Vì hai người đang ở chung ký túc xá nên việc chia giường trở thành vấn đề nan giải.
Trần Thính tưởng mình sẽ ngủ trên giường Bùi Dĩ Nghiêu, còn Bùi Dĩ Nghiêu thì ngủ trên giường của bạn cùng phòng, nhưng thật ra cậu đã bị Bùi Dĩ Nghiêu bắt cóc lôi vào ngực, không sao nhúc nhích được.
Giường trong ký túc xá chật hẹp, Trần Thính nằm nghiêng xoay mặt vào tường, sau lưng là lồng ngực nóng ran của Bùi Dĩ Nghiêu. Cậu cựa quậy thế nào, chỉ cần nhích nhẹ chân thôi đã chạm vào đối phương rồi.
Ký túc xá tắt đèn tối om, mùi mờ ám len lỏi khắp nơi.
“Như thế này sao ngủ đây?” Trần Thính bất chấp mọi thứ, vật vã xoay người qua mặt đối mặt với Bùi Dĩ Nghiêu. Hai người vốn dùng chung một cái gối đầu nên chóp mũi suýt chạm vào nhau.
“Yên tâm, tôi không làm gì em cả.” Bùi Dĩ Nghiêu nhéo nhéo vành tai Trần Thính, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu đăm đăm, lời nói không ăn khớp với hành động.
Nhưng Trần Thính sao tin lời hắn được, các cụ nói rồi, “quá tam ba bận”, hai lần trước bọn họ chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng bây giờ chẳng phải sẽ có lần thứ ba sao?
Quản lí ký túc sẽ không bao giờ biết rằng bác ấy đã tiếp tay cho ai đâu.
Nhưng có một số chuyện tựa nước chảy thành sông, cả Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu đều cho rằng trong ánh mắt sâu thẳm của đối phương có lực hút nam châm khiến bọn họ càng đến gần càng bị hút lại, cuối cùng dính chặt một chỗ với nhau.
Không gian nhỏ hẹp hạn chế hành động của hai người, thân thể thiếu niên ngây ngô trong không gian chật chội dần thả lỏng, truy đuổi lẫn nhau, tinh lực tràn đầy.
Gần 12 giờ đêm, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Trần Thính mệt quá ngủ thiếp đi, trong miệng vẫn còn lầu bầu không rõ tiếng.
Đêm nay Trần Thính lại mơ thấy cua nhỏ và cua lớn, con cua lớn trong mơ phun ra một quả bóng nước bao vây lấy cậu, dùng cái càng to thật to hất cậu đi.
Trần Thính và quả bóng nước rơi xuống dòng sông, bập bềnh trôi theo sóng, cậu mơ mơ màng màng, thầm nghĩ thế giới này thật kì lạ, như thể đang mơ trong mơ vậy.
Đến giữa trưa hôm sau Trần Thính mới ngủ dậy. Giấc ngủ dài mười hai tiếng không giúp tinh thần cậu phấn chấn, ngược lại chỉ thấy mệt, cơ thể đau nhức ấn chặt cậu xuống giường nên cậu chỉ có thể rầm rì vài tiếng yếu ớt.
Thấy Trần Thính động đậy, Bùi Dĩ Nghiêu đang ngồi phía dưới đọc sách đứng phắt lên. Hắn duỗi tay sờ sờ khuôn mặt Trần Thính, hỏi: “Em mệt à?”
“Cậu cứ thử bị như này xem……” Cá mắm Thính Thính nằm bẹp trên giường không nhúc nhích, cẩn thận nghĩ lại, ba hôm trước canh giờ tranh vé tàu cao tốc trở về, tối qua còn chủ động tự đưa mình lên thớt, đây không phải ngàn dặm đưa thì là gì?
Nghĩ tới lại thấy đau mông.
Lúc này, cậu ngửi thấy mùi đồ ăn thoảng thoảng trong phòng, bụng lập tức réo lên.
Bùi Dĩ Nghiêu: “Em cứ nằm đi, tôi mang ra cho.”
Nhưng Trần Thính còn chưa đánh răng, hơn nữa cậu cũng không què quặt đến mức nằm trên giường không dậy nổi, vì vậy giãy giụa đòi xuống giường. Bùi Dĩ Nghiêu không thuyết phục được cậu, đành dang tay che cạnh thang gỗ, không để cậu chạm chân xuống đất đã bế người lên mang vào phòng tắm.
Căng tin vẫn chưa mở cửa nên Bùi Dĩ Nghiêu ra bên ngoài mua vài món thanh đạm ăn sáng cùng cháo thịt, trứng vịt Bác Thảo cho bữa trưa, thêm cả trà sữa cho Trần Thính uống.
Trần Thính ăn ngon no căng bụng, miệng hút trà sữa rồn rột, tạm thời quên mất việc phải lên án hành vi man rợ tối qua của Bùi Dĩ Nghiêu.
Chính nhân quân tử mà để mấy thứ kia ở cạnh gối đầu hử? Nhìn cái đã biết ngày là có âm mưu từ trước.
Bùi Dĩ Nghiêu thấy Trần Thính vui vẻ thì ngồi xổm xuống, nâng chân cậu đặt lên đầu gối mình, đi tất vào cho cậu dù không quen tay.
Trần Thính ngẩn ngơ, ngượng ngùng định rút chân về: “Tôi tự đi được mà.”
Ai ngờ phản xạ của Bùi Dĩ Nghiêu nhanh vô cùng, bàn tay lớn rõ khớp xương nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của Trần Thính, kéo về đặt trên đầu gối mình rồi tròng tất lên.
Đôi tất màu xám tro làm bằng lông dê xù nên rất ấm áp.
Gót chân của Trần Thính không thô như nam sinh khác mà nhỏ xinh, mềm mại có thịt như bàn tay cậu. Giờ đi thêm đôi tất trông càng yêu hơn.
Bùi Dĩ Nghiêu vừa bóp vừa xoa, cố ra vẻ đứng đắn.
Trần Thính định đạp lên mặt hắn, nhưng khi xem xét lại trình độ đánh đấm của mình, cậu đành tiếp tục hưởng thụ trong sự thoải mái, lỡ bị đối phương tay không bắt gót thì biết kêu cứu ai chứ.
Cậu là người bao dung rộng lượng, để bạn trai chiều chuộng chút cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Đúng lúc này, Trần Thính thả lỏng ra, đánh cái ợ no đầy mùi trà sữa. Cậu xoa bụng, trong lòng chợt thấy buồn bã — nếu tình trạng này còn tiếp diễn, rộng lượng có khi biến thành bụng rộng luôn quá.
Năm nay ăn Tết xong tăng thêm một cân, thịt với mỡ dồn hết lên mặt, lên eo rồi, ước mơ có cơ bụng sáu múi sao mà xa vời quá.
Trần Thính nhỏ bé đáng thương vừa đưa mắt nhìn ra ngoài ban công đầy nắng vừa thở dài một hơi, đây gọi là — tươi đẹp mà lại sầu thương.
Bùi Dĩ Nghiêu biết đã đến lúc mình phải dỗ dành cậu, hắn nghĩ một lát rồi bảo: “Tôi giúp em chơi game nhé?”
“Được thôi.” Trần Thính phấn trấn trả lời.
Trần Thính làm ổ trong ký túc xá của Bùi Dĩ Nghiêu mà không bước ra khỏi cửa một bước suốt hai hôm. Ban ngày chơi điện tử, cáo mượn oai hùm bắt nạt bạn chơi khác, đêm đến lại làm mấy chuyện xấu hổ, mất sức nhưng mà vui.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.Buổi chiều ngày thứ ba, các sinh viên lục tục về trường, Trần Thính thừa dịp mọi người chưa về, dọn dẹp một chút rồi về ký túc xá của mình. Đi nửa đường thì gặp Dương Thụ Lâm, còn giúp cậu chàng xách một ít hành lí.
“Năm nay tao bị lũ gấu con nghịch hơn quỷ trong nhà ngồi lên đầu, may mà mấy ông anh tao qua xách đi, không chắc tao phải thắt cổ quá!” Dương Thụ Lâm bắt đầu than vãn chuyện ăn Tết trong nhà.
Thảm thì thảm thật, nhưng cậu chàng vẫn là Dương Thụ Lâm lạc quan yêu đời, đợi Bách Dụ và Giang Hải về tới ký túc xá lập tức bảo muốn tụ tập ra ngoài đi chơi. Đương nhiên mọi người không từ chối, nhất chí tới nhà hàng món cay Tứ Xuyên, lúc đi hết mình, lúc về hết tiền.
Năm nay cũng như năm trước. Trần Thính và Dương Thụ Lâm vẫn hối hả thi bằng tiếng Anh chuyên.
Trần Thính thỉnh thoảng sẽ tới nhóm Nhậm Dao để chơi trống như nhân viên nhàn rỗi ngoài biên chế. Chẳn qua tên ban nhạc càng ngày càng dị, đặt là “Chạy khỏi Trái Đất” cơ đấy, bọn họ giải thích rằng mình không chạy khỏi Trái Đất bằng xe mà lái tàu vũ trụ tới sao Hỏa, những lúc Trần Thính không ở đây, tàu vũ trụ sẽ bay vào không gian.
Nhờ phúc ban nhạc, Trần Thính thấy mình ngày càng không bình thường.
Dương Thụ Lâm vẫn tập trung vào sự nghiệp phóng viên, năm nay Đoàn trưởng Đoàn phóng viên Cẩu Nghệ phải tốt nghiệp, nếu không cố gắng, cậu chàng nhất định sẽ không có cơ hội tiếp nhận chức vụ hiện tại của Cẩu ca.
Nhưng cho tới bây giờ, bản thảo được chọn của cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cẩu ca ra một điều kiện cho Dương Thụ Lâm — Nếu phỏng vấn được Cao Đạc, hoàn thành tốt mỹ nam kế nhất định sẽ cho cậu chàng làm trưởng Đoàn đời tiếp theo.
Dương Thụ Lâm chẳng còn cách nào, quay ra xin xỏ Trần Thính, nhờ Trần Thính làm ngoại giao giúp mình. Khó có lúc được cậu chàng nhờ vả nên Trần Thính đồng ý tắp lự.
Thế nhưng đợt này Cao Đạc còn ở ẩn hơn học kì trước, từ lúc khai giảng đến giờ đã hơn nửa tháng rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Cậu nghĩ có khi nào học trưởng lại vào rừng hoặc tới chỗ không người ở không?” Trần Thính vừa lau quầy vừa nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu đứng bên ngoài.
“Bây giờ không có nhiều di tích chờ khai quật lắm.” Bùi Dĩ Nghiêu trả lời.
“Mà này, lần đầu gặp mặt ảnh còn dọa tôi suýt són ra quần cơ……” Trần Thính cười khúc khích, nhớ lại tạo hình người rừng của Cao Đạc. Mắt nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Nghiêu lạnh như băng, vội vàng sửa miệng: “Khụ, trước học kì tôi vừa lấy tiền lương, đợi lúc nào rảnh chúng mình đi chơi nhé?”
Bùi Dĩ Nghiêu từ trời tối sầm thành trời nhiều mây: “Ừ.”
Trần Thính nghĩ ngợi nhưng hơi do dự, hỏi thử: “Chúng mình tới Disneyland được không?”
Trần Thính thích đi công việc trò chơi lắm, quậy banh cả ngày cũng không thấy chán đâu. Nhưng trông Bùi Dĩ Nghiêu có vẻ không hứng đi công viên lắm, cho dù nơi ấy là Disneyland nổi tiếng.
Bùi Dĩ Nghiêu lại nghĩ rất đơn giản, quả thật hắn không thích đi công viên trò chơi, nhưng nếu Trần Thính thích đi, vậy thì người đi chơi với em ấy chỉ có thể là mình.
Hai người bàn xong thì quyết định luôn, vừa lúc trong quán có khách vào, Bùi Dĩ Nghiêu cầm cà phê ngồi qua một bên, chờ Trần Thính tan làm.
Ai ngờ vừa 9 rưỡi, Trần Thính đang dọn dẹp chuẩn bị đi về thì Dương Thụ Lâm hấp tấp chạy vào, hỏi Cao Đạc có ở đây không.
Trần Thính lắc đầu: “Đầu học kì học trưởng cũng chưa tới, sao mày gấp thế, có chuyện gì à?”
“Nguy to rồi!” Vẻ mặt kinh hoảng của Dương Thụ Lâm không giống như đang giả vờ, cậu chàng vội vàng đưa điện thoại cho Trần Thính đọc tiêu đề bài viết trên diễn đàn khiến mọi người lo sốt vó — ≪Học trưởng nghiên cứu sinh khoa khảo cổ năm hai tự sát vì thất tình!!!!≫
Trần Thính cứng người, cậu vội vàng mở topic, càng đọc càng kinh hãi. Bởi nội dung topic có đầu có đuôi, liệt kê đàng hoàng tình sử của Cao Đạc từ lúc còn ở khoa chính quy cho đến thời điểm bạn trai cũ của anh kết hôn trong hiện tại, anh không chịu nổi đả kích nên tự sát.
Không sai, bạn trai cũ.
Trần Thính xoa mắt, xác định mình không đọc nhầm, là bạn trai cũ chứ không phải bạn gái cũ.
Trần Thính chưa từng nghĩ rằng người có tính cách như Cao Đạc sẽ tự sát. Không, tin này nhất định là giả, trong topic nói anh tự sát lúc 7 rưỡi tối, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, người ngoài sao có thể biết nhiều chi tiết như thế?
Để tung ra những chứng cứ này, người viết topic chắc cũng phải tốn một tiếng!
Hỏa nhãn kim tinh tiểu Thính Thính vội vàng trấn an Dương Thụ Lâm: “Mày đừng hoảng, chuyện này hơn nửa là bịa đặt, mày có Wechat của học trưởng mà, thử nhắn cho anh ấy chưa?”
Dương Thụ Lâm gật đầu: “Nhắn rồi, nhưng không trả lời!”
Trần Thính: “Chưa trả lời không có nghĩa là xảy ra chuyện, chúng ta nghĩ cách liên lạc với ảnh trước đã rồi nói sau.”
“Tôi có số điện thoại bên viện nghiên cứu sinh, để tôi thử hỏi xem.” Bùi Dĩ Nghiêu nhíu mày. Hắn không thích những diễn đàn chín giả một thật thế này, cũng không cho rằng Cao Đạc sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng giờ chưa có bằng chứng rõ ràng, hắn không thể đưa ra đáp án chính xác.
Nhân lúc Bùi Dĩ Nghiêu gọi điện, Trần Thính nhanh chóng dọn đồ rồi cùng hai người ra ngoài. Trong tiệm cà phê nhiều người nên cậu không muốn chuyện này bị ai nghe được, tránh việc bị dặm mắm thêm muối loan tin ra ngoài.
Bùi Dĩ Nghiêu cúp máy, bảo: “Bên Viện nghiên cứu sinh không có tin tức gì.”
Trần Thính nhướn mày: “Nói cách khác, tin này chưa chắc là giả, cũng chưa chắc là thật?”
“Vây phải làm sao bây giờ?” Nếu không làm rõ chuyện này, tối nay Dương Thụ Lâm sẽ không ngủ được.
Sự tình không có tiến triển nào, ba người đứng bên ngoài thư viện.
Dương Thụ Lâm sốt ruột, cảm xúc hiện hết lên trên mặt. Trần Thính chợt nhớ ra: “Mày thử hỏi Cẩu ca đi, tin tức của Cẩu ca nhanh hơn chúng ta, thể nào anh ấy cũng đọc topic kia rồi.”
“Ừ nhỉ, sao tao lại không nghĩ ra chứ!”
Dương Thụ Lâm vội vàng tìm số điện thoại của Cẩu ca gọi đi, bởi sốt ruột mà ánh mặt cậu chàng lia khắp nơi xung quanh, đúng lúc thấy được một bóng dáng đang ngồi trên lan can nhìn vào thư viện, chọt cảm thấy hơi quen mắt.
“Vâng…. Vâng….” Cậu chàng nói vào điện thoại, ánh mắt bị người nọ hấp dẫn, nỗ lực muốn nhìn xem người kia là ai. Kết quả không nhìn thì chẳng biết, vừa trông thấy đã bị dọa nhảy dựng lên.
“Học, học trưởng!!!” Một tiếng gọi này, long trời lở đất.
“Đệt.” Cao Đang đang hút thuốc thì giật mình, tay anh run lên, tàn thuốc rơi xuống quần khiến nó bị thủng một lỗ. Anh đứng bật dậy, ngoái đầu nhìn Dương Thụ Lâm: “Thằng mồm to này!”
“Vâng!” Dương Thụ Lâm bị ánh mắt kia dọa choáng váng.
“Quần này ông vừa mua hồi sáng bằng tiền mừng tuổi năm nay, 4 nghìn 5 đấy cậu có biết không!” Cao Đạc nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt Dương Thụ Lâm, bộ dáng thở hồng hộc hận không thể bóp chết cậu chàng.
Dương Thụ Lâm trốn vèo ra sau lưng Trần Thính, ló nửa cái đầu ra: “Học trưởng anh không sao chứ?”
Mắt Cao Đạc trợn trắng: “Tôi bị làm sao? Đốt than tự sát hả? Sao não mấy cậu tưởng tượng kém thế nhở?”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Anh không thích kiểu tự sát này?”
Cao Đạc: “Á à, cậu muốn bị tôi cầm gậy phang chứ gì?”
Trần Thính thấy tình hình không ổn, chạy ra hòa giải: “Học trưởng anh không có chuyện gì là tốt rồi, bọn em đang đi tìm anh đấy. Đúng rồi, vết thương trên mặt anh là sao vậy?”
Chỉ thấy khóe miệng Cao Đạc bị rách, chỗ bị rách có vệt máu nhỏ đã khô lại. Anh không quan tâm vết thương, nói: “Nhìn thế mà không đoán ra à? Có thằng ngứa da chửi anh chắn đường nó, anh đánh nó một trận để nó biết hậu quả của việc thích nói bậy.”
Lúc nói chuyện, trông Cao Đạc có vẻ mệt mỏi, anh vừa dựa lưng vào tường thư viện vừa hút thuốc. Đôi môi mỏng hé mở, khói thuốc mờ ảo khiến gương mặt anh thêm u trầm, ánh mắt thoạt nhìn có chút thương cảm. Nhưng chỉ cần vết máu ở khóe miệng kia thôi cũng đủ để người ta nhớ tới nhân vật phong vân kiệt ngạo năm nào.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.“Cậu lo lắng cho anh á hả?” Khi nói chuyện với Trần Thính, vẻ mặt anh luôn trở nên ôn hòa.
Trần Thính thành thật gật đầu, chuyện này không có gì phải ngượng ngùng.
Cao Đạc liếc Bùi Dĩ Nghiêu, khẽ cười nói: “Yên tâm đi, mấy tin đồn nhỏ này chỉ dọa được mấy cậu thôi, có chuyện gì mà anh đây chưa từng trải qua chứ. Anh còn không cần đến một đêm để giải quyết vấn đề này đâu. Đúng không, Khốc ca học đệ?”
Đệ nhất mỹ nhân Đại học N nói được thì làm được.
Đêm đó, topic trên diễn đàn bị xóa, người viết bài xin lỗi vì tung tin bịa đặt. Cao Đạc thoải mái nằm trong phòng khách sạn bên ngoài trường, vừa đắp mặt nạ vừa up status trên vòng bạn bè.
Cao mỹ nhân: Chẳng có cây nào để đỡ hết trơn. [Buồn cười.jpg]
Trần Thính, Bùi Dĩ Nghiêu, Dương Thụ Lâm mỗi người chiếm một góc trên giường.
Trên mặt Dương Thụ Lâm dán đầy giấy nhớ, rối rắm nhìn bài trong tay, vất vả chọn một lá đánh xuống, quay đầu nhìn Cao Đạc, thúc giục: “Học trưởng, đến lượt anh!”
Bùi Dĩ Nghiêu cầm tay Trần Thính, nói nhỏ vào tai cậu: “Đánh xong ván này chúng ta về phòng.”
Nhưng Trần Thính đã hiểu thấu ý đồ của hắn rồi, cậu nghiêm mặt trả lời: “Không. Hôm nay tôi muốn chơi thâu đêm.”
Bùi Dĩ Nghiêu đen mặt, chờ hết lượt Cao Đạc, lập tức hạ bài nói: “Tứ quý Át.”