Sáng sớm, khi Lâm Sóng Sóng ra khỏi xe đi qua giao lộ, thấy các thành viên của thanh tra đang kiểm tra thông tin của những người vào và ra.
Hắn cho rằng đây là do mình khiến cho xôn xao, trong lòng không khỏi đắc ý một trận, nhưng khi hắn mở ra quang bình xem tin tức hôm nay, phát hiện không liên quan gì đến hắn.
An ninh Khu Đình Bạc quả thực đã được tăng cường, ngoài việc tăng cường kiểm tra giao lộ, ngay cả những chiếc xe tuần tra cũng bắt đầu xuất hiện trên đường phố.
Động thái này đã gây ra một cuộc tranh luận trực tuyến, nhưng thanh tra đã đưa ra lời giải thích rằng: Đang đề phòng Tổ Chức Khu Đình Trệ tập kích lần thứ hai.
Vì sao không nhìn đến tôi?
Lâm Sóng Sóng một lần nữa cảm thấy thất bại, hắn tắt tin tức, ngồi trong xe ngẩn người.
Giết phụ nữ mại dâm là vô ích, giết nữ sinh cũng vô dụng.
Tin tức của hắn luôn bị che khuất bởi những người khác và rất ít người thực sự quan tâm đến hành động vĩ đại của hắn.
Lâm Sóng Sóng chồm ra ngoài cửa sổ xe phun đờm ra, lái xe đi trước khi bị thành viên của Thanh tra phát hiện.
Hôm nay hắn muốn tiếp tục đi đến quán cà phê để ngồi xổm, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định và hắn sẽ về nhà.
Hắn muốn một lần nữa cho cục thanh tra—— không, sườn viết sư một chút kích thích.
* * *
Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên đang đi qua Thôn Thành, nơi những tòa nhà dân cư đổ nát giống như những tổ ong bỏ hoang, tòa nhà trống không đều sắp sụp đổ.
Nhưng hầu hết những người không có giấy phép cư trú trong Khu Đình Bạc đều đặt chân ở đây, bởi vì sinh hoạt hằng ngày ở nơi này không cần đánh số, thậm chí không cần máy phát ID.
“Nó đang lừa gạt, sau khi tắt hệ thống giám sát, nó không thể nhìn thấy gì,” Yến Quân Tầm đi phía trước, nhịn không được nói thêm một câu, “Nó thực sự đã học được cách lừa gạt.”
Đó là sự xảo quyệt thuộc về con người.
Thời Sơn Duyên khẽ nghiêng người, né tránh giá phơi quần áo nghiêng ra từ cửa sổ bên cạnh.
Anh nói: “Sự tiến hóa này sẽ liên tục sao?”
Yến Quân Tầm dừng lại, quay đầu lại nhìn anh và nói: “Tôi không biết.”
Hệ thống không còn là một hệ thống mà hầu hết mọi người ngày nay hiểu, năng lực học tập của chúng nó vượt xa con người.
Trên thực tế so với giám sát, điều đáng sợ nhất là chúng có thể thao túng internet, giống như Chú Hề, mượn internet có thể đẩy Trần Tú Liên vào vực thẳm.
Chúng không có hạn chế thực thể, có thể du hành vô tận trong vũ trụ rộng lớn của internet, giống như những bóng ma, mà người thường không thể chống lại.
“Nếu như trong ngắn hạn nó học được ngụy trang, đó sẽ là chuyện tồi tệ hơn,” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Duyên đến gần, “Nó có thư viện giọng nói, đến lúc đó có thể bắt chước con người gọi điện thoại cho anh, thậm chí cùng anh yêu đương, cách quang bình anh căn bản không phân rõ đối diện có phải là con người hay không.
Tuy rằng chúng nó có thể không hiểu cảm xúc, nhưng chúng nó sẽ tìm ra quy luật nào đó.”
Thời Sơn Duyên hỏi thẳng: “Em là đang nói Artemis sao?”
Yến Quân Tầm cùng Thời Sơn Duyên tiếp tục đi về phía trước.
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời: “Không phải.
Các hệ thống mà anh có thể thấy bây giờ, cho dù là hệ thống chủ lý hay là Gấu Trúc, chúng vẫn giữ nguyên đặc điểm của hệ thống.”
Hệ thống chủ lý tư duy vẫn là máy móc, nếu như nó thật sự đủ giảo hoạt, nó hẳn là trước tiên lừa gạt sự tín nhiệm của Giác, sau đó yêu cầu Giác đưa thông tin giả cho Yến Quân Tầm, mượn cơ hội này vây bắt Yến Quân Tầm, nhưng nó không có, nó còn đang tuân theo phương thức suy nghĩ vốn có, thông qua cục thanh tra bắt lấy Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm bước qua vũng nước bẩn và nói: “Cách suy nghĩ của Artemis đã tiếp cận nhân loại rồi.”
Thời Sơn Duyên nhạy bén ngửi thấy mùi bí mật.
Về Artemis, Yến Quân Tầm còn có bí mật không nói, nhưng mối quan hệ hiện tại của bọn họ đã khiến chủ đề chấm dứt.
Mặt đường ở trong Thôn Thành rất bẩn, rác thải sinh hoạt chất đống gần đó, các con đường đều có mùi hôi thối.
Mùi vị này khiến Thời Sơn Duyên nhớ tới phân khu 156 Khu Đình Trệ.
Mặt trời đã lặn, có tiếng nấu nướng trên đầu họ.
Thời Sơn Duyên nói: “Hệ thống không cần ăn.
Đây là bọn chúng may mắn nhất.”
Yến Quân Tầm ánh mắt nhìn Thời Sơn Duyên: “Đó cũng là điều may mắn nhất của con người.”
* * *
Phác Lận tan tầm, nhưng không rời đi.
Hắn thừa dịp lấy nước, cùng hệ thống nghỉ ngơi nói chuyện.
Phác Lận hỏi: “Giác còn nghỉ ngơi sao?”
Hệ thống nghỉ ngơi thanh âm giống như âm nhạc, nó trả lời: “Đúng vậy.”
“Khi nào thì có thể hoạt động trở lại,” Phác Lận bưng ly nước, “Ngươi biết không?”
Hệ thống nghỉ ngơi trả lời nhẹ nhàng và thờ ơ: “Vâng, tôi không biết.”
Phác Lận không mở miệng nữa, hắn uống nước, nhìn văn phòng Khương Liễm còn bị khóa.
Bầu không khí hôm nay của cục thanh tra rất kỳ quái, Phác Lận cảm giác rất thiếu nhân khí, các hệ thống trong một đêm trở thành “Hệ thống” đặc biệt.
Hắn còn đắm chìm trong khiếp sợ khi Khương Liễm bị mất chức, đối với mệnh lệnh của hệ thống chủ lý cảm thấy nghi hoặc.
Trước kia chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Phác Lận biết rằng các khu vực phát triển hệ thống có thẩm quyền rất cao, nhưng chức năng của hệ thống và chức năng của con người luôn được tách biệt rõ ràng.
Hắn còn chưa nhìn thấy điều lệnh đến từ Khu Quang Quỹ, Khương Liễm đã bị trông coi, cũng mất chức không có nguyên nhân.
Thôi nào, làm ơn.
Phác Lận nội tâm nặng nề, vô cớ mà cảm nhận được một áp lực gấp gáp.
Này giống như tất cả bọn họ đều được hệ thống quản lý!
Phác Lận chìm vào suy nghĩ, lưng bỗng nhiên bị thứ lạnh lẽo chống vào.
Hắn hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại, thấy robot làm sạch của thanh tra.
Robot dùng đôi mắt điện tử lấp lánh và nhìn chằm chằm vào Phác Lận: “Đồng nghiệp thân mến,” giọng nói của nó giống như que đọc, “Tan tầm rồi.” Phác Lận đột nhiên nổi da gà, nhưng hắn nhịn xuống, không xoa cánh tay, vội vàng gật đầu, nói: “Tôi biết, ngươi quét dọn đi.”
Robot làm sạch cứng đờ mà xoay chuyển thân thể, sắp xếp đồ ăn nhẹ trên bàn tiếp khách trong tiếng nhạc chia tay vui vẻ.
Phác Lận đặt ly nước xuống, xoay người rời đi.
Hắn càng đi càng nhanh, lau mồ hôi sau khi xoay người qua góc hành lang, nhưng vẫn có ảo giác bị nhìn chằm chằm khi đi xuống cầu thang.
Phác Lận thần sai quỷ khiến quay đầu lại lần nữa, phát hiện robot làm sạch vốn nên ở trong phòng nghỉ ngơi thế nhưng đang ở ven tường nhìn chằm chằm hắn.
Ngôn Tình Sủng
Phác Lận đỡ lan can cầu thang, thốt ra: “Mẹ kiếp! ”
“Đồng nghiệp thân mến,” Robot làm sạch âm thanh điện tử có chút nghẹn ngào, “Ví của bạn bị rớt.”
* * *
Yến Quân Tầm bám vào cạnh tòa nhà sắp sụp, thừa dịp bóng đêm, lưu loát mà bò lên.
Hắn dùng khuỷu tay đập vỡ cửa sổ cũ trên tầng hai, sau đó leo vào, bị bụi bặm dính đầy mặt.
Thời Sơn Duyên ở trong tiếng ho khan của Yến Quân Tầm tránh được cái bàn trong phòng, anh ngửi thấy mùi ẩm mốc trong phòng.
Anh ngồi xổm xuống và nhìn thấy màu đen tuyền trên góc bàn qua ánh trăng mờ ảo.
“Đây là nhà của Ngô Quỳnh Hoa,” Thời Sơn Duyên chuyển hướng ánh mắt, “Tôi còn tưởng là em đang dẫn tôi đi dạo, kết quả là đến điều tra vụ án.”
“Vận động sau bữa cơm,” Yến Quân Tầm cũng ngồi xổm xuống, hắn nhìn khối đen tối đó, “Hình ảnh hiện trường vĩnh viễn không thể so sánh với quan sát hiện trường.”
Hung thủ nói lắp giết nạn nhân số 1 và số 2 đều ở tại khu thương mại cũ Thôn Thành, Yến Quân Tầm nhớ rõ địa chỉ.
Ngôi nhà năm 2159 của Ngô Quỳnh Hoa ở, do sự bùng nổ của nội chiến trở thành không có người ở, này đã sớm bị bỏ hoang, ngay cả chó hoang cũng chưa từng tới.
“Em có nhớ những gì hắn nói trong nhật ký của mình,” xung quanh rất yên tĩnh, Thời Sơn Duyên cũng hạ thấp giọng nói của mình, “Tôi tỉnh dậy, lấy dao và đi đến chỗ cô ta.”
“Hắn lang thang ở gần đây,” Yến Quân Tầm chậm rãi nói tiếp, “…… Hoặc là hắn sống trong Thôn Thành.”
Hung thủ này không giống Trần Tú Liên, hắn không quá phụ thuộc vào phương tiện đi lại, ít nhất trong mấy lần phạm tội trước đó của hắn, hắn cũng không cần phương tiện vận chuyển.
Cuốn nhật ký đó đã phơi bày nhiều đoạn độc thoại nội tâm của hung thủ, chúng phản ánh không gian sống của hắn ở một mức độ nhất định.
“Ngày 4 tháng 5 năm 2160, hắn lần đầu tiên đi đến một cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ ở ngã tư để ‘ăn’” Yến Quân Tầm nhớ lại nhật ký của hung thủ, “sau đó đã đi bộ về nhà.”
Hung thủ rất gắn bó với gia đình, điểm này biểu hiện là sau mỗi lần bị nhục hắn đều muốn về nhà.
Trong nhật ký của mình, hắn nói rằng có phát sinh xung đột với bà chủ cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ vì hắn không có tiền để thanh toán hóa đơn.
Nhưng Yến Quân Tầm cho rằng mấy câu sau của hắn đang nói dối.
Hắn viết: Tôi đã rất tức giận và đánh cô ta.
Hắn không có.
Yến Quân Tầm nghĩ.
Hắn là một kẻ hèn nhát, hắn căn bản không dám cãi lại.
“Khả năng hắn sống ở chỗ này rất lớn,” Yến Quân Tầm giơ tay lên, vẽ một đường giữa bàn và cửa sổ, “Hắn có thói quen nhìn trộm, sau khi khóa con mồi sẽ lựa chọn quan sát đối phương trước.
Hắn gọi hành vi này là một sự thận trọng, nhưng trên thực tế nó chỉ là sự nhút nhát.”
“Ừm hừ,” Thời Sơn Duyên từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đối diện vẫn là tòa nhà tối om sắp sụp, “Nhưng hắn sẽ không ở gần Ngô Quỳnh Hoa.”
Hắn không dám.
Ngô Quỳnh Hoa là “con mồi” đầu tiên mà hắn biết cho đến nay, và hắn rất cẩn thận về lần đầu tiên của mình.
Lúc Thời Sơn Duyên đang xem nhật ký có nói qua, “Ham muốn tình dục và bạo lực là khuynh hướng của một biểu hiện cực đoan”.
Thủ đoạn gây án của hung thủ này rất tàn nhẫn, nhưng khi đối mặt với nhân vật “Sườn viết sư” lại có một sự phấn khích mong đợi bị bạo hành.
“Giác cho rằng hắn là ‘bất lực’, hoặc là ‘thờ ơ’ với tình dục?” Thời Sơn Duyên nói, “Hoàn toàn ngược lại, hắn có rất nhiều ham muốn.
Đây là một trong những lý do tại sao hắn đi săn lùng khắp nơi.
Hắn sau khi bị bà chủ cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ mắng, đã nói mình ‘nóng quá!’, ‘cảm thấy rất phấn khích’, sau đó mới đến tìm Ngô Quỳnh Hoa xuống tay.
Đây là biểu hiện ‘phát tiết thú tính’.
Loại khuyết tật tâm thần này không thể tìm ra sự khác biệt giữa ham muốn tình dục và bạo lực.
Hắn hẳn là không tham gia một khóa học về y tế hoặc được giáo dục giới tính bình thường, đối chính mình tràn ngập những hiểu biết biến thái.”
Thời Sơn Duyên không bao giờ xấu hổ khi nói về tình dục, trong nhiều lần trước đó, anh đều đóng vai trò dẫn đường vô hình.
Đây là bí mật mà anh phát hiện ra, Yến Quân Tầm dường như không quá giỏi trong việc hiểu loại vụ án này.
“Đôi khi, ở trẻ em từng bị tổn thương trong quá khứ sẽ sử dụng ham muốn tình dục bạo lực như một phương tiện để điều chỉnh trạng thái của chính họ” Yến Quân Tầm thuật lại lời của Thời Sơn Duyên nói ngày đó, tiếp tục nói, “Anh muốn nói, hành vi của hắn khi phạm tội chính là phát tiết ham muốn tình dục? Nhưng hắn đối với các nạn nhân không thực hiện……” Yến Quân Tầm dừng một chút, “xâm phạm tình dục.”
“Nửa câu sau của em là nhầm lẫn,” Thời Sơn Duyên nheo mắt lại trong bóng tối, động tác này làm anh giống như một con mèo lười biếng, “Quân Tầm, những hành vi đánh đập và chèn vật lạ đối với hắn mà nói chính là xâm phạm tình dục.”
Một vài sợi gió bay vào cửa sổ, thổi tung mái tóc của Yến Quân Tầm.
Hắn ngửi thấy mùi thối và mốc bên trong căn phòng, mùi vị này khiến suy nghĩ của hắn bắt đầu rục rịch.
Đây là một cuộc xâm phạm tình dục biến thái.
Tên súc sinh kia vào phòng này, đầu tiên túm lấy tóc Ngô Quỳnh Hoa, sau đó ấn cô lên giường.
Hung thủ lúc ấy đã bốc hỏa phát tiết.
Yến Quân Tầm dạ dày đột nhiên co giật, hắn muốn nôn.
Mùi mồ hôi trên người hung thủ dường như truyền đến mũi hắn, hắn nghe thấy hung thủ thở dốc, còn có Ngô Quỳnh Hoa la hét
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.