Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 25

Vào ban đêm, Lý Vân Thiên làm một lần đại đồng miên.

Từ ngày có được vòng tay thôi miên, năng lực của hắn tựa hồ chưa từng bị thăm dò đến đáy, bất luận tiến công trong cơ thể nô lệ bao lâu, bắn bao nhiêu lần, chỉ cần hắn muốn, liền hoàn toàn có thể lại hưng phấn lên không có vấn đề gì.

Hơn nữa tuyệt đối sẽ không hư thận…

Vì thế, tuy rằng Lý Vân Thiên cả ngày cơ hồ đều không ngừng trừu sáp, hắn vẫn dục vọng tăng vọt, cho bốn người mở đùi nằm trên giường, chờ hắn đến thượng vô cùng nhuần nhuyễn.

Đáng giá nhắc tới chính là, bởi vì cổ Viên Bằng Phi đeo vòng, Lý Vân Thiên ngồi trên mông y, túm dây, mãnh liệt tiến vào rút ra.

Bởi vì tư thế, chân Viên Bằng Phi không có biện pháp mở lớn, chỉ có thể gắt gao kẹp Lý Vân Thiên, khiến hắn cảm giác càng chặt càng khoái cảm. Hơn nữa dùng tư thế này, cư nhiên sẽ làm giường phát ra động tĩnh lớn nhất, giường lò xo mềm mại thập phần sang quý mà rắn chắc, chính là động tác như vậy cơ hồ làm giường như cuộn sóng.

“Giống kỵ mã không?” Lý Vân Thiên một bên động đậy, một bên hỏi Lục Á Sanh ghé bên cạnh, dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

Đúng vậy, ngồi trên cái mông rắn chắc của Viên Bằng Phi, hơn nữa gắt gao sáp vào, túm dây trên cổ y như túm dây cương, hơn nữa giường lò xo phập phồng qua lại, thật sự làm cho Lý Vân Thiên cảm thấy có vài phần như rong ruổi trên lưng ngựa.

“… Giống.” Lục Á Sanh thấp giọng nói.

Viên Bằng Phi nhắm mắt lại, một bên là khoái cảm phía sau cuồn cuộn không ngừng truyền đến, một bên là cổ bị trói buộc, sỉ nhục khi bị đối đãi như ngựa.

Huống chi ca ca thân sinh của y còn ở bên cạnh nhìn, ở trong cơ thể cũng bị bắn đầy JING ‘YE của nam nhân như ác ma này!

Hơn nữa… Bộ đội đặc chủng kinh ngạc phát giác, ngoài y ra, những nô lệ khác của chủ nhân y, tựa hồ đều thực sự quyến luyến hắn! Nhìn ca ca y đi, tuy rằng bị người sáp nhập ngay trước mặt y mà cảm thấy xấu hổ, Viên Bằng Phi lại thấy trong mắt y vài phần vui sướng!

“Khi bị ta sáp nhập lại thất thần sao?” Lý Vân Thiên nói.

Viên Bằng Phi giật mình, “Không…”

“Lại nói tiếp, nơi này còn có một đệ đệ nữa a.” Lý Vân Thiên tâm tình cũng không bị ảnh hưởng, mà chuyển đề tài qua Vương Lập Hải.

Vương Lập Hải đối mặt Lý Vân Thiên lộ ra tươi cười thật lớn.

“Còn có Tư nô, tuy rằng không có huynh đệ tỷ muội, cũng là người làm bạn với ta thời gian dài nhất.” Bởi vì ban ngày phải đi làm, không có biện pháp bồi bên cạnh Lý Vân Thiên, Tư Đồ Trường Phong mang theo vài phần xin lỗi nhìn Lý Vân Thiên.

“Ngày mai Hải nô và Phi nô, cùng đi thu dọn tầng hầm nhà Ca nô đi, trải plastic trên đất, đả thông cống thoát nước, trên tường, trên trần nhà bố trí thêm then chốt có thể cố định xiềng xích, mua thêm một ít đồ dùng tình thú. Ngày nào đó chúng ta có thể hảo hảo ngoạn một hồi ở đó.” Lý Vân Thiên lộ ra một nụ cười tà ác.

Chơi một hồi xong, bọn họ đều định đi vào giấc ngủ, nhưng mà, đêm nay tựa hồ không bình yên…

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng.

Viên Bằng Phi lập tức phản ứng lại, y nhẹ nhàng lay lay Lý Vân Thiên, “Chủ nhân, có người lẻn vào.”

Tiểu thâu? Lý Vân Thiên lập tức tỉnh táo lại.

Tư Đồ Trường Phong đã ngồi dậy bên cạnh hắn, “Bảo an ở đây tốt lắm, cho dù tiểu thâu có thể vào được, cũng trốn không thoát cameras.” Y ấn mấy cái nút bên giường, một màn hình nhỏ sáng lên trên thứ đồ Lý Vân Thiên vốn tưởng dùng để trang trí, một bóng dáng xuất hiện trên màn hình.

“Đây là cameras hồng ngoại, cho dù nơi không có ánh sáng cũng có thể sử dụng.” Tư Đồ Trường Phong giải thích.

Còn có loại trang bị này? Lý Vân Thiên có chút giật mình.

Nhân ảnh trên màn hình lén lút cắt một lỗ lớn trên cửa sổ thủy tinh, tính mở cửa tiến vào.

“Đại khái là cảm thấy ở khu biệt thự đều là kẻ có tiền, làm một chuyến có thể phát tài đi.” Viên Bằng Phi khôi phục phong thái bộ đội đặc chủng của y, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình, cười lạnh nói, y quay qua hỏi Lý Vân Thiên, “Chủ nhân, ta có thể đi bắt hắn không?”

“Chú ý an toàn, nếu hắn có vũ khí, thì phải tự bảo vệ lấy mình.” Lý Vân Thiên nói.

Viên Bằng Phi sửng sốt một chút, tựa hồ không dám tin vào lỗ tai mình, cư nhiên có thể nghe lời dịu dàng như thế phát ra từ miệng Lý Vân Thiên. Y hít sâu một hơi, dùng sức gật gật đầu.

Khương Uyển tiểu tâm dực dực, ánh mắt từng đặc biệt huấn luyện có thể đại khái thấy rõ vật thể trong bóng đêm, thân thủ nhanh nhẹn tay chân linh hoạt… Đúng vậy, y là tiểu thâu chuyên nghiệp, hơn nữa còn là loại ‘đạo tặc’ hiếm có dùng kỹ thuật thủ thắng.

Y vốn không muốn làm loại mua bán không kế hoạch như thế này, bình thường trước khi y động thủ sẽ tìm hiểu trước, lên kế hoạch, tìm lộ tuyến, điều tra hộ gia đình… Đến khi không có sơ hở mới động thủ, nhưng ai biết người có họa phúc khó lường đâu, y đang cần một khoản tiền gấp, đành phải tay không ra trận, tùy tiện chọn một nhà thoạt nhìn không tồi, liền lẻn vào.

Chỉ cần vận khí y không quá kém, liền có thể giải quyết việc gấp của y —— cho dù bị phát hiện, lấy thân thủ của y, cũng rất khó bị người bắt được.

Nghĩ như vậy, y nhẹ nhàng lách qua sô pha phòng khách.

Sau đó… Bị bắt!?

Bất ngờ không kịp phòng bị đã bị người bắt được cổ tay, sau đó nhanh chóng vặn ra sau, hơn nữa bị khóa chặt làm Khương Uyển giật mình không nhỏ, thầm nghĩ lần này xui xẻo.

Lý Vân Thiên mở đẻn, chỉ khoác một cái áo choàng đi tới.

“Làm không tồi, ngươi có thể đi nghỉ ngơi trước, tiểu tặc này để ta đối phó.”

Viên Bằng Phi tin phục buông Khương Uyển, trở lại phòng ngủ. Đây cũng là vì ở trong lòng y Lý Vân Thiên có thể dễ dàng đối phó y, tuyệt đối là do giá trị vũ lực rất cao.

Lý Vân Thiên ngồi xổm bên cạnh tiểu thâu, nhìn đến mặt tiểu thâu.

Mi thanh mục tú, giữa hai hàng lông mày thoạt nhìn còn có điểm ngây ngô, ai có thể tưởng tượng một thanh niên như vậy lại là tiểu thâu chứ?

Tiểu thâu còn chưa từ bỏ ý định vẫn giãy dụa, Lý Vân Thiên phát động năng lực thôi miên y.

“Ngươi tên là gì?”

“Khương Uyển.” Tiểu thây ánh mắt dại ra nói.

“Có đồng lõa tiếp ứng ngươi không?”

“Không có.”

“Có người biết việc ngươi tới đây trộm cướp không?”

“Không có.”

“Ngươi từng bị nam nhân thượng chưa?”

“Không có.”

Lý Vân Thiên mỉm cười đứng lên, “Vô luận dưới tình huống gì, ngươi cũng không thể ra tay công kích ta.”

“Vâng…”

“Ngươi sẽ không ngừng thử trốn thoát khỏi nơi này, nhưng mặc kệ ở nơi nào, nếu không có ta dẫn dắt, cho dù cửa phòng mở, ngươi cũng không có biện pháp ra ngoài, cũng không có biện pháp liên hệ với người khác.”

Khương Uyển dại ra lặp lại.

“Thời điểm ta đụng vào ngươi, thân thể ngươi sẽ mẫn cảm thập bội. Ta đếm một hai ba, ngươi sẽ tỉnh lại, ngươi không nhớ rõ ký ức khi bị ta thôi miên, nhưng nội dung này sẽ khắc sâu trong tiềm thức của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ tuân thủ không chút nghi ngờ.”

“Một, hai, ba!”

Ánh mắt Khương Uyển khôi phục thanh minh, khi y thấy Lý Vân Thiên từ trên cao nhìn xuống y, lại chậm rãi thả lỏng thân thể.

“Tính đưa ta tới cục cảnh sát sao?” Khương Uyển bình tĩnh hỏi.

“Xem ra ngươi sớm có giác ngộ a.”

Khương Uyển thở dài, “Thường đi trên bờ sông, sao chưa từng ướt giày? Ta lần đầu không chuẩn bị đã đi trộm, đã bị bắt, thật không may mắn a.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi đến cục cảnh sát.” Lý Vân Thiên tà ác cười, hắn nhìn đến vui sướng trong ánh mắt Khương Uyển, không nhanh không chậm nói, “Kẻ như ngươi, cho dù bốc hơi khỏi thế gian, cũng không có ai biết đi?”
Bình Luận (0)
Comment