Sắp tới cửa trường thi là lúc khí tức Bạch Lê đột nhiên biến mất tăm mất tích, thần sắc Du Thanh lạnh nhạt mà cùng đi đến cửa với những người khác, nhưng trong đầu lại tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng vội vàng chạy ra của hắn, không hỏi hiểu ý mà mỉm cười.
Đại môn trường thi không tiếng động mở ra, ngoài cửa nhất thời vang lên một ít động tĩnh, thư đồng các nhà đã chờ lâu đều sôi nổi ùa lại đây, trong một tràng tiếng kêu “Công tử” thì Bạch Lê kêu một tiếng “ A Thanh “ có vẻ càng êm tai hơn, trong sự hỗn loạn đó, một tiếng xưng hô vui sướng bao hàm tình cảm như phát ra từ tim gan ấy tất nhiên là người bên ngoài không thể nào so sánh được.
Du Thanh thấy hắn là từ chỗ ngoặt chạy tới, biết là bên kia có một ngõ nhỏ yên lặng, ý cười trong mắt càng đậm, càng thấy chắc chắn là vừa rồi hắn đã trộm đi theo bên cạnh mình, đi qua không dấu vết mà bắt lấy tay hắn nắn nắn, lại nhanh chóng buông ra, thấp giọng nói:” Khó có được đi ra ngoài, mua một con gà to béo về, nấu canh cho ngươi uống”.
Tuy rằng các thì sinh đều cùng ở tại Tiết phủ, sống gần với nhau, bất quá trừ bỏ những hoạt động tất yếu thì cũng không quá phận thân cận, bởi vậy mỗi nhà ngẫu nhiên sẽ nổi bếp lên cũng là điều bình thường, nếu nhớ đến thì sẽ tả hữu đưa mỗi bên một chén, khi ngại phiền toái thì chỉ cần quản tốt chuyện trong phòng mình là được.
Du Thanh cố ý đè thấp thanh âm cũng không phải là không muốn làm cho người khác biết bọn họ nổi bếp, mà là mình cưng chìu Bạch Lê đến thập phần rõ ràng, mặc dù không để ý đến việc làm cho người khác biết được, nhưng là không muốn ở trước mặt người khác mà làm quá.
Bạch Lê nghe hắn nói xong dĩ nhiên là nhảy nhót không thôi, cười đến nỗi miệng không khép lại được, liên tục gật đầu:” Hảo a!”
Bạch Lê lại được ăn thịt gà mỹ vị, thỏa mãn đến hận không thể đưa đầu ngón tay mút thành một cái lỗ luôn, vào buổi tối lúc ngâm chân thì lần thứ hai mệt rã rời, trong lúc mơ mơ màng màng lại dựa vào Du Thanh mà ngủ.
Du Thanh ôm hắn đặt lên giường, nhìn khóe miệng hắn nhẹ nhàng giơ lên, nhịn không được cười cười vươn tay nhéo nhéo, nhớ tới việc ban ngày, cúi xuống ngửi ngửi lên cần cổ hắn, càng ngửi càng cảm thấy giống như hương mai, liền đứng dậy bước ra đình viện bên ngoài, xa xa mà ngửi một chút khí tức trong viện.
Hoa cỏ trong đình viện này có đủ mọi kiểu dáng, nhất thời cũng không thể phân biệt ra, đành phải đi tới trước một gốc mai, tùy tay ngắt lấy một đóa hoa xuống, đưa đến gần rồi mới cảm thấy mùi vị kia quá nồng, cách xa lại nhận không rõ, liền trở lại phòng rót một chén nước trong, bỏ đóa hoa vào trong đó.
Trước lúc sắp ngủ thì nhớ đến đóa hoa này, liền vươn ngón trỏ chấm chút nước trong chén đưa lên mũi ngửi, ngược lại lại cảm thấy cực kỳ tương tự với khí vị như ẩn như hiện trên người Bạch Lê, bất quá chỉ là thoáng có chút khác biệt, tựa hồ mùi hương trong nước này thiếu một chút linh khí.
Kỳ thật hắn cũng không biết linh khí đến tột cùng là cái gì, nhưng trong lòng lại cho là như thế, người ta nói hoa mai là quân tử trong các loài hoa, nếu so sánh với hoa mai, những loài hoa khác liền có chút giống dong chi tục phấn, nhưng hôm nay so sánh với khí tức trên người Bạch Lê thì dường như hoa mai này lại trở nên có chút tục khí.
Có lẽ, đây là yêu ai yêu cả đường đi chăng?
Du Thanh nhướng mày, cười cười, lau khô nước trên ngón tay, liền không hề nghĩ nhiều nữa, cởi xiêm y ra nằm lên giường, kéo Bạch Lê ôm vào trong ngực, nhìn hắn theo bản năng vươn tay khoát lên ngang hông mình, nhịn không được có chút động tình, hôn lên môi hắn mấy cái, lại không đành lòng đánh thức hắn, đành phải đè nén cảm xúc mà ôm chặt lấy hắn.
Bận rộn nửa ngày, nguyên bản tưởng rằng sẽ chìm vào giấc ngủ, không nghĩ tới mí mắt vừa mới khép lại liền bỗng nhiên rơi vào cảnh trong mơ, lúc này đây đi vào giấc mơ cũng không giống so với dĩ vãng, không hề là những hình ảnh và thanh âm mông mông lung lung, mà ý thức lại thập phần thanh tỉnh, tựa hồ là vừa nhắm mắt lại thì liền nhanh chóng rơi vào.
Trước hết ánh vào mi mắt là một ngọn núi hiện lên rất tinh tường, Du Thanh sửng sốt một chút mới nhận ra đây là Yên sơn mà mình đã nhìn thấy từ hồi nhỏ đến lớn, đỉnh núi vẫn như trước là mây mù lượn lờ, cỏ xanh hoa dại dưới chân núi bị mưa gió thổi oằn đi, mà mình thì đang giơ ô, bước chân không chịu khống chế, từng bước một dọc theo đường đất nơi chân núi mà tiến về phía trước.
Trận cảnh này nhìn cực kỳ quen mắt, Du Thanh đi tới đi tới, đột nhiên nhớ đến đây là chuyện mới phát sinh năm trước, ngày đó nguyên bản trời vạn dặm không mây, hắn đỗ cử nhân, cảm động và nhớ nhung ân sư, liền đi đến mộ phần ân sư quỳ tạ báo tin vui, chưa từng nghĩ khi trở về tới nửa đường thì đột nhiên trời lại mưa xuống tầm tã, may mắn hắn có thói quen mang theo ô bên người nên mới không bị xối ướt.
Suy nghĩ trong đầu Du Thanh cực kỳ rõ ràng, nhịn không được cảm khái, cách đã lâu như vậy, mơ thấy rất nhiều giấc mộng ngạc nhiên cổ quái đến khó có thể lý giải, lần này thế nhưng lại mơ thấy cảnh tượng bình thường như thế, ngược lại cảm thấy rất quái dị.
Đang nghĩ như vậy, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đoàn bạch quang màu trắng sáng đến chói mắt, hội tụ lại trong lùm cỏ xanh bị cong oằn kia, thập phần bắt mắt. Trong lòng Du Thanh chấn động, mặc dù cách có chút xa, nhìn cũng không thấy rõ ràng lắm, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, kia nhất định là con hồ ly toàn thân trắng như tuyết.
Trong lòng Du Thanh có chút lo lắng, muốn nhanh chóng đi qua che mưa cho Bạch Lê, ngặt nỗi bước chân không chịu khống chế, vẫn dựa theo tốc độ như cũ mà chậm rãi tới gần, nhớ đến cái này kỳ thật chính là cảnh trong mơ, nhịn không được có chút ảo não.
Lại đến gần một ít, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng hồ ly kia. Trước đây chỉ cho rằng đó là một con hồ ly phổ thông nên Du Thanh chưa từng để bụng, hiện giờ lại có chín phần nắm chắc đây là Bạch Lê, liền nhịn không được muốn tinh tế đánh giá.
Hồ ly vẫn giống như trong bức vẽ vậy, dùng cái đuôi hồ ly bị mưa xối ướt che lên đỉnh đầu, dường như đang lâm vào suy nghĩ, khóe mắt dài nhỏ, he hé mắt nhìn mây đen tụ tập trên bầu trời, trong mắt có chút sợ hãi, còn có không cam lòng.
Du Thanh thấy tim mình đau đớn không thôi, chỉ thấy hồ ly kia nghe được động tĩnh mà nhìn qua hướng bên này, Này vừa nhìn, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình hồ ly kia bỗng nhiên có chút dại ra, tựa như nhìn mình nhìn đến phát ngốc.
Chỉ bằng cái nhìn này, Du Thanh liền có thể hoàn toàn xác nhận, hồ ly này nhất định là Bạch Lê, loại tình cảm quen thuộc trong đôi mắt kia làm sao có thể nhìn lầm?
Khóe mắt Du Thanh chua xót, trong lòng thầm mắng hắn là tên ngốc, nghĩ đến hắn đã truy tìm mình cả ngàn năm, cả đời này bỗng nhiên lại gặp gỡ ở đây, không biết trong lòng hắn đến tột cùng là sẽ trở nên kinh hỉ đến nhường nào.
Du Thanh lại tiến lên vài bước, thấy hồ ly này vẫn như cũ là ngốc hồ hồ mà nhìn mình, vội vàng giơ ô che lên đầu hắn, thay hắn che mưa, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, bởi vì lúc trước hắn không có mở miệng.
Đang lúc suy nghĩ hàng vạn hàng ngàn lần thì trước mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang chói mắt, ngay sau đó một tiếng nổ ầm vang. Du Thanh nhớ rõ lúc trước hắn thiếu chút nữa bị đạo sét này đánh choáng váng, nhưng trong mộng lúc này lại không có cảm giác mãnh liệt như vậy, chỉ là khẩn trương mà nhìn hồ ly này, thấy nó chôn đầu xuống, thân mình một trận co rúm lại, trong tim chợt đau như dao cắt.
Hồ ly tựa hồ bị chấn động đến không nhẹ, vựng vựng hồ hồ mà ngẩng đầu tiếp tục nhìn hắn, trong mắt lại rõ ràng mất đi chút thần thái, nhưng vẫn như cũ mắt không nháy mà theo dõi hắn.
Du Thanh thế mới biết, nguyên lai lúc ấy mới gặp, ngốc hồ ly là chấp nhất như vậy mà nhìn mình. Hắn rất muốn ngồi xổm xuống sờ sờ lông mao ướt sũng của nó, lại không thể khống chế hành vi, vẫn như cũ là đứng, giống như lúc trước vậy, quay đầu hướng bốn phía nhìn quanh một phen.
Không trung có sấm rền chớp qua, Du Thanh một lần nữa nhìn về phía hồ ly, chỉ tiếc là mới liếc mắt một chút thì động vật tuyết trắng ấy lại động một cái, bỗng nhiên biến mất. Du Thanh vốn cho rằng hồ ly này chạy trốn nhanh, hiện giờ biết Bạch Lê là yêu, lúc này mới cảm thấy, đây không phải là chạy trốn, mà là ẩn thân, hoặc là dùng thuật pháp gì đó mà biến mất.
Tuy rằng biết là sau khi tỉnh lại thì Bạch Lê còn tại bên người, nhưng nhìn hồ ly này biến mất trước mắt mình, Du Thanh vẫn là có một trận mất mát khó có thể định nghĩa.
Sau đó, hắn tiếp tục bước đi, đạp lên những gồ ghề lầy lội trở lại thôn trang, hết thảy vẫn như trước, thậm chí tại lúc bà mối tới làm mai thì vẫn còn nhớ tới tên tiểu đồng chạy lại đây ngắt lời, có chút tưởng tượng đột phát mà đoán, tiểu đồng kia có phải hay không chính là tiểu Hòa theo như lời từ trong miệng Bạch Lê? Nếu không phải thì làm sao có thể trùng hợp như vậy mà toát ra một người đến mạc danh kỳ diệu như thế?
Nhưng là, khi bà mối nhất nhất đem từng bức họa mở ra, hắn lại hoảng sợ mà nhìn mình vươn tay chỉ chỉ vào một bức, mở miệng nói:” Tiểu sinh nghèo rách mồng tơi, chỉ cần cưới một nữ tử dịu dàng thiện lương, tướng mạo và học thức thì có thể không cần”.
Thanh âm này là của mình, Du Thanh bị một cái giật mình không nhỏ, hắn căn bản là không thích bất cứ một bức nào trong đây, hắn thậm chí có thể nghe ra sự mỏi mệt cùng ngán ngẩm trong lời nói này.
Sau đó, sự tình hoàn toàn không giống gì cả so với trong trí nhớ. Du Thanh bỗng nhiên cảm thấy mình giống như cái người ngoài cuộc, nhìn mình định ra việc hôn nhân với vị nữ tử đã chọn kia, sau này vào kinh đi thi, đỗ Trạng Nguyên, thậm chí cưới Công chúa làm Phò mã gia.
Sau nữa, những việc khi còn sống lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, hắn thậm chí còn nhìn thấy Bạch Lê với vẻ mặt buồn thương mà bồi tại bên người mình, giống như những hình ảnh hắn đã nhìn đến khi chạm vào ấn ký hoa mai đêm hôm đó.
Đây đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?!
Du Thanh hoài nghi mình là lâm vào ác mộng, hắn không thể tiếp tục nhìn Bạch Lê thống khổ như vậy nữa, nhưng mà bất luận hắn có giãy giụa như thế nào thì vẫn không thể tỉnh lại, hắn thậm chí nhìn thấy khi mình gần đất xa trời, Bạch Lê quỳ gối trước giường mà rơi lệ, nói với mình:” Chờ ngươi tái thế làm người, ta sẽ còn tìm đến ngươi!”
Trong tim Du Thanh quặn đau không thôi, chân mày vì thống khổ mà nhăn lại một chỗ, khóe mắt chung quy vẫn là khống chế không được mà rơi lệ.
Sau đó, hắn biết rõ, hắn đầu thai chuyển thế, sống đến hai mươi tuổi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Lê, mãi cho đến ngày hắn thành thân, hắn nhìn thấy Bạch Lê xa xa mà ngồi xổm trên nhánh cây, cắn môi, đèn ***g đỏ thẫm ánh lên trong mắt hắn những hơi nước mông lung, giống như máu tươi.
Sau đó, những cảnh tượng cũng giống như khổ hình, hắn luân hồi một lần lại một lần, có một chút là những hình ảnh đã gặp qua, có một chút là chưa từng gặp qua, nhưng vẫn đều không ngoại lệ, Bạch Lê đều là sau khi hắn thành thân mới xuất hiện.
Tên ngốc này, quả nhiên là tìm một kiếp lại một kiếp, không biết là hắn đắc tội thần tiên nào mà mỗi lần đều muộn nửa bước, nhưng vẫn chết tâm nhãn như thế mà bất ly bất khí, lại không chịu ở giữa làm chút tay chân đoạt lấy mình.
Du Thanh mắt thấy hắn dần dần tiều tụy nhưng không biết rằng một lòng này của mình đã bị lăng trì nhiều ít lần, máu tươi đầm đìa.
Cho đến lúc cuối cùng, nhìn thấy hắn ngân phát héo rũ mà quỳ gối trước mộ mình, ôm lấy phần mộ bia mà thì thào tự nói, những lời mà lần trước chưa nghe được lúc này đây rốt cục có thể nghe rõ.
“ Ta phải chết…. Phải đi đầu thai….”
“ Uống canh Mạnh Bà, ta liền không còn nhớ rõ ngươi….”
“ Không bao giờ có thể đi tìm ngươi…. Vĩnh viễn không có cơ hội…. Không có….”
Mỗi một chữ Bạch Lê thốt ra, đều như đốt nóng vào trái tim hắn, Du Thanh đau đớn đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy thiên hoàn địa chuyển.
Hình ảnh trước mắt giống như những gợn nước, nhẹ nhàng dao động, không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên lại biến trở về Du Thanh dưới chân Yên sơn kia, mở cửa cho bà mối vào phòng.
Du Thanh cảm thấy tiếng lòng có chút run rẩy, chẳng biết tại sao vẫn không thể tỉnh lại, nếu những cảnh luân hồi trong mơ này không chịu ngừng mà vẫn mãi tiếp tục lặp đi lặp lại một lần lại một lần như vậy, thì cũng xem như là sự trừng phạt đối với hắn, chỉ là hắn càng hi vọng mình có thể tỉnh lại, hảo hảo quý trọng Bạch Lê, bù lại thua thiệt cho hắn.
Bà mối lại một lần nữa bày ra bức họa, ngón tay Du Thanh run đến lợi hại, rất muốn xé nát nó. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng nói thanh thúy vang dội của thiếu niên:” Du công tử!”.
Du Thanh sửng sốt, tiếp tục trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tên tiểu đồng kia nghênh ngang bước từ cửa vào.
Đây lại là đang xảy ra chuyện gì?!
Hình ảnh kế tiếp rất quen thuộc, bất quá Du Thanh lại lâm vào khiếp sợ, vì sao sự tình lại có hai hướng đi khác biệt? Nếu như nói những việc lúc trước nhìn đến chưa từng phát sinh, vậy Bạch Lê tại sao lại ăn nhiều đau khổ như vậy? Nếu xác thực điều đó đã từng phát sinh, vậy tình cảnh trước mắt lại nên giải thích thế nào?
Trong thoáng chốc, trong đầu nhớ lại Bạch Lê đã từng nói qua: A Thanh, ngươi nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên mà kiêu ngạo làm quan. A Thanh, sau khi ngươi thi đỗ Trạng Nguyên có phải sẽ không cần ta nữa không? A Thanh, ta sợ có người đem ngươi đoạt đi….
Nếu cảnh trong mơ này hoàn toàn là hiện thực, vậy hắn cùng Bạch Lê nhất định là một lần nữa đã trở về tới kiếp đầu tiên, trở lại điểm mấu chốt khi bà mối tới làm mai. Nói như vậy, chân núi kia một mặt kỳ thật là lần đầu gặp nhau mới đúng.
Trong lòng Du Thanh chua xót, không thể tưởng tượng được lần đầu tiên gặp nhau, ngốc hồ ly liền nhìn mình như vậy….. Ánh mắt kia không phải là ánh mắt đau thương sau khi tìm chín kiếp, mà chính là thích, đơn giản thuần túy, yêu thích không trộn lẫn một tia tạp chất.
Du Thanh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, mi tâm có chút mạc danh kỳ diệu mà có cảm giác bị bỏng, một hồi mới ý thức được bà mối cùng hương thân đã đi rồi. Hắn nhìn thấy mình ngồi trước cửa sổ viết chữ trong chốc lát, lại đi ra sau nhà ném chén trà đi, trở về trước phòng, nâng mắt lên, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đến tận xương tủy kia dưới bóng chiều tà.
Bạch Lê với một thân xiêm y cũ nát, đứng bên cạnh giếng nước ngốc hồ hồ mà nhìn hắn, lệ nơi khóe mắt khiến trong tim hắn nóng đến đau đớn.
Du Thanh lần thứ hai đau đầu, mi tâm bỏng rát giống như hỏa thiêu, chóp mũi ẩn ẩn nghe hương mai bay tới, một trận thiên hoàn địa chuyển, mãnh liệt từ trên giường xoay người ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi.