Thời Đại Tu Tiên

Chương 2 - Bí Ẩn

"Lạch Cạch". Cánh cửa phòng trọ cũ kỹ dần được mở ra, lớp sơn trên cánh cửa đã bị tróc đi gần hết, chỉ còn vài mảnh sơn nhỏ còn bám tại cửa.

Đi kèm với đó là một lớp bụi bặm được thổi tung ra, cho thấy đã rất lâu rồi cánh cửa này mới được mở.

Diệp Thành vai đeo balo, thần sắc mù mịt nhìn ra ngoài cửa.

Đây là một hành lang quen thuộc với hắn, lan can được làm bằng gạch ngói nên vẫn còn đó không bị tổn hại, chỉ có điều là trên lan can có một lớp bụi dày đến 3cm.

Diệp Thành nhìn hành lang tối ôm trước mặt, thật lâu không thấy động tĩnh gì, hắn mới từ từ tiến đến.

Căn phòng của Diệp Thành ở tầng 2, trên hành lang có lắp vài cái đèn huỳnh quang thắp sáng lối đi do chủ nhà trọ lắp, cũng coi như một loại đãi ngộ cho các vị khách thuê nhà ở đây.

Hiện tại hành lang rất tối, cũng không phải loại tối mập mờ như trước kia mà là tối đen, trong các căn nhà bên cạnh cũng không có ánh sáng chiếu rọi ra ngoài, thậm chí đèn đường cũng không có, nếu không có vài tia sáng từ đèn huỳnh quang phản hồi lại thì Diệp Thành hoài nghi hắn còn chưa rời khỏi phòng.

"Chuyện gì xảy ra?....vậy mà không có một tia sáng….nhà chú tư bên cạnh hàng đêm đều có đèn chiếu ra mà nhỉ? Sao bây giờ lại im ắng thế này?". Diệp Thành nghĩ thầm, bất tri bất giác hắn đã chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm lớp áo sau lưng.

Diệp Thành vừa chiếu đèn pin vừa quan sát cảnh vật xung quanh, lớp gạch nền trên hành lang vẫn như cũ không bị hư hao gì, chỉ có một lớp bụi mờ bám lên nó mà thôi.

Nhà bên cạnh hắn là của chú tư, lúc này hắn chậm rãi tiến đến, bước chân mang vài phần sợ sệt, dường như có bất kỳ động tĩnh nào thì hắn cũng sẽ bỏ chạy vậy.

Sự thật đúng là thế, lúc này nếu thình lình chạy ra một con quái vật thì hắn sẽ co chân chạy ngay lập tức, không nói đến thực lực của hắn, chỉ riêng cái tâm lý trạch nam không giao tiếp với xã hội của hắn thì hắn cũng chọn thối lui.

Đây đơn thuần là theo bản năng của con người, Diệp Thành đơn thuần là một kẻ nhát gan, lại sợ phiền phức, nếu không phải hắn thấy trong nhà có sự việc quỷ dị như vậy thì hắn cũng không đi ra ngoài làm gì cả!

Còn tại sao hắn không trốn trong nhà ư? Đơn giản là vì thức ăn với nước uống của hắn nhiều lắm chỉ cầm cự được trong vòng 30 ngày, đó là mỗi ngày ăn tiết kiệm thức ăn, chưa kể nếu hắn cố cầm cự như vậy thì sau 30 ngày hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào để đi ra ngoài tìm thức ăn cả.

Phải biết ăn no để có sức với ăn tiết kiệm cầm cự để sống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, việc ăn cầm cự tuy là tiết kiệm đồ ăn, giúp hắn không chết nhưng cũng đồng thời lấy đi sức lực của hắn, lúc đó sợ rằng một thằng nhóc cũng đè hắn ra đánh được.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành cắn răng thầm hạ quyết tâm, hắn tiến đến cửa sổ nhà chú tư, chiếu đèn pin vào.

Cửa sổ này tuy là đã đóng nhưng bị nứt ra một khe hở dài khoảng 12cm, quá đủ để cặp mắt của hắn nhìn vào bên trong.

Bên trong phòng khách chẳng có gì ngoài một số đồ gia dụng, nếu không bị phủ lên một lớp bụi và mạng nhện thì Diệp Thành hoài nghi là căn phòng này là một căn phòng bình thường.

Diệp Thành nhíu mày, hắn cố nhìn kỹ bên trong ngôi nhà, bên trong mọi thứ vẫn như cũ, phòng bếp, phòng tắm,....mọi căn phòng đều được đóng kín cửa, còn về phần chú tư đâu thì hắn không thấy.

Nhìn cửa nhà được khóa kỹ càng, hắn nhíu mày, rõ ràng là căn nhà này được khóa từ bên trong, hắn không thể vào được, nhà của hắn thì không hề bị khóa, điều này rất kỳ lạ.

Khẽ lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Thành nhìn hành lang tối om, không hiểu sao khung cảnh này làm hắn rất sợ hãi, cảm giác sợ hãi này xuất phát từ nội tâm, điều này làm hắn càng thêm cẩn thận với hành lang này.

Diệp Thành tiến đến cầu thang, theo ánh đèn pin hắn thấy được một đống linh tinh đồ vật, tủ, ghế, giường nằm,..... tạo thành một hàng lũy chặn lại lối đi.

Điểm chung của những đồ vật này là đều là thứ dùng trong nhà, hiển nhiên đây là do các người dân ở khu nhà này dựng lên.

Việc này có ý nghĩa rất quan trọng, từ việc này Diệp Thành nghĩ ra 2 việc.

Một là có thứ gì đó khiến cho các người dân sợ hãi đến mức phải dựng lên hàng lũy này để chặn thứ đó lại, tạm thời hắn không nghĩ ra là thứ gì nhưng nhìn cách sắp xếp ngay ngắn của hàng lũy này thì hắn thấy được sự tỉ mỉ, tính toán sao cho các đồ vật phát huy được ưu thế to lớn của nó, từ đó giảm thiểu tối đa các kẽ hở, tăng sức phòng ngự của hàng lũy.

Hai là sự kiện này đã diễn ra từ rất lâu rồi, vậy mà không thấy cảnh sát, quân đội đến, bên ngoài cũng không có tiếng xe cộ chạy, tiếng người nói chuyện, điều này cho thấy sự kiện này chưa được giải quyết, chỉ có vậy thì đống đồ vật này mới chưa được dời đi.

Nghĩ đến đây bất tri bất giác Diệp Thành rùng mình một cái, ánh mắt mờ mịt nhìn vào hàng lũy được tạo nên từ đống đồ vật trước mặt, thật lâu không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment