Thịnh Thế Trà Hương

Chương 199

Đoàn xe một đường đi vào Quy Phục thành.

Phạm lão bản đem hai người Tần Thiên và Tạ Đình Quân đưa đến cổng lớn của Tạ gia.

Hai người hướng Phạm lão bản nói đa tạ, Phạm lão bản ngôn ngữ khách khí, nói một phen mấy lời khách sáo, đại khái ám chỉ, chuyện này hắn biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không lắm miệng. Tần Thiên ngầm hiểu, cảm thấy lòng buông lỏng, chỉ cần Phạm lão bản không nhiều chuyện, việc này chỉ có người hai nhà Trang Tạ biết, sự tình cũng dễ giải quyết hơn. Thịnh Thế Trà Hương cũng không bị ảnh hưởng.

Lập tức lại hướng Phạm lão bản nói cảm tạ, sau đó nhìn theo Phạm lão bản rời đi.

Người gác cổng đã sớm phát hiện ra hai người, một bên cao hứng phấn chấn đem hai người nghênh đón tiến vào, một bên chạy vội vào thông báo.

Tạ Đình Quân còn đang chậm chậm rì rì chờ người ra nghênh đón, mà Tần Thiên bên cạnh giống như chim nhỏ khoái hoạt chạy vội về phía sân viện của nàng tại Tạ gia.

Thấy nàng khẩn cấp như thế, Tạ Đình Quân không khỏi cắn chặt khớp hàm, hai tay muốn nắm chặt, lại phát hiện tay trái không bao giờ còn linh hoạt tự nhiên giống như trước nữa, trong lòng một trận khí khổ.

Trong lúc nhất thời, hắn bất chấp chờ đợi người ra nghênh đón, hai chân như có ý chí của riêng mình, đi theo phía sau Tần Thiên.

Hắn thật muốn nhìn xem, kẻ câm điếc kia nhìn thấy Tần Thiên bị mình mang đi mấy ngày mấy đêm sẽ có bộ dáng như thế nào!

Bên này, Tần Thiên một đường nhảy nhót thẳng vào sân viện, rất xa, liền thấy Thu Lan và Thanh Liễu đứng trong tiểu viện.

Tần Thiên chạy qua, cao hứng kêu lên: “Thu Lan, Thanh Liễu”, nghe thấy thanh âm của nàng, Thu Lan và Thanh Liễu kinh hỉ quay đầu, sau khi thấy rõ là Tần Thiên, dưới sự kích động, hai người nhất tề chạy vội ra ôm cổ Tần Thiên.

“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân, người rốt cục đã trở lại, người không có việc gì là tốt rồi!” Thu Lan tính cách hướng ngoại, giấu không được cảm xúc, nhìn thấy Tần Thiên, vừa khóc vừa cười. Thanh Liễu tính cách tương đối trầm ổn, nhưng cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

Tạ Đình Quân đi theo tới nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi thì thào: “Không biết trên dưới, cùng với mấy hạ nhân này thân thiết như vậy để làm gì.” Nhưng lại cảm thấy, đây là việc mà chỉ nàng mới có thể làm, bỗng nhiên trong lúc đó, lại cảm thấy rất thuận mắt.

Cùng các nàng ôm nhau đứng đó một hồi, Tần Thiên buông các nàng ra rồi cầm tay các nàng. Dưới sự kích động, Tần Thiên liên thanh như châu pháo hỏi: “Các ngươi có khỏe không, những người khác thế nào? Thiếu gia đâu, chàng có ở đây hay không, chàng có khỏe không?”

Thu Lan lau nước mắt: “Chúng ta đều rất tốt, có điều Mã quản sự và Phạm Thiên bị thương ngoài da, hiện tại đã không còn việc gì, còn thiếu gia, thiếu gia…” Nói tới đây, Thu Lan bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Thấy vậy, Tần Thiên cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng trầm xuống: “Thiếu gia như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm không chịu khống chế mà run rẩy.

“Không có, không có.” Thanh Liễu vội vàng nói, vội quay đầu trừng Thu Lan liếc mắt một cái, Thu Lan chỉ gạt nước mắt: “Thiếu phu nhân yên tâm, Đại thiếu gia thực sự đã trở lại, bị thương một chút, bây giờ còn chưa hoàn toàn khang phục, nhưng đại phu đã khám qua, nói là cũng không còn gì trở ngại. Có điều… có điều…” Thanh Liễu ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, nói chuyện ấp a ấp úng, thần sắc có chút mất tự nhiên, bên cạnh Thu Lan cắn chặt môi dưới, quay đầu liếc vào phòng ở phía sau, trong ánh mắt có chút tức giận.

Tần Thiên ngẩng đầu, theo ánh mắt của Thu Lan nhìn qua, lúc này mới phát hiện, trong viện còn có người, có hai người mặc quần áo nha hoàn đứng ở cửa phòng của nàng và Trang Tín Ngạn. Tần Thiên nhận ra các nàng là nha hoàn Điệp Nhi và Tiểu Vân bên cạnh Tạ Uyển Quân, lúc này, hai người nhìn nàng cười, hướng nàng hành lễ, gọi: “Đại thiếu phu nhân.”

Tần Thiên giật mình, khuôn mặt trầm xuống. Nàng kìm lòng không được bước về phía trước, kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng.

Trước cửa phòng có buông rèm thủy tinh, lúc này mành thủy tinh chớp động, dưới ánh mặt trời lóe oánh quang, càng khiến ánh sáng trong phòng u ám thâm trầm, giống như một hắc động, vô hạn thần bí, làm cho người ta chẳng phân biệt được rõ ràng.

Tạ Đình Quân đứng ngoài cửa viện nhìn thấy hai nha hoàn bên người của muội muội, cũng không khỏi nhíu mày bước đến.

Trong phòng truyền đến một thanh âm mềm mại dễ nghe: “Tỷ tỷ đã trở lại sao?”

Ngay sau đó, tiếng vang sột soạt, một bóng dáng thon dài kiện mỹ xuất hiện sau mành thủy tinh, hai nha hoàn lên tiếng trả lời vén mành lên, một vị nữ tử xinh đẹp kiều diễm mặc một kiện thiển nhũ màu đỏ thêu chỉ vàng chỉ bạc toàn thân, bên dưới là váy dài nhục quế phấn bách hoa, vấn tóc kiểu phượng hoàng, trâm tóc, hàm châu kim tước cài đầy trên búi tóc hiện ra trước mặt Tần Thiên.

Chính là Tạ Uyển Quân.

Nàng ta không chút hoang mang nhìn Tần Thiên, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.

Tần Thiên sắc mặt cứng đờ: “Ngươi sao lại ở trong này?”

Đồng thời hỏi ra những lời này còn có Tạ Đình Quân, có điều trong thanh âm của hắn còn mang theo sự nghiêm khắc.

Nghe thấy thanh âm của Tạ Đình Quân, Tạ Uyển Quân vốn đang mỉm cười bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng đỏ mặt, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt khăn lụa, cũng không nói gì thêm.

Tạ Đình Quân lại nhìn về phía nha hoàn Điệp Nhi của nàng, Điệp Nhi mặt trắng bệch tiến lên, run run đáp lời “Hồi… Hồi Nhị thiếu gia, lần trước gặp chuyện không may, là tiểu thư cứu Trang công tử.” Nói tới đây, Điệp Nhi nhìn lén Tạ Uyển Quân liếc mắt một cái, Tạ Uyển Quân mày hơi động, Điệp Nhi cố lấy dũng khí, tiếp tục nói: “Trang công tử thân bị trọng thương, tiểu thư một mình chiếu cố Trang công tử cả một đêm. Trong khoảng thời gian này, cũng là tiểu thư luôn luôn chăm sóc Trang công tử, nay Trang công tử còn chưa khang phục, vẫn do tiểu thư chăm sóc, cho nên tiểu thư mới ở đây chiếu cố…” Tần Thiên trong nháy mắt mặt trắng bệch.

Tâm vừa rồi nhảy nhót giống như bị một khối tảng đá lớn ngăn chận, nhất thời trầm xuống sâu thật sâu.

Những lời này ý chỉ điều gì, Tần Thiên sao còn không rõ.

Sự lạnh lẽo như băng tuyết trào ra khắp ngõ ngách trong lòng, nháy mắt truyền đến toàn thân, cuối cùng, nàng không tự kìm hãm được mà run rẩy.

Thu Lan cùng Thanh Liễu đồng thời tiến lên, cầm tay nàng, Thu Lan nghẹn ngào gọi một tiếng “Đại thiếu phu nhân …”

Thanh âm kia tràn ngập thương hại, đúng vậy, là thương hại, xem ra, chuyện này đã không còn là bí mật …

Nhìn Tần Thiên trong mắt phiếm ra sương mù, Tạ Uyển Quân tay đang cầm khăn lụa không khỏi nắm chặt. Nàng vô tình đã thương tổn nàng ta sao, nàng không hề muốn tranh đoạt cái gì với nàng ta, nàng chỉ cầu một vị trí ở bên cạnh hắn mà thôi.

Nhưng mà, cũng không biết vì sao, nàng thế nhưng lại hy vọng thấy bộ dáng Tần Thiên rơi lệ đầy mặt. Có lẽ là vì nàng lúc trước đã vì bọn họ rơi quá nhiều nước mắt chăng?

Nhưng xuất hồ ý liêu, Tần Thiên hai mắt lại khôi phục bình tĩnh, sương mù trong mắt dĩ nhiên tiêu tán không thấy, thật giống như chưa bao giờ từng tồn tại.

Nàng đẩy Thu Lan và Thanh Liễu bên cạnh ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

Nàng không thể yếu đuối như vậy, đối với sự tình không biết rõ ràng, nàng không cần phải tất yếu sầu não, trừ phi Trang Tín Ngạn chính mồm nói với nàng, hắn muốn kết hôn với nàng ta, nếu không, ai cũng không thể gây ảnh hưởng đến nàng!

Phu quân của nàng, hạnh phúc của nàng, không thể để người khác mơ ước!

Tần Thiên vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh Tạ Uyển Quân, đối với vẻ mặt kinh ngạc của nàng ta nói: “Trong khoảng thời gian này thật sự đã vất vả Tạ cô nương, bất quá ta hiện tại đã trở lại, về sau sẽ không làm phiền Tạ cô nương nữa!” Nàng nhìn Tạ Uyển Quân kia khuôn mặt tinh xảo cười khẽ: “Phu quân của ta sẽ do ta chiếu cố, Tạ cô nương là một cô nương chưa thành thân, có một số việc cũng nên kiêng kị vẫn tốt hơn, truyền ra thanh danh không tốt, ảnh hưởng đến khuê danh của Tạ cô nương, Trang phủ chúng ta cũng không gánh vác nổi!” Tạ Uyển Quân sắc mặt khẽ biến, những lời này của nàng có ý gì?

Bên cạnh Điệp Nhi kêu lên: “Trang thiếu phu nhân sao có thể nào nói như vậy, tiểu thư chúng ta tốt xấu…” Tần Thiên quyết đoán đánh gãy lời nàng: “Chẳng lẽ ta nói không đúng? Tạ cô nương không phải cô nương chưa thành thân sao?” Điệp Nhi nghẹn lời, có một số việc mọi người tuy rằng trong lòng hiểu được, nhưng cũng không tiện nói ra miệng.

“Tốt lắm, còn ở nơi này nháo cái gì?” Tạ Đình Quân giận không khỏi lớn tiếng: “Uyển Quân, muội đi theo ta!” Tạ Uyển Quân bị tiếng quát này làm giật mình, mặt trắng bệch, cũng không dám cãi lời, mang theo hai nha hoàn đi theo Tạ Đình Quân rời khỏi đây.

Nàng chân trước vừa bước đi, Tần Thiên phía sau liền vào phòng, đã thấy Hải Phú đứng ở cửa, nhìn Tần Thiên, mặt có vẻ xấu hổ.

“Đại thiếu phu nhân, đều là ta không tốt, nếu lúc ấy ta có thể đi theo Đại thiếu gia…” Cũng bởi vì như thế, hắn có chút không dám đối mặt với nàng.

Xảy ra loại sự tình này, Trang phủ không thể không chịu trách nhiệm. Vốn nạp một thiếp thất cũng không có gì quan trọng, nhưng Tạ Uyển Quân lại là tiểu thư nữ nhi của chính thê Tạ gia, làm sao có thể làm thiếp, tương lai nhất định là bình thê, vô hình trung đã gây nguy hiểm đối với địa vị của Tần Thiên.

Cho nên bọn họ đều vì Tần Thiên khổ sở.

“Đại thiếu phu nhân, cũng không thể trách Hải Phú, tình hình lúc đó chúng ta cũng đều thấy, Hải Phú cũng bị mã tặc truy đuổi, căn bản không theo kịp. Hắn cũng vì cứu chúng ta.” Nhớ tới chung quy vì cứu các nàng mới có việc này, Thu Lan cùng Thanh Liễu càng không nhịn được khổ sở.

“Trước đừng nói tới việc này, ta đi thăm Đại thiếu gia.” Tần Thiên nói rồi đi vào.

Trong ấm lô bằng đồng khắc hoa văn cửu tiết rồng trong mây, than cháy chợt lóe, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nồng đậm, mà mùi đàn hương nồng đậm này cũng không át được mùi dược trong phòng.

Trang Tín Ngạn nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.

“Thiếu gia vừa mới ngủ, lần này thương thế rất nghiêm trọng, cơ hồ muốn mạng của thiếu gia, đại phu nói, nếu không phải được cứu trị đúng lúc, nếu không phải thân thể thiếu gia vốn khỏe mạnh, chỉ sợ không qua được một cửa này.” Hải Phú nói.

Tần Thiên đi qua, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng bệch như tuyết, cả người tiều tụy vô cùng, Tần Thiên mũi đau xót, nước mắt lăn xuống. Nàng che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.

“Thiếu gia trở về được mấy ngày rồi?” Nàng hỏi.

“Vừa trở về hai ngày, hai ngày này ngủ rất nhiều, thỉnh thoảng tỉnh lại, Tạ tiểu thư mỗi ngày đến mấy lần, gần đây đã đem chuyện hầu hạ thiếu gia nói ra, cũng không để chúng ta tiến vào, thật giống như nàng ta là nữ chủ nhân nơi này vậy.” Thu Lan trong khoảng thời gian này giận giữ không ít, lúc này càng nói càng tức.

Thanh Liễu dùng cùi trỏ huých nàng một cái, Thu Lan lúc này mới ngậm miệng.

Thanh Liễu tiếp theo nói: “Thiếu gia vừa tỉnh dậy đã hỏi người, Tạ tiểu thư nói với hắn…” Thanh Liễu nhìn nàng một cái: “Nói người ở cùng một chỗ với Tạ công tử, Tạ công tử sẽ chiếu cố người, bảo hắn không cần lo lắng. Thiếu gia vẫn đang phái rất nhiều người đi ra ngoài tìm Đại thiếu phu nhân, còn bảo Phạm Thiên tìm không ít người quen thuộc thảo nguyên đi tìm, đến bây giờ còn chưa có tin tức.”

Tần Thiên ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nghe hết thảy, thấy bàn tay Trang Tín Ngạn lộ ra ngoài chăn, nàng cầm tay hắn, tay hắn lạnh lẽo vô cùng, bàn tay vốn oánh nhuận no đủ hiện tại lại trở nên xanh tái, Tần Thiên đau lòng không thôi. Như có cảm giác, Trang Tín Ngạn mi mắt giật giật, sâu kín tỉnh dậy.
Bình Luận (0)
Comment