Yến Quân Tầm đang ăn sáng thì nhận được cuộc gọi từ Khương Liễm.
Hắn một đêm không ngủ, lại tiếp tục trạng thái ngủ gật, ngồi trước tấm kính cửa hàng tiện lợi trên phố và ăn cơm nắm tôm hùm đất.
“Hệ thống trong nhà mới của tôi đã thay đổi cài đặt máy phát ID,” Khương Liễm vừa rời giường, trong lúc nói chuyện có âm thanh đi lại, “Tôi vừa nhìn thấy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh có thể ngồi xuống ăn cơm,” Yến Quân Tầm đem giấy gói cơm bóp thành các loại hình dạng, “Vợ anh đã không vui rồi.”
Khương Liễm cẩn thận liếc nhìn vợ, ngoan ngoãn ngồi xuống, thừa dịp vợ anh xoay người hỏi: “Sao cậu biết điều này?”
Yến Quân Tầm muốn nói động tĩnh của cô ta đặt dao kéo rất lớn, lúc đi bộ đá dép lê, tối hôm qua các người trước khi đi ngủ khẳng định cãi nhau, hôm nay bữa sáng cô ta cũng không muốn làm cho anh.
Nhưng Yến Quân Tầm chưa nói, hắn không muốn để cho mình nghe như cái gì cũng biết.
Vì thế hắn “Ân” một chút, liếc nhìn Thời Sơn Duyên bên cạnh mình, trả lời “Đoán.Tôi muốn nói với anh là hung thủ có thể làm việc gần Tiểu Khu Phổ Lợi, các anh có thể kiểm tra một chút chiếc xe đạp ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa, hoặc là lối thoát hiểm tòa nhà của hắn.
Sau đó, tôi còn muốn nói cho anh, các anh có thể nhìn xem cameras ở cửa tòa nhà của Lịch Kiến Hoa, tốt nhất là nhận dạng khuôn mặt của tất cả mọi người một lần nữa, có lẽ sẽ có phát hiện mới.”
“Được rồi,” Khương Liễm cầm lấy phần ăn của mình, trước khi ăn nói, “Cậu có biết nhà tôi ở đâu không? Lần sau nếu liên hệ với tôi không được, có thể trực tiếp lại đây.” Hắn nhanh chóng ăn xong món trứng ốp la rồi tiếp tục nói, “Bây giờ các hệ thống này quá tự động, tôi hoàn toàn không nghĩ nó sẽ sửa đổi cài đặt máy phát ID của tôi mà không được phép.”
Yến Quân Tầm không muốn đến nhà Khương Liễm, thái độ của vợ hắn đối với thành viên cục thanh tra không quá thân thiện, mặc dù Yến Quân Tầm rất nhiều lần muốn nói cho cô biết mình không phải là thành viên của cục thanh tra, nhưng không có cơ hội.
Thời Sơn Duyên đang uống nước nóng, thói quen hàng ngày của anh đều rất phù hợp với yêu cầu của tay súng bắn tỉa, ngoại trừ hút thuốc.
Anh vào lúc này hỏi Khương Liễm “Nhà anh thay đổi cái hệ thống gì?”
“Hệ thống trong nhà dân dụng thế hệ thứ chín đã loại bỏ khỏi Khu Quang Quỹ ” Khương Liễm nói trong khi uống cà phê và chào hỏi hệ thống, “Buổi sáng tốt lành.”
Hệ thống trong nhà của hắn trả lời bằng một giọng nói thô ráp: ” Ca ca buổi sáng tốt lành!”
Khương Liễm nhấp một ngụm cà phê và gần như phun ra ngoài.
“Hệ thống trong nhà dân dụng thế hệ thứ chín sẽ không sửa đổi cài đặt máy phát ID khi chưa được phép,” chân dài của Thời Sơn Duyên thay đổi thành tư thế thoải mái dưới bàn, “Nó không chủ động như vậy.”
Khương Liễm cảm thấy có thể là do vợ hắn thay đổi, tối hôm qua hai người chính là vì thời gian làm việc của đối phương cãi nhau.
Họ muốn có một đứa con, nhưng rõ ràng là cả hai đều không có thời gian, và không ai muốn thừa nhận đó là lỗi của chính mình.
Hắn không tiện trước mặt Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên hỏi, chỉ có thể nói: “Có thể là tôi nhớ lầm…… Các người hôm nay có đến cục thanh tra không?”
“Xem tình huống đã,” Yến Quân Tầm nói, “Tôi cũng có thể sẽ về nhà ngủ.”
Khương Liễm nói đã biết, liền cúp máy phát ID.
Buổi sáng trong Khu Đình Bạc vẫn còn ảm đạm, những đám mây được bao phủ bởi các tòa nhà cao thấp và các ống khói khu công nghiệp ở phía xa đang phun khói.
Lúc này ngay cả người chạy buổi sáng cũng không có, chất lượng không khí quá tệ, người mở cửa sổ rất ít.
“Anh cảm thấy có người sửa lại cài đặt máy phát ID của Khương Liễm,” Yến Quân Tầm không muốn im lặng, cũng không muốn cùng Thời Sơn Duyên vòng vo, “Ai sẽ làm như vậy?”
“Người chú ý đến tiểu thiên tài,” Thời Sơn Duyên quay đầu nhìn Yến Quân Tầm, một tay còn nắm ly nước ấm, “Có người đối với cậu cùng Artemis rất hứng thú, hắn nếu có thể xâm nhập vào hệ thống trong nhà của cậu, đương nhiên cũng có thể xâm nhập Khương Liễm.
Vụ án này thoạt nhìn đơn giản như thế, cục thanh tra cho tới hôm nay lại không có tìm được người.
Là cậu cấp tin tức không đủ chuẩn xác sao? Là có người can thiệp Khương Liễm phá án mà thôi.”
Cửa hàng tiện lợi sáng lên tiểu quang bình, dì ngồi trước bàn thu ngân đang xem phim truyền hình, mê muội đến quên đan áo len.
Âm lượng không lớn, để Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên có thể nói chuyện với nhau, và không ai để ý đến ai.
Thời Sơn Duyên như là muốn bảo mật, cho nên giơ cánh tay lên, đặt trên lưng ghế Yến Quân Tầm, thân thể cũng nghiêng tới một chút.
Anh ở những chuyện này rất hiểu chừng mực, không đến quá gần, mà dừng lại ở vị trí vừa phải, làm người khác nhìn không ra tật xấu.
Anh mỗi lần đều như vậy.
“Cậu nên thấy may mắn vì nơi này là Khu Đình Bạc, hệ thống cameras không lan rộng khắp toàn khu, nếu không gặp phải hacker giống như thuốc mỡ da chó này, chúng ta ngay cả nơi thảo luận cũng không có, ngay cả bộ dáng cậu đi vệ sinh hắn cũng có thể nhìn thấy.”
“Anh nói hắn xâm nhập vào hệ thống của Khương Liễm, đồng thời nhìn Khương Liễm ngồi nhà vệ sinh, còn muốn theo dõi cuộc gọi của chúng ta, cùng với tiến độ của những vụ án này?” Yến Quân Tầm nhớ tới máy thay đổi giọng nói hôm đó, hắn nói, “Hắn đối những việc này cũng quá chú ý.”
“Không bằng ngẫm lại vì sao hắn lại chú ý.” Thời Sơn Duyên buông ly nước ấm, trong trong ánh mắt xen vào một thứ gọi là “ôn nhu”.
Anh có thể tùy ý an bài tâm lý bản thân, chỉ cần thời khắc này bầu không khí yêu cầu, anh có thể cho thấy ánh mắt thích hợp nhất.
Suy nghĩ của Yến Quân Tầm lại chạy, chúng nó hoạt bát không giống lời nói, ở trong đầu hắn thi đấu với nhau.
Các chi tiết của vụ án giống như sương mù buổi sáng, trong một khoảnh khắc khuếch tán ở khắp mọi nơi.
Nhưng máy phát ID lại vang lên, Thời Sơn Duyên dường như đã sớm có dự đoán, click mở nó.
“Tôi vừa nhận được điện thoại trong văn phòng,” Khương Liễm vội vàng mang giày, mở cửa nhà, “Bọn họ ở trạm dịch vụ tra được một người phụ nữ tên là Dương Ngọc, là một góa phụ, bình thường ở trạm dịch vụ có một danh sách nhân viên dọn dẹp hợp tác với ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, cô ta còn có một đứa con trai.
Lúc đầu, thông tin trong cơ sở dữ liệu chỉ hiển thị dữ liệu cá nhân của cô ta, dựa trên thông tin đó, các điều tra viên phát hiện ra rằng cô đã được ‘báo cáo’ bởi khách hàng, nói rằng cô đã mượn công việc của mình để bán thông tin riêng tư trong gia đình của khách hàng, để cho khách hàng bị tống tiền, và sau đó xác minh rằng người tống tiền khách hàng là con trai cô ta.
Điều tra viên hoài nghi mẹ con bọn họ đang liên thủ tống tiền.
vì thế bảo Giác tiến hành tìm kiếm thông tin con trai cô là Trình Lập Tân.
Giác lập tức phát hiện Trình Lập Tân này có rất nhiều hồ sơ xấu.
Hắn nửa năm trước ở nơi Lưu Hâm Trình trông quán coi mạt chược nợ rất nhiều tiền, tài khoản trả nợ cũng không phải của hắn, mà là Lịch Kiến Hoa.
Hắn đã làm việc trong một nhà máy than cốc với một chiếc xe tải kiểu cũ.
Sáng nay điều tra viên ở Tiểu Khu Đê tìm được hắn, hắn đang ở với hàng xóm của Hoắc Khánh Quân.
Hai người này đã từng hợp tác gọi điện đe dọa Hoắc Khánh Quân”
Khương Liễm nói tới đây liền dừng lại, hắn không thể để cho mình nghe có vẻ nghi ngờ Yến Quân Tầm.
Bên ngoài kính của cửa hàng tiện lợi có một Chú Hề đi ngang qua, tay nắm lấy bóng bay.
Hắn đi qua, lại đảo trở về, hướng Yến Quân Tầm bên trong vách kính làm mặt quỷ.
Một trong những quả bóng bay đột nhiên nổ tung, âm thanh lớn bất thường, sau đó bóng bay còn lại bắt đầu nổ tung.
Chú Hề giống như cũng không ngờ tới, hắn sợ tới mức buông tay ra, theo bản năng ôm lấy đầu.
“Ầm ầm!”
Những âm thanh này tương tự như những tiếng súng dồn dập, khiến màng nhĩ của Yến Quân Tầm bị tổn thương, những cảnh tượng được xây dựng trong đầu hắn trong nháy mắt vỡ vụn, vô số mảnh vỡ xoay chuyển như tròng kính, ba người Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa, Hoắc Khánh Quân tản ra khắp nơi.
Dì trong cửa hàng tiện lợi bị kinh động, cô đứng dậy kinh ngạc nhìn ra ngoài kính, áo len trong tay rơi xuống đất.
Trên đầu Chú Hề có một đóa hoa đang nở rộ, khi hắn ôm đầu “bang” nổ ra, phun ra sắc tố màu đỏ, văng khắp nơi.
【Chúng ta hãy chơi trò chơi】
Dòng chữ in ngâm trong sơn đỏ tươi lộ ra, treo giữa mái tóc giả rối loạn của Chú Hề, giống như một lá cờ tuyên chiến.
Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm Chú Hề, nghe thấy phấn viết trên bảng đen bị gãy, trên mặt bảng lau ra âm thanh chói tai.
“Có chuyện gì vậy?” Khương Liễm đầu kia của máy phát ID bị âm thanh khí cầu nổ tung lo lắng đề phòng hỏi, “Đã xảy ra cái gì, Quân Tầm?”
Thời Sơn Duyên hạ ngón trỏ xuống, kết thúc điện thoại, anh đem ly nước dùng hết ném chính xác vào thùng rác ở cửa, tay rốt cục đặt lên bả vai Yến Quân Tầm, dùng hương vị của mình bao trùm Yến Quân Tầm, trầm giọng nói “Thả lỏng.”
Chú Hề chật vật nhặt những mảnh vỡ khinh khí cầu trên mặt đất, lau sơn đỏ trên mặt, hướng hai người bên trong vách kính cuối chào 90 độ.
Dì của cửa hàng tiện lợi đã vội vã ra ngoài, mắng Chú Hề, hắn luống cuống cười.
Răng rất trắng đặc biệt nổi bật trong màu đỏ.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, hắn cảm thấy rất ồn ào.
Tiếng phim truyền hình trong cửa hàng tiện lợi, tiếng cãi vã bên ngoài, còn có âm thanh bảng đen trong đầu, tất cả đều khiến hắn hô hấp khẽ.
“Quân Tầm muốn học cách chơi trò chơi.”
Artemis chuyển qua bảng đen, sau lưng là mưa to tầm tã.
Nó chỉ vào các câu hỏi trên bảng đen và lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác trước khi bóng tối xâm nhập
“Quân Tầm là đứa nhỏ tốt nhất, sẽ không thất bại trong bất kỳ trò chơi nào.”
Bàn tay của Thời Sơn Duyên sắp dán lên hai má Yến Quân Tầm, nhưng Yến Quân Tầm phản ứng rất nhanh.
Hắn tựa như khởi động chế độ phòng ngự, nhanh chóng ngăn cản, đem bàn tay của Thời Sơn Duyên chặn ở bên ngoài.
“Nhìn tôi một chút,” Thời Sơn Duyên không thèm để ý, anh mặc dù không đụng tới Yến Quân Tầm, thân ảnh cũng có thể đem Yến Quân Tầm đặt trong phạm vi tầm tay mình, “Thư giãn đi, Quân Tầm tôi sẽ không thương tổn cậu.
Để bảng đen đi, nhìn tôi này, được chứ?”
Yến Quân Tầm điều chỉnh hô hấp, cánh tay ngăn cản của hắn rất mạnh, giống như dây đang căng, chạm vào một chút sẽ bộc phát.
Thời Sơn Duyên đã rất cẩn thận, mối liên kết mà anh mong đợi cuối cùng đã đến.
Anh quan sát đến thần sắc Yến Quân Tầm, trong ánh mắt Yến Quân Tầm, chậm rãi đè thân thể xuống một ít, đây là báo hiệu thả lỏng.
“Hacker này, hắn đang nhìn chúng ta.
Hắn phát ra lời mời cho cậu, hơn nữa đơn phương bắt đầu trò chơi,” Thời Sơn Duyên ngửi thấy mùi Yến Quân Tầm, theo thói quen liếm răng nanh, mỉm cười với Yến Quân Tầm, “Cậu không sợ hắn đúng không? Cậu không sợ bất luận kẻ nào.
Đừng để cho hắn đắc ý, cho hắn một chút màu sắc xem nào.”
“Anh đã sớm biết vụ án này có vấn đề,” Yến Quân Tầm biểu tình trấn định tựa như trong đầu không có mảnh vỡ hỗn loạn nói, “Anh cùng hắn đùa giỡn tôi.”
“Đừng nghĩ về tôi như vậy,” Thời Sơn Duyên vừa suy tư, vừa trả lời, “Tôi chỉ cảm nhận được một chút kỳ quái, tôi đã sớm nhắc nhở cậu đúng không? Đừng như vậy ——” Trong tiếng cười trầm thấp của anh mang theo chút ý tứ làm nũng chỉ cho phép Yến Quân Tầm cảm thụ, “Tôi và cậu là một đội mà.”
Yến Quân Tầm đã không nghe được thanh âm của bảng đen, trong đầu hắn toàn là màu đen, tựa như hệ thống bị tắt, chỉ có tiếng mưa không ngừng rửa sạch.
Đối phương muốn lật ngược suy đoán của hắn, khiến hắn biến thành thần côn chân chính.
Hắn trở tay ấn gáy của Thời Sơn Duyên xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người, khó chịu nói: “Anh tốt nhất là.”
“Đương nhiên,” Thời Sơn Duyên nhìn hắn, “Nếu tôi cùng đối phương là một đám người……”
“Tôi sẽ giết anh.” Yến Quân Tầm không cần nghĩ ngợi mà nói, thuận tiện giơ tay lên, hướng về phía camera cửa hàng tiện lợi không biết khi nào đã quay sang họ dựng lên ngón giữa.
Hắn biết đối phương nhất định đang giám sát nơi này.
“Chạy nhanh một chút,” Yến Quân Tầm nói, “Mẹ kiếp.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.