Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 112

Editor: Lông

Chuyện Tư Lĩnh xem như kết thúc, vấn đề Phong Đô đại đế chuyển sinh còn cần phải bàn bạc kỹ, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì không ai biết trước được. Vì cẩn thận nên Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết quyết định tạm thời không tiết lộ chuyện này cho ai khác.

Các đại sư của tôn giáo khác nhau tranh nhau mời Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết nhưng trong công ty còn rất nhiều công việc đang chất đống, Thương Khuyết lại không kiên nhẫn trong xã giao nên cuối cùng là Dụ Tranh Độ đại diện cho công ty uyển chuyển từ chối lời mời của các đại sư rồi cùng Thương Khuyết trở về Phù Thành.

Chuyện Tư Lĩnh đã gây ảnh hưởng rất lớn gây áp lực lên công tác quản lý đầu thai của La Phong. Trước khi trở về công ty, Thương Khuyết đã thông qua hội nghị online sắp xếp xong xuôi phương án giải quyết.

Bởi vậy khi hai người Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết về công ty, tuy ai cũng bận rộn nhưng không có vẻ hoảng loạn, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.

Chỉ là trên diễn đàn Phong Đô lâu lâu sẽ xuất hiện một vài bài viết của ‘người mới’:

Tiêu đề: Trời má, có người thậm chí còn mời người khác tới nhảy disco trên mộ phần của họ sao?

Lâu chủ: Bộ không cảm thấy không may mắn sao?

1L: Thứ nhất, dùng từ cho chuẩn, là có quỷ mời quỷ khác.

2L: Thứ hai, lâu chủ là người Tư Lĩnh phải không? Trong thôn mới nối mạng đúng không?

Lâu chủ: Sao các bác biết tôi là người Tư Lĩnh? Mà đúng là mới nối mạng thật…

4L: …Tôi chẳng hề bất ngờ chút nào.



Tiêu đề: Thôn chúng tôi bắt được một ác quỷ Nhân Diện Sang bỏ trốn!!!

Lâu chủ: Mọi người có nghe nói tới ác quỷ Nhân Diện Sang bám trên thân thể người chưa? Siêu siêu buồn nôn, siêu siêu đáng sợ, khi còn sống tôi đã bị bọn chúng khống chế trong sợ hãi, chết rồi vẫn siêu siêu sợ chúng!!!

Lâu chủ: Thật ra không hề ngờ tới, hôm nay tôi tận mắt thấy hiện trường La Phong phái nhân viên tới đây bắt ác quỷ, còn có một âm hồn khi còn sống bị nó bám lên người cũng đứng ra chỉ đích danh và xác nhận. Toàn bộ quá trình ác quỷ kia ngồi xổm, hai tay ôm đầu, úp mặt vào tường, còn phải *** và lao động cải tạo. Nói chung là trông ngu vờ lờ… Tôi bắt đầu hoài nghi tại sao trước đây tôi lại sợ bọn nó tới thế?

2L: …Lại là bài của Tư Lĩnh.

3L: Lại nữa… Thế giới địa phủ hiện đại tụi tui vẫn hoạt động như thế đó giờ, mọi người đều là quỷ tuân thủ đúng pháp luật.

Lâu chủ: T^T cho nên mọi người không sợ ác quỷ sao?

5L: Bình thường, trước đây còn sợ nhưng giờ nhắc mới nhớ lâu chủ có biết trong app quy hoạch nhân sinh có một công năng [cầu viện khẩn cấp] chưa, có thể vừa báo cảnh sát vừa định vị…



Tiêu đề: Khi còn sống tôi chưa từng mua sắm online, không ngờ chết rồi lại dùng tới QAQ

Lâu chủ: Đúng vậy, tôi chính là người Tư Lĩnh, mọi người ai cũng biết rồi. Tư Lĩnh vẫn là thôn làng hẻo lánh nên không có chuyển phát nhanh tới, hơn nữa vì nhiều lý do mà không có nhiều người mua sắm online, không ngờ tới cõi âm được kết nối mạng, sau đó tôi mới nhận được đồ mà công ty La Phong mới đốt cho tôi, kích động vãi!

1L: Thương ghê dị đó.

2L: Mà Tư Lĩnh hiện giờ đang tuyển nhân viên chuyển phát nhanh à? Bên này tôi cũng muốn tuyển, muốn đi nơi khác làm công…

3L: Lầu trên nhắc tui mới nhớ hiện giờ Tư Lĩnh xem như là xóm nghèo trong thời kỳ đang phát triển phải không? Cơ hội nhiều hơn những chỗ khác nữa, hay là mọi người tổ chức thành đoàn thể đi?

4L: Người ta tuyển cũng ưu tiên tuyển quỷ bản địa Tư Lĩnh chứ?

5L: Sợ cái gì, chúng ta có kinh nghiệm làm việc, có ưu thế cạnh tranh!

555L: Sao giờ lại biến thành giao lưu nghề nghiệp rồi vậy?



Tiêu đề: Sợ hú cả hồn, tui có thể biết được đời sau tui sẽ đầu thai thành gì đó?!!

Tiêu đề: Ăn đồ cúng không đúng sẽ trừ đi giá trị thiện ác! Bảy điểm cần lưu ý khi ăn đồ cúng.

Tiêu đề: Núi non chập trùng thơ mộng hữu tình, Tư Lĩnh hoan nghênh bạn tới chôn ở đây!



Tiêu đề: Tôi chịu hết nổi rồi, nhóm Tư Lĩnh có thể đọc nội quy với bài ghim thật kỹ rồi hẵng mở bài post không?

Tiêu đề: Tư Lĩnh chuyên lâu

Nhân viên quản lý: Xét thấy gần đây Tư Lĩnh đăng quá nhiều bài ảnh hưởng tới việc giao lưu và mở topic của mọi người nên hôm nay mở một chuyên lâu, các vấn đề liên quan tới Tư Lĩnh đều tập trung ở lầu này, xin mọi người không nên tự đăng bài riêng nữa, share trước: [link] [link] [link] [link] [link] [link]



Sau khi Dụ Tranh Độ về công ty thì lập tức cùng Triệu Nhược Lạp bắt đầu thảo luận về vấn đề nâng cấp hệ thống sổ Sinh Tử tránh tình trạng xuất hiện tình huống Tư Lĩnh giấu tổng linh hồn thực tế và cũng dùng lý do bận công việc từ chối lời mời kể chuyện xưa của Thương Khuyết.

…Lão quỷ độc thân ngàn năm nói chuyện cũ thật sự rất lâu, thật sự rất mệt đó!

Vì thế Triệu Nhược Lạp thỉnh thoảng nhận được tin nhắn đe dọa từ anh sếp: [Hôm nay không được tăng ca, tăng ca sẽ biến thành gà!]

Triệu Nhược Lạp không biết chân tướng biểu thị cô hành nghề nhiều năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp được nhà tư bản có lương tâm như vậy.

Dụ Tranh Độ tăng ca chưa được mấy ngày thì bạn học sơ trung Trâu Vĩ Khâm đã mang theo quà tới thăm công ty.

Sau lần gặp mặt hồi Tết rồi giải quyết chuyện quỷ nghèo xong, Dụ Tranh Độ liền vội vã chạy tới Tư Lĩnh xử lý sự việc Hạn Bạt nên quên mất chuyện của Trâu Vĩ Khâm, lúc này thấy người mới nhớ tới.

Hai người gặp nhau ở phòng tiếp khách, Trâu Vĩ Khâm cảm kích, ngữ khí kích động nói: “Tranh Độ, cái người lừa tiền mẹ tớ đã trả lại tiền rồi! Không chỉ trả lại cho mẹ tớ mà còn trả hết cho những người khác nữa.”

Trong lòng Dụ Tranh Độ hiểu rõ nên không bất ngờ lắm, chỉ cười cười: “Vậy thì tốt quá.”

“Thật thần kỳ, sao các cậu làm được vậy?” Trâu Vĩ Khâm lại không được bình tĩnh như thế, vừa nói vừa thán phục, “Cậu không biết lão kia mất nết tới mức nào đâu. Trước kia có người nhà của ông lão kia tới nói chuyện, kết quả lão ta thuê một đám lưu manh tới, chẳng sợ ai hết, mà động chút là nằm xuống đất ăn vạ… Chuyện này ồn ào tới mấy tháng liền, tụi tớ thật sự hết cách rồi. Còn mấy cậu chỉ dùng vài ngày mà người kia lại chủ động tới trả tiền lại?”

Dụ Tranh Độ đáp qua loa nói: “Đây là bí mật công ty tớ, dù sao thì có thể lấy được tiền về là tốt rồi.”

Bởi vì dùng thủ đoạn đặc biệt nên trước khi La Phong tuyển dụng đám quỷ chết thảm bán thời gian đã huấn luyện đặc biệt cho họ, yêu cầu họ cảnh báo những người bị đòi nợ phải giữ bí mật.

Lão kia bị dọa tới mức đái dầm, suy nhược thần kinh, tiền khó lắm mới lừa được phải nhanh chóng trả lại, nào dám nói bí mật này ra ngoài, đây đúng là có nỗi khổ mà không dám nói.

Lão không dám nói thật nên trong mắt những người bị hại thì năng lực đòi nợ của bạn Trâu Vĩ Khâu thật trâu bò… Đương nhiên nói vậy cũng không sai.

Trâu Vĩ Khâm biết nghiệp vụ của công ty Dụ Tranh Độ đặc biệt, cũng biết câu chuyện nổi tiếng của cậu và Thương Khuyết hồi Tết Thanh Minh trước từ đường Dụ thị, trong lòng kỳ thực mơ hồ có suy đoán, thấy Dụ Tranh Độ không nói nên cũng thức thời không truy hỏi nữa, chỉ đưa quà tới cho cậu: “Những thứ này là do người bị hại góp vốn lại đưa, bày tỏ tấm lòng của họ.”

Dụ Tranh Độ không nhịn được mà nói: “Lại góp vốn à…”

Trâu Vĩ Khâm vội vàng đổi giọng: “…Hùn tiền.” Mới vừa bị lừa đảo chuyện góp vốn nên nghe hai từ này thật sự thấy không thoải mái chút nào.

Dụ Tranh Độ cũng không khách sáo tiện tay nhận lấy quà tặng. Hai người hàn huyên vài câu, Trâu Vĩ Khâm thấy ổn ổn thì lúc này mới do dự mở miệng: “Đúng rồi. Tranh Độ à, lần này thật ra tớ tới còn có chuyện muốn bàn với cậu.”

Dụ Tranh Độ nghi hoặc: “Hả?”

“Là vầy, không phải là sau khi tốt nghiệp tớ làm việc ở ngân hàng sao? Ngành tín dụng của tụi tớ cũng hay gặp phải việc đòi nợ…” Trâu Vĩ Khâm nói.

Dụ Tranh Độ vừa nghe thấy mở đầu này là đoán được Trâu Vĩ Khâm muốn nói gì nhưng cậu không có vạch trần mà ra hiệu tiếp tục nói.

Quả nhiên, Trâu Vĩ Khâm giải thích chuyện năm trước mẹ cậu ta bị lừa tiền có không ít người trong nghề biết được, bởi vì chuyện lừa đảo này quá nổi tiếng, thực tế là lão ta bị bắt lại mấy năm nhưng sau khi ra ngoài lại tiếp tục ung dung tự tại, căn bản là không thể lấy tiền về.

Chẳng ai nghĩ tới vừa mới qua năm, nhà Trâu Vĩ Khâm lại cầm được tiền về. Không chỉ vậy còn nghe nói người bị hại khác cũng lấy lại được tiền. Tin này được kể lại trong giới khiến tất cả mọi người chạy tới nhà Trâu Vĩ Khâm hỏi thăm sự việc cụ thể thế nào.

Trâu Vĩ Khâm chống đỡ không nổi nữa nên đành thẳng thắn nói với mọi người là công ty bạn giúp đòi lại tiền nhưng cậu ta nhấn mạnh là không dùng bạo lực hay những chuyện trái pháp luật.

Trên thế giới này còn có công ty trâu bò như vây? Không dùng bạo lực không trái pháp luật mà đòi nợ được?

Mới đầu người bên ngân hàng còn không tin nhưng sau khi đi tìm hiểu nghe ngóng tin vỉa hè thì phát hiện những lời Trâu Vĩ Khâm nói là thật.

Bởi vì lão kia lừa gạt không ít người, nạn nhân đã tung rất nhiều tin tức đòi quyền lợi cho mình, sau đó khi được trả tiền cũng có truyền thông tới phỏng vấn, cuối cùng khi được hỏi thì không ai biết tại sao lão kia đột nhiên lương tâm trỗi dậy. Nhưng sau khi truyền thông điều tra thì có thể xác định là lão kia tuyệt đối không bị bạo lực uy hiếp, thậm chí còn nghe đâu là căn bản không có người nào khả nghi tới tìm lão.

Trâu Vĩ Khâm lập tức nổi tiếng trong ngân hàng, một công ty không trái pháp luật mà còn đòi nợ với hiệu suất cao như thế thì có ý nghĩa thế nào với ngành nghề hoạt động tín dụng không cần noi cũng biết.

Trâu Vĩ Khâm nói: “Lúc thường tụi tớ cho vay tuy đều có bảo đảm nhưng thật sự khi gặp phải người cố ý kéo dài thì cũng rất tốn công tốn sức, mọi người cũng không muốn đi tới bước này…”

Cậu ta hơi ngượng ngùng: “Nhưng tớ biết các cậu không phải làm cái này nên bây giờ còn chưa nói với đồng nghiệp, nghĩ trước tiên hỏi ý kiến của cậu.”

Dụ Tranh Độ hơi suy nghĩ, cười nói: “Công ty chúng tớ thì không thành vấn đề, có thể hợp tác.”

Trâu Vĩ Khâm vui vẻ nói: “Có thật không?”

“Ừm.” Dụ Tranh Độ đáp, “Chờ lát nữa tớ đi nói với sếp mình, lát nữa sẽ trả lời cậu. Nếu như chắc chắn xong thì bên tụi tớ sẽ sắp xếp người phụ trách tới bàn chuyện với các cậu.”

Trâu Vĩ Khâm vui mừng khôn xiết: “Vậy thì thật sự quá tốt rồi.”

“Nhưng mà…” Dụ Tranh Độ hơi chần chờ như đang suy tư gì đó.

Trâu Vĩ Khâm sợ cậu đổi ý nên hơi sốt sắng: “Còn vấn đề gì sao?”

Dụ Tranh Độ trầm ngâm nói: “Chỉ là quy mô nghiệp vụ ngân hàng có phải hơi nhỏ không? Hệ thống kiểm soát rủi ro của ngân hàng các cậu đã thành thục như thế thì tình huống cần dùng tới công ty đòi nợ chắc hẳn không nhiều đúng không?”

Cậu nhìn Trâu Vĩ Khâm, chậm rãi nói: “Nhưng nghề các cậu thì cần phải quen biết nhiều công ty hoạt động tín dụng, tài chính,… Nếu tiện thì cậu có thể giới thiệu những khách hàng này cho chúng tớ.”

Trâu Vĩ Khâm không ngờ cậu đã nghĩ xong làm sao để khai thác khách hàng mới, hơi ngẩn người rồi lúng túng hỏi: “Này… Công ty của các cậu có nhiều nhân viên phụ trách nghiệp vụ này sao?”

“Có thể tuyển.” Dụ Tranh Độ mỉm cười, “Nhân viên công ty chúng tớ được huấn luyện rất bài bản.”

Trâu Vĩ Khâm: “…”

Chẳng trách Dụ Tranh Độ sau khi tốt nghiệp chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể lên tới vị trí cao như thế, xem tầm nhìn của người ta đi!

Cùng Trâu Vĩ Khâm nói chuyện xong thì Dụ Tranh Độ rẽ vào văn phòng của Thương Khuyết, nói cho hắn nghe về việc phát triển nghiệp vụ đòi nợ.

Thương Khuyết nghiêm túc nghe cậu nói xong, gật đầu: “Có thể… Em có muốn nghe anh kể chuyện xưa không?

Sao hắn có thể tận dụng mọi lúc mọi nơi như thế nhỉ?

Dụ Tranh Độ vô cảm nói: “Em bị điếc.”

Thương Khuyết dõng dạc nói: “Nghe chuyện xưa không cần lỗ tai!”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu thật sự rất muốn lắc bả vai Thương Khuyết để hắn lắc não suy nghĩ thật kỹ câu này của hắn có hợp lý hay không!



Hiệu suất làm việc của La Phong rất cao, Dụ Tranh Độ ở trong văn phòng Thương Khuyết mãi không ra, hai người ở trong phòng làm việc kể chuyện cho nhau nghe.

Sau chuyện đó, tâm tình Thương Khuyết rất sung sướng, đi mở cuộc họp bàn chuyện mở rộng thương vụ, Lục Linh Tê phát thông tin tuyển dụng ra ngoài.

Chỉ là khóe miệng của Thương Khuyết lúc họp thỉnh thoảng cứ cười cười kỳ kỳ khiến đồng nghiệp tham gia đều chú ý, chờ họp xong có người hiếu kỳ hỏi: “Thương tổng có chuyện gì vui sao? Ngày hôm nay nhìn tâm trạng anh có vẻ rất tốt!”

Thương Khuyết đắc ý liếc nhìn người kia, khoe khoang: “Không có gì, mới kể xong câu chuyện.”

Mấy đồng nghiệp nghe được thì hoang mang vô cùng, hai mặt nhìn nhau, có người tự giác nghĩ phải cổ vũ cho sếp nên chân thành nói: “Là chuyện cũ gì mà khiến anh vui vẻ tới thế? Có thể kể cho chúng tôi nghe không?”

Thương Khuyết: “…”

Thương Khuyết tức giận đứng dậy: “Đừng có mơ!”

Các đồng nghiệp: “…”

Tâm tư sếp nhìn không thấu nổi.

Ngày hôm sau Dụ Tranh Độ cùng hai mắt vành đen xì đi làm.

Khang Tấn chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu như thế nên sợ hết hồn, hỏi: “Cậu làm gì mà mệt tới vậy?”

Dụ Tranh Độ ngáp dài, thuận miệng đáp: “Tối hôm qua nghe anh sếp kể chuyện xưa.”

Thật sự không ngờ là tuy Thương Khuyết độc thân trong một thời gian rất dài nhưng thời gian lướt web cũng không ngắn, mấy năm qua chẳng biết đọc được cái gì trên đó mà hôm qua Dụ Tranh Độ vốn tưởng nghe Thương Khuyết kể ở văn phòng xong có thể khiến hắn yên tĩnh lại nhưng ai ngờ tối đó, hai người gọi điện thoại nói chuyện một hồi rồi Thương Khuyết lại rục rịch… Cuối cùng ở trong điện thoại kể chuyện.

Dụ Tranh Độ suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra, mở Wechat lên sửa lại ghi chú của Thương Khuyết: Đại vương chuyện xưa.

Mới đổi xong thì nghe thấy Khang Tấn hâm mộ nói: “Đúng là có bạn trai là sếp thì không giống người khác. Nghe nói hôm qua trong cuộc họp có mấy đồng nghiệp muốn nghe sếp kể chuyện cũ nhưng kết quả lại bị sếp mắng một trận. Cậu thì tốt rồi, nửa đêm được nghe sếp kể chuyện.”

Dụ Tranh Độ khiếp sợ nhìn Khang Tấn rồi vỗ vai cậu ta: “Sếp chưa khiến mọi người luân hồi mấy vòng là tốt rồi.”

Khang Tấn:???

Dụ Tranh Độ ngáp ngắn ngáp dài về chỗ làm việc, mới ngồi chưa được bao lâu thì Trần Dương Lịch tới tìm cậu: “Anh Dụ, tụi em gặp rắc rối thấy cần phải báo với anh.”

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Chuyện gì?”

Trần Dương Lịch lúc trước điều đi phụ trách nền tảng mua sắm trực tuyến ‘Quỷ thị Phong Đô’ sau đó doanh thu tăng lên nên La Phong mở cửa hàng trên đó luôn, ngọc thạch đổi vận với gói kiểm tra,… đều bán không tệ.

Trần Dương Lịch mở hậu đài ‘Quỷ thị Phong Đô’ lên, chỉ vào khung chat một khách hàng trong đó nói: “Khách hàng này là tới mua ngọc thạch nhưng nội dung người đó cần hỏi thì hơi kỳ lạ.”

“Có vấn đề gì không?” Dụ Tranh Độ vừa hỏi vừa nhìn lướt qua, phát hiện khách hàng kia hình như là sinh viên đại học, giá của ngọc thạch đối với người đó không hề rẻ nên hỏi khá tỉ mỉ.

Trần Dương Lịch đáp: “Người này mua ngọc thạch là vì thời gian gần đây hay gặp ác mộng dẫn tới suy nhược thần kinh, đi bệnh viện cũng không tra ra nguyên nhân nên muốn thử xem ngọc thạch của chúng ta có thể giúp ngủ ngon được không.”

Dụ ranh Độ hiện giờ ở phương diện này đã nhạy cảm hơn trước kia nhiều, lập tức đoán ra được: “Là nội dung giấc mơ có vấn đề sao?”

Trần Dương Lịch gật đầu: “Anh xem thử đi.”

Dụ Tranh Độ đọc kỹ khung chat.

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Thương thương*, nếu ngài không yên tâm thì có thể nói gần đây ngài mơ thấy gì không?]

(*thương thương: bản gốc là thân thân, hôn hôn. Anh này gọi khách hàng là thân thân.)

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Tiểu Điềm Điềm sẽ giúp ngài phán đoán thật chuyên nghiệp.]

Dụ Tranh Độ trước không để ý mấy chi tiết nhỏ về nền tảng này lắm, giờ nhìn thấy nickname ‘Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng’ thì không nhịn được mà liếc mắc nhìn Trần Dương Lịch cao to đen không hôi: “Tiểu Điềm Điềm?”

Trần Dương Lịch gãi cổ, vẻ mặt tự hào: “Em chính là nhân viên hỗ trợ khách hàng thân thiện được yêu thích nhất trên app đấy.”

Dụ Tranh Độ làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đọc cuộc đối thoại.

User S13J: [Thật ra cũng không có gì, chỉ là gần đây luôn mơ thấy có người gọi tôi nói muốn tôi kéo dài tính mạng cho người kia.]

User S13J: [Tuy không phải quá kinh dị nhưng thật sự cảm giác rất quái lạ.]

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [À, vậy thì đấy chỉ là giấc mơ thôi thương thương không cần lo lắng đâu.]

User S13J: [Tôi vốn không lo lắng nhưng mấy ngày liên tiếp đều mơ cùng một nội dung khiến tôi hơi sợ.]

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Mấy ngày liên tiếp đều giống nhau? Thương thương có đồng ý với đối phương không?]

User S13J: [Đây chính là nguyên do tôi muốn mua ngọc thạch. Mới đầu tôi cảm thấy quá kỳ lạ nên không đáp ứng thế nhưng giấc mộng cứ lặp đi lặp lại khiến tôi không chịu nổi nên tối qua tôi gật luôn, ai ngờ đối phương lại cầm một bản hợp đồng tới nói tôi ký.]

User S13J: [Đây cũng quá chân thật rồi, tôi thật sự bị dọa đấy.]

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Vậy xin hỏi thương thương có ký hợp đồng không?]

User S13J: [Ký chứ, tôi đồng ý rồi mà không ký thì không tốt lắm.]

User S13J: [Giấc mơ này giống thật quá khiến tôi lo sau này sẽ tiếp tục mơ thế nữa, nếu vậy thì tinh thần tôi sẽ sụp đổ mất.]

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Xin hỏi đối phương muốn thương thương cho người đó bao lâu?]

User S13J: [Hình như là 20 năm, này không quan trọng lắm.]

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Vâng, Tiểu Điều Điềm hiểu rồi. Giờ sẽ giúp ngài phân tích kỹ lưỡng, mong thương thương chờ một lát nhé.]

Dụ Tranh Độ cau mày: “Kéo dài tính mạng?”

Trần Dương Lịch gật đầu: “Đây không phải là ác mộng bình thường mà là có người dùng tà thuật xâm nhập vào giấc mơ của người này, cũng lợi dụng sự không hiểu biết mà lừa người này ký hợp đồng kéo dài mệnh cho người khác.”

Dụ Tranh Độ như biết thêm được kiến thức mới, nghe vậy thì giật mình: “Còn có thể làm vậy sao?”

“Từ xưa tới nay vẫn luôn có chuyện kéo dài tính mệnh.” Thanh âm của Thương Khuyết đột nhiên vang lên.

Dụ Tranh Độ quay đầu thì thấy Thương Khuyết tinh thần sáng lán, trong tay còn mang theo túi đồ ăn sáng, rõ ràng là đóng gói cho bạn trai.

Quả nhiên, Thương Khuyết thuần thục đặt bữa sáng lên bàn Dụ Tranh Độ, sau đó liếc mắt nhìn khung chat app mua sắm, tiếp tục nói: “Nhưng tà thuật này có yêu cầu song phương rất cao, sinh thần bát tự rồi ngũ hành khí,… đều phải ăn khớp, tìm được một người thích hợp không hề dễ.”

Loại tà thuật tới ngày nay vô cùng hiếm thấy nguyên do là ở đây, hơn nữa cho dù may mắn tìm được một người phù hợp thì còn cần phải đối phương đồng ý mới được, kéo dài tính mạng là chuyện không thể cưỡng ép.

Không ngờ lại còn có kiểu xông vào giấc mơ người ta, nhân lúc người ta không để ý lừa người ký hợp đồng này.

Dụ Tranh Độ kinh ngạc hỏi: “Thế nhưng loại này là lừa đảo mà?”

“Là lừa đảo nhưng có hiệu quả.” Thương Khuyết giải thích, “Giống như ở trong hiện thực lừa người khác ký hợp đồng bất bình đẳng vậy, chỉ cần bên trong hợp đồng không có điều khoản nào trái với pháp luật, người bị hại không có cách nào chứng minh mình bị lừa gạt thì hợp đồng vẫn còn có hiệu lực.”

“Quá hèn hạ!” Dụ Tranh Độ tức giận hỏi, “Không có biện pháp giải quyết sao?”

“Trừ khi đối phương tiêu hủy hợp đồng.” Thương Khuyết nói, “Nếu không thì chỉ có thể tự gánh.”

Bởi vì là chuyện người sống nên cho dù là hệ thống hậu đài của sổ Sinh Tử cũng không thể kiểm tra hay can thiệp.

Dụ Tranh Độ: “Trời.”

Trần Dương Lịch: “Trời.”

Mọi người nhìn khung chat app mua sắm, vị khách hàng kia vẫn còn ngây ngốc chờ Tiểu Điềm Điềm nhắn lại.

User S13J: [Tiểu Điềm Điềm phân tích xong chưa?]

User S13J: [_(:з” ∠)_ Thật ra không cần phiền phức vậy đâu, tôi chỉ muốn biết ngọc thạch của các cậu có thể khiến tôi ngừng mơ thấy ác mộng không thôi.]

Hiển nhiên người này vẫn còn chưa biết vấn đề chân chính của mình căn bản không phải là nằm mơ.

Dụ Tranh Độ gõ nhẹ mặt bàn, nói: “Không được, không thể để phần tử phạm tội này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”

Thương Khuyết liếc nhìn cậu: “Nếu em muốn thì anh có thể khiến hắn chết ngay lập tức.”

Dụ Tranh Độ vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, chúng ta là công ty chính quy.”

Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến.

Đang trầm mặc thì cách đó không xa phòng họp đột nhiên truyền tới âm thanh ‘thùng thùng thùng’, Trần Dương Lịch nghe mà cau mày: “Bên trong đang làm gì vậy, thật ồn ào.”

Trong lòng Dụ Tranh Độ cũng đang buồn bực, đứng dậy đi tới, vừa mở cửa phòng họp vừa hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy…”

Chỉ thấy trong phòng họp một thứ giống như quả bóng đang nảy qua lại trên tường.

Dụ Tranh Độ cạn lời: “Đang làm việc mà còn chơi bóng?”

Lời còn chưa dứt thì quả cầu kia bay về phía cậu. Dụ Tranh Độ theo bản năng đưa tay ra chạm tới thì lập tức thấy sai sai, cậu cúi đầu nhìn thì thấy đầu lâu thất khiếu đang chảy máu lễ phép chào hỏi cậu: “Xin chào Dụ tổng.”

Dụ Tranh Độ:!!!

Dụ Tranh Độ không hề kêu ra tiếng mà bình tĩnh ném quả cầu kia theo một đường parabol tuyệt đẹp rồi rơi xuống thùng rác trong góc.

Trong phòng làm việc truyền tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt: “Dụ tổng ném hay quá!”

Một thân thể không đầu mò tới vách tường nhặt đầu mình lên, khóc thút thít: “Dụ tổng ném mạnh quá.”

Dụ Tranh Độ: “…Mọi người đang làm gì thế?”

Lục Linh Tê đứng lên giải thích: “Đang phỏng vấn. Những quỷ này đều là quỷ chết thảm nhận lời mời tuyển dụng đòi nợ, tôi đang cho họ biểu diễn tại chỗ.”

Dụ Tranh Độ nhìn một vòng phòng họp… Quả nhiên đều rất thảm.

Cậu cảm thấy dưới chân mình hơi nhơm nhớp, cúi đầu nhìn thấy là một vũng máu. Con quỷ cắm mấy con dao bổ dưa hấu lên người đứng đối diện với Lục Linh Tê xấu hổ nói: “Là tôi làm. Đừng lo, đều là ảo giác thôi, chờ lát nữa là biến mất.”

Dụ Tranh Độ hít sâu một hơi, chân thành kiến nghị: “Tôi cảm thấy phỏng vấn này không nhất thiết phải biểu diễn tại chỗ, mọi người có thể làm thành một bản PowerPoint rồi mang tới thuyết trình là được.”

Lục Linh Tê bừng tỉnh: “Có lý.”

Dụ Tranh Độ xoa trán, đang định rời khỏi thì đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu lại nói: “Vầy đi, tôi tăng một sát hạch nữa cho mọi người, chỉ cần có thể được khách hàng khen ngợi thì có thể nhận việc.”

Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: [Thương thương, ngọc thạch của chúng tôi có thể giải quyết vấn đề của khách hàng nhé. Mặt khác, dựa vào tình huống của thương thương thì chúng tôi còn tặng cho ngài dịch vụ giải thoát ác mộng, nếu như ngài hài lòng với dịch vụ này thì nhớ tặng 5 sao khen ngợi nhé.]

User S13J: [Quát đờ???]



Tiểu Điềm Điềm hỗ trợ khách hàng: Các vị thương thương thân mến, nhớ khen ngợi tôi 5 sao đó nha.

Đại vương chuyện xưa: Nghe nói có người muốn nghe ta kể chuyện xưa.
Bình Luận (0)
Comment