Biên dịch: Lam
Tôi ngồi trước computer, nhìn màn hình nền trước mặt, trong đầu trống trỗng theo, một chữ cũng không viết ra được. Xem ra phương pháp của Hướng Đông cũng không thích hợp với tôi. Khi ở trong đầu tôi không có chữ nào, thì dù tôi có ngồi trước computer bao lâu, tôi vẫn không viết ra được cái gì.
Dứt khoát đẩy ghế dựa đứng lên, đi ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Thói quen của tôi khi có chuyện buồn phiền trong lòng là hút một điếu thuốc, nó hình như không phải chỉ là thói quen của một mình tôi, rất nhiều người cũng như vậy. Mà tôi, chẳng qua cũng chỉ là một trong số đông mà thôi.
Hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nhả ra, giống như muốn tất cả buồn phiền trong lòng theo vòng khói thoát ra. Đây cũng là một cách phát tiết cảm xúc thì phải. Có lẽ mà vì vậy, dù trên bao thuốc nào cũng có in chữ “Hút thuốc có hại cho sức khỏe”, nhưng vẫn có rất nhiều chung tình với nó.
Tôi không hề nghiện hút thuốc, chỉ là một thói quen khi có chuyện buồn phiền trong lòng. Tựa như có người quen uống rượu, có người quen đánh lộn, có người quen đập đồ. So ra mà nói, hút thuốc coi như là cách ít gây hại nhất. Vừa không làm người khác bị thương, vừa đẩy mạnh tiêu dùng xã hội.
Bất quá đến bây giờ tôi cũng không thể phân biệt khói thuốc thật ra là xấu hay tốt, đối với tôi mà nó dù nó ảnh hưởng xấu hay tốt đều như nhau, cho nên cũng không cần phải đi phân ra tốt xấu làm gì. Vì thế nên dù Hướng Đông nói để tôi hút thuốc tốt thật là phí của trời, tôi ngược lại không cho là vậy. Trong mắt tôi, chỉ cần nó có thể khiến tâm tình tôi không khó chịu, nó coi như là làm hết giá trị của mình. Chỉ là tôi sẽ không tranh cãi với Hướng Đông chuyện này, vấn đề này vừa lãng phí nước bọt vừa không có ý nghĩa gì thực sự không đáng để tranh luận.
Sau khi tôi hút hết một điếu, nhìn đồng hồ trên tay, đã sáu giờ rồi, là thời gian nên đi ăn tối. Mặc dù còn chưa thấy đói, nhưng tôi vẫn mặc áo khoác vào, khóa cửa nhà đi ra ngoài. Chỗ tôi sống là một căn hộ đơn sơ cũ kỹ hai phòng một sảnh, gian phòng lớn một chút là phòng ngủ, phòng nhỏ để máy tính xem như là phòng đọc sách. Hướng Đông là bạn học chung đại học của tôi, cũng là người hiện tại đang sống chung, tính ra tôi và Hướng Đông đã quen biết nhau xấp xỉ cũng năm năm rồi. Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác chính mình từ một thiếu niên ngây thơ không biết gì trở thành người trưởng thành phải gánh vác trách nhiệm xã hội. Thời gian luôn tàn phá hết thảy mọi thứ, bất kể là người hay vật.
Trên đường cũng không có nhiều người, sáng hôm nay trời vừa mưa, không khí hiện tại có chút âm u lạnh lẽo. Dưới kiểu thời tiết này, đại đa số mọi người sẽ lựa chọn ở lại trong nhà cho ấm áp, chứ chẳng muốn ra ngoài. Tôi cũng không muốn ra ngoài, nhưng vì đại kế dân sinh[1], không thể không ra ngoài cảm nhận một chút rét lạnh cuối thu này. Chỗ tôi ở cũng không phải là không thể làm cơm, nhưng thực sự là trù nghệ của tôi quá kém, bạn bè nếm qua cơm tôi làm đều nói, ăn cơm tôi làm còn không bằng nấu mì ăn liền. Chính tôi cũng không ăn cơm mình nấu, một là khó ăn, hai là ngại phiền phức. Trù nghệ của Hướng Đông ngược lại cũng không tệ lắm, tiếc là số lần anh ấy về dùng cơm tối thật sự ít đến mức đáng thương, cho nên cũng chỉ có mình tôi ở bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy dạ dày tội nghiệp của mình thôi. Cũng may vùng phụ cận nơi chúng tôi sống khá sầm uất, tìm một vài món hợp với khẩu vị của mình cũng không khó.
Tôi băng qua đường lớn, đi vào trong một quán hoành thánh trong khu phố đối diện, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Nào ngờ ông chủ quán nhìn thấy tôi, vội gõ một cái gọi:
“Tới đây!” Sau đó quay đầu lại hướng vào phía trong hô một tiếng:
“Một tô hoành thánh, một phần bánh.”Tôi thường xuyên đến quán này, hơn nữa mỗi lần đều ăn mấy món như thế, thời gian lâu dài, không cần tôi nói, ông chủ cũng biết tôi sẽ ăn cái gì. Lúc tôi đi ăn, chỗ ngồi cũng khá cố định, rất ít thay đổi. Mỗi khi tôi tới thì chỗ ngồi thường được dọn dẹp như mới, mấy ngày đầu các bàn chung quanh quán tôi đều ngồi một lần, chọn ra mấy chỗ làm tôi thấy vừa ý, sau đó sẽ ổn định ngồi xuống. Giống như buổi sáng, nếu tôi nói thức dậy sớm đi học, thì sẽ ăn điểm tâm sáng ở quán bán sữa đậu nành trước cổng tiểu khu nọ, bữa trưa bình thường thì giải quyết trong căn tin trường, mà buổi tối chính là ở quán hoành thánh này. Hướng Đông vì thế cứ nói tôi cứng nhắc, tôi ngược lại không đồng ý với cách nói của anh ấy, tôi chỉ là đã dưỡng thành một loại thói quen thì không muốn đi thay đổi nó thôi.
Sau khi cơm nước xong, tôi đi dạo hai vòng ở khu xung quanh, mới chậm rãi trở về. Sau khi về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy, Hướng Đông cư nhiên đã trở về. Này thực khiến tôi vô cùng kinh ngạc, hôm nay anh ấy rõ ràng đã nói phải trễ lắm mới trở về được.
Hướng Đông nằm ngang trên ghế sôpha trong phòng khách, mắt nhắm lại, trên tay cầm một điếu thuốc, trong cái gạt tàn trên bàn trà bên cạnh đã có tàn thuốc. Tôi trộm liếc mắt nhìn anh ấy, cảm thấy anh ấy đối với việc tôi về không có một phản ứng gì, liền nhẹ nhàng đổi giày, định giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy đi thẳng về phòng. Mới vừa được một hai bước, chợt nghe thấy Hướng Đông ở sau lưng uể oải gọi:
“Diệc Thiên, lại đây.”Tôi âm thầm thở dài trong lòng, xoay người, bất đắc dĩ nhìn về phía anh ấy. Hướng Đông đã ngồi dậy, nghiêng người dựa vào ghế sôpha, mắt mở he hé nhìn tôi vẫy tay, ý bảo tôi đi qua. Tôi đành bước từng bước qua. Mới vừa tới trước ghế sôpha, Hướng Đông liền nắm tay tôi kéo mạnh một cái, tôi chưa kịp phòng bị chân bước loạng choạng một cái, ngã sấp ở trên người anh ấy. Tôi không kịp đứng lên, đã bị ôm gắt gao. Nụ hôn quen thuộc in dấu trên môi. Tôi theo bản năng đáp lại, khóe môi hé mở, vươn đầu lưỡi cùng Hướng Đông quấn quanh một chỗ. Hôn vào càng ngày càng sâu khiến tôi dần dần không thở nổi, tôi đưa tay nắm lấy cánh tay Hướng Động, tính đẩy anh ấy ra, lại bị ôm chặt thêm, đợi đến khi được thả ra, tôi chỉ có thể trườn ở trên người Hướng Đông, đầu tựa trong lồng ngực anh ấy, thở hổn hển từng hơi.
Hết chương 1
Chú thích:
[1] đại kế dân sinh: theo mình tạm hiểu thì là vì miếng ăn