*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên dịch: Lam
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Hướng Đông đã không còn ở trên giường, sau khi tôi rửa mặt xong, vội vàng vào bếp, chà, trong đĩa là món nấm xào tôi thích ăn, trong nồi là cháo kê[1] tôi yêu nhất, trên bàn còn để tờ giấy:
Heo ù! Dậy trễ thì đem đồ ăn hâm nóng, đừng ăn lạnh!Tôi mở lò vi ba, cháo âm ấm, đồ ăn thì để nguội. Trở lại phòng khởi động máy tính, đối với việc triển khai cái luận văn mới bắt đầu viết ngày hôm qua ngẩn người một chập, vẫn không nghĩ ra được cần tiếp tục như thế nào. Dứt khoát quăng qua một bên, xem lướt qua mấy trang web, trái nhìn nhìn phải click click, cũng đã giữa trưa rồi, tôi làm nóng mấy món còn thừa buổi sáng, trộn chung lại ăn luôn một lần.
Sau khi cơm nước xong, bước ra ngoài ban công, cầm bình phun nhỏ, tưới nước cho mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ xanh biếc tinh khiết đằng kia. Đặt trên ban công nhà chúng tôi trên cơ bản tất cả đều là các “cây” không ra hoa, vả lại đều thuộc loại rất dễ chăm sóc, có ích như nha đam thì ba, bốn chậu, còn lại là lục thảo[2], xương rồng. Cũng không phải chưa từng mua hoa, nhưng thường thì hoa tàn, lá cũng khô héo, dùng cách nói của Hướng Đông thì tôi nhất định thuộc chính tông phái “Cao thủ diệt hoa”[3], chỉ cần là hoa đến tay tôi là không thể để tôi chăm sóc, thật vất vả mới có thể chăm sóc được một cây lục thảo, không ngờ nó nở ra một bông hoa trắng nho nhỏ, ai nhìn thấy cũng không biết đó là hoa gì. Sau khi năm chậu hoa lily tôi mua chết héo, Hướng Đông nghiêm túc an ủi tôi, chúng ta chăm sóc “cỏ” được rồi, em xem trên ban công xanh biếc một màu, không phải nhìn rất đẹp sao? Tôi thì bảo sao nghe vậy nên không mua hoa nữa, chuyên tâm chăm “cỏ”, mấy nhóc “cỏ” cũng không chịu thua kém, xanh tốt mơn mởn hết chậu này đến chậu kia, toàn bộ chậu hoa lúc đầu hiện tại đã biến thành chậu “cỏ”.
Sau khi tưới hết nước, tôi trở lại phòng ngủ ngủ thêm một giấc, buổi chiều là tiết của cụ Thôi, dù thế nào tôi cũng không dám không đi. Tôi thay quần áo ra cửa, đi qua con phố đã quen thuộc từ lâu, vỉa hè quen thuộc, hàng cây quen thuộc, ngôi trường quen thuộc mà tôi cũng như các sinh viên khác vẫn đi, cửa hàng quen thuộc bên đường… một bước, hai bước, ba bước,… Từ chỗ ở đi tới trường tổng cộng là bao nhiêu bước nhỉ? Hình như lúc nào cũng không giống nhau, ít nhất thì hai ngàn ba trăm sáu mươi ba, nhiều nhất thì hai ngàn ba trăm chín mươi sáu, tôi nghi hoặc, vì sao lại lệch nhiều như vậy nhỉ? Rõ ràng tôi cảm thấy tốc độ của mình mỗi ngày đều giống nhau mà? Tôi hỏi Hướng Đông, Hướng Đông chỉ nhíu mày nói tôi nhàm chán. Có lẽ tôi thật sự nhàm chán sao, chuyện này chính bản thân cũng không biết được.
Tới chào giáo sư và bạn học một tiếng, tôi xưa nay không thay đổi đi đến chỗ cuối cùng ngồi xuống. Năm nay bên chỗ tôi có tổng cộng bảy người tham gia, là năm có số người được tuyển nhiều nhất trong nhiều năm qua. Hiện tại trường sẽ mở rộng tuyển chọn, loại như nghiên cứu sinh, kết quả là, hiện tại sinh viên đã tốt nghiệp chúng tôi ở bên ngoài tìm việc làm đều là cả một vấn đề. Thế nên Hướng Đông luôn cười tôi, bằng cấp ngày càng cao, mà người ngày càng không có đơn vị nào muốn. Hướng Đông quả thật rất nhạy bén, lúc học đại học vẫn thường đi làm bán thời gian, tốt nghiệp đại học một cái là đi làm ngay lập tức, ngay cả nhà trường muốn gửi giấy mời sau khi anh ấy tốt nghiệp, anh ấy cũng kiên quyết từ chối, thầy anh ấy tức giận đến mức thấy một lần là mắng một lần. Tôi không hề có định lực như Hướng Đông, thế cho nên hiện tại tôi ngồi ở đây.
Cụ Thôi vẫn theo lệ thường tự mình giảng cho mình, có khi tự lấy những việc bản thân đã trải qua ra làm ví dụ, có trời biết, chuyện này lão đã nói qua năm lần rồi. Tôi nghe rồi lại nghe nhưng đã bắt đầu lơ là, trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ chỉ có một chú chim khách xám tro bay[4] lên bay xuống, ríu rít hót. Các cụ vẫn thường nói chim khách là chim báo tin vui, điểm này tôi thực sự không thể nhìn ra, trường của chúng tôi có rất nhiều chim khách, tôi cảm thấy chúng thích cây đào và dâu tằm hơn là mấy cây khác.
“Buzz…” di động trong túi rung một hồi, tôi lấy ra ngoài nhìn, là Hướng Đông gửi tới.
<nhớ anh không?><không nhớ.><hay nhỉ.><tối anh về ăn cơm.>
Tôi nhíu nhíu mày, không ngờ phải trả lời anh ấy những câu hỏi trẻ con này, đưa tay cầm máy nhét vào trong. Ánh mắt cụ Thôi giống như rada quét qua chỗ của tôi, tôi biết nhất định là lão đã thấy được mấy động tác nhỏ vừa nãy của tôi, vội vàng cầm bút vẽ vời lung tung lên vở giả bộ ra dáng chăm chú nghe giảng, cụ Thôi rốt cuộc đành thu lại ánh mắt nóng bỏng của cụ.
Hôm nay cụ Thôi vẫn theo thói quen mà ra khỏi giảng đường, hết giờ học cũng đã hơn sáu giờ, tôi lại đi dọc theo con đường quen thuộc trở về. Mở cửa, Hướng Đông đã gần làm cơm xong xuôi rồi, tôi chào anh ấy một tiếng, liền vọt vào nhà tắm rửa, thay quần áo. Lúc đi ra thì cơm nước cũng đã dọn sẵn trên bàn, chà, đều là món tôi thích, tôi vừa lòng thỏa dạ ngồi xuống vùi đầu ăn.
Hướng Đông hôm nay yên lặng đến kỳ lạ, điều này khiến tôi thực buồn bực, bất quá nếu anh ấy đã không lên tiếng, tôi sẽ càng không nói. Dưới không khí yên tĩnh cơm nước xong, lại theo thói quen được Hướng Đông ôm, ngồi trên ghế salon xem TV. Hướng Đông dường như có tâm sự, tiếp tục một mình hút thuốc, cẩn thận ngẫm lại mà nói, bắt đầu từ hôm qua anh ấy đã có điểm là lạ. Chẳng qua, nếu anh ấy đã không mở miệng, vậy tôi cũng chỉ giả vờ không biết, cái gì cũng không hỏi.
Ngay cả một tập kịch truyền hình còn chưa xem hết, đã bị Hướng Đông hôn môi ôm trở về phòng ngủ, hôm nay Hướng Đông thực sự rất bất thường, động tác cũng nôn nóng hấp tấp không ngờ.
Thói quen sau khi kết thúc tình sự, tôi dựa vào trong ngực Hướng Đông khẽ thở dốc, Hướng Đông ôm tôi tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của tôi, dưới sự vuốt ve dịu dàng của anh ấy hai mắt tôi không khỏi khép lại.
Khi tôi gần sắp ngủ, Hướng Đông đột nhiên mở miệng nói: “Diệc Thiên, có chuyện này bàn bạc với em.”
Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rốt cuộc cũng muốn nói rồi sao? Mặc dù tôi cũng không biết mình có đủ khả năng giúp Hướng Đông giải quyết phiền não hay không.
Hướng Đông ngừng một chút, mới nói: “Công ty anh muốn điều anh xuống dưới chi nhánh rèn luyện nửa năm.”
“Ừ?” Tôi vẫn nhắm mắt lại, hoang mang nghĩ, vậy có vấn đề gì?
Hướng Đông ngừng tay, giọng nói trở nên có phần khó chịu, nói: “Diệc Thiên! Em có nghe rõ không? Anh nói công ty anh muốn điều anh xuống dưới chi nhánh rèn luyện nửa năm!”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu, tỏ ý mình nghe thấy được, tôi cũng không phải người điếc, làm sao có thể không nghe thấy.
Hướng Đông lập tức ngồi dậy, tôi loạng choạng, chờ sau khi tôi mở to mắt, nhìn tôi nói: “Em nghe rõ sao? Anh nói phải đi nửa năm!”
“Em nghe rõ mà!” Tôi buồn bực nhìn khuôn mặt Hướng Đông có phần cáu kỉnh, không rõ anh ấy vì cái gì năm lần bảy lượt mà nhấn mạnh.
“Vậy em cũng không có một chút phản ứng như vầy là sao?” Sắc mặt của Hướng Đông bắt đầu trở nên hơi đen.
“A~~ là bị giáng chức sao? Anh nhớ cởi mở một chút, làm thật tốt, sớm muộn gì đến lúc họp phẩm chất của anh cũng sẽ được tán thưởng.” Tôi vỗ vỗ tay Hướng Đông, tỏ ý an ủi. Thì ra là bị giáng chức, trách không được hai ngày nay bất thường như vậy.
Nhưng nghe xong lời của tôi, sắc mặt Hướng Đông lại càng khó coi, sau nửa ngày mới oán hận nói: “Không phải giáng chức! Sau khi rèn luyện nửa năm trở về thì thăng chức thành quản lý!”
Lòng tôi nghĩ, đây là chuyện tốt mà? Hướng Đông vì cái gì nhìn đoán không ra cao hứng, ngược lại rõ ràng là không vui. Tôi buồn bực nhìn Hướng Đông, hỏi: “Nếu đã là thăng chức, vậy anh còn buồn phiền cái gì hả?”
Hướng Đông vẻ mặt cứng đờ nắm lấy vai tôi, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt tôi không nói lời nao, qua hồi lâu, mới buông tay ra, xoay người xuống giường, đi thẳng ra ngoài, “bang” một tiếng, cửa phòng bị đóng thật mạnh. Qua một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước “ào ào”.
Tôi cau mày ngồi ở trên giường, không nghĩ ra Hướng Đông tức giận vì cái gì. Ngồi một lúc, tôi quay về nằm trên giường, dự định ngủ tiếp. Không nghĩ nữa dù sao trước giờ tôi đều đoán không ra tâm tư Hướng Đông.
Tôi buồn ngủ nằm ở trên giường như ủ rượu, vừa định đi ngủ, liền nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Hướng Đông đi vào. Hướng Đông tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn mắt tôi nói: “Diệc Thiên! Chỉ cần em nói không muốn cho anh đi, ngày mai anh liền nói với công ty để họ thay người.”
Tôi khó hiểu mà hỏi: “Tại sao không đi? Cơ hội tốt như vậy vì cái gì anh muốn đẩy đi?”
Hướng Đông chau mày, nói: “Ý em là để anh đi?”
Tôi gật đầu, nói: “Đi! Đương nhiên nên đi, cơ hội quá tốt mà!”
Hướng Đông mín chặt môi, giống như đang cố gắng hết sức mà kìm chế cái gì đó, sau một lúc lâu, quay người nằm lên giường, buồn bực lên tiếng: “Đi ngủ!” Đưa tay “cạch” một tiếng – tắt đèn.
Hết chương 2
Nếu là mình, mình đã tức đến ứa máu. Bội phục định lực Đông Đông thật…!
Chú thích:
[1] Cháo kê 小米粥 http://www.xinshipu.com/%E5%B0%8F%E7%B1%B3%E7%B2%A5-281.htm
[2] Lục thảo 吊兰 http://baike.baidu.com/view/16189.htm
[3] Cao thủ diệt hoa: nguyên văn là 辣手摧花 – lạt thủ tồi hoa: nó còn là một tựa phim kinh dị (Shadow of a Doubt là bộ phim kinh dị Mỹ năm 1943 của đạo diễn Alfred Hitchcock.) nhưng mà trong câu này thì hình như ý ko phải vậy = =!
[4] Chim khách xám tro