Như có tri giác, Trang Tín Ngạn mí mắt hơi động đậy, sâu kín tỉnh lại.
Thấy hắn tỉnh lại, Tần Thiên lắc lắc tay hắn, nước mắt chưa khô trên mặt lộ ra mềm nhẹ tươi cười: “Tín Ngạn, Tín Ngạn.”
Cảm giác được trên tay có động tĩnh, Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn, hướng về phía Tần Thiên nhìn qua. Mới đầu trong đôi mắt đen tối của hắn mang theo một chút mờ mịt, như không biết thân đang ở nơi nào, hoặc như đang đắm chìm trong cảnh mơ hư ảo. Hắn khồng hề chớp mắt nhìn Tần Thiên, Tần Thiên nắm chặt tay hắn, cười nói: “Như thế nào, mới không thấy mấy ngày, chàng đã không nhận ra ta rồi!”
Trang Tín Ngạn hai mắt càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, cơ hồ là mừng rỡ như điên.
“Tần Thiên Tần Thiên.” Sâu trong yết hầu tràn ra thanh âm khan khàn, hắn nắm chặt tay nàng, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Bên cạnh Hải Phú nóng nảy vội bước lên phía trước đỡ lấy Trang Tín Ngạn: “Ôi, Đại thiếu gia của ta, người cũng không thể lộn xộn, trên lưng vết thương còn chưa bình phục hoàn toàn mà.” Bên cạnh Thu Lan vội vàng đặt hai gối lớn sắc vàng vân cẩm vào phía sau Trang Tín Ngạn, Tần Thiên và Hải Phú cùng nhau giúp đỡ hắn cẩn thận dựa vào.
“Như vậy có đau không?” Tần Thiên lo lắng hỏi.
Trang Tín Ngạn không hề chớp mắt nhìn nàng, sợ nếu chỉ nháy mắt một cái, nàng sẽ không thấy tăm hơi, lại sợ hết thảy trước mắt chỉ là giấc mộng, trong lòng vui sướng lại chua xót, làm sao còn chú ý tới câu hỏi của nàng.
Bên cạnh Hải Phú nhìn thấy, cười nói: “Đại thiếu phu nhân, ta thấy Đại thiếu gia bộ dáng cũng rất thoải mái, hẳn là không có việc gì. Đại thiếu phu nhân thật sự là linh đan diệu dược, người vừa trở về, thân thể Đại thiếu gia đã hồi phục hơn một nửa rồi!”
Thu Lan cùng Thanh Liễu đứng một bên cười, trong khoảng thời gian này Tần Thiên không có ở đây, Trang Tín Ngạn lại trong tình trạng như vậy, mấy người hạ nhân như bọn họ giống như mất người tâm phúc, có chút mờ mịt vô thố, nay Tần Thiên vừa mới trở về, bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn mỉm cười.
Thấy hai người gặp lại, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, Thanh Liễu lôi kéo Thu Lan, lại lôi kéo Hải Phú còn đang ngây ngô cười, hướng về bọn họ ra hiệu. Hai người hiểu ý cười cười, cùng Thanh Liễu lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người. Trang Tín Ngạn rốt cuộc không áp chế nổi nữa, trên tay dùng sức, đem Tần Thiên ôm vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, giống như đang giữ lấy một vật trân bảo hiếm có.
Mặt của hắn vuốt ve hai má nàng, trong động tác toát ra vô tận nhu tình cùng vui sướng. Tần Thiên trong lòng dâng lên tình ý dạt dào, không thể kìm hãm cũng ôm chặt hắn, lại không cẩn thận chạm vào miệng vết thương trên lưng hắn, nghe hắn “Tê” một tiếng, Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng buông hắn ra.
“Làm đau chàng?”
Trang Tín Ngạn cười lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.
Tiếp theo, hắn lấy ra quyển vở đặt bên cạnh, viết xuống: “Thương thế của nàng đã phục hồi chưa? Nàng đã đi đâu, ta rất lo lắng cho nàng!”
“Đã tốt lắm rùi, đã không còn quá đau nữa.” Nói tới đây, Tần Thiên cảm thấy có một số việc cần phải nhanh chóng nói ra, tránh tạo thành hiểu lầm.
Nàng cởi hài, trèo lên giường nằm bên cạnh hắn, cẩn thận không làm đau hắn, tận lực dựa sát vào nhau, nàng thích thân mật với hắn như vậy, điều này sẽ làm nàng cảm thấy, bọn họ chính là cùng một nhịp thở, vận mệnh tương liên.
Hiển nhiên sự thân mật này của nàng khiến hắn thật cao hứng, hắn vươn tay, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên hai má nàng.
“Tín Ngạn, mấy ngày nay ta và Tạ công tử ở cùng một chỗ.” Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Nàng cảm giác được cánh tay hắn ôm nàng hơi hơi căng thẳng, lòng của nàng cũng run rẩy theo: “Nhưng mà, chúng ta trong lúc đó tuyệt đối không hề xảy ra chuyện gì, ta và hắn trong lúc đó cây ngay không sợ chết đứng, cái gì cũng đều không phát sinh, Tín Ngạn, chàng tin tưởng ta không?”
Nói xong, nàng lại chậm rãi đem sự tình mấy ngày này cùng Tạ Đình Quân ở chung một chỗ nhất thập nói ra, bao gồm việc hắn chiếu cố thương thế của nàng, bao gồm việc hắn liều mình cứu giúp nàng khỏi đàn sói, còn bởi vậy mà bị mất ba ngón tay.
“Lần này ít nhiều có Tạ công tử, bằng không, ta cũng không biết có thể trở về gặp chàng nữa hay không?”
Tần Thiên vừa nói, một bên nhìn sắc mặt của hắn, đã thấy hắn sắc mặt trầm trọng, môi mím nhanh, ánh mắt không ngừng lóe ra.
Thấy hắn có bộ dáng này, Tần Thiên tâm đột nhiên buộc chặt: “Tín Ngạn, chàng không tin ta sao?”
Trang Tín Ngạn phục hồi tinh thần, hắn cúi đầu nhìn Tần Thiên trong lòng vẻ mặt khẩn trương, lập tức giãn mày, hắn đầu tiên là sờ sờ hai má nàng, sau đó viết xuống giấy: “Nàng có thể bình an trở về ta đã vô cùng cảm kích, chỉ cần nàng nói không phải, ta sẽ tin tưởng nàng. Nàng là người như thế nào ta còn không biết sao? Nàng sẽ không lừa gạt ta.” Nàng vì hắn ngay cả mạnh cũng có thể không để ý, hắn sao có thể hoài nghi lời của nàng? Nhớ tới một màn kinh tâm động phách kia, hắn trong lòng vẫn còn sợ hãi, theo bản năng cũng ôm chặt nàng.
Nghe xong lời này, Tần Thiên vui vẻ ôm quanh lưng hắn, nàng nói thêm, nàng lựa chọn rất đúng, Tín Ngạn của nàng sẽ không hoài nghi nàng! Trong lòng nhất thời ngọt ngào như mật
“Tần Thiên, về sau không được làm việc ngốc như vậy nữa. Nếu nàng thật sự có chuyện gì…” Trong tay bút dừng lại, đúng là không thể viết xuống.
Tần Thiên cầm tay hắn: “Đó không phải việc ngốc, trong lòng ta, chàng rất quan trọng.”
Những lời này, chính là mặc niệm trong lòng Tần Thiên, ngượng ngùng nói ra miệng, nhưng hắn nghe thấy lại không hề ngượng ngập, ôm ấp càng thêm chặt, như muốn đem nàng hòa nhập vào trong thân thể.
“Là ta không đã không bảo vệ nàng cho tốt.” Chữ viết của hắn nhẹ nhàng, thật giống như đang thở dài vậy.
“Không phải, chàng đã làm rất tốt rồi, lúc ấy chàng lấy quả địch chúng, dũng mãnh phi thường, bọn họ dùng thủ đoạn đánh lén này, chàng tất nhiên chịu thiệt.”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, nhịn không được nở nụ cười, trong lòng tình yêu vô bờ, cúi đầu, lại hôn nàng một cái.
“Đúng rồi.” Tần Thiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, ngồi dậy từ trong lòng hắn, nhìn hắn hỏi: “Tạ tiểu thư là chuyện gì xảy ra?” Đây chỉ là một câu hỏi, không có nửa điểm hoài nghi, cũng không có nửa điểm nghi kỵ.
“Tạ tiểu thư?” Trang Tín Ngạn giật mình, nhất thời không phản ứng kịp, mấy ngày này hắn bệnh hỗn loạn, hiếm có lúc được thanh tỉnh thì lại lo lắng an nguy của Tần Thiên. Hơn nữa hắn đối với mấy chuyện về phương diện này cũng không để ý tới, vì vậy cũng không hề nghĩ nhiều.
“Tạ tiểu thư nói với ta, nàng một mình chiếu cố chàng một đêm, mấy ngày vừa rồi cũng là nàng chiếu cố chàng, có thật như vậy không?” Tuy rằng nàng trong lòng đã có đáp án, Tạ Uyển Quân không thể nói dối đối với loại chuyện như thế này, nhưng vẫn nhịn không được có chút hy vọng.
Trang Tín Ngạn nhướng mày, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tuy rằng hắn vốn không để ý mấy tục sự này, nhưng lễ tiết bình thường hắn vẫn biết rất rõ. Nếu hắn thật sự một mình cùng nàng ở chung một đêm, làm hỏng danh tiết của nàng, nếu hắn là một nam nhân có trách nhiệm, hắn nên có sự phụ trách với Tạ Uyển Quân.
“Thời điểm ta tỉnh lại đã là trên đường trở về, sự tình như thế nào ta cũng không biết. Bất quá nàng ta là một cô nương gia giáo, xem ra không phải là giả.”
“Tín Ngạn, chàng tính làm sao bây giờ?” Tần Thiên mắt thẳng tắp nhìn hắn: “Chàng muốn thành thân với nàng ta sao?”