Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 3.3

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiểu lập tức co rúm lại. Sau đó, cô hỏi một câu ngốc không khác gì nhảy lầu: “Anh là ai?”

Lý Nhược Phi vốn nổi giận trong lòng, nghe thấy cô nói lời này, hai bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, anh gằn từng chữ hỏi: “Em nói cái gì?”

Từ lúc Bạch Hiểu nhìn thấy Lý Nhược Phi, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển -- Mượn cớ kiểu như "không cẩn thận ngã xuống" chắc chắn không thể lừa được Nhược Phi. Anh cực kì tức giận, làm sao đây làm sao đây? Nói với anh, cô cũng biết nhảy lầu tự sát là rất ngu ngốc, anh có tin cô không tự nhảy lầu hay không? Rất không có khả năng. Thôi rồi, ngày hôm qua mới đồng ý ở bên anh đến lúc đầu bạc, cô lại lén nhảy lầu. Hừ, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng tự tử?! Hiện tại Nhược Phi nhất định rất thất vọng. Ông trời ơi, cô nên làm gì bây giờ?

Cuối cùng, Bạch Hiểu thốt ra câu nói vừa rồi -- Anh là ai?

“Mất trí nhớ?” Lý Nhược Phi bước hai ba bước đã tới bên giường. Bạch Hiểu dè dặt tránh ánh mắt của anh, tim đập loạn, vẻ khẩn trương và áy náy đan xen hiện lên gương mặt cô, khiến cho cô đứng ngồi không yên, vô cùng xấu hổ, hận không thể chui xuống hang đất.

Lý Nhược Phi nghiêng người về phía trước, bàn tay lạnh như băng túm gáy cô: “Tôi hỏi một lần nữa, tôi là ai?”

Bạch Hiểu bị giữ chặt, run run. Yên bình trước bão táp cũng không hơn gì chuyện này, trong lòng nói thôi thì chết sớm đầu thai sớm vậy! Kết quả vừa định mở miệng nói: “Em nhớ ra rồi, anh là người yêu của em.” thì y tá bước vào.

“Bạch Hiểu, mình tới thăm cậu, cảm thấy khỏe chưa?” Người bước vào là Tiểu Lương có quan hệ không tồi với Bạch Hiểu. Cô nhìn thấy Lý Nhược Phi ở trong phòng: “Ai da, anh là Bạch Hiểu...” Tiểu Lương từng tham gia hôn lễ của Bạch Hiểu nên có ấn tượng với Lý Nhược Phi.

“Cô ấy bị mất trí nhớ, không biết tôi là ai.” Lý Nhược Phi liếc người vừa đến, tiếp tục quay đầu lại nhìn Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu bỗng có cảm giác sông lớn chảy về phía đông, bát nước hắt đi khó mà vớt lại.

“Đây là tình huống gì?” Tiểu Lương kinh ngạc không thôi: “Bạch Hiểu, vậy cậu còn nhớ mình không?”

Bạch Hiểu bối rối rồi nói “Ừ”, sau đó cô nghe thấy Lý Nhược Phi hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Lương lo lắng nói: “Chẳng lẽ quên một quãng kí ức nào đó, mất trí nhớ mang tính chọn lựa sao?”

Bạch Hiểu: “...”

Rầm! Lý Nhược Phi đạp cửa đi ra ngoài.

“Chồng cậu sao vậy?” Tiểu Lương quay đầu liếc nhìn cánh cửa: “Nhìn mình nè, quên mất là cậu đã quên anh ấy rồi. Anh ấy là chồng cậu!”

Bạch Hiểu: “...”

“Mình đi gọi bác sĩ Vương tới, cậu...”

“Tiểu Lương, mình không sao, mình không bị mất trí nhớ.”

Hiện tại là hai tháng sau.

Bạch Hiểu ngồi trên xe taxi, nhớ lại đêm mình nhảy lầu. Cô gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí của mình, xin đối phương giúp đỡ rồi tự cứu mình như thế nào? Cô có cảm giác mình thực sự sắp điên rồi.

Bác sĩ nghe cô kể xong sự việc nhảy lầu của mình, nói với cô, lúc trước anh chưa thể xác định, nhưng bây giờ anh có thể xác định, cô không phải bị trầm cảm hay bị tâm thần phân liệt, mà xem ra là người hai nhân cách.

Rối loạn nhân cách? Tuy Bạch Hiểu khó có thể tin, nhưng là một danh y, dù cho loại bệnh kì lạ chưa nghe đến bao giờ, về mặt lí trí vẫn sẽ tiếp nhận chuẩn đoán của bác sĩ chuyên nghiệp. Trên thực tế, trước khi đến gặp bác sĩ tâm lí, cô cũng đã từng nghĩ đến khả năng này. Chỉ có điều, bởi vì thời gian mất trí nhớ mỗi lần quá ngắn, cộng thêm tâm trạng cô từng luôn rất sa sút nên đã liệt mình vào căn bệnh trầm cảm, dù sao bệnh trầm cảm cũng có khuynh hướng tự sát.

Bạch Hiểu ngắt điện thoại từ bác sĩ tâm lí, cảm thấy mê man vô định -- Nhân cách phân liệt, loại bệnh này khiến càng khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải. Kiến thức có hạn cho cô biết, người mắc bệnh trầm cảm thường chỉ biết làm thương tổn bản thân, mà nhân cách phân liệt lại không nhất định như vậy. Cô không xác định được một nhân cách khác ngoài tự mình hại mình, ngoài tự sát, có phải sẽ còn gây ra sự hủy hoại khác tương tự như thế, làm tổn thương người xung quanh cô, người cô yêu.

5

Bạch Hiểu xuống xe taxi, đi vào trong nhà trọ. Khi cô học năm đầu tiên đã mượn tiền mua một căn nhà trọ nhỏ có diện tích khoảng năm mươi mét vuông. Trong tiềm thức, cô luôn muốn có một ngôi nhà thuộc về mình. Căn phòng mẹ từng ở phải bán để trả học phí cho cô. Bởi vì trong nhà từng có người chết, nên giá bán rất rẻ.

Bạch Hiểu vào nhà, nhìn bốn vách tường, cảm thán chỗ ở thực sự đi đứng bất tiện. Sau đó, cô lập tức nghĩ tới Nhược Phi, anh bị cảm, không biết mua thuốc về anh có uống đúng giờ hay không. Anh luôn coi nhẹ mấy thứ bệnh lặt vặt. Cô lại nghĩ đến thời gian mình nằm viện, mỗi nửa ngày lại có người ngoài công ty mang tới canh cá, canh gà ác, canh lòng... bổ dưỡng cho người bị gãy xương. Cô biết nếu không mua, đối với người không thích mùi cá và không ăn nội tạng như cô mà nói, uống vào vừa ngọt ngào vừa buồn nôn. Sau đó, cô lại nghĩ đến một... nhân cách khác của mình, trong thời gian cô tiếp nhận trị liệu tâm lí hai tháng một lần không hề xuất hiện. Đây cũng là nguyên nhân sau khi chân trái cô hồi phục, trở lại học tập, cũng không phải bệnh nan y, cộng thêm người ở bệnh viện cũng nhiều, khi nhân cách này xuất hiện muốn làn gì cũng có thể bị người khác ngăn lại.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa vang lên. Bạch Hiểu thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là em trai nhà đối diện đến xin nước tương của cô?

Lý Nhược Phi nhìn người đang đứng ngẩn ra nhìn anh một lúc, chỉ hít một sâu một hơi rồi nói: “Giả vờ hai tháng, có thể theo tôi về nhà chưa?”

“Em...”

Lý Nhược Phi vốn thả lỏng, vẻ mặt lại lạnh lùng trầm xuống: “Em còn dám nói không biết tôi thêm một lần thử xem?”

Bạch Hiểu im lặng, thầm nói trong lòng: Em sợ lại làm chuyện khiến mình sợ hãi, sợ khiến anh thất vọng, sợ khiến anh cảm thấy đến cuối cùng em vẫn không giữ lời hứa, càng sợ làm tổn thương anh.

Bạch Hiểu bị ôm mạnh ra xe. Lý Nhược Phi một đường im lặng về nhà. Ở cung Lý Nhược Phi càng lâu, tự chủ của Bạch Hiểu càng yếu. Cô đấu tranh không muốn làm thánh mẫu, làm chuyện trái với lương tâm quả thực rất khổ sở, khổ không thể tả nổi. Đương nhiên, không thẳng thắn nói với Lý Nhược Phi chuyện mình có vấn đề về tâm thần, một nguyên nhân nhỏ trong đó là do mình tự ti.

Nói, bản thân lúc trước kiên trì làm cái gì? Nhưng không nói, nếu như nhân cách thật vẫn không xuất hiện, cô cũng không thể sống cô đơn một mình suốt quãng đời còn lại.

Bạch Hiểu cứ buồn bã dai dẳng xoắn xuýt như vậy, trong xe yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bụng reo. Cô vội vàng vươn tay vặn radio để che giấu. Lý Nhược Phi liếc nhìn cô, giao lộ phía trước vốn nên đi thẳng lại quẹo một cái, trong phút chốc dừng xe ở bên ngoài một nhà hàng.

“Ăn rồi về nhà.” Lý Nhược Phi mở cửa xuống xe trước.

Bạch Hiểu mừng rỡ, kết quả xuống xe, vừa nhìn tên nhà hàng lại buồn bực -- quán Đầu Cá Kho Tộ. Cho đến khi cô thấy Lý Nhược Phi không vào nhà hàng đó mà vào nhà hàng bánh bao, cô mới hóa buồn thành vui, nhanh nhẹn đuổi theo.

“Nhìn cái gì vậy?” Hàn Kính đưa cơm cho Triệu Mạc Ly, nhìn theo ánh mắt của cô, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

“Đồng nghiệp của em, nhưng không quen.” Triệu Mạc Ly quay đầu: “Sao hả? Nhìn dáng vẻ của anh, anh biết cô ấy?”

Hàn Kính chỉ “ừ” qua loa một tiếng.

Triệu Mạc Ly thừa thông minh, quả thực hiểu rõ thanh mai trúc mã của mình, nhìn một cái đã lần ra đầu mối: “Không phải cô ấy là bệnh nhân của anh chứ?”

Hàn Kính trực tiếp nói lảng sang chuyện khác: “Anh thấy tâm trạng gần đây của em không được tốt, có tâm sự à? Tới đây, để bác sĩ chuyên gia chỉ điểm cho em một chút.”

Triệu Mạc Ly cười nói: “Được rồi, em nghĩ rất lâu, thực sự nghĩ không ra. Một là anh từ đâu đến? Hai là anh đến sống trên thế giới có mục đích gì? Ba là kiếp sau anh muốn đi đâu?” Ba vấn đề lớn về triết học

“Lại lấy anh ra trêu đùa hả?”

6

Bạch Hiểu chưa phát hiện bác sĩ tâm lí của mình cũng ở trong nhà hàng, cơm nước xong rồi cùng Lý Nhược Phi trở về nhà. Vừa vào trong nhà, cô đã phát hiện cửa sổ ngoài ban công có thiết bị bảo vệ cửa sổ mới.

Bạch Hiểu: “...”

“Tôi đi tắm.” Lý Nhược Phi nói: “Nơi đây là nhà của chúng ta, có quên không?”

Bạch Hiểu cười khổ, nói: “Không.”

“Vậy em cứ tự nhiên đi.”

Lý Nhược Phi vừa rời khỏi, Bạch Hiểu liền nhịn không được mà lẩm bẩm: “Thật không thể làm cho người quên thù, không biết anh ấy tức giận bao lâu nữa?! Cũng trách mình không đủ chỉ số IQ, không nghĩ ra kế sách vẹn toàn.”

Lý Nhược Phi tắm rửa xong, đi ra, nhìn thấy Bạch Hiểu cầm dao. “Em đang làm gì vậy?” Anh nổi trận lôi đình, chạy đến đoạt lại con dao trên tay cô.

“Em, em chỉ muốn gọt quả táo để ăn...”

Lý Nhược Phi nhìn trên tay còn lại của cô thực sự cầm quả táo. Sau một hồi im lặng, anh lấy quả táo rồi gọt giúp cô. Bạch Hiểu nhận quả táo đã gọt vỏ, nhìn thấy sắc mặt Lý Nhược Phi vẫn rất khó nhìn như trước, liền nhỏ giọng hỏi: “Cái đó, anh có muốn chia cho anh một nửa không?”

Lý Nhược Phi không thèm để ý tới cô, cất dao vào bếp rồi rót ly nước mát.

Trong hai tháng này, hầu như mỗi ngày anh đều đứng trên ban công, suy nghĩ tại sao cô lại nhảy xuống? Lúc nhảy xuống cô đang suy nghĩ cái gì? Có nghĩ tới anh hay không?

Tay cầm ly thủy tinh vì dùng sức mà trở nên hơi trắng xanh.

Bạch Hiểu ngồi trên ghế sa lon, cắn quả táo từng miếng từng miếng. Cô tự hỏi trong lòng: “Tại sao mày muốn chết? Sống không tốt sao? Đến đường cùng sao? Lỗ Tấn tiên sinh đã nói, cái gì là đường? Đó là không bao giờ đi ra từ nơi đã có người đi, chỉ có mở đường từ nơi có cây có gai. Chúng ta nỗ lực cùng nhau bước đi không được sao?” Đương nhiên, không ai trả lời cô.

Nửa đêm, Bạch Hiểu bị sâu đói gọi tỉnh, nhẹ nhàng từng bước đi tìm ăn. Vừa mới sờ soạng mở tủ lạnh ra, đèn của phòng khách liền sáng trưng.

Lý Nhược Phi đứng ở cửa bếp, vẻ mặt lạnh buốt nhìn cô.

Bạch Hiểu quẫn bách nói: “Em sắp đói chết rồi, đi tìm chút đồ ăn.”

Lý Nhược Phi tựa hồ đang phán đoán lời nói của cô là thật hay giả, sau đó bước tới bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống: “Chết đói, đến lúc đó chẳng phải một cách để chết sao?” Nói xong mở cửa tủ lạnh lấy mì, trứng gà và cà chua. Bạch Hiểu đứng bên cạnh nhìn anh rửa sạch cà chua, đặt chúng lên bàn rồi đi đánh trứng gà, cô muốn bước lên giúp đỡ cắt cà chua. Cô vừa mới cầm dao, bị Lý Nhược Phi nhìn thấy, anh suýt phát hỏa mà ngăn lại: “Tôi cho em làm hả? Đi ra bên ngoài đó chờ đi!”

“Dạ.”

Bạch Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn ăn, kéo bát mì tới trước mặt, ăn hết mì, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Phi: “Em ăn xong rồi. Em rửa chén, anh đi ngủ trước đi.”

“Mai rồi rửa. Đi đánh răng, ngủ.”

“Dạ.” Bạch Hiểu như người máy bị Lý Nhược Phi khống chế, thực hiện xong mệnh lệnh anh giao rồi nằm trên giường nhắm mắt lại lần thứ hai. Cô không hề biết, trong bóng tối, Lý Nhược Phi một mực quan sát cô.
Bình Luận (0)
Comment