Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 47

Đợi tới khi công tác chuẩn bị hoàn thành, trời đã quá trưa.

Thấy sắp tới giờ ăn trưa, đạo diễn Vương cho mọi người đi nghỉ. Tần Diệc đúng giờ đi ra khỏi rừng cây, mấy chú chó kéo xe béo mũm mĩm vui vẻ chạy lăng xăng theo sau hắn.

Anh nhân viên dạy lái xe nhìn mà chậc chậc lấy làm kỳ: “Cậu nhóc, không ngờ Đại Ha, Nhị Ha, Tam Ha nhà tôi lại thích cậu như vậy….” (Cái này cứ khiến mình nghĩ tên ba em chó là: Ha; Ha Ha; Ha Ha Ha =)))))))))) chả phải 1 ha, 2 ha, 3 ha à?)

“…. Đặt tên hay lắm.” Tần Diệc sửng sốt một lúc mới nhận ra đây là tên của mấy chú chó.

“Ha ha, đương nhiên rồi.” Nhân viên dạy điều khiển vỗ vỗ vai hắn. Không biết có phải sức lực của người vùng Đông Bắc khá lớn hay không mà Tần Diệc bị anh ta vỗ đến lảo đảo, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống tuyết.

Nhìn anh ta một lần nữa buộc dây lên người Đại Ha, Nhị Ha, Tam Ha, Tần Diệc nhịn không được làm thân với anh ta: “Anh trai, anh họ gì thế?”

“Tôi họ Ngụy.”

“A, Ngụy gì?”

Nhân viên hướng dẫn ngây ngốc nhìn hắn một lúc, nghi hoặc hỏi: “Bởi vì…… Ba tôi họ Ngụy.”

Tần Diệc câm nín, quyết định từ bỏ việc nói chuyện khéo léo với anh ta, trực tiếp nói: “Anh Ngụy, anh có thể cho tôi ngồi thử cái xe trượt tuyết của anh một chút được không?”

“A, không thành vấn đề! Cậu muốn ngồi hả? Sao không nói sớm!” Người đàn ông họ Ngụy cười ha ha, quen tay định vỗ vào người hắn nhưng hắn nhanh chóng tránh được. “Tới đây, cậu ngồi lên đi, nắm tay vào cái tay vịn này. Đại Ha, Nhị Ha, Tam Ha, chút nữa đừng có chạy nhanh quá mà dọa khách, biết chưa?”

“Gâu gâu!” Ba chú chó to sủa lên vài tiếng, dùng đầu cọ cọ vào chân chủ rồi ngoáy tít đuôi.

Tần Diệc thò tay cẩn thận vuốt vuốt đầu Đại Ha, Đại Ha lập tức ngẩng đầu lên liếm liếm tay hắn làm cho Tần Diệc vô cùng ái ngại. A, thực sự là đáng yêu đến mức không nỡ ăn.

“Nắm chặt nhé, chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Anh Ngụy đứng ở chỗ ngồi phía sau xe trượt tuyết rồi kéo dây cương một cái.

“Gâu….” Ba chú chó như nhận được mệnh lệnh, sủa lên rồi đồng thời chạy về phía trước. Đại Ha chạy đầu tiên, Nhị Ha và Tam Ha thì chạy thụt lùi hai bên trái phải về phía sau khoảng nửa thân mình, móng vuốt đạp xuống làm tuyết bắn lên trắng xóa, giữa con đường tuyết khó đi, chúng vẫn duy trì được đội hình chạy nhanh vô cùng.

Nhờ có kính bảo hộ và khăn quàng cổ che khuất mặt Tần Diệc nên gió tuyết lạnh lẽo thổi tới cũng không tới mức quá khó chịu. Hai bên rừng cây và dãy núi trắng đầy tuyết nhanh chóng lui về phía sau, so với việc ngồi trong xe hơi nhàn nhã, việc ngồi trên xe trượt tuyết có chút kích thích hơn nhiều.

Ba chú chó ngốc chạy như điên phía trước nhiệt tình vô cùng, tâm tình của Tần Diệc sung sướng đến mức hát lên thành tiếng, cũng chẳng biết đang hát bài nào. Mấy chiếc xe trong đoàn làm phim đang chạy từ từ gần đó, Bùi Hàm Duệ đang ngồi trên xe của Kỷ Hàng Phong hơi hạ cửa kính xuống, anh lẳng lặng nhìn bóng dáng Tần Diệc, môi hơi nhếch lên thành một nụ cười.

Tại nơi núi non hoang dã như thế này, đoàn làm phim cũng chẳng đào đâu ra sơn hào hải vị, việc ăn trưa đơn giản giải quyết trong một nông trại ở gần đó. May mắn là cư dân ở đây khá hiếu khách, thịt khô cá khô trong nhà đều bưng ra hết, còn có cả chút đồ thổ sản nên mùi vị rất đặc biệt, nhất là khi uống cùng với mấy chén rượu tự ngâm, cho dù là Tần Diệc ăn quen cơm tây nhà họ Bùi cũng thấy rất ngon.

Điều duy nhất hắn không thích là, rau xanh ở đây lại là mướp đắng.

“Em không ăn mướp đắng?” Bùi Hàm Duệ nhìn Tần Diệc gắp từng miếng mướp đắng ra ngoài, hơi kinh ngạc hỏi “Có cả thứ em không thích ăn sao?”

“Vô nghĩa” Tần Diệc lườm anh một cái, đúng lí hợp tình nói “Cái gì người ta cũng ăn được, nhưng mà không được đắng.”

Sau đó lại bổ sung một câu: “Cũng không chịu thiệt.” (Nguyên văn là “không ăn mệt” = không chịu thiệt. Tác giả chơi chữ cụm không ăn đắng không ăn mệt.)

Bùi Hàm Duệ lắc lắc đầu, cầm đũa gắp miếng mướp đắng bị hắn gắp bỏ ra đĩa, chậm rãi đưa lên miệng mình, tinh tế nhấm nháp.

“……. Chẳng lẽ anh thích ăn cái này?” Tần Diệc quái dị nhìn anh, hoàn toàn không thể lí giải. Hắn cảm giác mình lại một lần nữa đổi mới nhận thức về người đàn ông này. Chẳng lẽ không phải người này nên vĩnh viễn ưu nhã, tay cầm dao nĩa, đồ ăn trên bàn cũng phải là bít tết và rượu vang sang trọng hay sao?

Tần Diệc nhìn anh chằm chằm. Rõ ràng đang ở một nông trại bình thường đến mức đơn sơ,  đồ ăn cũng là đồ nhà nông hương bị bình thường, vậy mà Bùi Hàm Duệ ngồi ngay ngắn trước cái bàn thấp bé cũ rích, tư thái cầm bát lại vẫn đầy sang trọng, khéo léo, như thể anh đang ăn cái gì đó vô cùng quý giá chứ không phải mướp đắng mà Tần Diệc ghét vô cùng.

“Đúng vậy.” Bùi Hàm Duệ gật đầu đầy đương nhiên. “Em thật sự không ăn à? Anh ăn hết nhé.”

“…..Cái thứ này ngon chỗ nào?”

Tần Diệc nhìn bộ dạng ăn đến sung sướng của anh, nhịn không được lại gắp một miếng mướp đắng cho vào mồm, cau mày nuốt: “Rõ ràng là đắng muốn chết, còn cả cà phê nữa, đắng thế thì có gì ngon mà anh lại thích, anh bị M à?”

Bùi Hàm Duệ gắp một đũa, nhíu mày nói: “Vậy em không đi uống cái thứ sữa ngọt khé cổ của mình lại đi uống trộm cà phê của anh làm gì?”

“Đấy là người ta muốn chia sẻ nỗi khổ với anh.” Tần Diệc hất cao cằm nói đầy chính khí.

Hai đôi đũa đưa đi đưa lại một hồi thì đĩa thịt xào mướp đắng cũng sạch trơn, cả cơm cũng hết sạch.

“Không phải nói là không ăn hay sao? Sao giờ lại ăn hết rồi.” Bùi Hàm Duệ dùng đũa chọc chọc cái đĩa trống không, nâng mắt nhìn tên đang ngồi xỉa răng phía đối diện.

“A, người ta chỉ muốn nếm xem mùi vị anh thích là như thế nào thôi, không cần nghĩ nhiều.”

Nghe nói như vậy, khóe miệng Bùi Hàm Duệ không tự chủ được nhếch lên, cười nhẹ nói: “Anh cũng chỉ muốn nếm thử xem mùi vị em không thích là thế nào………”

“Anh nói gì?” Tần Diệc đang ngoáy tai nên không nghe rõ, nhưng chào đón hắn lại là một tờ khăn giấy chụp vào miệng.

“Lau sạch hạt cơm bên miệng đi, định để giành sang năm mới ăn nốt sao?”

“…. Ờ.”

Nhân viên công tác trong đoàn làm phim chẳng thể đoán được Bùi Hàm Duệ có thân phận gì, thấy anh hay ở cạnh Tần Diệc thì cho rằng anh cũng là người trong công ty như Kỷ Hàng Phong. Dù vậy nhưng họ lại cảm thấy trong lòng thật buồn bực vì sao một người mẫu cấp C lại có một trợ lý nhìn trông bí hiểm như vậy.

Buổi chiều, Tần Diệc tới chân núi quay phim, lúc sáng cũng đã ngồi thử xe rồi nhưng lúc này ngồi lên lại có cảm giác khác hẳn. Bánh xe cao mà to hơn bánh xe thường, lại thêm phần răng cưa trên bánh gia tăng lực ma sát. Đường cong trên xe rất mềm mại, không gian bên trong cũng đủ lớn, cả chiếc xe nhìn qua đầy chất phóng khoáng hoang dã.

Quảng cáo chỉ kéo dài khoảng một phút, thế nhưng yêu cầu quay phim lại không chỉ ngắn như vậy, quay tầm một giờ đã là nhanh. Theo yêu cầu của nhân viên hóa trang, Tần Diệc cởi chiếc áo lông ấm áp ra, thay vào bộ vest đen thuần, khăn quàng cổ cũng không được mang mà phải để lộ ra caravat.

Đã cài tới tận nút cúc trên cùng rồi nhưng vừa ra khỏi lều trại Tần Diệc vẫn bị gió lạnh thổi cho run lẩy bẩy, cho dù có mặc áo lông dê bên trong thì cũng vẫn là quá mỏng.

Tóc của hắn được vuốt cẩn thận ra phía sau, chỉ để lại hai nhúm tóc mai hơi xoăn cạnh thái dương. Kính quang lọc to bản màu trà che kín nửa khuôn mặt, nửa còn lại có chút run rẩy nho nhỏ trong cái lạnh cắt da.

Đạo diễn Vương chạy tới dặn dò hắn vài điểm cần lưu ý, cuối cùng vỗ vai hắn, cổ vũ nói: “Chịu khó một chút, tranh thủ quay xong sớm, nếu chịu không nổi thì phải nói, đừng để lạnh quá sinh bệnh.”

Tần Diệc hơi gật đầu, nhếch miệng ngăn gió lạnh thổi vào họng rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Đến khi máy quay mở ra, hắn nhìn qua hoàn toàn không còn cảm giác sợ lạnh, từ khi xuất hiện trong màn ảnh cho tới khi lên xe, tất cả các động tác đều thoải mái vô cùng.

Âu phục thuần màu đen phối hợp với áo sơ mi xanh kẻ sọc cùng caravat màu bạc khiến cho hắn càng thêm anh tuấn, ổn trọng. Trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào thừa, ánh mắt phản chiếu trong kính chiếu hậu đầy chuyên chú mà thâm trầm nhìn thẳng về phía trước. Dưới ống kính, hắn vô thức toát ra sự quyến rũ đầy chín chắn.

Ngay cả đạo diễn Vương cũng không nghĩ tới quá trình quay phim lại thuận lợi như thế, ngay cả một lần NG cũng không có, quả thực là quảng cáo thông thuận nhất mà gã chụp suốt mấy năm gần đây.

Ưm….. Chỉ có điều là lái xe hơi chậm, nhưng cái này không quan trọng, dù sao phần ghép cảnh cuối cùng cũng không thấy ai lái xe, tìm vài nhân viên kỹ thuật lái thay là được.

Ngồi sau máy quay, đạo diễn Vương vừa nhìn hình ảnh mới quay vừa sờ sờ cái cằm tròn ủm của mình, dần dần lộ ra biểu tình vừa lòng.

“Đạo diễn Vương, gió càng lúc càng lớn, lại bắt đầu có cả tuyết rơi rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, tầm nhìn sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả hình ảnh.” Người quay phim buồn bực chạy tới, chà xát hai má đỏ bừng vì lạnh oán giận nói.

Bị nhắc nhở như vậy, đạo diễn Vương mới chút ý tới gió tuyết xung quanh quả thật lớn hơn không ít. Gã nhíu nhíu mày, trong lòng thật sự không muốn đang quay một nửa lại bỏ dở, nhất là khi trạng thái của người mẫu tốt vô cùng.

“Chờ chút nữa đi, ít nhất quay xong đoạn này đã, chẳng phải nói là vài ngày nữa mới có bão tuyết hay sao? Không đến mức xui xẻo như vậy chứ, bão đến sớm à….”

Cả một buổi chiều, Bùi Hàm Duệ đều ở trong nhà dân xử lý văn kiện tích lũy. Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ bão tuyết hay không, internet ở đây không tốt lắm, mở hòm thư điện tử cũng mất cả nửa ngày.

Gửi đi gửi lại vài lần cũng không thành công, ngay cả tín hiệu di động cũng như có như không, Bùi Hàm Duệ nhéo nhéo mi tâm, đành phải gác chuyện này sang một bên, tâm tình đột nhiên có chút nôn nóng.

Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, cảm giác nôn nóng không lí do này lại càng ngày càng lớn.

Anh muốn ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ vừa kéo cửa ra đã bị gió bão đập cho không mở nổi mắt, thời tiết xấu bất thường khiến Bùi Hàm Duệ trầm xuống, anh xoay người về lấy di động…… không có tín hiệu!

Bùi Hàm Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm lời nhắc nhở trên màn hình di động, ánh mắt âm trầm như bầu trời đêm đầy áp lực trước cơn giông bão.

“Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!” Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới khiến trái tim anh có chút buông lỏng, ai ngờ người đứng ngoài cửa lại không phải Tần Diệc mà là người hàng xóm cách vách biết bọn họ là người nơi khác tới nên tốt bụng tới nhắc nhở.

“Bão tuyết lớn tới rồi, chú ý an toàn, đóng kín hết các cửa sổ lại, tuyệt đối không được lên núi!”

Bùi Hàm Duệ nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Nhưng người đi tới đây cùng tôi vẫn chưa trở về, tôi phải đi tìm cậu ấy, hiện tại có thể lái xe không?”

“Cậu còn muốn lái xe? Tuyết sắp ngập tới đầu gối rồi, đi đường bình thường còn không được, lái xe mà để bánh ngập tuyết thì toi! Tôi khuyên cậu đừng đi, cứ ở đây chờ đi.” Người hàng xóm lắc lắc đầu, cuối cùng khuyên bảo một câu rồi đi.

Thời gian kế tiếp trở nên dài vô tận, Bùi Hàm Duệ đứng ngồi không yên, hút hết một điếu rồi lại một điếu thuốc. Kim đồng hồ trên tường gần như chẳng chịu động đậy, nửa bao thuốc còn lại sắp hút hết, vậy mà ngoại trừ tiếng gió rít thì bên ngoài chẳng có gì khác.

Phun ra hơi thuốc cuối cùng, Bùi Hàm Duệ nắm lấy găng tay và đèn pin, không nói một lời mở cửa ra ngoài. Gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt luồn vào trong quần áo, Bùi Hàm Duệ híp mắt lại nhìn ra xa trong bóng tối lờ mờ, chỉ tiếc nới đó ngoại trừ cây cỏ lay động cũng chỉ có gió và tuyết.

Anh kéo chặt cổ áo, nắm tay đi từng bước một vào trong gió tuyết.

Tuyết đọng quả thật rất sâu, đi mỗi bước đều tốn sức vô cùng, dù vậy, bóng dáng anh vẫn vững như núi. Dấu chân để lại trên tuyết chẳng mấy chốc bị che khuất, cả bóng hình của anh cũng dần dần biến mất trong màn đêm.
Bình Luận (0)
Comment