Thoại Hồ

Chương 37

Chính nguyệt ngày mười sáu, trời còn chưa sáng, Du Thanh cùng Bạch Lê liền sớm rời giường. Bánh trôi gói vào tiết Nguyên tiêu còn thừa rất nhiều, liền nấu một ít làm điểm tâm.

Tối hôm qua Bạch Lê khóc dữ dội một trận, đem cảm xúc phát tiết hết hầu như không còn, trở về lại nằm trong ngực Du Thanh mà nặng nề ngủ một giấc, lúc này tinh thần sảng khoái vô cùng, hồng hộc thổi khí ăn hết hai bát to tràn đầy bánh trôi nóng hổi, lại cười hì hì múc hai viên từ trong bát của Du Thanh lại đây.

Du Thanh biết hắn là cố ý, trong mắt ý cười róc rách, nhìn hắn đem bụng chống đỡ đến tròn vo, cảm thấy mỹ mãn mà buông bát đũa,  lúc này mới chậm rãi ăn những thứ trong bát mình.

Hai người ăn sáng xong, đơn giản chỉnh sửa xiêm y trên người rồi mới vấn an lẫn nhau với những người trong phòng khác, sau đó liền cùng nhau đi ra đại môn biệt viện Tiết phủ, dựa theo khẩu dụ của Hoàng thượng, vào thành đi đến trường thi trước để làm quen.

Bất quá dù sao cũng là trọng địa khoa cử, trừ bỏ những người đã đến báo danh ngày đó, thư đồng là không thể dễ dàng tiến vào, mặc dù là thí sinh nhưng cũng chỉ đại khái đi vào một chút, đi ngang qua mỗi gian hào xá đã được sắp xếp, ở bên ngoài liếc mắt nhìn một cái, biết sau này phải đi như thế nào là được, còn nếu muốn tiến vào trong thì không được phép.

Trường thi chiếm một diện tích cực rộng, hào xá của thí sinh hơn vạn, phòng của quan lại cũng có hơn ngàn gian, hơn nữa chòi canh, vườn hoa, hành lang, nếu có thể quan sát được thì nhất định là thập phần đồ sộ. Quy mô như thé, khiến cho các thí sinh nhìn mà sinh lòng cầu tiến, có lẽ đây cũng là một trong những dụng ý của Hoàng đế.

Bạch Lê không có cách hộ tống Du Thanh đi vào, chỉ có thể cùng các thư đồng khác đứng đợi bên ngoài, hiện giờ thời tiết giá lạnh, gió lạnh vù vù tạt lên mặt khiến cho có chút đau rát, lúc trước chạy đi nên không biết là lạnh, sau một lúc dừng lại thì liền có khí lạnh xâm nhập.

Bạch Lê thiên tính hiếu động, những thư đồng khác đều là an an tĩnh tĩnh ở một bên hoặc ngồi hoặc đứng, còn hắn thì hai tay bụm mặt vỗ vỗ đánh đánh, dưới chân cũng không ngừng mà đi tới đi lui, đem toàn thân vận động trở nên ấm áp, nhìn những người thư đồng bị đông lạnh đến mặt đỏ rực, trong lòng trộm trêu bọn họ là tên ngốc.

Xoay xoay hai vòng còn không thấy Du Thanh đi ra, Bạch Lê liền có chút sốt ruột, ngỏng cổ lên nhìn hướng đại môn, nhưng dù có nhìn như thế nào thì cũng không nhìn thấy bóng người tâm tâm niệm niệm, liền đi đến bên tên lính gác cổng đằng kia hỏi:” Quan sai đại ca, ngươi có biết công tử nhà ta còn bao lâu nữa mới đi ra không?”

Tên lính kia vốn là có chút không kiên nhẫn, thiếu chút nữa tính vứt cho hắn một câu:” Ai biết công tử nhà ngươi là ai?!” Bất quá tầm mắt vừa xoay qua thì liền nhìn thấy bộ dáng Bạch Lê thật sự là làm cho người ta yêu thích, điểm không kiên nhẫn trong lòng này liền ma xui quỷ khiến mà biến mất vô tung, yên lặng nhìn trong chốc lát, nói:” Bên trong trường thi này coi vậy chứ lớn lắm, như thế nào thì cũng phải đi cỡ nửa ngày, trước buổi trưa sợ là không ra được”.

Bạch Lê vừa nghe là còn phải lâu như vậy, trong lòng nói thầm lên, hiện nay hắn cùng Du Thanh như hình với bóng, bây giờ mới cách chưa đến nửa canh giờ mà đã bắt đầu nhớ hắn, tròng mắt xoay xoay, cảm thấy có thể lén chạy tới chỗ không người mà ẩn thân mình rồi tìm hắn lặng lẽ đi theo, quyết định xong chủ ý liền hướng tới tên lính cười cười:” Cám ơn quan sai đại ca!”

Tên lính kia trên mặt có chút nóng lên, nhìn theo bóng lưng hắn vẻ mặt không hiểu mà gãi đầu, trong lòng lại nói thầm: Bộ dạng thư đồng này như thế nào mà lại nhìn tốt như vậy?

Bạch Lê lại tại trước cửa giả mô giả dạng vòng vòng một lát, từ đầu này đi đến đầu kia, sau đó một cái lắc mình đi vào ngõ nhỏ, vui rạo rực mà liền chuẩn bị ẩn thân, trong tai lại chợt nghe thấy tiếng bước chân, nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy đầu một ngõ nhỏ khác có một cái bát nâng đại kiệu (*) đang lảo đảo quẹo vào. Bốn người đi đầu mắt nhìn thẳng phía trước, cước bộ chỉnh tề, mỗi đi một bước, cỗ kiệu kia liền lắc lư một cái.

Bạch Lê nhớ rõ Du Thanh làm quan về sau cũng là ngồi kiệu như vậy, nhịn không được trong lòng bắt đầu tưởng tượng đến việc hai người cùng nhau ngồi vào, cảnh tượng hai người thân mật gắn bó, liền một người vui sướng.

Đi theo bên cạnh cỗ kiệu là một nam tử trẻ tuổi, một thân y phục cận vệ màu xám, mặt mày đông lạnh, đúng là thị vệ của Tiết Thường – Vân Tê. Vân Tê xa xa nhìn thấy Bạch Lê thì sửng sốt một chút, hướng màn kiệu nhìn thoáng qua, đường cong giữa đôi môi có chút cứng ngắc, tiếp tục nhìn phía trước, chưa lên tiếng.

Bên trong kiệu, Tiết Thường cũng là một người tinh tế, cỗ kiệu này được thợ khéo tay làm ra cũng là thượng thừa, nâng đi một chút thanh âm cũng không có phát ra, trong kiệu vô cùng thanh tĩnh, tiếng bước chân Vân Tê hơi dừng lại một chút cũng bị hắn biết được, nghi hoặc mà nhíu mày, xốc lên màn kiệu nhìn hắn:” Làm sao vậy?”

Trong mắt Vân Tê hiện lên một tia do dự, nhấp nhếch môi, đang muốn mở miệng, liền thấy Tiết Thường nghiêng người đưa đầu ra dò xét.

Bên kia Bạch Lê cũng phát hiện ra người bên kiệu nhìn thập phần quen biết, là thị vệ cả ngày đi theo bên cạnh Tiết Thường kia, liền xa xa hướng hắn cười cười, thấy biểu tình trên mặt hắn giống như đầu gỗ, không thú vị mà cau cái mũi, lại thấy màn kiệu xốc lên lộ ra khuôn mặt Tiết Thường, liền cười tủm tỉm mà lên tiếng chào hỏi:” Thừa tướng đại nhân hảo!”

Tiết Thường cười gật gật đầu, lại hướng về Vân Tê ý vị sâu xa mà nhìn thoáng qua.

Vân Tê dù chưa nhìn thẳng hắn, nhưng cũng biết ánh mắt hắn quét lại đây, nhất thời có chút co quắp, ánh mắt hoảng hốt, mặt lại càng giống cái đầu gỗ. (^_^)

Tiết Thường nhìn ra hắn quẫn bách, cười cười, buông màn kiệu xuống, mạn thanh nói:” Dừng kiệu”.

Cỗ kiệu đặt xuống đất, Tiết Thường xốc màn che lên đi ra, hướng Bạch Lê bước tới, cười nói:” Công tử nhà ngươi tại trường thi, sao ngươi lại không chờ ở cửa sau, chạy đến ngõ hẻm này làm chi?”

“ Bây giờ không phải là còn chưa tới thời điểm sao, ta tùy tiện đi một chút” Trước mặt Du Thanh thì Bạch Lê sẽ không nói dối, một khi nói dối thì thần sắc sẽ mất tự nhiên, nhưng ở trước mặt người khác thì cũng là hạ bút thành văn (*), hướng Tiết Thường cười cười, vừa ngạc nhiên nói:” Ngươi như thế nào lại đi ra từ trong ngõ hẻm nhỏ vậy?”

Tiết Thường là vừa từ hoàng cung đi ra, cố ý bảo kiệu phu đưa tới bên trường thi, biết rõ trong lòng Bạch Lê có người, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn tới đây liếc mắt một cái, lúc này thấy bộ dáng hắn cười tủm tỉm với mình, nhịn không được hồi tưởng lại bộ dáng đêm qua hắn tại trong ngực Du Thanh mà rơi lệ, khẽ than một hơi, cười nói:” Dẹp đường hồi phủ, đi nơi này tương đối gần”.

“A!” Bạch Lê gật gật đầu, hướng bên cạnh nhường nhường.

Tiết Thường nhìn thấy động tác nhường đường này của hắn, nhất thời có chút không lời gì để nói, dừng một lát, cười nói:” Nơi này gió mạnh, ngươi vẫn là đi đến cửa sau chờ đi”.

“ Không có việc gì, động động liền không lạnh” Bạch Lê lắc đầu, một lòng ngóng trông hắn sớm rời đi.

Tiết Thường như thế nào mà lại không nhìn ra thần sắc này của hắn, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm, nhưng ý cười nơi khóe môi cũng càng thêm sâu sắc, nhẹ giọng nói:” Vậy tự ngươi cẩn thận chút ” Nói xong liền xoay người đi trở về, một lần nữa ngồi vào trong kiệu, nhìn hắn một lát, mới buông màn kiệu xuống.

Một lần nữa khởi kiệu, cỗ kiệu lảo đảo lướt qua bên người Bạch Lê, Bạch Lê không chớp mắt mà nhìn tên thị vệ mặt than đi lướt qua, lần thứ hai cảm thấy không thú vị, ở phía sau lưng hắn làm một cái mặt quỷ, nhưng lại không biết tên thị vệ kia sau lưng giống như mở thiên lý nhãn, bỗng nhiên quay đầu hướng hắn nhìn qua.

Bạch Lê cả kinh, đầu lưỡi còn có một nửa đang thè ở bên ngoài, liền ngốc hồ hồ như vậy mà nhìn hắn mặt không đổi sắc quay đầu trở lại, hừ hừ một tiếng, thu lại đầu lưỡi, hướng góc tường ngồi xổm xuống, chờ bọn họ đi khỏi ngõ nhỏ.

Tiết Thường ngồi ở trong kiệu, từ từ nhắm hai mắt, cùng Vân Tê sớm chiều ở chung, tự nhiên có thể dễ dàng nhận thấy động tĩnh hắn làm ra, nghe được mới vừa rồi bước chân hắn lại dừng một lát, cũng nghe thấy thanh âm vải vóc cọ xát khi quay đầu lại, tiện tay cầm lấy một quyển sách bên cạnh chỗ ngồi, mở mắt ra tựa đầu lên góc màn kiệu vừa mới bị gió thổi lên, định quay đầu lại nhìn, nhưng lại nhịn được.

Chờ đến khi chiếc kiệu ra khỏi ngõ, bên trong kiệu truyền ra một đạo thanh âm biếng nhác:” Hồi phủ”.

Kiệu phu được nghiêm chỉnh huấn luyện mà dừng bước lại, xoay theo một đường cong, đi ngược lại về phía bên trái. Vân Tê hướng sang màn kiệu bên cạnh nhìn thoáng qua, thanh âm cung kính hỏi:” Đại nhân không đi trường thi nhìn xem sao?”

Tiết Thường dừng một lát, cầm quyển sách trên tay, tại trên đầu gối một chút môt chút mà gõ:” Trở về đi, mệt mỏi”.

Vân Tê rũ mắt:” Vâng”.

Bạch Lê thật vất vả đợi cho bọn họ tránh ra,  trái phải nhìn chung quanh một phen, lại ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy gần đây không có trà lâu tửu quán, không cần lo lắng trên lầu có người nhìn thấy, lúc này mới nhe răng làm phép ẩn giấu mình đi.

Kích động mà chạy về trước cửa trường thi, đi lại đứng trước mặt thư đồng của Trương Nguyên Tài, thấy thư đồng kia không phản ứng chút nào, hì hì cười rộ lên, lại đi đến bên cạnh tên lính đang làm nhiệm vụ lúc nãy, thấy tên lính kia đang mắt to trừng mắt nhỏ với tên lính dối diện, liền đắc ý dào dạt mà lắc lắc tay áo, nghênh ngang xuyên cửa đi vào.

Sau khi đi vào cũng không cần lại làm phép lần nữa, cái mũi ngửi một cái, liền rất dễ dàng tìm được phương hướng của Du Thanh, vì thế mà vui vẻ chạy đi tìm, không bao lâu liền nhìn thấy một đám người đang đi tới từ phía hành lang. Du Thanh mặc dù ăn mặc mộc mạc nhưng khí chất so với bất luận kẻ nào thì đều thanh nhã hơn, thân hình cao to, mặt mày tuấn dật, liếc mắt một cái liền có thể phân biệt được.

Trong lòng Bạch Lê vui vẻ, vội vàng chạy tới trước mặt hắn mà cười tủm tỉm nhìn hắn, một bên nhìn một bên lui về phía sau.

Du Thanh bỗng nhiên dừng bước lại, thần sắc có chút kinh ngạc, cũng không biết là như thế nào, chóp mũi tựa hồ ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Bạch Lê, vội vàng nhìn nhìn chung quanh, nhưng cái gì cũng chưa nhìn đến.

“ Du huynh, làm sao vậy? Vì sao không đi?” Người phía sau đi tới nghi hoặc mà hỏi.

“A, không có việc gì” Du Thanh hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp bước chân phía trước, cười cười:” Mới vừa rồi  tựa hồ ngửi thấy hương mai, vậy nên liền nhìn nhìn”.

Người nọ cười rộ lên:” Du huynh tất nhiên là nghe lầm rồi, một đường đi tới này ta cũng chưa gặp qua một gốc cây mai”.

Du Thanh gật đầu mà cười:” Đúng vậy “.

Nói xong, Du Thanh có hơi trầm ngâm, càng thêm kinh ngạc, mới vừa rồi nói là ngửi được hương mai thì chỉ là tùy ý nói bịa một câu, nhưng trong đầu lại bỗng nhiên thoáng hiện một đạo linh quang.

Hắn vẫn cảm thấy trong hơi thở thanh tân trên người Bạch Lê luôn mơ mơ hồ hồ mang theo một tia thơm ngọt, trước kia chưa từng cẩn thận phân rõ, hiện tại hồi tưởng lại mới phát hiện, mùi hương kia tựa hồ là hương mai, bất quá cũng là hương mai nhạt đến mức tận cùng, chỉ có khi tại lúc thập phần thân mật mới có thể nghe thấy.

Trên lưng Bạch Lê có một đóa hoa mai, trên người lại mơ hồ mang theo một tia hương mai, mà bản thân mình lại luôn tại trong mộng nhìn thấy những mảng lớn mảng lớn cánh mai, lần trước khi chạm đến ấn ký phía sau lưng hắn thì đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà dù có tưởng tượng cũng không thể thấy được, vậy trong đó, nhất định là có chút liên quan đi?

Bất quá ngốc tử này theo mình đã ngàn năm, nếu không liên quan thì ngược lại sẽ không bình thường….

Du Thanh nghĩ nghĩ liền phát giác mình có chút như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, bất đắc dĩ mà cười cười, vội vàng thu liễm tâm thần, mới đi hai bước thì lại ý thức được, lúc này mới tách ra không bao lâu mà mình đã có chút nhớ hắn.

Nghĩ tới tên ngốc này nhất định là còn nhớ mình nhiều hơn so với mình nhớ hắn, hắn là yêu, nếu đã từng trộm đi theo mình, vậy thì trước mắt có thể hay không cũng là đang đi theo mình chăng?

Khứu giác của Du Thanh dĩ nhiên không nhạy bén được như Bạch Lê, vừa rồi trong nháy mắt ngửi được hơi thở kia hơn phân nửa là bằng cảm ứng, hiện tại cẩn thận nghe lần nữa thì lại không có cách nào nghe được, tổng cảm thấy Bạch Lê đang ở bên cạnh hắn.

Bạch Lê thấy hắn bỗng nhiên cau mày, bỗng nhiên lại lộ ra ý cười, không biết hắn đang suy nghĩ gì, càng xem càng tò mò, nhịn không được mà tiến tới trước mắt hắn, nhẹ nhàng ôm cổ hắn đeo lên trên người hắn, gần gũi đánh giá.

Động tác của Du Thanh lần thứ hai ngừng một chút, nghĩ nghĩ, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, nhưng sắc mặt vẫn như thường mà tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Lê không biết hắn đang cười cái gì, trong lòng có chút không thoải mái, mình thì nhớ hắn nhớ đến muốn chết, hắn còn một mình ở chỗ này mà cười, cũng không biết có chuyện gì mà cao hứng thế.

Du Thanh cũng không cảm thấy trên người có chút nặng nề nào, nhưng lại cực kỳ chắc chắn, nhất định giờ phút này Bạch Lê đang đeo trên người mình, loại cảm giác này hết sức kỳ quái, cũng giống như khi nhìn đến những hình ảnh kia thì chắc chắn nam tử ở bên trong ấy là chính mình, tựa hồ có một loại trực giác nói như vậy.

Hóa ra, hồ yêu có thể ẩn thân…. Du Thanh lần thứ hai cười rộ lên, tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng chẳng hiểu ra sao của Bạch Lê.

Bạch Lê càng thêm không thoải mái, thẳng tắp mà trừng hắn một lúc lâu, tiến đến bên cổ hắn, phẫn hận mà cắn một hơi.

Du Thanh cũng không thấy đau, ngược lại thì mơ mơ hồ hồ cảm giác giống như là bị con kiến cắn một chút, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Một người bên cạnh nghi hoặc mà quay đầu nhìn hắn:” Du huynh, ngươi cười cái gì?”

Du Thanh vội vàng liễm thần, cười nói:” Không có gì”.

Chú thích:

(*) Bát nâng đại kiệu: Kiệu lớn tám người nâng.

(*) Hạ bút thành văn: Ý nói sự lưu loát.
Bình Luận (0)
Comment