do mình suy nghĩ nhiều rồi, tối hôm đó không chừng hắn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Công tử nhà ta đã lên núi…” Tần Thiên nói còn chưa xong, đã bị Tạ Đình Quân cười đánh gãy: “Ta chạy đường xa như vậy, vừa khát vừa mệt, ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu của công tử nhà ngươi, đường xa đến thăm công tử nhà ngươi, ngươi không mời ta vào ngồi hay sao?”
Bị hắn nói như vậy, Tần Thiên thật đúng là tìm không ra lý do cự tuyệt …
***
Bên kia, Trang Tín Ngạn cùng Hải Phú sau khi hái xong lá trà vội vàng xuống núi.
Bởi vì sao chế trà cần nhất là lá trà phải tươi mới, ngày hôm nay ngắt xuống, ngày hôm đó phải sao chế luôn, nếu không sẽ ảnh hưởng phẩm chất của lá trà, cho nên mỗi ngày Hải Phú đều phải lên núi hái lá trà mới.
“Thiếu gia, ta thật không hiểu, người sao cứ phải cùng ta lên núi, nắng to, sơn đạo lại không dễ đi, nhìn người mệt mỏi đầu đầy mồ hôi kìa …” Hải Phú thật sự khó hiểu, việc hái lá trà chỉ cần một mình hắn là đủ rồi, thiếu gia cần gì đi theo tự mình chuốc lấy cực khổ.
Trang Tín Ngạn xem hiểu được ý tứ của hắn, lại không lên tiếng, chỉ cố gắng theo kịp cước bộ của Hải Phú. Hắn thở phì phò, trên lưng quần áo sớm đã bị mồ hôi làm ẩm ướt, gió thổi qua lạnh lẽo, nhưng cũng không thấy khổ sở.
Vì sao? Lúc trước hắn chỉ lo trốn tránh gặp người khác, cả ngày trốn ở trong sân đọc sách tập viết, bình thường không hay bị ốm đau, cho rằng sức khỏe của mình cũng khá tốt, thật không nghĩ tới, vừa xuất môn liền hiện nguyên hình, chỉ là một chuyến leo núi, dầm mưa một lúc đã bệnh nặng như vậy. Đừng nói so sánh với Hải Phú, cho dù là Tần Thiên dường như hắn cũng không bằng.
Bản thân nếu muốn chiếu cố thê nhi, muốn gánh vác trách nhiệm Trà Hành thân thể sao có thể yếu ớt như vậy được! Cần phải rèn luyện, thế nào cũng phải rèn luyện cho thân thể tráng kiện mới được!
Đương nhiên những lời này không thể nói với Hải Phú, nếu để hắn biết, chẳng phải sẽ bị hắn cười đến chết hay sao!
Trang Tín Ngạn ra vẻ không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi.
Hai người rất nhanh đã xuống núi, tiến vào thôn trang, từ rất xa, đã thấy xe ngựa xa hoa đỗ ngay trước cửa.
Hải Phú nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Di? Là ai đến đây?”</tbody>
Bình Luận (0)
Comment