Thời Hạn Săn Thú

Chương 59


Thứ rác rưởi hèn hạ này.
Oi bức, ngột ngạt trong phòng bao phủ lấy Yến Quân Tầm, hắn cảm nhận được lưng mình có mồ hôi.

Hắn muốn thở dốc, nhưng lại cảm thấy ghê tởm.
Lớp sơn phủ trên tường ẩm ướt đến mức nhăn nhúm, giống như làn da của cơ thể con người bị ngâm trong nước.
Cửa sổ phòng vệ sinh từ lâu đã bị hỏng, phòng vệ sinh bên trong đầy bụi bặm, bẩn thỉu.

Ngô Quỳnh Hoa nằm sấp ở đó khóc lóc, hung thủ kéo cổ áo cô, ấn cô vào hết lần này đến lần khác.
Yến Quân Tầm cảm thấy cổ họng khô đắng.
Hung thủ thích phòng vệ sinh.

Không, hung thủ thích một không gian hẹp như vậy.
Hắn là một con chuột trong cống rãnh sao?
Yến Quân Tầm cau mày quay đầu, mặt hướng về phía cửa sổ, để cho gió thổi bay mùi vị.
Hung đã ở trong phòng vệ sinh thật lâu, hắn gọi quá trình này là “giáo dục”.

Tâm lý của hắn thực sự rất vặn vẹo, có lẽ hắn căn bản không biết giáo dục bình thường là cái dạng gì.
Chấn thương thời thơ ấu.

Điều này có liên quan gì đến tật nói lắp của hắn không?
“Chuyện này có thể làm cho hắn đạt được tự tin,” Thời Sơn Duyên đến gần Yến Quân Tầm một chút, “Hắn có cảm giác vui sướng trong suốt quá trình, còn ngoài ý muốn thu hoạch cảm giác thành tựu của cục thanh tra cho hắn.”
“Biểu hiện ham muốn,” Yến Quân Tầm trong đầu vang vọng tiếng lắp bắp, “Hắn thời khắc đều muốn chứng minh mình.”
Hai nạn nhân được hắn lựa chọn lúc đầu đều tương đối lớn tuổi và đang trong tình trạng sắp chấm dứt hoạt động mại dâm.

Ngô Quỳnh Hoa rõ ràng nhất, cuộc sống của cô chỉ còn lại vài khách hàng cũ.

Một nạn nhân như vậy không có khả năng phản kháng trước mặt hung thủ.

“Tuổi của nạn nhân không ngừng thay đổi,” Yến Quân Tầm đứng dậy, vòng qua bàn gỗ, “Hung thủ cho rằng mình đang khiêu chiến.”
Nạn nhân số 1 Ngô Quỳnh Hoa 43 tuổi, nạn nhân số 2 Lý Tư 38 tuổi, nạn nhân số 3 Bạch Tinh Tình 24 tuổi, nạn nhân số 4 Hồ Hinh chỉ mới 16 tuổi.

Thân phận của các nạn nhân đều là những người độc thân, có thể là nữ bán dâm hoặc nữ sinh.
“Trong nhật ký lần thứ hai phạm án, hắn lại lần nữa nhắc tới cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’, chúng ta có thể đem cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ coi như ‘nhà’ hắn, hắn coi đây là nơi trọng tâm để tìm kiếm con mồi.” Yến Quân Tầm nhớ rõ từng chữ trong nhật ký, “Trong lúc chiến tranh, Hắn gặp nạn nhân số 3, Bạch Tinh Tình,” Yến Quân Tầm nhìn thấy vết nứt trên tường, tiếp tục nói, “Hơn nữa đem Bạch Tinh Tình coi như đặc biệt nhất …… Hắn đã không phạm tội từ năm 2160 đến năm 2163, nguyên nhân có lẽ ở trên người Bạch Tinh Tình.”
Hung thủ có một mặt yếu ớt trên nhật ký của mình, Hắn khi giết Ngô Quỳnh Hoa cùng Lý Tư đều sẽ nhiều lần oán giận, thậm chí gọi mẹ, nhưng lúc giết Bạch Tinh Tình hoàn toàn không có, hơn nữa lựa chọn hình dung “Thời tiết thực tốt” như vậy làm bắt đầu.
Khẩu cung của Tề Thạch có quan hệ đến sự việc Bạch Tinh Tình, đáng tiếc hiện tại chúng đều cùng Giác bị đóng cửa.
Thời Sơn Duyên sờ soạng túi quần, bên trong không có thuốc.

Anh nói: “Bỏ qua Bạch Tinh Tình đi.”
Nếu Bạch Tinh Tình thật sự mang đến cho hung thủ biến hóa gì, vậy biến hóa ở trên người nạn nhân số 4 Hồ Hinh rõ ràng nhất.
“Tôi không thấy nhật ký về Hồ Hinh,” Yến Quân Tầm nhìn thấy dấu vết của nhãn dán trên tường, “Khương Liễm đưa ra tài liệu cũng không có địa chỉ của cô ta.”
“Hồ Hinh học ở trường trung học số 8 trong Khu Đình Bạc,” Thời Sơn Duyên đối với ánh mắt của Yến Quân Tầm, không chút hối cải nói, “Tôi đã thấy được nó từ kho lưu trữ được mã hóa của Giác.”
* * *
Lâm Sóng Sóng đứng trước cửa nhà mình.

Cách đây không lâu, hắn mới thay khóa mật mã cho mình, mật mã rất khó, làm cho hắn không thể không đem những con số đọc ra, để tránh tự mình nhập sai thứ tự.
“8, 890……”
Mày là heo sao?
“572……”
Thật ngu ngốc! Mau đọc ra, đọc ra Lâm Sóng Sóng!
Lâm Sóng Sóng càng thêm sốt ruột, hắn luống cuống nắm tóc mình, để cho mình không rơi vào hồi ức.

Nhưng vô dụng, chỉ cần hắn đứng ở trước cửa nhà, sẽ không tự chủ được mà nhớ tới quở trách của mẹ hắn.
“8905……7……” bắt đầu đổ mồ hôi, khuôn mặt hắn đỏ bừng, “72014.”
Cánh cửa mở ra, Lâm Sóng Sóng như trút được gánh nặng.

Hắn lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mỹ mãn mà cười rộ lên.

Lâm Sóng Sóng vào cửa đổi giày.

Giày của hắn được sắp xếp gọn gàng, đó là một thói quen chết tiệt.

Đồ đạc trong nhà nhất định phải chỉnh tề, hơi rối loạn một chút, mẹ hắn sẽ trở nên rất lo lắng và kết quả của sự lo lắng đó chính là nhục mạ Lâm Sóng Sóng.
Mày là heo sao?
Đây là một câu cửa miệng chết tiệt.

Mẹ hắn như vậy mắng cha hắn, cũng như vậy mắng hắn.
Trong nhà có hai phòng ngủ, một là của mẹ, một là của ông nội, bây giờ tất cả đều thuộc về hắn, bởi vì mẹ và ông nội đã chết.

Nhưng là Lâm Sóng Sóng vẫn ở trong phòng khách, hắn không thích mùi vị trong phòng ngủ, mùi vị người bệnh lâu đã thấm vào phòng ngủ, hắn chỉ cần đứng vào sẽ hoảng hốt đổ mồ hôi, phảng phất mẹ và ông nội còn sống.
“Tôi phải làm cơm,” Lâm Sóng Sóng đặt rau đã mua lên thớt, “Tôi sẽ rửa rau trước, sau đó sẽ xào.”
Bóng dáng của hắn thoạt nhìn thực quỷ dị, bởi vì phòng khách cùng phòng bếp chỉ có một mình hắn.

Hắn bật đèn mờ, làm mỗi một việc đều phải thông báo trước.
Đây cũng là mẹ hắn nói.
Lâm Sóng Sóng, mày là heo sao.

Nói chuyện, nói chuyện nhanh lên, mày là cả ngày ngậm miệng mới biến thành nói lắp! nói tao biết mày muốn làm gì? Mày còn dám nói lắp, tao dùng kim cắm vào miệng mày!
“Tôi muốn ăn cơm,” Lâm Sóng Sóng cắt rau, “Tôi muốn cắt rau …” Hắn nuốt nước miếng để che đi sự nói lắp của mình, “Cắt thành sợi…”
Ngẩng đầu ưỡn ngực Lâm Sóng Sóng! Sao mày lại cúi đầu? Cảm thấy mình thấp kém sao? Đồ đê tiện! mày đang thầm mắng tao đúng không? Mày là cái đồ phế thải……
Lâm Sóng Sóng cố gắng đứng thẳng lưng, mồ hôi chảy ròng ròng trên mu bàn tay.
Trên tủ lạnh có một tấm gương nhỏ, Lâm Sóng Sóng trước kia luôn nhìn trộm mẹ hắn từ đó.

Đầu tóc bù xù lúc nào cũng không chải chuốt, không mặc áo lót, chỉ bộ một cái váy hai dây, một mình xoắn xuýt và văng tung tóe trong phòng khách, miệng không sạch sẽ nói giống phun mưa xuống, đem Lâm Sóng Sóng ngập trong nước miếng.

Mỗi khi lúc này, Lâm Sóng Sóng đều ngóng trông ông nội đi ra.

Ông nội hắn có vầng trán rộng và đôi mắt hổ.

Đôi mắt hổ được thiết kế đặc biệt để trừng mắt vào mẹ hắn.

Chỉ cần ông nội ra tới, mẹ nó sẽ nổi điên.

Lâm Sóng Sóng thích mẹ hắn nổi điên, bởi vì mẹ hắn điên lên gặp ai cũng mắng, không chỉ mắng mình hắn.
Lúc cho rau xuống nồi dầu bắn tung tóe, Lâm Sóng Sóng vội vàng đậy nắp nồi lên.

Hắn sợ hãi, sợ bị dầu bắn tung tóe, cảm giác đau đớn giống như mẹ hắn đang vặn thịt hắn.
Phòng ngủ truyền ra tiếng khóc.

Đứt quãng, u u không dứt.
Lâm Sóng Sóng nhớ đến con tin, nhưng tiếng khóc này giống như giọng nói cuối cùng của mẹ hắn.

Hắn có chút động lòng trắc ẩn, hắng giọng, thành thật nói: “Cô đừng khóc, tôi nấu cơm cho cô, ăn cơm.”
Cô bé bên trong dường như không nghe thấy.
* * *
Trường trung học số 8 thuộc Khu Đình Bạc nằm gần nhà máy trong cách khu thương mại cũ không xa, ban đầu đây là trường trung học cho con cháu công nhân nhà máy, sau đó được chuyển đổi thành trường trung học số 8 trong Khu Đình Bạc, nhưng học sinh ở đây vẫn là con cháu công nhân nhà máy trước đây.

Bởi vì trường học gần các nhà máy bị bỏ hoang, các bức tường trường học được xây dựng rất cao, cao đến mức gần như so sánh với tháp nước khu vực cũ, cho nên thoạt nhìn không giống trường học, giống như một nhà giam.
Yến Quân Tầm đội mũ lưỡi trai ngược, ngồi ở quán ven đường đối diện cổng trường bóc trứng luộc nước trà.
Hôm nay trời nhiều mây và rất nóng.
Ông chủ bán trứng luộc nước trà chỉ mặc chiếc áo mỏng, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Lúc đang vớt trứng nói với Thời Sơn Duyên đang đứng hút thuốc bên cạnh: “Anh cũng là phụ huynh sao?”
Thời Sơn Duyên dời tầm mắt, dừng ở đỉnh đầu Yến Quân Tầm, rất tự nhiên nói: “Là ca ca.”
“Đệ đệ à?” Ông chủ chỉ chỉ Yến Quân Tầm ngồi trên ghế, khách sáo nói, “Khó trách, bộ dạng hắn như vậy.

Tới đây làm gì, đăng ký cho đệ đệ đi học sao?

Thời Sơn Duyên cười một chút, nói: “Một đứa trẻ lớn như vậy cũng khó quản.”
“Chính là lớn như vậy mới khó quản,” ông chủ tay chân nhanh nhẹn, lau cái bàn xong, ôm cánh tay, cùng Thời Sơn Duyên tán gẫu, “Nhưng mà thà rằng bị mình đánh một trận còn hơn đi ra ngoài bị người hại.”
“Đúng vậy,” Thời Sơn Duyên hít thuốc, gần đây anh hút thuốc quá nhiều, “Tôi nghe nói cách đây một thời gian ở trường có tin đồn?”
“Trong khoảng thời gian gần đây, có tin là,” ông chủ nói, “Một nữ sinh trung học đã bị giết tại nhà, hung thủ rất kiêu ngạo, hắn ở trên bản tin thách thức Thanh tra, tiếp theo lại từ trung học số 2 bắt thêm một cô bé.

Hai tuần trước cục thanh tra ở chỗ này tuần tra mỗi ngày, nhưng không có biện pháp, vẫn không bắt được người.” Hắn lại cảm khái nói, “Nghe nói hai cô bé đều học rất tốt, là tài nguyên có thể thi vào đại học Quang Quỹ.

Hung thủ này, khẳng định là thất nghiệp, phản xã hội, lấy đứa nhỏ xả giận, không nhận biết được ai là người tốt.”
Thời Sơn Duyên không trả lời, anh nhìn sang bên trái và nói: “Nơi này xe taxi khá nhiều.
“Gần đây, tin tức xuất hiện, phụ huynh đều đến đón con tan học.

Khu này không có trạm giao thông công cộng, nên không thể không ngồi taxi?” Ông chủ chỉ vào khu phức hợp đằng xa, “Nữ sinh trung học bị giết từng sống ở khu đó, tan học cũng ngồi taxi.”
Thời Sơn Duyên nhìn tòa nhà đó, lại nhìn về phía khu thương mại cũ.
Hai nơi không xa nhau, và có một con đường ở giữa.
Thời Sơn Duyên hỏi: “Đi tới đó bao nhiêu tiền xe?”
“Cũng khó nói,” ông chủ tính tính, “Nếu không đi đường vòng, mỗi chuyến sẽ tốn hơn 20 nhân dân tệ.”
Thời Sơn Duyên phát hiện hệ thống camera giám sát khu vực này đều được đặt trên trục đường chính, hệ thống camera giám sát gần trường học và nhà máy bỏ hoang đã bị đập phá.
Vị trí này rất thuận tiện, hung thủ có thể đậu xe ở đây để xem nạn nhân số 4 Hồ Hinh đi học, không có bảo vệ trường học và phụ huynh giám sát.
* * *
Yến Quân Tầm không ăn trứng, trứng luộc nước trà cũng không ăn.

Hắn chỉ là hưởng thụ cảm giác bóc vỏ trứng, điều này có thể làm hắn tập trung.
Hắn ngồi ở chỗ này có thể thấy đến sân thể dục trước trường học, nơi đó thế nhưng lại có một cây hòe hàng thật giá thật, tuy rằng đã chết, nhưng nó là cây thật, còn rất mập.
“Khi nhà máy mới xây dựng, nơi này là rừng cây hòe.” Thời Sơn Duyên từ phía sau cúi người xuống, nhặt trứng luộc nước trà của Yến Quân Tầm, “Trẻ nhỏ không được lãng phí lương thực.”
“Ngôi trường này không an toàn chút nào,” Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm vào bức tường trường học, “Những đứa trẻ đi ra đều có thể bị người xa lạ đón đi.”
“Bởi vì nó là trường trung học,” Thời Sơn Duyên nếm thử trứng luộc nước trà, “Về cơ bản, mọi người đều đi theo nhóm sau giờ học.”
“Luôn luôn có ngoại lệ,” Yến Quân Tầm nhìn xuống, “Trường học phải phòng ngừa trước khi xảy ra.”
Thời Sơn Duyên ăn trứng luộc nước trà mấy miếng là xong, vẫn luôn nhìn Yến Quân Tầm.
Dù không biết tại sao nhưng anh luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.

Bình Luận (0)
Comment