Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 113

Editor: Lông

Diễn đàn nhiều chuyện:

Tiêu đề: Chia sẻ giấc mộng thần kỳ của tôi

Lâu chủ: Là vầy, trong khoảng thời gian gần đây tôi cứ mơ thấy cơn ác mộng lặp đi lặp lại, mơ thấy có người kêu tôi kéo dài tính mạng cho hắn. Giấc mộng này rất chân thực, là kiểu sau khi tỉnh lại vẫn nhớ ấy. Mới đầu tôi cảm thấy rất quái dị nên không đồng ý. Sau đó mấy ngày trước thực sự không chịu nổi nữa đành đáp ứng, kết quả đối phương lập tức lấy ra một bản hợp đồng nói tôi ký tên. Tôi nghĩ dù gì cũng đã đồng ý với đối phương không tiện đổi ý nên ký. Thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, thật sự nó quá chân thực. Tôi lo lắng sau này sẽ tiếp tục nằm mơ nên tìm trên weibo cái công ty của CEO nổi tiếng kia mua ngọc thạch của họ.

1L: Giấc mơ này nghe kể đúng là kỳ lạ thật.

2L: Lâu chủ có phải lo lắng sai hướng rồi không? Dù là mơ nhưng có người lại bảo bạn kéo dài tính mạng cho hắn??? Chuyện như vậy mà bạn cũng dám đáp ứng? Rồi còn lo lắng gì mà tiếp tục nằm mơ?

3L: Giấc mơ xui xẻo ghê nhưng chỉ là mơ thôi mà, lâu chủ không cần lo lắng.

Lâu chủ: À, tôi nói giấc mơ kỳ quái không phải cái này, là sau khi tôi mua ngọc thạch của CEO ấy. Lúc tôi mua ngọc thạch có nói chuyện giấc mơ với nhân viên hỗ trợ khách hàng, sau đó nhân viên của họ nói tặng tôi dịch vụ ‘giải thoát ác mộng’, lúc đó tôi còn tưởng cô ấy đang kể chuyện hài nên căn bản không coi là chuyện gì to tát, ai ngờ sau khi nhận được ngọc thạch thì càng mơ thấy giấc mơ kỳ lạ hơn.

Lâu chủ: Tôi mơ thấy có một người mặc âu phục tới hỏi tôi đối tượng ở trên bản hợp đồng kéo dài tính mạng tên là gì, thần kỳ chính là tôi lại nhớ được nên nói cho hắn biết. Sau khi nói xong lại có mấy người tới nữa, còn bắt cả người tìm tôi ký hợp đồng kia, xong bắt họ lấy hợp đồng ra thì hai người kia không muốn, kết quả bị mấy người kỳ quái vây lại đánh…

35L: Nội dung giấc mơ của lâu chủ cuốn ghê!

36L: Vậy mà tôi thật sự tin tưởng lâu chủ?

Lâu chủ: Tôi thật sự không có bịa, là thật _(:з” ∠)_ hơn nữa sự tình sau đó còn kỳ quái hơn…

Hai người kêu tôi kéo dài tính mạng mới đầu không chịu lấy hợp đồng ra, bị đánh cũng không chịu. Xong cái người mặc âu phục lấy bịt mắt với bịt tai cho tôi, nói tôi không nên nghe hoặc nhìn nhưng tôi rất tò mò nên nhìn lén, sau khi nhìn thì rất hối hận, vô cùng hối hận…

88L: Lâu chủ nhìn thấy gì vậy?

Lâu chủ: Má! Tôi thấy mấy người kỳ quái biến hình!!! Người mặc âu phục kia lấy đầu mình xuống đặt trước mặt hai người kia, uy hiếp đối phương nếu không giao hợp đồng ra thì sẽ vặt đầu hắn, còn có người cắm dao bổ dưa hấu lên người mình, cứ cắm miết rồi nói đâm xong sẽ đâm xuyên qua người bọn họ… Còn có mấy người nữa, nói chung đều cực kỳ máu me. Tôi thật sự bị hù chết nhưng không dám lên tiếng, tôi lúc đó rất muốn lập tức tỉnh lại nhưng dù làm gì cũng không tỉnh được, tôi cũng hoài nghi tôi sẽ trở thành người đầu tiên bị dọa chết bởi chính giấc mơ của mình.

Sau đó hai người không chịu đựng nổi nữa nên đành lấy hợp đồng ra, cái người mặc âu phục đặt đầu trở lại rồi kêu tôi thiêu hủy hợp đồng, còn cung cấp bật lửa với thùng sắt nữa rồi nhắc nhở tôi chú ý an toàn, không được ném rác lung tung…

Lâu chủ: Nói thật, mặc dù chỉ là nằm mơ thì cái hợp đồng trước đó khiến tôi hơi sởn da gà, đốt xong khiến trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều, mà sau đó cũng không gặp ác mộng nữa.

120L: Giấc mơ này của lâu chủ…???

121L: Lâu chủ thật sự không phải đang bịa đấy chứ?

122L: Lâu chủ đến cùng đã trải qua chuyện gì mà lại mơ như thế?

123L: Tuy nghe rất ảo nhưng nếu như là thật, nghe thấy phần lâu chủ đốt hợp đồng, tôi cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.

124L: Trước không nói tới giấc mơ của lâu chủ, tôi muốn nói chuyện kéo dài tính mệnh thật sự tồn tại, nhắc nhở mọi người một câu không cần biết ở tình huống nào tuyệt đối không được đồng ý yêu cầu kéo dào tính mệnh của bấy kỳ ai!!! Nằm mơ cũng không!

125L: Chờ tí, cho nên đây là dịch vụ giải thoát ác mộng của CEO?

126L: Tôi có thể văng tục được không? Dịch vụ này cũng quá chu đáo đi, còn cung cấp cả bịt mắt với bịt tai, còn có cả bật lửa?



Lâu chủ: À đúng rồi, trước khi tôi tỉnh mấy người kia còn xin tôi nhất định phải đánh sao 5 sao cho họ…

456L:???Thế lâu chủ có cho không?

Lâu chủ: Khen ngợi cửa hàng của CEO nên cũng tính là cho?



Sau khi xử lý công việc của Tư Lĩnh rồi chuẩn bị thỏa đáng cho năm mới, Dụ Tranh Độ lập tức gọi điện cho ba mẹ, chuẩn bị về nhà đón Bội Kỳ về – thực sự là không đón không được mà. Mấy ngày nay, lập trình viên công ty con điên dại tới mức đem Bội Kỳ thành chương trình khởi động máy tính cả công ty, ngoại trừ máy tính của mấy vị quản lý cấp cao thì những nhân viên khác chỉ cần mở máy tính lên là màn hình sẽ bắn ra hình Bội Kỳ vỗ cánh bay tới, bên cạnh là dòng chữ: Bội Kỳ đi đâu rồi?

Đồng nghiệp bộ phận thiết kế còn tạo gói icon Bội Kỳ, ngày nào cũng điên cuồng spam, ám chỉ các kiểu với Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ thổn thức: Chắc chẳng bao lâu nữa Bội Kỳ sẽ bắt đầu quẹt thẻ đi làm, tuổi còn nhỏ vậy mà phải vầy rồi, đúng là cuộc sống không dễ dàng.

Dụ Tranh Độ vốn tưởng ba mẹ sẽ kiếm cớ kéo dài thời gian nhưng không ngờ họ lại đồng ý rất thoải mái, hơn nữa còn tích cực biểu thị muốn đích thân đưa Bội Kỳ về Phù Thành, thuận tiện ở lại thêm mấy ngày.

Nội tâm Dụ Tranh Độ cảm thấy hơi kỳ lạ, ba mẹ cậu không phải là kiểu người thích làm phiền con cái. Sau khi Dụ Tranh Độ bắt đầu làm việc có mấy lần rủ họ tới Phù Thành chơi nhưng họ biết Dụ Tranh Độ bận rộn, sợ làm lỡ công việc của cậu nên không đồng ý, sao lần này lại chủ động muốn tới? Bội Kỳ có lực hấp dẫn lớn tới vậy à?

Dụ Tranh Độ cảm thấy nghi hoặc nên hỏi nhiều mấy câu rồi nghe mẹ Dụ ở bên kia điện thoại thần bí hỏi: “Tranh Độ, không phải còn làm bên kỹ thuật máy tính sao? Cướp vé hẳn cũng rất lợi hại đúng không?”

Dụ Tranh Độ nghe mà ngây ngẩn: “Sao ạ? Chẳng lẽ mẹ muốn con gian lận?”

“Không phải.” Mẹ Dụ hơi xấu hỏi nói, “Gần đây có một ban nhạc rock chuẩn bị mở concert ở Phù Thành nhưng vé khó tranh quá nên mẹ muốn nhờ con lấy giùm mẹ với ba con hai vé.”

“Hả?” Dụ Tranh Độ khó tin nổi, “Cho nên mẹ với ba tới Phù Thành không phải vì thăm con mà là để theo đuổi thần tượng?”

Còn là nhạc rock nữa chứ?

“Dĩ nhiên không phải, là tới thăm con rồi tiện thể theo đuổi thần tượng.” Mẹ Dụ thành khẩn nói, sau đó truy hỏi, “Sao hả? Con có thể tranh vé được không?”

Dụ Tranh Độ: = = Lúc mẹ lừa con trai có thể để ý hơn được không?

Cậu hỏi: “Là nhóm nhạc nào vậy mẹ?”

Mẹ Dụ: “Gọi là nhóm nhạc Nhân Mã, chơi Phạn âm rock and roll.”

Dụ Tranh Độ: “Khụ…”

Mẹ Dụ ở bên kia cau mày: “Sao vậy con?”

Dụ Tranh Độ: “Hình như đó là nghệ sĩ công ty con…”

Mẹ Dụ: “Gì?”

Khẩn Na La bắt đầu sự nghiệp chưa lâu, lại có công ty quản lý đặc biệt phụ trách, Dụ Tranh Độ vẫn luôn bận bịu lại thêm cậu không hiểu mảng này nên hằng ngày không mấy để tâm công việc của họ. Đột nhiên nghe thấy ba mẹ mình đến Phù Thành tham gia buổi biểu diễn của họ thì sợ hết hồn.

Lúc này Dụ Tranh Độ mới nhớ tới báo cáo của quản lý phụ trách Khẩn Na La nói Khẩn Na La sẽ ra mắt album đầu tay của họ, bởi vì thời gian chế tác khá gấp nên chỉ phát hành mini album, tổng cộng chỉ thu 5 bài.

Dụ Tranh Độ cũng đoán được với tư chất của Khẩn Na La, âm nhạc của họ chắc chắn sẽ không bị chôn vùi. Mà dù sao cũng chỉ có mấy bài hát lại thêm mới debut không lâu, cậu còn chưa kịp để ý thì họ đã thành công phát triển tới mức biến ba mẹ cậu thành fan?

Dụ Tranh Độ gửi tin nhắn hỏi Thương Khuyết: [Khẩn Na La sắp mở buổi biểu diễn hả anh?]

Đại vương chuyện xưa: [Hình như thế, người quản lý Tinh Trình hai ngày trước mới gửi cho anh vài tấm vé VIP.]

Dụ Tranh Độ: [Có vé à? Quá tốt rồi, cho em 2 tấm.]

Đại vương chuyện xưa: [Em muốn xem?]

Dụ Tranh Độ: [Không phải, ba mẹ em muốn xem.]

Đại vương chuyện xưa: [Vậy chúng ta cùng đi.]

Dụ Tranh Độ: [Không cần đâu…]

Đại vương chuyện xưa: [Không được, ba mẹ vợ tới xem buổi hòa nhạc, con rể sao có thể không tới tiếp được?]

Dụ Tranh Độ bị danh xưng con rể với bố mẹ vợ thì hơi ngây người một chút: [O.O Vậy cũng tốt…]

Cậu lại hỏi: [Tình hình của Khẩn Na La hiện giờ thế nào rồi? Thậm chí ngay cả ba mẹ em cũng tới tham gia buổi biểu diễn của họ?]

Đại vương chuyện xưa: [Album của họ bán hình như khá tốt.]

Thương khuyết nói rồi chuyển thông tin tiêu thụ từ người quản lý Tinh Trình cho Dụ Tranh Độ xem.

Dụ Tranh Độ mở ra xem, nhất thời:!!!

Cái này mà gọi là khá tốt? Đây phá luôn mấy cái kỷ lục rồi ấy chứ?

Dụ Tranh Độ không kìm lòng được bắt đầu nhẩm tính La Phong có thể lấy được bao nhiêu hoa hồng…

Dụ Tranh Độ: [Kiếm tiền ở giới giải trí nhanh ghê!]

Dụ Tranh Độ: [Sếp à, anh có muốn debut luôn không?]

Đại vương chuyện xưa: […]

Đại vương chuyện xưa: [Không được, anh bị sang chấn tâm lý vì hot search rồi.]

Tán gẫu với Thương Khuyết xong, Dụ Tranh Độ chạy đi họp với lập trình viên, kết quả họp xong thì Lưu Uy đột nhiên thần thần bí bí ngăn cậu lại: “Boss, có phải em là lập trình viên anh thích nhất không?”

“Không phải.” Dụ Tranh Độ phũ phàng đáp, “Cậu muốn làm gì?”

Lưu Uy bán manh thất bại nhưng không buồn rầu mà tiếp tục cố gắng: “Cho dù không phải là lập trình viên anh thích nhất thì cũng là tâm phúc của anh chứ!”

Dụ Tranh Độ suy nghĩ: “Miễn cưỡng thì cũng coi như là tâm phúc của tôi…”

Lưu Uy: “…”

Lập quan hệ thất bại, cậu ta chỉ có thể thành thật khai báo: “Em nghe nói nhóm nhạc Nhân Mã mới ra là nhân viên tổng bộ của chúng ta?”

Trước khi Khẩn Na La debut thì cũng xem như từng bị giam ở La Phong nên không hề lộ diện, nhân viên công ty con cũng chưa từng thấy họ. Sau này khi họ debut dùng thân phận nghệ nhân Tinh Trình xuất hiện, lại thêm nghiệp vụ tổng bộ quá nhiều nên nhiều người ở công ty con căn bản không biết tổng bộ còn có nghiệp vụ nghệ nhân chớ nói chi tới nghệ nhân của tổng bộ là ai.

Đương nhiên La Phong không phải cố ý che giấu, ai để ý sẽ biết thôi.

Lưu Uy hiện giờ chính là người có tâm muốn biết kia.

Dụ Tranh Độ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Lẽ nào cậu là fan của Nhân Mã?”

“Đúng vậy.” Lưu Uy thẳng thắn thừa nhận, nịnh nọt nói, “Boss à, chẳng phải Nhân Mã mấy ngày nữa sẽ có một buổi biểu diễn sao? Anh có thể giúp em lấy tấm vé không?”

Dụ Tranh Độ khinh bỉ nói: “Cậu tốt xấu gì cũng là lập trình viên công ty chúng ta, chẳng lẽ không tự mình cướp vé được sao?”

“Anh có biết họ tranh vé dữ dội tới mức nào không?” Lưu Uy nói, “Thần tốc như em cũng chỉ lấy được hai tấm vé nhưng bị chặn mất tiêu rồi.”

Dụ Tranh Độ: “…Vậy chẳng phải cậu có hai tấm rồi sao?”

Lưu Uy ủy khuất nói: “Hai tấm kia bị cha mẹ em cướp rồi, không cho thì sẽ bị nói là bất hiếu nên giờ em chẳng có tấm nào.”

Dụ Tranh Độ giật mình: “Cha mẹ cậu cũng tranh vé à?”

Lưu Uy nói: “Boss à, anh không biết rồi. Nhân Mã thính từ nam tới nữ từ già tới trẻ, giờ fan ngoài việc tự cướp vé cho mình cho bị cha mẹ cướp nữa, đứa nào bất hiếu là xử luôn…”

Dụ Tranh Độ mê man: “Nhân Mã không phải là nhạc Phạn à? Sao fan âm nhạc Phật hệ lại không hề giống chút nào vậy?”

“Là Phật nhưng cũng là rock and roll.” Lưu Uy nhún vai, “Không hề mâu thuẫn.”

Dụ Tranh Độ càng không biết phản bác ra sao, thấy bộ dạng Lưu Uy đáng thương thì hỏi Thương Khuyết còn vé không, biết không còn nữa thì cậu suy nghĩ rồi trực tiếp tìm người Tinh Trình hỏi.

Tinh Trình nhắn lại rất nhanh nói bên họ cũng không còn.

Dụ Tranh Độ thế mới biết được thì ra trước khi phát hành album đã sắp xếp xong buổi biểu diễn, lúc đó không ngờ tới Nhân Mã sẽ bật lên nhanh như thế nên chọn nơi biểu diễn không quá lớn, giữ vé cũng ít, kết quả có vài đại lão nổi tiếng cũng muốn thông qua quan hệ muốn vé từ họ.

Tinh Trình nào dám thất lễ nên vé bị cuỗm đi nhanh chóng.

Dụ Tranh Độ tiếc nuối vỗ vai Lưu Uy: “Nên dựa vào kỹ thuật hôi.”

Tốc độ bạo nổi của Khẩn Na La còn nhanh hơn những gì mọi người mong đợi. Từ nhạc siêu thị tới thần khúc quảng trường cũng biến thành của Nhân Mã, âm nhạc của họ chiếm lĩnh các bảng xếp hạng lớn nhỏ.

Thần kỳ chính là nhạc quảng trường với quán bar không hề dính dáng tới nhau nhưng lần này rất nhiều quán bar cũng thêm Nhân Mã vào danh sách phát.

Công ty quản lý Tinh Trình lần này kiếm được không ít nên dạo này khá ân cần với anh sếp, nhiều lần mời Thương Khuyết tới tụ hội nhưng đều bị Thương Khuyết phũ phàng từ chối.

Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng biết định vị nhóm nhạc Nhân Mã ban đầu là… ban nhạc rock, nhạc Phạn rock and roll, album đầu tiên của họ tên là ‘Rock and roll cực lạc’.

Dụ Tranh Độ xem danh sách bài hát: “…”

Đáng nói là Khẩn Na La nam trùm đầu ngựa, mặc áo da thoạt nhìn rất có khí chất rock.

Dù sao thì người ta cũng từng là thần tiên mà.



Ngày ba mẹ Dụ tới Phù Thành, Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết cùng tới quảng trường gần tiểu khu của Dụ Tranh Độ tới đón họ, vì mang theo một con ngỗng lớn nên không tiện ngồi phương tiện công cộng nên Dụ Tranh Độ thuê một chiếc xe đón họ từ quê trực tiếp lên Phù Thành.

Bởi vì không quen đường xá nên để họ xuống ở quảng trường gần đó chờ cậu qua đón.

Tới quảng trường, Dụ Tranh Độ thấy cũng gần tới giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy ba mẹ. Cậu đang tính gọi điện thoại cho mẹ thì thấy cách đó không xa có một đám người tụ tập lại, mơ hồ còn có thể nhìn thấy thân ảnh của một con ngỗng.

Bội Kỳ?

Dụ Tranh Độ vội vàng kéo Thương Khuyết chạy tới, đẩy đám người kia ra xem thì thấy ba mẹ Dụ gia cùng Bội Kỳ với một người phụ nữ đứng đối diện nhau. Bên cạnh người phụ nữ kia còn có một người đàn ông và một đứa bé, chắc là một nhà ba người.

Mẹ Dụ thở mạnh nói: “Cô đúng là không nói lý được mà, sao còn không chịu tha thứ chứ.”

Người phụ nữ kia chống nạnh, thanh âm vang hơn mẹ Dụ nhiều: “Đấy chẳng phải là do mấy người không có đạo đức dẫn một con ngỗng ra ngoài, xui rủi thế nào lại dọa con chúng tôi sao? Nếu các người hôm nay không xử lý nó ngay tại đây thì chúng tôi không để yên đâu.”

Mẹ Dụ: “Cô đừng có nói bậy, Bội Kỳ của chúng tôi ngoan cực kỳ, rõ ràng là do nhà mấy người.”

Người kia: “Ôi trời ôi trời ơi, Bội Kỳ cái gì mà Bội Kỳ, ngỗng mà bày đặt có tên!”

Dụ Tranh Độ mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng tiến lên một bước, hỏi: “Sao vậy?”

Ngỗng bự vừa thấy cậu thì lập tức nhào lên, ủy khuất dùng cánh vỗ vỗ bắp đùi cậu.

Dụ Tranh Độ vội xoa đầu bé, thấp giọng an ủi nói: “Bội Kỳ ngoan.”

Người phụ nữ kia thấy có thanh niên tới thì lo mình chịu thiệt nên lập tức nói: “Sao đây? Lấy đông hiếp yếu à?”

Thương Khuyết tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Đúng, thì sao?”

Người phụ nữ kia: “…”

Thêm Thương Khuyết thì đúng là lấy đông hiếp yếu thật, hơn nữa đối phương còn có hai thanh niên trai tráng khỏe mạnh.

Đặc biệt là Thương Khuyết hoàn toàn không hành động như người thường, dáng vẻ không hề khách sáo chút nào khiến người phụ nữ kia hơi sợ, bộ dạng không có phách lối như ban đầu nữa.

Dụ Tranh Độ lúc này mới hỏi rõ ngọn nguồn.

Thì ra ba mẹ Dụ gia mang theo Bội Kỳ tới quảng trường chờ Dụ Tranh Độ. Có lẽ là Bội Kỳ sắp được gặp lại Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết nên khá hưng phấn, thỉnh thoảng vỗ cánh quạc quạc mấy tiếng, đúng lúc đụng phải đôi vợ chồng dẫn theo đứa nhỏ đi qua. Bội Kỳ dưới sự nuôi nấng của ba mẹ Dụ gia nên giờ cao lớn như một đứa nhỏ bình thường, đứa bé kia chắc chưa từng thấy con gia cầm nào lớn thế nên bị dọa khóc.

Người phụ nữ lúc này bắt lấy ba mẹ Dụ gia rồi mắng. Ban đầu Dụ gia đã nói xin lỗi, ngay cả Bội Kỳ cũng hạ thấp đầu xuống không dám ngẩng lên nhưng đứa nhỏ kia chắc ở nhà bị chiều hư, thấy Bội Kỳ ngoan ngoãn thì dùng tay kéo cánh của Bội Kỳ mà tính tình Bội Kỳ đâu dễ bị người ta bắt nạt nên mổ trở lại.

Lần này thì khiến đứa bé kia khóc lóc um sùm, người phụ nữ kia dây dưa không dứt, còn nói ngỗng là động vật nguy hiểm, nhất quyết đòi họ phải xử lý.

Ba mẹ Dụ gia tuy dễ tính nhưng không phải quả hồng mềm. Đây đâu phải lỗi của họ, sao có thể bắt họ nhận lỗi được, không ngờ người phụ nữ kia quá đanh đá dẫn tới nhiều người vây xem.

Kể xong ngọn nguồn, người phụ nữ kia chống hông lớn tiếng dọa người: “Mọi người phân xử đi. Có phải là do lỗi bọn họ dẫn ngỗng ra ngoài không.”

Người xung quanh chỉ trỏ chẳng biết nên nói sao, suy cho cùng dắt chó dẫn mèo ra ngoài nhiều như thế thì mang ngỗng ra ngoài chẳng có vấn đề kia gì cả. Người phụ nữ kia kỳ thực chất là do thấy ba mẹ Dụ gia là người nhà quê nên xem thường họ thôi.

Đương nhiên là ngỗng bự thế này cũng bất ngờ thật.

Dụ Tranh Độ tỉnh táo nói: “Theo điều lệ quản lý an ninh trật tự không cấm nuôi ngỗng lớn dắt ra ngoài, chúng tôi không có làm trái quy tắc.”

Người phụ nữ: “Không cấm thì sao. Đó cũng là thiếu đạo đức, ảnh hưởng tới người khác đấy có biết không?”

Cô ta kéo đứa nhỏ qua: “Con của tôi vốn đang định đăng ký lớp luyện ba lê nhưng giờ bị ngỗng của mấy người dọa sợ hại con bé tới muộn. Hôm nay không tới luyện múa được, các người làm sao bồi thường đây?”

Mẹ Dụ giận dữ đáp: “Còn không phải do mấy người bắt nạt Bội Kỳ trước à, là các người nói xin lỗi Bội Kỳ mới đúng!”

“Bội Kỳ cái gì chứ!” Người kia lớn tiếng mắng, “Chẳng qua chỉ là một con ngỗng mà tưởng là đứa trẻ thật mà nuôi nấng à? Ngỗng mấy người có thể so với con tôi sao?”

“Sao không thể?” Thương Khuyết đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, nhìn người phụ nữ kia, “Bội Kỳ thông minh hơn con của cô nhiều.”

“Mấy người bị bệnh à!” Người kia tức cười, “Một con ngỗng mà so trí thông minh với con tôi. Ngỗng nhà mấy người có biết múa ba lê không?”

Thương Khuyết tự hào nói: “Có thể.”



Bội Kỳ: Tui, ngỗng ba lê!

..
Bình Luận (0)
Comment