Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 33

Editor: Kaori0kawa

Beta 1: Mai_kari

Thanh âm Chân Mạch trở nên đều đều, tựa như đau đến chết lặng, kể lại một câu chuyện không liên quan đến mình: “Sau đó, gã biến mất sạch sẽ. Sáng sớm em ra ngoài làm, buổi tối tan tầm về nhà, gã đã không thấy tăm hơi, đồ gì gã cũng mang đi cả, tựa như gã chưa từng xuất hiện trong cuộc sống em vậy. Em đi tìm hết bạn bè của gã, thế nhưng hình như đi đến đâu gã cũng tố khổ với bạn, nói em cáu giận thất thường, luôn oán giận gã làm ăn thất bại, không thông cảm cho gã, ở cùng với em thật sự rất khổ sở. Bởi vậy bạn gã đều không giúp gì em, ai cũng nói không thấy gã. Em tìm rã rời cả một tuần, rồi…cuối cùng…cái gì cũng hiểu cả. Lúc này đã cách lúc em tham ô công khoản gần một tháng, có đại lý trả lại hàng, tìm không được em, nên gọi điện thoại tới công ty. Vì vậy sự việc bại lộ. Mà em….đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, em trốn ở chỗ An Ninh ngủ, thầm nghĩ ngủ tới không bao giờ thức thì tốt rồi.

Công ty rất nhanh báo cảnh sát, sau đó cảnh sát tìm được nhà An Ninh, em bị bắt.”

Tiết Minh Dương nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nhưng nhìn không thấy con mắt hắn. Lòng y bỗng nhiên co rút lại.

Chân Mạch dường như càng ngày càng lạnh, nhàn nhạt nói: “Chuyện kế tiếp chính là dựa vào án pháp luật mà làm. Tại cục cảnh sát, cái gì em cũng không nói. Kỳ thực cũng không phải phản kháng, thật sự là thấy mệt mỏi rã rời, một chữ cũng không muốn nói, muốn ra sao thì ra, em đã không còn gì rồi. Sau đó, rất nhanh bị bắt giam, em từ Phòng tạm giam chuyển tới Phòng chờ án, ở đó 3 tháng. Nơi đó….hoàn cảnh….không tốt lắm….em cũng bị….không ít khổ, những người đó….rất cơ khát, đều bị nghẹn đến điên rồi…..em chưa từng phản kháng qua, thầm nghĩ….chết cho rồi. Sau đó…. sau có một lão đại được chuyển tới, bọn họ đều gọi y là đại ca. Người này nhìn tình cảnh của em 2 ngày, rồi nổi lên lòng trắc ẩn, bảo vệ em, không cho phép bọn họ động thủ lần nữa, hỏi em rốt cuộc bị chuyện gì….em…lúc này mới nói cho vị đại ca ấy nghe ….rồi vị này đưa tin ra ngoài, nhờ người giúp em tìm kiếm. Qua nửa tháng, tin tức truyền lại là, Tiết Minh vào ngày thứ ba nhận được tiền của em, từ Bắc Kinh bay đến Vancouver. Y lập thị thực di dân, đã kết hôn, đối tượng là một phụ nữ Trung Quốc quốc tịch Canada, lớn tuổi hơn y, đã ly hôn, không có tài sản. Song phương đều có ý riêng, cho nên rất nhanh làm xong, có người nói người phụ nữ kia nửa năm trước về nước, kết hôn với y, hiện tại đã mang thai. Nói cách khác, vào lúc công việc y thất bại, đã có kế hoạch sẵn, đều giấu em, còn một mực gạt em lấy tiền cho y.”

Tiết Minh Dương nhìn Chân Mạch, nhưng chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt thon gầy của hắn. Hắn vẫn dùng ngón tay thon dài chống lên trán, che đi mắt mũi, hầu như chặn hơn nửa khuôn mặt trong tối. Nhưng mà ngay cả như vậy, y vẫn có thể tinh tường thấy, trên mặt Chân Mạch không có bất luận cái gì biểu tình gì.

Thanh âm Chân Mạch phảng phất như truyền qua một tấm màn dày, có chút không rõ: “Sau đó em biết chuyện, không còn lời nào để nói nũa. Em là một thằng ngu, tự làm tự chịu, không có gì gì phải thương xót. Vị đại ca ấy nói cho em, với tội danh của em, tham ô công khoản vượt lên 1 triệu, chỉ sợ bị phán rất nặng, ít nhất 20 năm. Lúc đó em chỉ nói một câu: “Tử hình là hay nhất”, vị đại ca này cũng đành im lặng….Không lâu sau, luật sư ở tổng công ty ở Bắc Kinh đến gặp em, nói với em, lão bản tổng bộ nhìn hồ sơ của em, nguyện ý cho em một cơ hội nữa, bảo em cân nhắc một chút, nếu như em cùng ông ta sống 3 năm, 1 triệu sẽ được xóa bỏ. Em căn bản không cần phải cân nhắc, lập tức đáp ứng. Sau đó, đại ca kia nói em thật sự may mắn trong bất hạnh, không ngờ có thể gặp được một lão bản cũng là GAY, hơn nữa em lớn lên nhìn cũng được, cuối cùng cũng có thể tự cứu mạng mình.” Nói đến đây, hắn lại cười khổ.

Tiết Minh Dương cắn răng, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng tối tăm.

Trong thanh âm Chân Mạch có một tia mệt mỏi rã rời: “Rất nhanh, lão bản tổng công ty Bắc Kinh đứng ra nói, 1 triệu đó là tiền ông tự mình đưa cho em, cho em mượn. Công ty huỷ bỏ tố tụng, Cục cảnh sát hủy án, em vô tội được thả. Ngày thứ hai sau khi từ Phòng chờ án đi ra, luật sư liền cùng em tới Bắc Kinh, bảo em ký một giấy vay nợ 1 triệu, sau đó giao em cho lão bản….. Lão bản rất danh tiếng, lớn hơn em 15 tuổi, được xem là thương nhân trẻ nổi tiếng, bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa nho nhã, em đã nghĩ 3 năm ấy sẽ không đến nỗi quá khó sống. Ai biết…..ông ta ở trên giường có sở thích khác với người thường, lần đầu tiên em cùng ông ta lên giường, thiếu chút nữa là mất mạng…” Tay hắn có chút run.

Tiết Minh Dương rốt cục hối hận rồi, y không nên ra một nơi công cộng như thế này nói chuyện với hắn. Y muốn đập phá đồ đạc, muốn chạy đến ôm lấy cậu thanh niên làm y thương tiếc không ngớt này. Thế nhưng, hiện tại, thứ gì y cũng không thể làm, chỉ có thể ngồi yên nhìn mà thôi.

Thanh âm Chân Mạch tự khôi phục lãnh tĩnh, chậm rãi nói: “Em….khi đó…chỉ cảm thấy không có gì không thể nhẫn được, dù sao so với ở suốt đời trong tù vẫn tốt hơn, bị một người dằn vặt so với bị rất nhiều người dằn vặt vẫn còn tốt hơn nhiều. Nói qua nói lại, ông ta….ngoại trừ lúc lên giường ra, rất chăm sóc em, nhà trọ em ở là loại rất lớn, thiết bị tiên tiến đầy đủ hết, còn mời người làm tới lo việc nhà. Ông ta nói em lớn lên rất đẹp, thích mua cho em đủ loại phục sức hàng hiệu, bảo em mặc cho ông ta xem. Sau đó lại tha lên trên giường, tự tay cởi bỏ chúng…. Việc này, em đều không có gì để nói, nói chung ông ấy muốn làm gì cũng được….nhưng ông ta lại chê em chưa đủ nhiệt tình, quá lãnh đạm, luôn tình cách chỉnh em đến chết… Dần dần, em học được cách phân chia thân xác cùng cảm giác, khiến thân thể dưới thân ông ta đạt được cao trào, mà cảm giác vẫn là trống rỗng, được như vậy, ngày qua sẽ tốt hơn một ít… Một năm sau đó, ông ta thấy em vẫn nhẫn nhục chịu đựng, dường như đã có một chút tín nhiệm, để em làm trợ lý tư nhân của ông ta, mỗi tháng đưa tiền lương cho em. Kỳ thực đơn giản là làm tài xế, bảo mẫu, đánh chữ, đương nhiên việc chính là lên giường với ông. Bất quá, em cũng học được của ông ta một ít, thí dụ như ứng đối như thường ở các cuộc xã giao, thí dụ như nếu quản lý đại tập đoàn thì thế nào, phải quả đoán giải quyết công việc ra sao. Sau đó, ông ta thích mang theo em đi ra ngoài xã giao. Bởi vì có bạn bè ông khen ngợi em, dường như rất ước ao như ông ta, ông ta cảm thấy nở mặt nở mày. Sau này giày vò trên giường xong, cũng sẽ thưởng thêm tiền thuốc men….cứ như thế, em sống 3 năm ở Bắc Kinh. Trong lòng em, lại phảng phất như đã qua 30 năm, cảm thấy mình đã già lắm rồi. Ngày sinh nhật 25 tuổi của em, cách ngày ước định kết thúc còn 3 tháng, ông ta hỏi em, có muốn ông ta giúp em giết chết Tiết Minh? Nếu em muốn, ông ta lập tức thay em xử lý, điều kiện là em ở thêm 3 năm nữa với ông ta. Em rất rõ ràng nói với ông, không. Buổi tối đó….ông ta hầu như xé em ra từng mảnh….em nằm tròn nửa tháng mới có thể xuống đất. Sau đó, ông ta mỗi ngày mỗi ngày giày vò em, một đêm cũng không buông tha, đến tận ngày cuối cùng trước khi hiệp định kết thúc. Qua nửa đêm 12 giờ, ông ta thả em ra, trên giường đứng lên, nói cho em biết: ‘Cậu tự do rồi’. Sau đó trả lại cho em tờ giấy nợ em đã ký. Từ giây phút ấy, ông ta đã dạy em một phẩm chất quan trọng vô cùng, giữ chữ tín, trọng lời hứa….Em ở trên giường nằm 10 ngày, mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Ông cũng không còn xuất hiện thêm lần nào nữa, chỉ phái luật sư đến. Em đưa chìa khóa nhà cho luật sư sau đó dọn dẹp đồ dùng. Kỳ thực không có gì là của em cả, ngoại trừ vài quyển sách. Luật sư nói em có thể mang đi tất cả các bộ đồ. Em nghĩ tương lai phải tìm việc, bao giờ cũng cần dùng, nên lấy đi một ít, sau đó mua cho mình một vé xe lửa, rồi đi. Luật sư nói ông ta có chi phiếu cho em, bất quá em không nhận….không phải là giận dỗi, chỉ là nghĩ không cần thiết….3 năm đó, là em nợ ông ta, bây giờ đã xong, thế mà thôi.”

Tiết Minh Dương nhìn hắn, dường như thấy có thứ gì đó trong thân thể của hắn như trôi theo từng lời kể, y muốn hét lớn một tiếng: “Đừng nói nữa.” Cổ họng tắt nghẹn, một câu nói cũng nói không nên lời.

Chân Mạch hờ hững nói tiếp: “Chuyện sau đó kỳ thực phần lớn anh đã biết. Em trở về, thuê phòng ở, an bài nhà cửa, tìm việc, sau đó đụng phải anh. Ngay từ đầu chống cự anh, thậm chí hận anh, có chút là do ảo giác. Sau đó, phát hiện anh là anh, không phải gã, cho nên cảm thấy có lỗi, đưa anh về nhà. Sau đó anh đối với em rất tốt, em…. giẫm lên vết xe đổ lại động tình…rồi sau đó, em….muốn nói cho anh, lúc anh ôm lấy em, anh chính là anh, không phải người khác…. là như thế này, OVER.” Nói đến đây, hắn bỏ tay khỏi mặt, ngẩng mặt lên, cực kỳ ủ rũ cười cười với Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương nhìn hắn, trên mặt tràn đầy thương tiếc, cổ họng tắc nghẹn, nói không ra lời. Y hối hận rồi, cực kỳ hối hận, y hối hận bản thân hiểu lầm Chân Mạch, vì mặt mũi chết tiệt không chịu nói rõ ngay cho hắn. Y hối hận không ngăn cản Chân Mạch nói hết. Y cứ như vậy tận mắt nhìn Chân Mạch ngồi ở trước mặt mình, nhìn chút tình yêu trong lòng hắn chậm rãi biến mất. Chân Mạch hiện tại giống như ngày y mới gặp hắn, lãnh đạm, chống cự, tràn ngập hoài nghi cùng đề phòng đối với bốn phương, mang theo một loại cảm giác rã rời phát từ tận nội tâm, dường như tất cả đều đã buông tha, tất cả đều không cần thiết nữa.

Chân Mạch nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đường phố đã có chút quạnh quẽ, nhẹ giọng nói: “Em nói hết rồi, cảm ơn anh đã ngồi nghe em nói. Chúng ta… cứ như vậy đi, dừng ở đây thôi.” Nói xong, hắn đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Tiết Minh Dương nhanh chóng đứng lên đuổi theo hắn, lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, khách khí nói: “Tiên sinh, ngài muốn thanh toán sao?”

Hắn vội vội vàng vàng quay ngược về ghế cầm lấy áo ba-đờ-xuy, từ túi trong móc ra bóp tiền, lấy 100 đồng đưa cho cô phục vụ,: “Không cần thối lại.” rồi xông ra của.

Trong bóng đêm mịt mù, Chân Mạch đã không còn hình bóng.
Bình Luận (0)
Comment