Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 3.2

Cô nói thích anh. Nếu thật như thế, vậy sao còn có thể... sau khi gả cho anh, còn muốn chết?

Lý Nhược Phi nghĩ vậy, lực trên tay tăng thêm một chút, khiến người rên giường rên lên một tiếng.

Anh buông lỏng tay ra, lại nghiến răng nói: “Em đã muốn chết, còn sợ đau?”

3

Lý Nhược Phi vừa đến viện kiểm sát, đã thấy Lục Phỉ Nhi, đang cầm bữa sáng và cà phê đợi anh.

“Tôi ăn rồi.”

Lý Nhược Phi tỏ thái độ xa cách, không nói lời nào, cũng đã thể hiện rất rõ ràng, Lục Phỉ Nhi liền ném cà phê vào thùng rác, nói “Vậy không làm phiền anh làm việc, trưa tôi lại tới tìm anh”, rồi sạch sẽ lưu loát rời đi.

Lục Phỉ Nhi vừa đi, đồng nghiệp liền nói đùa: “Cái con người Lục Phỉ Nhi này cũng lạ thật, trước đây chúng ta điều tra vụ án của bạn trai cô ta, bắt bạn trai cô ta đi, cô ta rất suy sụp, vậy mà quay đi ngoảnh lại đã thấy theo đuổi Nhược Phi rồi.”

Một đồng nghiệp khác hỏi: “Nhược Phi kết hôn rồi, không nói với cô ta à?”

“Sao lại chưa nói. Cô Lục kia thổ lộ xong, Nhược Phi đã nói cậu ấy kết hôn rồi. Cô Lục nói, không sao, tôi chờ anh ly hôn. Nhược Phi nói, sẽ không ly hôn, trừ khi cậu ấy chết. ANh nói xem, đã nói đến mức này rồi, cô Lục đó vẫn chưa từ bỏ ý định... Thậm chí ngay cả khi Nhược Phi đi công tác, cô ta cũng bám theo.”

Lý Nhược Phi cắt lời bọn họ, “Mau làm việc đi.”

Lúc này mọi người mới ngưng buôn dưa lê.

Lý Nhược Phi muốn đến nhà người kia, gần đây vắng vẻ, kiểm sát trưởng Lý đang gặp chuyện phiền toái rất dễ nổi nóng.

Bạch Hiểu tận dụng nửa ngày buổi chiều để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đi gặp bác sĩ tâm lí.

Tìm bác sĩ tâm lí không được tìm người quen, cho nên cô né tránh phạm vi y khoa của mình, lên mạng tìm phòng khám của một cố vấn tâm lí có tiếng tăm không tệ.

Khi nằm trên ghế Bạch Hiểu nghĩ thầm, cô nhất định phải trị được chứng trầm cảm, phải sống thật khỏe mạnh. Trước đây cô cũng có khuynh hướng tự sát, đây là bí mật cô cất giấu trong lòng. Nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không muốn chết, trên đời còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, huống chi, bây giờ cô có người vô cùng yêu mình, sao lại muốn chết? Nhưng có khi sẽ thật sự không kiểm soát được làm ra hành động tự hại mình, tự sát.

Bạch Hiểu rất phối hợp tập trung tinh thần vào việc trị liệu tâm lý. Qua một tiếng, bác sĩ ôn hòa nói: “Hôm nay được rồi.”

“Cảm ơn.”

Sau khi trao đổi với bác sĩ thêm một lần nữa, Bạch Hiểu rời khỏi phòng khám.

Bạch Hiểu vừa đi, bác sĩ tâm lý nhìn sổ ghi bệnh mà rơi vào trầm tư. Người bệnh tự nói rằng mình có chứng trầm cảm, theo lời cô kể lại, mẹ tự sát khi cô mười tuổi, trước khi tự sát định dìm cô chết đuối trong bồn tắm, miệng nói để cô chết. Rất có thể vì những chuyện từng trải qua thời thơ ấu mà người bệnh sinh bệnh tâm lí.

Bác sĩ lại nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

Tôi đang làm cơm trưa cho chồng, thất thần một lát, khi hồi phục tinh thần, tôi phát hiện mình đang cầm dao, muốn cắt mạch máu...”

“Cô muốn tự sát?”

“Không không, tôi cảm thấy tôi điên rồi. Tôi không muốn chết. Tôi... tôi rất thích chồng tôi. Tôi muốn cùng anh ấy sống cả đời.”

“Cho nên cô phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy dao là hoảng sợ?”

“Đúng.”

“Trước kia còn có hành vi này không?”

“Có... Khi tôi học đại học, tôi ra bờ biển chơi. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói tôi nhảy xuống biển tự sát.”

“Cô không nhớ mình tự nhảy xuống biển sao?”

“Tôi chỉ nhớ mình đang đi trên bờ biển, nước biển dâng lên, ngập bắp chân tôi. Sau đó không nhớ gì nữa.”

“Ừ, còn nữa không?”

“Khi ở viện mồ côi, từng có hai lần, một lần muốn nhảy lầu, khi tôi ý thức được thì một chân đã bước ra bên ngoài; một lần khác, là thời trung học, tôi đi chơi với bạn học, gần đó có đường sắt, bạn học thấy tôi ngồi trên đường ray, xe lửa đang tiến lại từ xa, cũng không thấy tôi chạy đi, là cô ấy kéo tôi đi.”

Bác sĩ vẽ dấu chấm hỏi lên mặt sau của quyển sổ có viết “Chứng trầm cảm”, lại viết lên: Hai nhân cách, hay nhiều nhân cách ngăn cản?

Bác sĩ lẩm bẩm: “Nhân cách chính muốn cố gắng sống, nhân cách thứ hai lại quá tiêu cực?”

4

Bạch Hiểu gặp bác sĩ tâm lí, nói là điều vướng mắc trong lòng, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn không ít.

Ngay hôm ấy đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, làm một bàn dồ ăn Lý Nhược Phi thích, còn mở một chai rượu vang, sau đó chống cằm, mòn mỏi chờ Lý Nhược Phi về nhà.

Lý Nhược Phi vừa vào cửa, đã thấy Bạch Hiểu nằm úp sấp trên bàn cơm, anh đi qua, thước ăn trên bàn vẫn còn nguyên, nhưng một chai rượu vang đã thấy đáy.

Bạch Hiểu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, lảo đảo đứng lên, giương đôi mắt vương nước nhìn Nhược Phi, vừa thẹn thùng vừa gan dạ nói: “Nhược Phi, Nhược Phi của em.” Nói xong liền ôm lấy người, “Tối nay em muốn... haha.”

Lý Nhược Phim thâm trầm nhìn cô, “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Không biết... “ Đầu Bạch Hiểu choáng váng, chậm chạp như đường bị phơi dưới ánh mặt trời, đi xiêu vẹo trên mặt đất.

Lý Nhược Phi trực tiếp ôm ngang cô lên, đặt lên ghế sofa, sau đó anh vào bếp nấu canh cho Bạch Hiểu giải rượu.

Bạch Hiểu uống canh xong, Lại túm lấy Lý Nhược Phi không buông, mặt tựa vào cổ anh, vừa hôn vừa cắn. Lý Nhược Phi để mặc cho cô cắn, dù sẽ để lại dấu vết mấy ngày không mất đi được. Nói về Lý Nhược Phi này, từ nhỏ gia đình đã dạy dỗ nghiêm khắc, trước kia lại là việc trong quân đội nhiều năm, nên rất biết tự kiềm chế, lập trường kiên định, nhưng lại vì người trước mặt này mà phá lệ.

Trước giờ anh chưa từng muốn xem mắt, sau khi thấy ảnh cô lại đồng ý xem mắt.

Vẫn luôn giữ thái độ từ chối né tránh việc kết hôn, nhưng sau khi qua lại với cô chưa tới nửa năm đã cầu hôn.

Lý Nhược Phi nhẹ nhàng nâng cằm Bạch Hiểu lên, để cô ngẩng đầu nhìn mình.

Hai mắt Bạch Hiểu vương nước, lưu luyến. Lý Nhược Phi cúi đầu hôn cô, hôn xong, hai người đều thở dốc.

Lúc này một thứ gì đó rơi khỏi túi áo Bạch Hiểu, Lý Nhược Phi nghiêng đầu nhìn, là một hộp thuốc an thần. Anh nghĩ đến chuyện cô uống hết một bình rượu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Lại muốn chết sao?

Lý Nhược Phi hận không thể bóp chết cô, anh cần khăn ướt tới rửa mặt cho cô, muốn khi cô tỉnh táo, nói chuyện đàng hoàng.

Bạch Hiểu nhìn Nhược Phi, mơ màng nhớ đến chuyện ở sân bay mấy hôm trước.

Cô đau lòng hỏi: “Anh có từng hồng hạnh vượt tường không đó?”

Sắc mặt Lý Nhược Phi không tốt, “Không có.”

Không có? Không có... Bạch Hiểu tươi cười rạng rỡ, vốn đang nghĩ nếu anh phủ nhận, mình có thể tin hay không? Kết quả anh nói không có, cô liền tin trong nháy mắt.

Bạch Hiểu đột nhiên lại ôm lấy Lý Nhược Phi, trong lòng tên mặt tràn đầy yêu mến.

Vốn muốn quở trách lại mềm lòng, “Bạch Hiểu, chỉ cần em muốn anh làm, anh sẽ cố hết sức làm cho bằng được. Còn em làm vợ anh, anh chỉ muốn em làm một chuyện cho anh - - ở bên anh đến già.”

Lý Nhược Phi nói rất chậm, Bạch Hiểu đều nghe rõ, cô thành khẩn gật đầu, “Ừ.”

“Tốt nhất em nói được phải làm được.”

Hôm sau Bạch Hiểu tỉnh lại, hơi rượu đã lùi đi, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cô thấy bên kia giường không có ai. Cô rời giường đi ra phòng khách, cũng trống không, nhưng trên bàn có bày cơm sáng.

Bạch Hiểu cảm động, nhưng nhìn đồng hồ đã tám giờ, vô cùng lo lắng chạy vào toilet rửa mặt.

Vừa đánh răng xong, chuông cửa vang lên, cô vội rửa mắt ra mở cửa, người phụ nữ đứng bên ngoài mỉm cười, Bạch Hiểu vừa nhìn đã nhận ra đối phương - - người phụ nữ đã thấy ở sân bay,

“Tôi muốn đến xem thử, vợ của Lý Nhược Phi như thế nào?”

Như thế nào? Mặc áo ngủ, trên tóc còn nhỏ nước. “Bây giờ tôi đang vội, xin lỗi.” Bạch Hiểu nói xong định đóng cửa, nghĩ lại lại thấy không đúng, sao mình lại có lỗi? Người này, phá hoại gia đình người ta chẳng những không biết liêm sỉ, còn dám hùng hổ đến cửa tìm cô tranh cãi!

Bạch Hiểu cảm thấy quả thật không thể nhẫn, một giây sau, trong mắt cô đã không còn cảm xúc căm phẫn.

Cô nhìn Lục Phỉ Nhi nói: “Cút.”

Giọng điệu và vẻ mặt của Bạch Hiểu hoàn toàn khác trước, tuy Lục Phỉ Nhi bất ngờ, nhưng vẫn kiên trì nói xong cảm giác của mình sau khi quan sát, “Dáng người không tốt bằng tôi, khuôn mặt không đẹp bằng tôi, yêu cầu của Lý Nhược Phi thật sự không cao.”

“Thích Lý Nhược Phi? Vậy đi tìm anh ấy đi, tôi không xen vào.” Cô cúi xuống, lại bất ngờ ghé sát Lục Phỉ Nhi, vừa lạnh lùng vừa thong thả nói, “Tôi còn đang kiềm chế. Tôi từng giết người, nếu cô không tin, có thể điều tra tài liệu của tôi. sau tri tra được, nghĩ cho kĩ, có còn can đảm cướp người với tôi không.”

Lục Phỉ Nhi kinh ngạc không thôi nhìn cô xoay người vào nhà, đóng sầm cửa.

Bạch Hiểu sững sờ quay lại nhìn cửa nhà đã khép lại, “Tôi vẫn còn phải nhịn sao?” Cô cảm thấy mình thật sự là tể tướng, trong bụng chống sào.

Bên kia Lục Phỉ Nhi khôi phục hứng thú lại đi tìm Lý Nhược Phi, vừa thấy người liền nói đầy ý tứ: “Kiểm sát Lý, không ngờ vợ anh thật ra lại là tội phạm giết người.”

“Cô Lục, xin chú ý lời nói của cô.”

“Không phải tôi bịa đặt, là chính cô ta nói, cô ta nói cô ta từng giết người, còn dọa tôi đừng tiếp cận anh, nếu không cũng sẽ giết tôi.”

Lý Nhược Phi hít sâu nói: “À? Cô ấy nói như vậy?” Sau đó anh nghiêm túc giải thích, “Cô ấy dọa người là không đúng, tôi thay bà xã của tôi nhận lỗi với cô, nhưng cô Lục, cô nên tránh xa đàn ông đã kết hôn một chút.”

Lục Phỉ Nhi đang nghĩ, có phải vợ Lý Nhược Phi chỉ nói bừa dọa cô ta hay không, cuối cùng Lý Nhược Phi lại hoàn toàn không phản bác.

“Gan của kiểm sát Lý anh cũng thật lớn, tội phạm cũng dám lấy.”

Lý Nhược Phi đứng dậy mở cửa ban công, “Cô Lục, tôi phải làm việc rồi.”

Khi Lục Phị Nhi bị “mời” ra khỏi văn phòng, trên mặt không còn chút nhiệt tình, cô ta cảm thấy bản thân đã rất bất thường rồi, kết quả đôi vợ chồng này còn kỳ quái hơn - - một tội phạm giết người, một kiểm sát trưởng lấy tội phạm giết người. Trên miệng cô ta thì thầm “không chơi”, nên giày cao gót đi tiếp.

Hôm nay tâm tình Lý Nhược Phi không quá tệ, vốn định về nhà sớm một chút, không biết sao công việc thành đống, đến hơn bảy giờ mới có thể tan làm rời đi. Anh vừa lên xe, đã nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Bạch Hiểu nhảy lầu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Khi Lý Nhược Phi chạy về hướng bệnh viện, ngón tay trắng bệch nắm chặt tay lái, lo lắng, tức giận đều có. Cộng thêm kẹt xe, kiểm sát trưởng Lý luôn văn minh cũng chửi thề.

Bên này Bạch Hiểu đã tỉnh lại, bác sĩ nói cho cô biết tình hình của cô - - chân trái, gãy xương đùi, làm phẫu thuật cố định bên trong, tạm thời không thể đi lại, ở bệnh viện theo dõi một thời gian, xem tình hình lành bệnh rồi nói tiếp.

Bạch Hiểu liên tục nói cảm ơn với đồng nghiệp.

Bác sĩ lại đắn đo hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao? Có mâu thuẫn gì với chồng em sao?”

“Dạ?”

“Hàng xóm của em nói khi dắt chó đi dạo dưới lầu, thấy em nhảy xuống từ ban công, cũng là anh ta gọi 120.”

Bạch Hiểu chỉ có thể giải thích: “Không phải em cố ý, là không cẩn thận - - giá phơi quần áo bị hỏng, em bước lên ghế thu quần áo, không cẩn thận ngã xuống.”

Bác sĩ nói đùa: “Số của em cũng thật khổ. Nhưng không phải tự sát là được, cũng may nhà em chỉ là lầu hai, chỉ bị thương chân. Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Đồng nghiệp vừa đi, Bạch Hiểu liền nhíu mày suy nghĩ sâu xa, dơ tay tát nhẹ mình một cái, “Đang yên đang lành nhảy lầu gì chứ? Lại còn chọn cách có tỉ lệ bị thương cao như vậy, tỉ lệ chết ở tầng gác là nhỏ nhất.” Cô nhớ mình đang thu quần áo, nhưng giá phơi đồ cũng không bị hỏng.

Lúc này, Lý Nhược Phi mang vẻ mặt u ám đáng sợ đẩy cửa ra bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiểu lập tức co người lại, sau đó, cô làm một việc ngốc hệt như nhảy lầu - -

“Anh là ai?”

Lý Nhược Phi vốn đang tức giận, nghe được những lời này của cô, hai tay vốn nắm chặt lại hiện ra gân xanh, anh gằn từng chữ hỏi: “Em nói cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment