Editor: Kaori0kawaBeta 1: Mai_kariTiết Minh Dương ở dưới lầu Chân Mạch ở chờ một đêm.
Trời đang rét đậm, buổi tối lạnh cóng, y ngồi ở trong xe mở hệ thống sưởi hơi, rồi lại mở cửa sổ ra một khe nhỏ, tránh bị trúng độc khí.
Lúc y lái xe đến, trong nhà Chân Mạch vẫn còn sáng đèn. Lúc này y mới yên tâm, nhưng không đi gõ cửa.
Nghe xong chuyện của Chân Mạch, cho tới bây giờ tâm y vẫn loạn như ma. Dù rất đau lòng, y vẫn suy xét rõ ràng những câu nói của Chân Mạch. Nghĩ tới nghĩ lui, y đều cảm thấy Chân Mạch có ý muốn chia tay. Minh Dương nắm chặt tay, quyết tâm dù như thế nào cũng phải quấn lấy hắn, bảo vệ hắn, tuyệt không buông tay.
Y nhìn gian phòng Chân Mạch tắt đèn, vì vậy dự định để hắn nghỉ ngơi một đêm, không đi quấy rối, rồi lại sợ hắn chạy mất, nên thẳng thắng canh ngay dưới lầu, cả đêm chẳng rời đi.
——————-
Ngay lúc bình minh lên cao, y hầu như đã ngồi đến hóa thạch. Nhìn đồng hồ báo thức trong xe, sắp tới thời gian Chân Mạch đi làm rồi, y vội vã xuống xe, hung hăng vươn vai một cái, chuẩn bị dùng khuôn mặt tươi cười rộng rãi phóng khoáng nhất của mình đi đón hắn.
Thế nhưng, Chân Mạch vẫn không xuất hiện.
Y đợi tới tận 10 giờ, gọi điện thoại cho Ngụy Dĩ mới biết Chân Mạch không đi làm, cũng không có xin nghỉ. Cô gọi điện cho Chân Mạch, điện thoại di động của hắn vẫn tắt máy, căn bản liên lạc không được.
Tiết Minh Dương có chút luống cuống, vội vã lên lầu gõ cửa.
Trong phòng thủy chung lặng lẽ như tờ.
Y suy nghĩ một hồi, rồi gọi cho Cao Kiến Quân: “Cao tổng, tôi Tiết Minh Dương, có chuyện muốn nhờ anh.”
Thanh âm Cao Kiến Quân rất trầm ổn: “Tiết tổng, xin cứ nói.”
Tiết Minh Dương đồng dạng lãnh tĩnh: “Là như thế này, ngày hôm qua tâm tình Chân Mạch không ổn định, hiện tại cũng không ra khỏi nhà. Tôi lo có chuyện gì nhưng không tiện báo cảnh sát bẻ khóa, cho nên, tôi muốn nhờ Thẩm An Ninh lại đây một chuyến, xem có thể mở cửa hay không. Tôi muốn biết Chân Mạch có chuyện gì không.”
Cao Kiến Quân lập tức nói ngay: “Hiện tại tôi đang ở công ty, bất quá tôi sẽ báo ngay cho An Ninh. Cậu chờ một lát, đại khái một giờ sau chúng tôi sẽ đến.”
“Được, cảm ơn anh.” Tiết Minh Dương gác máy, tâm tình cũng bình tĩnh hơn một chút.
———————-
Một giờ qua đi, y không ngừng mà gõ cửa, nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Thẩm An Ninh tới rất nhanh, cậu tựa như một con nai nhanh nhẹn lủi lên lầu, phía sau cậu, Cao Kiến Quân bình tĩnh theo phía sau.
“Thế nào?” Thẩm An Ninh sốt ruột hỏi. “Mạch Mạch sao rồi?”
Tiết Minh Dương thở dài: “Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.”
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút rồi lấy chìa khóa từ túi quần ra, mở cửa nhà Chân Mạch.
Tiết Minh Dương đại hỉ: “Cậu có chìa khóa nhà Chân Mạch à? Thật tốt quá.”
Thẩm An Ninh một bên mở cửa một bên nói: “Bọn tôi đều có chìa khoá nhà nhau, chủ yếu là sợ mất chìa khoá hay bỏ quên trong nhà, cho nên để lại một cái ở nhà bạn.”
“Tốt tốt tốt.” Tiết Minh Dương khẩn cấp đẩy cửa ra, chạy ào vào.
—————————
Phòng khách nho nhỏ nhìn một cái đã thấy hết, quạnh quẽ vô cùng, không có chút sinh khí nào cả.
Tiết Minh Dương biết rõ căn nhà nên lập tức đẩy cửa phòng ngủ, đi vào.
Chân Mạch đang quấn chăn, nghiêng người nằm ở trên giường, mặt quay vào tường, tựa hồ đang ngủ say.
Tim Tiết Minh Dương đập trật một nhịp, nhẹ nhàng ngồi lên giường, lật người Chân Mạch lại.
Vừa khẽ động như thế, Chân Mạch dường như có chút tỉnh. Hắn mở mắt ra, mê võng mà nhìn người trước mắt, hơn nửa ngày mới dần dần có biết là ai, nhưng không nói một lời.
Lúc này, Thẩm An Ninh cũng nhào lên giường, thân thiết hỏi hắn: “Mạch Mạch, cậu có sao không?” Nói xong, Thẩm An Ninh liền đút bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong lòng, chờ tay ấm rồi mới đặt lên trán Chân Mạch.
Chân Mạch bình tĩnh nói: “Tôi không sao, chỉ là cảm thấy mệt thôi, muốn ngủ một lúc nữa.” Thanh âm hắn có chút khàn khàn, nhưng không đến nỗi tệ.
Tiết Minh Dương nhìn hình dạng vô thần của hắn, tim như bị ai bóp nghẹt, cũng không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng bảo: “Được, được rồi. Em ngủ đi. Anh lấy cái gì đó cho em ăn.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Chân Mạch không thấy y, chỉ hờ hững nói. “Không cần làm phiền mọi người, tôi không đói, chỉ muốn ngủ chút thôi.”
Thẩm An Ninh yên tâm mà thở ra một hơi, nói với Cao Kiến Quân: “Cậu ta không sốt.”
Cao Kiến Quân đứng ở bên giường, nghe vậy gật đầu: “Vậy để Mạch Mạch tiếp tục ngủ đi.”
Tiết Minh Dương cũng hơi hơi yên tâm, thay hắn ém chăn rồi xuống giường, theo bọn Thẩm An Ninh ra phòng khách ngồi.
——————
Trong phòng cùng bên ngoài lạnh như nhau, bọn họ lập tức đã chịu không nổi. Cao Kiến Quân cau mày nói: “Hẳn là mua cho cậu ta một cái điều hòa, mùa đông ấm áp một ít, mùa hè dễ chịu một chút.”
Trên mặt Tiết Minh Dương nóng nóng lên. Y căn bản không nghĩ tới mấy điều này, thật sự là xấu hổ.
Thẩm An Ninh nhẹ giọng nói: “Mạch Mạch nói, chủ cho thuê nhà không cho lắp, nói nếu muốn lắp máy thì sẽ phải phá tường, trừ phi Mạch Mạch sau này dọn đi không lấy lại cái máy mà cho ông ta thì ông ta mới đồng ý cho lắp. Còn Mạch Mạch, nghĩ lắp máy hay không cũng không quan trọng, dù sao phần lớn thời gian Mạch Mạch đều đi làm, về nhà chỉ để ngủ, mùa hè có quạt, mùa đông có thảm điện, cũng có thể chịu được, cho nên không lắp luôn.”
Tiết Minh Dương thốt: “Muốn thế cũng được, để tôi lắp, sau này cho chủ nhà luôn cũng được.”
Thẩm An Ninh nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Mạch Mạch sẽ không chịu đâu.”
Cao Kiến Quân nhìn sắc mặt Tiết Minh Dương, chuyển hướng câu chuyện, hỏi: “Ngày hôm qua Mạch Mạch xảy ra chuyện gì?”
Tiết Minh Dương chẳng biết nên nói như thế nào mới tốt, suy nghĩ nửa ngày, mới nói đơn giản: “Mạch Mạch nói với tôi chuyện quá khứ.”
Thẩm An Ninh trợn y một cái: “Là anh bức cậu ấy? Nếu không Mạch Mạch thế nào lại tự bóc vết sẹo mình ra như thế?”
“Không không, tôi không có….” Theo bản năng Tiết Minh Dương muốn biện hộ thay bản thân rồi lại lập tức cụt hứng thở dài. “Là tôi hiểu lầm em ấy. Tôi thấy Tiết Minh trong văn phòng Mạch Mạch, lại nghe mấy lời gã nói Mạch Mạch một cách rất ám muội, cho nên tôi tưởng….aiii, nói chung là tôi không tốt.”
Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh vừa nghe liền hiểu chân tướng sự tình. Thẩm An Ninh tức giận vô cùng: “Anh có cái gì để hiểu lầm chứ? Mạch Mạch đối với anh thế còn chưa đủ sao? Như vậy còn không đáng cho anh tin sao? Người như anh có thứ gì tốt chứ? Mạch Mạch thật là ngốc mà, căn bản không cần giải thích gì cho anh hết. Anh nếu không chịu tin thì chia tay là xong. Anh coi lại anh đi, tự cho là đúng, căn bản không chịu nghĩ cho người khác gì cả. Tôi bảo anh đừng mặc đồ hiệu này, đừng dùng nước hoa này, đừng đi xe thể thao đỏ, anh có nghe không? Mỗi ngày anh cứ mặc nguyên như thế đung đưa qua lại trước mặt Mạch Mạch, cậu ấy có tính toán gì đâu, thế chưa đủ tốt với anh sao? Họ Tiết các anh quả nhiên không ai tốt….” Cậu càng nói càng tức giận, nói đến cuối cùng thành ra khẩu bất trạch ngôn.
Cao Kiến Quân vội vã cắt đứt lời cậu: “An Ninh, em cũng không biết toàn bộ sự thực, đừng vội vàng có kết luận như thế.”
Thẩm An Ninh im miệng, thở hồng hộc ngồi sang một bên, hiển nhiên lòng cực kỳ khó chịu.
Tay Tiết Minh Dương có chút run rẩy, từ túi áo lấy ra một điếu thuốc lá mà châm lửa, hút một ngụm thật sâu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn. Y cười khổ với Cao Kiến Quân, nhẹ giọng: “Tiết Minh kia thực sự quá giống tôi, tôi cho rằng Mạch Mạch ở bên tôi bất quá là tìm thế thân thôi, cho nên, mới có hiểu lầm như vậy.”
Cao Kiến Quân gật đầu, lãnh tĩnh nói: “Tiết tổng, tôi già hơn cậu vài tuổi, thế nên mạo muội mà nói hai câu. Trước kia Mạch Mạch bị Tiết Minh làm hại, việc này tôi cũng mới vừa biết không lâu. An Ninh cũng nói cho tôi, cậu cùng tên hỗn đản đó rất giống nhau, An Ninh còn rất khó hiểu Mạch Mạch thế nào có thể chịu được cậu. Nói thật, nếu như đổi vị trí, tôi ở chỗ An Ninh thấy một người giống mình, hơn nữa còn nói những điều ám muội không rõ, tôi cũng sẽ hiểu lầm. Bất quá, tôi xử lý tương đối lý trí hơn cậu. Tôi nghĩ, trong tình hình đó, điều tôi duy nhất muốn biết là em ấy có yêu tôi hay không. Nếu An Ninh yêu tôi, quá khứ như thế nào, trước đây từng yêu loại người gì, căn bản đều không quan trọng. Nếu như An Ninh không yêu tôi, chỉ coi tôi như thế thân, thế thì mọi người hòa bình chia tay, quá khứ của em ấy không liên quan gì đến tôi. Nói ngắn gọn, tôi sẽ không đi tìm hiểu quá khứ em ấy, lại càng không để An Ninh chính miệng nói ra, khó chịu một lần nữa.”
Tiết Minh Dương gật đầu, sắc mặt rất khó xem, nửa ngày mới thở dài: “Phải, anh nói đúng. Tôi….từ trước cho tới gì chưa từng gặp chuyện giống thế này bao giờ, cho nên…. khó tránh khỏi tấm lòng đại loạn, xử lý chuyện sẽ không thành thục. Bất quá, chỉ cần Mạch Mạch còn ở đây, tôi nhất định sẽ bù đắp cho quá khứ sai lầm.”
Thẩm An Ninh hừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: “Bù đắp? Nói thật dễ nghe, tôi thấy chia tay cho rồi.”
Tiết Minh Dương không tiện nói cậu cái gì, đứng dậy lén lút vào phòng ngủ, nhìn Chân Mạch.
Cao Kiến Quân ôm ôm Thẩm An Ninh, cười an ủi: “Được rồi, Mạch Mạch xem ra không có chuyện gì, đây là chuyện tốt. Anh biết em thương Mạch Mạch, bất quá đừng mắng người lung tung thế.”
Thẩm An Ninh nói thầm: “Không chỉ mắng y, em còn muốn đá chết y luôn.”
Cao Kiến Quân không khỏi bật cười.
———————
Lúc này, Tiết Minh Dương khinh thủ khinh cước mà đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, khó hiểu hỏi Thẩm An Ninh: “Mạch Mạch vẫn ngủ như vậy, thế có vấn đề gì không?”
Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Bộ dáng này của cậu ta, có chút giống 4 năm trước. Cậu ta cũng từng tới chỗ tôi ngủ một tuần, đến tận… cảnh sát tới gõ cửa, mang cậu ta đi.”
Trái tim Tiết Minh Dương lại nhói mạnh một cái, một lát mới hỏi: “Vẫn ngủ như thế sao?”
“Đúng vậy, vẫn ngủ như thế, ngay cả đồ cũng không ăn.” Thẩm An Ninh thở ra một hơi dài nói. “Lúc đó, tôi thực sự là lo lắng gần chết, hỏi cậu ta, thì cậu ta chẳng chịu nói gì. Aiii, đến tận khi cậu ta bị bắt, tôi mới biết được nguyên nhân gây ra sự tình. May là Mạch Mạch chỉ bị giam nửa năm, công ty bảo lãnh cho ra.”
Tiết Minh Dương nghe hắn khẩu khí của cậu, bỗng nhiên hiểu mọi chuyện: “Cậu biết Chân Mạch sống ở Bắc Kinh thế nào không?”
“Cậu ta nói sống cũng được.” Thẩm An Ninh bình tĩnh kể lại. “Trước khi đi Mạch Mạch có gọi điện cho tôi, nói là phải đi tổng công ty công tác, lão bản đồng ý cho cậu ta chậm rãi trả tiền. Cậu ấy nói sẽ cố gắng làm việc, tiền lương cộng thêm trích phần trăm, chừng 3 năm là trả xong nợ. Tôi cũng vui cho cậu ấy. Nếu như lão bản không độ lượng như thế, cương quyết để cậu ấy ngồi tù thì cả đời coi như hủy rồi.”
Cao Kiến Quân nghe xong, liếc Tiết Minh Dương một cái trong lòng cũng đã hiểu được điều gì đó. Anh cũng là lão bản, đương nhiên biết trên thế giới không có khả năng xảy ra chuyện tốt như thế. Những gì Chân Mạch gặp phải tại Bắc Kinh, chỉ sợ càng thêm đáng sợ.
Tiết Minh Dương không nói thêm nữa, chỉ là thành khẩn nhìn Thẩm An Ninh: “Tôi muốn nhờ cậu hỗ trợ ở bên Chân Mạch. Ban ngày tôi còn phải đi làm, tan tầm sẽ tới đây ngay, lúc đó cậu mới về nhà được không?”
“Đương nhiên tôi phải ở đây với Mạch Mạch rồi.” Thẩm An Ninh nói lại. “Về phần anh, tôi nghĩ đừng có tới nữa. Mạch Mạch giờ không muốn gặp anh đâu.”
Tiết Minh Dương lại mỉm cười: “Nếu thế cần chính miệng Mạch Mạch nói với tôi, mà nếu nói cũng cần tôi chịu mới được. Cậu yên tâm, tôi sẽ làm Mạch Mạch tốt lên.”
Thẩm An Ninh bĩu môi, căn bản cũng không tin y, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Tiết Minh Dương lòng nóng như lửa đốt, sắp xếp một chút vấn đề ăn uống của Thẩm An Ninh cùng Chân Mạch rồi cùng Cao Kiến Quân rời đi.
———————
Đi xuống lầu, Tiết Minh Dương bỗng nhiên nhịn không được nói: “Những gì Mạch Mạch phải chịu, tôi nhất định phải bắt Tiết Minh chậm rãi mà nếm thử, còn phải thêm cả lời nữa.”
Cao Kiến Quân cười cười, thong dong gật đầu: “Phải, hơn nữa nhất định phải chậm rãi mà đòi, để gã nếm được tất cả những cảm giác sợ hãi, sầu lo, tựa như ấn chết một con kiến, để gã biến thành bụi, chặt hết mọi đường lui của gã, để gã không ngốc đầu lên nổi.”
“Đúng, chính là như thế.” Tiết Minh Dương tán thưởng mà nhìn về phía anh, lúc này mới mỉm cười. “Xem ra Cao huynh đã ra tay rồi.”
Cao Kiến Quân cũng cười: “Tiết huynh không phải cũng đang âm thầm bố trí rồi sao? Chỉ là có chút do dự phải không? Sợ mang tiếng tranh giành tình nhân nên chưa động thủ phải không? Hiện tại danh chính ngôn thuận rồi, xem ra Tiết huynh nên lập tức hành động.”
Tiết Minh Dương rộng rãi nở nụ cười: “Đúng, Cao huynh quả nhiên danh bất hư truyền, lợi hại, ngay cả phương án hành động của tôi cũng nhất thanh nhị sở. May chúng ta không phải địch nhân, nếu không thật nguy hiểm.”
Cao Kiến Quân cao giọng cười to: “Nào dáo, nào dám. Tiết huynh thực lực mạnh vậy, cho nên tôi mới phải để ý kỹ, sợ bị đánh bại như thế. Ha ha, Minh Châu tập đoàn chúng tôi cũng muốn vươn chân vào hành nghiệp bách hóa, đương nhiên phải nghiên cứu lão đại trong ngành rồi. Cái này gọi là tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất quá, chúng tôi làm siêu thị ổn định giá, không can dự thị trường cao cấp, không đoạt khách bên tập đoàn Thiên Đô nha.”
Tiết Minh Dương nghe xong, tiếu ý trên mặt càng đậm: “Tốt, Cao huynh, xem ra chúng ta có thể hợp tác vui vẻ rồi.”
Cao Kiến Quân càng cao hứng: “Được vậy thật tốt.”
Tiết Minh Dương lập tức hăng hái bừng bừng: “Đi, Cao huynh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút.”
Hai người lên xe, chạy đi.