Yến Quân Tầm không muốn bị camera giám sát, hắn vứt bỏ rác chuẩn bị rời đi.
Máy phát ID lại vang lên, Yến Quân Tầm thật muốn vứt nó đi, nhưng hắn nhịn xuống.
Hắn nhận cuộc gọi từ máy phát ID, lời ít mà ý nhiều: “Nói chuyện.”
“Anh nên rời khỏi đây,” Tô Hạc Đình mới vừa tỉnh ngủ, hắn vừa đập vào quang bình, vừa ngáp một cái, “Có một tên điên đang nhìn anh.”
“Hắn ở đâu?” Yến Quân Tầm rời khỏi cửa hàng tiện lợi lại nhìn cameras, “Đừng để hắn chạm vào hệ thống của tôi nữa!”
“Anh thật nóng nảy,” Tô Hạc Đình chậm lại và nhìn vào dữ liệu trượt nhanh chóng trước mặt, “Nhưng tôi không thể không nói cho anh, hắn không chỉ có vuốt ve hệ thống nhà của anh, còn có ý đồ xâm nhập chúng.”
Mặt trời xuyên qua các tòa nhà, nắng xua đi một chút mây mù.
Đã có nhiều người trên đường phố hơn, và hầu hết họ đang vội vã đi làm.
Tiếng chuông của máy phát ID từ những người khác nhau vang lên, vô số quang bình lóe lên trong đám đông tây trang giày da.
Toàn bộ Khu Đình Bạc giống như bị ấn nút phát lại, mọi người trong nháy mắt đều hoạt động lại, hoàn toàn khác với sự yên tĩnh mười mấy phút trước.
“Tôi không tìm thấy hắn, hắn ẩn rất sâu.” Tô Hạc Đình giống như một đài truyền hình đang phát sóng, “Tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, hệ thống Khu Đình Bạc đều là rác rưởi, hắn có thể thông qua cameras giám sát anh.”
Đôi mắt Yến Quân Tầm nhanh chóng đảo khắp các góc phố, đèn giao thông, cửa hàng đều có cameras, không thể xác định được đối phương đang nhìn mình từ đâu.
Hắn nói: “Hắc Báo cho phép cậu làm một chương trình phát sóng trực tiếp không?”
“Vậy thì không, nhiệm vụ hiện tại của tôi chính là giám sát hai người.” Tô Hạc Đình trong giọng nói không có nửa điểm sốt ruột.
Việc này cùng hắn không quan hệ, hiện tại nếu có người bên đường bắn rớt đầu 7-001 cùng 01AE86, hắn cũng sẽ là một người quay video trung thành.
Bên trong Hắc Báo luôn luôn là cấu trúc Eskimo, và đánh số của họ được chọn một cách đơn giản như vậy là để phục vụ cấu trúc này.
Thành viên đứng đầu là ‘Lãnh Cẩu’, trong con mắt những người phía sau, tốt nhất nó không nên mắc lỗi trong các nhiệm vụ, nếu mắc lỗi không chỉ có nghĩa là nhiệm vụ thất bại mà còn có nghĩa là thứ hạng của các con số sẽ tụt giảm.
Nếu giảm xuống vượt qua con số nào đó liền sẽ tự động bị hạ xuống thành ‘Lực cẩu’, bị cướp đoạt hết thảy quyền lợi.
Ai đã từng làm ‘Lãnh Cẩu’ đều không muốn trở thành ‘Lực cẩu’ bị tước hết quyền lợi trong đàn, sẽ bị thành viên đã từng truy đuổi ở sau lưng xé nát.
Quy tắc sắp xếp nội bộ đẫm máu của Hắc Báo đã bị lên án từ lâu, nhưng Phó Thừa Huy không sửa đổi, ông ta kiên trì sử dụng cấu trúc này, hơn nữa cảm thấy nó hiệu quả không tồi.
Không cần trông cậy vào thành viên Hắc Báo sẽ giúp các thành viên có hình xăm giống nhau, bọn họ không tự mình động thủ chính là tuân thủ quy tắc.
Trừ phi là tổ đội tác chiến, trong quy định nhiệm vụ rõ ràng hạn chế thương vong, nếu không mọi người sẽ như bây giờ, cách quang bình xem đối phương bị rắn độc cắn.
“Đừng lúc nào cũng tìm cớ cho mình, cậu chỉ là không thể tìm được tin tức của đối phương,” Thời Sơn Duyên đi xuống bậc thang, xoa xoa đế giày nơi Chú Hề vừa đứng, rớt ra viên đạn súng đồ chơi, “Hắn ở gần đây.”
“Đây là lý do tại sao cho đến nay anh không có đồng đội, ai nguyện ý cùng cái miệng ác độc cuồng thống trị ở cùng một chổ?” Tô Hạc Đình không cảm tình mà nói, “Năng lực của tôi rất mạnh, tôi không muốn lặp lại.
Bây giờ, 001 xin vui lòng ngẩng đầu lên và thấy ‘tiệm uốn tóc hồng thúc’ trên tầng ba bên phải? Hắn đang mượn cameras ở đó để giám sát anh”
Yến Quân Tầm nhìn thấy một chấm đỏ trên bảng đèn “Tiệm uốn tóc” trên tầng 3, hắn nói: “Tắt nó đi, chứng minh cậu không có rác rưởi như Thời Sơn Duyên nói.”
“Tôi không cần chứng minh,” Tô Hạc Đình hung hăng gõ bàn phím, “Tôi đã tắt đi! Nhưng hắn cắt rất nhanh.
Anh đừng muốn tôi tắt đi cameras toàn bộ khu vực, tôi sẽ không phạm pháp!”
Yến Quân Tầm không nhịn được, nóng nảy với máy phát ID: “Cậu từ lúc giám sát hệ thống nhà tôi đã phạm pháp! Tiếp tục truy, tôi muốn vị trí hắn!”
Đối phương ở gần đó, nếu không hắn không có biện pháp bắn vào quả bóng của chú hề.
Yến Quân Tầm không muốn cùng đối phương chơi trò chơi lý luận, hắn chỉ muốn kéo đối phương ra, ném đến cửa cục thanh tra.
“Vậy anh phải lái xe,” Tô Hạc Đình nhìn vào vị trí chấm đỏ đứt quãng, “Hắn muốn bỏ chạy.”
Xe dừng ở bãi đậu xe ngoài trời, Yến Quân Tầm lên xe trước tắt đi Tiểu Quất Long, khởi động xe, tiếng ầm ầm khiến người ta ghé mắt, giống như mãnh thú chuẩn bị tiến công.
Thời Sơn Duyên thắt dây an toàn, mặc dù anh cảm thấy rằng dây an toàn sẽ không hoạt động nhiều trong hành trình tiếp theo.
“Vành đai bên trong Quang thiết,” Tô Hạc Đình nói, “Hắn muốn rời khỏi đây.”
Yến Quân Tầm giẫm chân ga, xe trong nháy mắt liền nhảy ra ngoài.
Vật trang trí trong xe không kịp phản ứng, vẽ ra độ cong siêu dài trên không trung, cuối cùng đụng vào kính.
Âm thanh “ầm ầm” đánh thức Tiểu Quất Long, nó ở xe đỉnh phát ra âm thanh báo động.
“Định vị cho tôi,” Yến Quân Tầm trong tiếng báo động, “Nhanh lên.”
“Con mẹ nó, anh là lãnh đạo tôi sao?” Tô Hạc Đình rốt cuộc bực bội, vừa điên cuồng ấn bàn phím, vừa nói, “Tôi không thích bị người thúc giục, đừng thúc giục tôi! ”
Quang bình bên cạnh sáng lên, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ dần dần chói mắt, đã nhìn không ra sự ảm đạm của buổi sáng.
Đó là vào giờ cao điểm đi làm, và các làn đường chật cứng ô tô.
Tốc độ chạy trốn của đối phương rất nhanh, đã sắp ra vành đai bên trong quang thiết.
Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm chấm đỏ lóe lên trên quang bình, mạnh mẽ tăng tốc độ xe.
“Yến tiên sinh,” Tiểu Quất Long sợ hãi, “Quá nguy hiểm!”
Yến Quân Tầm không nghe thấy, trong thế giới của hắn chỉ có viên chấm đỏ không ngừng lóe lên.
Chiếc xe thể thao kiểu cũ liên tục vượt qua, làm cho phía sau vang lên vô số tiếng còi.
Mấy tài xế quay kính xe xuống, lộ ra nửa người chửi ầm lên: “Đang tìm chết à! Mày điên rồi!”
Đối phương còn đang nhìn hướng đi của Yến Quân Tầm, tựa hồ đã biết Yến Quân Tầm đang truy hắn, điểm đỏ ra khỏi nội thành, hắn rẽ vào đường cao tốc bên ngoài và đi về phía núi.
Yến Quân Tầm một đường chạy quá tốc độ, đi theo ra khỏi nội thành, cũng rẽ vào đường cao tốc bên ngoài.
Lúc này, xe tải chở than và sắt thép không có lên đường, một số xe tư nhân không nhanh không chậm lái xe ở phía trước.
Xe thể thao của Yến Quân Tầm tựa như đạn pháo lao ra ngoài, bên tai Thời Sơn Duyên tất cả đều là tiếng gầm của xe thể thao.
Nhưng Yến Quân Tầm rất yên tĩnh, hắn luôn an tĩnh như vậy, mặc dù mặt ngoài lớp băng đều tan vỡ, phía dưới sóng ngầm vẫn như cũ không có phát ra âm thanh.
Hắn nhìn chằm chằm phía trước, giống như không còn chuyện nào có thể khiến hắn hứng thú hơn.
Lực chuyên chú kinh người này làm cho hắn có vẻ rất nguy hiểm, cái loại nguy hiểm vi diệu, yên tĩnh này, giống như nếu chạm vào hắn một chút, liền sẽ bị hắn xé đến nát nhừ.
Đuôi xe của đối phương đã xuất hiện ở cuối tầm nhìn, đó là một chiếc xe gia đình thế hệ thứ hai màu đen tinh khiết, biển số xe treo là biển số Khu Đình Bạc.
Tiếng báo động của Tiểu Quất Long đã hoàn toàn che đi tiếng còi, Tô Hạc Đình nhìn định vị của Yến Quân Tầm, phải gân cổ lên mới có thể nói rõ ràng.
“Hắn muốn ra khỏi đường cao tốc và tiếp tục đi về hướng dãy núi.
Tốt hơn là anh nên giảm tốc độ, bên kia đường hầm đều là xe tải tốc độ cao!”
Yến Quân Tầm lại tăng tốc.
“Mẹ kiếp,” Tô Hạc Đình sau đó hướng về phía Thời Sơn Duyên hô, “Các người hẹn ước tới tuẫn tình à?!”
“Mẹ nó câm miệng lại.” Thời Sơn Duyên bị ồn ào đến nhíu mày.
Đối phương bắt đầu điều chỉnh phương hướng, vòng qua khúc cua lớn là tiến vào đường hầm trước dãy núi.
Nhưng mà Yến Quân Tầm đã đuổi kịp, hắn đánh vô lăng, xe lao thẳng vào đuôi xe đối phương như một con bò tót.
Đối phương không dự đoán được Yến Quân Tầm tàn nhẫn như vậy, phương hướng còn chưa kịp điều chỉnh tốt, cửa xe bên trái trực tiếp đụng vào rào chắn, tiếp theo kéo ra tiếng ma sát chói tai.
Nhưng đối phương phản ứng rất nhanh, ở trong tiếng thét chói tai của lốp xe, cứng rắn cọ gãy một cái gương chiếu hậu tiếp tục tiến về phía trước.
Chạy nhanh lên a.
Yến Quân Tầm theo sát phía sau, khiêu khích lần thứ hai đụng phải.
Cửa xe của đối phương lại một lần nữa đụng phải hàng rào, tiếng báo động của Tiểu Quất Long đã rơi vào chu kỳ điên cuồng.
Đối phương loạng choạng rồi tiếp tục lao về phía trước, bởi vì là khúc cua, toàn bộ chiếc xe va chạm qua lại trên con đường hẹp.
Nhưng Yến Quân Tầm không có ý định tiến vào đường hầm, khi bẻ lái, đuôi xe tạo ra một đường vòng cung, xe đầu quay lại, chắn khoảng hở khúc cua, dùng thân xe ép vào góc chết của đường hầm, làm đối phương đụng thẳng vào.
Yến Quân Tầm dập tắt ngọn lửa, mở cửa xe ra, lúc xuống xe từ dưới ghế rút ra một cây gậy thép.
“Cảnh báo!” Âm thanh của hệ thống xe hơi của đối phương mơ hồ truyền ra, “Cảnh báo! Đã gọi cầu cứu ——”
Yến Quân Tầm vung gậy thép lên, đập mạnh vào cửa xe đối phương, kính bên cạnh vị trí lái xe nhất thời vỡ vụn ra! Ai cũng cho rằng Yến Quân Tầm sẽ dừng lại, nhưng hắn tiếp theo lại một gậy đập xuống, đem cửa xe đối phương đập đến biến hình.
Bởi vì vị trí ghế lái trống không.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.