Thời Đại Tu Tiên

Chương 1 - Tỉnh?

2/5/2040. 11h đêm, Thành Phố Tân An, Tỉnh Long An, Nam Việt.

Trong một khu nhà trọ cũ kỹ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

Một thanh niên khoảng 17 tuổi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, dù hắn đã ngủ khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ anh tuấn, tiêu sái.

Điều kỳ lạ là ngoại trừ chiếc giường của hắn ra, xung quanh dính đầy bụi bặm, mạng nhện, dường như đã rất lâu rồi không ai dọn dẹp vậy.

Một lát sau, cánh tay của hắn khẽ cử động, tiếp đó lông mày của hắn hơi nhíu chặt lại, hắn dần mở mắt ra.

Thanh niên ánh mắt mờ mịt nhìn chiếc quạt trên trần nhà, chiếc quạt dính đầy bụi bặm, có chút mạng nhện dính trên đó.

Thanh niên bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, thì thào:"Tối rồi sao?".

Hắn nhìn từng lớp bụi bám trên tường, dưới sàn, đến cả chiếc tủ quen thuộc cũng không ngoại lệ, tất cả đều lộ ra vẻ cũ kỹ, dính đầy bụi, phảnh phất như chúng đã bị mài mòn bởi thời gian.

Thanh niên bật dậy, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, tim hắn đập mạnh, khẽ nuốt nước bọt một cái, hắn dần tiến đến cửa phòng.

Hắn tên là Diệp Thành, từ nhỏ đã bị tự kỷ, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Ba mẹ Diệp Thành đã mất từ khi hắn lên lớp 10, từ đó hắn nghỉ học, dùng toàn bộ số tiền tích lũy của ba mẹ hắn để ăn và chơi game.

Số tiền mà ba mẹ hắn để lại hắn đã dùng hết cách đó 1 tuần, hôm đó hắn đang rầu rĩ vì hết tiền thì hắn ngủ một giấc, sau đó thì tỉnh lại như bây giờ.

Diệp Thành hơi thở gấp gáp, đôi chân trần chạm vào sàn nhà đầy bụi bặm nhìn vô cùng kỳ quái.

Hắn vươn tay chạm vào ổ nắm cửa, khẽ vặn một cái, hắn mở cửa ra, âm thanh "Kẽo Kẹt" vang lên, dường như đã rất lâu rồi cửa phòng mới được mở vậy.

Diệp Thành cảm thấy cực kỳ khó hiểu, đầu tiên là phòng của hắn đầy bụi bặm như đã trải qua rất lâu không ai dọn dẹp vậy, thứ hai là quá mức yên tĩnh.

Phải biết khu nhà trọ này của hắn ở gần trung tâm thành phố, dù là buổi tối thì cũng

có rất nhiều xe máy lưu thông trên đường do thành phố Tân An rất gần với Sài Gòn, mà Sài Gòn là thành phố trung tâm của miền nam Nam Việt, lượng xe lưu thông có thể nghĩ.

Mở cửa ra, đập vào mắt hắn là bóng tối vô tận, đưa bàn tay ra không thấy 5 ngón.

"Kỳ quái, mình nhớ trước khi ngủ vẫn còn mở đèn phòng khách cơ mà? ít ra thì đèn đường phải chiếu rọi vào chút ít chứ?". Diệp Thành nghi hoặc tự hỏi, tim của hắn đập nhanh hơn.

Diệp Thành rùng mình một cái, chẳng lẽ là ma hay sao?

Nghĩ đến đây hắn hốt hoảng lui vào phòng vài bước, cả người run rẩy sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả áo.

Diệp Thành chỉ là một trạch nam mà thôi, vốn dĩ hắn cũng chẳng lương thiện gì cả, sợ hãi chủ yếu là do hắn quá yếu đuối mà thôi.

Từ nhỏ hắn đã nhát gan, lớn lên cũng vậy, làm việc gì cũng có chút sợ sệt, cơ thể thì yếu đuối, tìm một thằng nào đó trong trường cũng đánh được hắn.

Bỗng Diệp Thành trượt chân ngã xuống đất, xung quanh hắn toàn là bụi nên hắn vừa đặt mông xuống là một đống bụi bặm văng ra tứ phía.

"Khụ khụ" Diệp Thành bị một chút bụi bám vào mặt, hắn lấy tay che miệng ho vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh tối đen trước mặt, một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bao phủ khắp người hắn khiến hắn vừa sợ hãi lại vừa mệt mỏi.

"Mình….có nên chết hay không? Mình không còn lý do gì để sống….". Diệp Thành ánh mắt mờ mịt nhìn bóng đêm trước mặt, khóe mi hắn ướt ướt, vươn cánh tay gầy gò về phía trước như muốn lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng hắn thu tay lại, trong lòng buồn bã đến cực điểm, hắn đứng lên, tiến về phòng khách.

"Cạch, cạch, cạch". Tiếng bước chân va chạm sàn nhà giữa khung cảnh tối đen thế này khiến nó vô cùng ghê rợn, bước chân của hắn nặng nề tiến về phía vách tường của căn phòng.

Dù trong bóng tối không thấy gì nhưng Diệp Thành vốn quen thuộc từng lối đi, ngóc ngách của căn nhà nên tìm tới công tắc của phòng khách cũng là một chuyện dễ dàng, hắn thử bật/tắt công tắc vài lần nhưng không thành công.

"Quả nhiên là không được….điều này nói rõ nhà của mình đã bị cắt điện….kỳ quái….mình có đóng tiền điện tháng này mà nhỉ?". Diệp Thành thì thào, theo bản năng nhìn về chiếc tủ gỗ trong phòng.

Hắn tiến đến chiếc tủ, nhẹ mở tủ, lấy chiếc đèn pin đã cũ ra, bật công tắc đèn.

"Cạch".

Chiếc đèn chiếu ra chút ánh sáng theo đường thẳng, dù căn phòng vẫn tối như cũ nhưng ít ra thì vẫn thấy chút ánh sáng, Diệp Thành nheo mắt nhìn mọi thứ quanh phòng.

Căn phòng được thắp sáng một chút, bàn ghế, ti vi, đồng hồ,....hiện dần lên, điểm chung của chúng là đều bị phủ lên một lớp bụi bặm và vài miếng mạng nhện.

Diệp Thành nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện nó đã bị đứng tại chỗ, kim giờ, kim phút chỉ 7h8p sáng.

Hắn đã thấy rất nhiều điều kỳ quái kể từ khi tỉnh dậy nên chuyện này cũng chẳng lạ nữa, khẽ thở dài một tiếng, hắn bước đến căn phòng ngủ của mình.

Căn phòng này là căn phòng lúc hắn tỉnh dậy, mọi thứ vẫn như cũ, khi ánh sáng của đèn pin chiếu rọi đến chiếc giường thì hắn mới phát hiện điểm kỳ lạ.

Chiếc giường của hắn không có chút bụi bặm nào, hệt như lúc hắn vừa đi ngủ vậy, nếu không phải sàn nhà, vách tường đầy bụi bặm thì hắn đã hoài nghi căn phòng của mình bình thường.

Nhìn chiếc điện thoại J7 trên đầu giường, hắn vươn tay cầm lên.

"Chuyện gì xảy ra??? Vậy mà không có một vạch sóng 3G, ngay cả wifi hàng xóm cũng không có…..rốt cuộc là chuyện gì???". Diệp Thành có chút hốt hoảng rồi, điện thoại vẫn còn 50% pin, chỉ có điều là 3G không có một vạch, bật wifi lên thì không tìm được wifi của ai khác.

Bất đắc dĩ, hắn xem thử giờ giấc, phát hiện đây là 11h20p đêm ngày 2/5/2040.

"Cái gì???". Diệp Thành có chút hốt hoảng, điện thoại trong tay vậy mà rơi xuống đất.

"Lúc mình ngủ là 2/5/2020…. Không lẽ mình ngủ 20 năm rồi sao???". Phát hiện điểm này hắn run rẩy, khóe miệng co quắp, hai tay ôm đầu vô lực ngồi xuống giường.

Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hắn như muốn nhắc nhở rằng hắn vẫn còn sống, hai mắt hắn mờ mịt nhìn chiếc điện thoại, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Một lúc sau, hắn đặt chiếc điện thoại xuống, thì thào:"Đến cùng là chuyện gì xảy ra???".

Diệp Thành không biết, có lẽ rằng ngoài kia có câu trả lời cho hắn.

Nghĩ đến đây, hắn khẽ cắn răng làm ra quyết định.

Diệp Thành đứng dậy, đi đến chiếc tủ quần áo lấy chiếc ba lô ra, lấy thêm vài bộ quần áo bỏ vào balo.

Tiếp đó, hắn tìm một chút nước uống, thức ăn trong nhà, cũng may hắn là một trạch nam, thức ăn và nước bao giờ cũng có sẵn trong nhà nên không lo bị đói.

Sau cùng, hắn tìm được 20 chai nước khoáng, 17 phần ăn đóng hộp, đây là tổng thức ăn của hắn tích lũy được.

Diệp Thành quyết định rời đi căn nhà này luôn nên hắn bỏ toàn bộ vào, dù đã 17 tuổi nhưng hắn rất yếu, miễn cưỡng lắm mới mang được ba lô lên, nhưng cũng rất vất vả.

Nhìn cửa nhà, hắn thì thào:"Bắt đầu nào...đến cùng là xảy ra chuyện gì…".

Bình Luận (0)
Comment