Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 48

Gió bão điên cuồng thổi quét trong đêm tối, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thét gào cũng chỉ còn tiếng chân đạp lên đám tuyết đọng.

Bầu trời đêm chẳnng thấy sao mà chỉ thấy có mây đen và tuyết trắng, may mà cảm giác về phương hướng của Bùi Hàm Duệ xưa nay vốn rất mạnh, có thể miễn cưỡng nhờ vào chút ánh sáng thưa thớt hắt ra từ nhà dân mà tìm ra hướng đi.

Trước khi đi, anh đã hỏi kĩ hàng xóm về con đường lên núi gần nhất. Con đường này độ dốc khá lớn, bình thường không thể lái xe lên đây, nếu đi bộ thì còn miễn cưỡng có thể.

Anh kéo sát vành nón xuống đầu, kính bảo hộ che phủ khuôn mặt, chỉ để lộ ra khuôn cằm với đường cong kiên nghị như thể được điêu khắc ra từ khối đá cẩm thạch cứng rắn nhất. Đèn pin chỉ chiếu sáng được trong phạm vi nhỏ, cũng chẳng biét Bùi Hàm Duệ đi bao lâu mà mãi vẫn không thấy một bóng người.

Di động sắp đông thành đá, làm thế nào cũng không mở ra được, mầy lần anh cởi bao tay thì đều bị lạnh tới nứt cả da, tay chân cứng đơ chẳng còn cảm giác gì nữa.

Thời gian trôi đi, trời càng ngày càng tối, những đám tuyết xung quanh cũng trở nên lờ mờ. Cả thế giới như chỉ còn có hai màu đen và trắng, chỉ còn lại mình Bùi Hàm Duệ kiên cường đi trong gió tuyết trắng xóa, chút xíu ánh sáng phát ra từ đèn pin thậm chí còn không thể chiếu ra bóng dáng của anh một cách hoàn chỉnh.

Khuôn mặt anh bình tĩnh không hề có chút biểu cảm nào, nhưng bước chân kiên định mà vội vàng lại không thể che dấu nội tâm đầy gợn sóng.

Cảm giác lo lắng làm cho anh khó chịu vô cùng, còn khó chịu hơn cả cuộc điện thoại không tiếng động trong cái đêm ở Châu Phi nữa. Bùi Hàm Duệ không thích cảm giác này chút nào, thứ cảm giác không chịu nghe theo sự điều khiển của anh, không thể nắm bắt, không thể buộc dừng, cũng không thể trốn thoát.

Anh lại càng không thích bị trói buộc bởi cảm giác ấy.

Chỉ cần là một người đã quen với việc bày mưu tính kế, luôn thành thạo với bất kể thức gì, nếu bỗng nhiên phát hiện ra trong đáy lòng vẫn có thứ gì đó tự do nằm ngoài sự khống chế, chắc chắn ai cũng sẽ bài xích thứ đó theo bản năng, thậm chí muốn bóp chết từ khi nó mới nảy sinh.

Bùi Hàm Duệ cũng vậy, tuy rằng anh sớm phát hiện ra mình có chút quan tâm khác thường đối với Tần Diệc, hình như nhiều hơn tất cả những tình nhân trước đây, nhưng là từ khi nào? Anh đã chẳng thể nào tìm ra, cũng có lẽ là sâu trong tiềm thức anh không muốn tìm ra.

Nhưng anh vốn luôn tin vào sức khống chế của mình, không chế theo mọi hàm nghĩa. Cũng giống như khi buôn bán và thiết kế, buông tay tự nhiên, kiên định đầy tự nhiên…. Từ trước đến nay anh không cảm thấy giới hạn cảm tình mà mình đặt ra sẽ có ngoại lệ, cho dù anh công nhận rằng Tần Diệc đặc biệt, nhưng cũng chỉ thế thôi, với điểm này, anh tin tưởng không có chút nghi ngờ.

Nhưng mà, trước đây Bùi Hàm Duệ có nhiều sự tự tin bao nhiêu thì giờ khắc này anh lại nôn nóng bất an bấy nhiêu.

Lo lắng cho tình cảnh của Tần Diệc, lại càng lo lắng không ngờ có một ngày mình cũng thiếu kiên nhẫn tới mức này.

May mà lúc này anh chỉ có thể tập trung lực chú ý vào việc tìm kiếm Tần Diệc, tạm thời không cần tìm kiếm ngọn nguồn của những cảm xúc đó.

Đi thêm khoảng nửa giờ nữa thì tới chỗ quay phim, dưới ánh đèn pin, Bùi Hàm Duệ nhìn thấy một đống thiết bị quay phim chụp ảnh bị vùi lấp một nửa dưới tuyết!

Chính là chỗ này!

Bùi Hàm Duệ bước chân nhanh hơn, lông mày anh ngày càng nhíu chặt. Trước khi nhìn thấy mấy thứ này, anh vẫn luôn hi vọng mình có thể tìm thấy thứ gì đó chứng minh là mình không đi sai đường, nhưng đến khi thấy rồi thì trái tim lại trở nên nặng trịch, còn không bằng lúc chưa nhìn thấy.

Những thiết bị này là do đi nhanh quá không kịp mang đi, hay là…… không thể mang đi?

Khuôn mặt Bùi Hàm Duệ trầm như nước, anh không muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, nhưng mọi nỗi lo lắng lại vẫn tràn ra như thủy triều không thể ngăn chặn.

“Tần Diệc!!!!” Anh nhịn không được mà gào to lên, thế nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng đã bị gió bão bao phủ, không khí lạnh buốt chui thẳng vào mũi, vào miệng, nhập thẳng xuống tận phổi, làm cho yết hầu ngứa ngáy vì đông lạnh.

Anh khom lưng ho khan vài tiếng, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ gió lớn tuyết rơi thì chẳng còn gì khác.

Chẳng tìm thấy gì hết.

Bùi hàm Duệ cầm đèn pin trong tay bình tĩnh đi xuống núi, ngay khi anh muốn buông tay công cuộc tìm kiếm vô vọng này, chuẩn bị đi xuống báo nguy thì bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng người!

Nội tâm xám xịt của anh lại ánh lên một tia hy vọng, anh nhanh chóng bước về phía trước….. Quả nhiên gặp được người trong đoàn làm phim!

Có khoảng chừng bốn người đang đứng trong tuyết cố gắng đẩy bánh xe bị thụt dưới hố ra ngoài, bọn họ nhìn thấy Bùi Hàm Duệ đột nhiên xuất hiện một mình ở đó thì vô cùng kinh ngạc.

“A? Cậu chẳng phải là trợ lý của Tần Diệc hay sao? Sao lại chạy tới đây?”

Lúc này không thích hợp để nói chuyện, Bùi Hàm Duệ vào thẳng vấn đề, trầm giọng hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì? Những người khác đâu?”

“Cậu không biết à? Chúng tôi đột nhiên gặp bão tuyết lớn, tuyết đọng trên núi đột nhiên trượt xuống chặn hết đường. Mọi người đều đã trở về rồi, chỉ có bọn tôi là xui, lái xe trúng cái hố. Haizz, đám thiết bị rồi lều trại còn không kịp thu dọn, bị chôn hết ở trong tuyết rồi. Nhưng cũng may là không có ai bị thương…….”

Nghe những lời này Bùi Hàm Duệ mới có chút an tâm, lại hỏi: “Tần Diệc đâu? Cậu ấy về chưa?”

“Tần tiên sinh hả, chắc sớm về đến nơi rồi chứ, sao vậy? Cậu không thấy cậu ấy à?” Người này kì quái hỏi.

Sắc mặt Bùi Hàm Duệ cuối cùng cũng khôi phục về dạng thành thục trầm ổn, gật đầu nói: “Ừm, chắc do tôi đi sớm quá nên không kịp gặp.”

Đối phương nghe xong thì hoàn toàn kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu chạy lên đây một mình để tìm người? Bão tuyết lớn lại còn tối như vậy, vô ý một chút là bị chôn lúc nào không biết, cậu to gan quá đấy. Được được, may mà gặp bọn tôi, chúng ta cùng đi về đi, nếu không Tần tiên sinh quay về không tìm thấy người có khi cũng sốt ruột.”

Đang nói chuyện thì xe được đẩy ra khỏi hố tuyết, vững vàng tiến về phía trước, bọn họ hoan hô một tiếng rồi gọi Bùi Hàm Duệ lên xe.

Bùi Hàm Duệ cúi đầu dùng đèn pin chiếu chiếu bánh xe, nhíu mày hỏi: “Tuyết đọng dày như vậy mà xe vẫn chạy được cơ à?”

“Đương nhiên rồi, đây là xe tuyết mà. May mà chất lượng cái xe này tốt thật, nếu không thì chúng ta thành người bị hại đầu tiên của cái thứ quảng cáo lừa đảo, hahaha!”

Đóng cửa xe, cửa kính thủy tinh chặn đứng lại toàn bộ gió bão bên ngoài trong nháy mắt, mấy người đàn ông cùng nhau chen vào một chỗ, không gian nhỏ hẹp cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.

“Người anh em, hút thuốc không?” Người đàn ông ngồi trên ghế phó lái kéo kính bảo hộ xuống, lục tìm một lúc lâu mới lôi ra một hộp thuốc lá rồi đưa qua.

“Cảm ơn.” Bùi hàm Duệ tùy tay rút một điếu, châm thuốc rồi rít sâu một hơi, chậm rãi nheo mắt trong làn sương khói lờ mờ.

Nếu là ngày thường, anh nhất định không thèm liếc mắt nhìn hãng thuốc lá phổ thông này chứ đừng nói hút, nhưng lúc này, anh rất cần Nicotine làm dịu đi sự mệt mỏi của cơ thể, cũng xoa dịu nỗi sầu lo không tên trong lòng mình.

Trong thời tiết khắc nghiệt như thế không thể lái xe quá nhanh, lại bởi vì đường xe chạy là đường xa, bọn họ đi rất lâu, rất lâu mới trở lại khu nhà dân mà đoàn làm phim thuê.

Bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, chỉ tới gần khu vực nhà dân mới thấy có ánh đèn đường lóe lên dưới tàng cây khô bị tuyết đè đến cong cong vẹo vẹo. Tuy rằng ánh sáng ấy thật mỏng manh nhưng nó như thắp sáng con đường về nhà của những con người lạc lối trong đêm bão tuyết cắt da cắt thịt.

Gió bão chẳng hề có dấu hiệu nhỏ đi, Bùi Hàm Duệ vừa xuống xe liền đi thẳng đến gian phòng của Tần Diệc, từng bước từng bước đi trong vùng tuyết đọng ngập tới tận đầu gối.

Trong lòng anh thậm chí còn hiện lên hình ảnh người kia vì lạnh quá mà rúc vào trong chăn thành một cục tròn vo, hoặc là đói quá mà ngã vật lên bàn đợi anh về cho ăn?

Nếu đêm nay lại phải ăn mướp đắng, chắc tên kia sẽ lại nhăn tít cả mặt vào cho mà xem.

Chỉ vài bước ngắn ngủi mà tư duy của Bùi Hàm Duệ đã chạy tít tới tận phương nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn cười, anh không khỏi tăng tốc độ bước.

Cũng chẳng biết có phải do tác dụng của Nicotine không mà lồng ngực của anh trở nên rất ấm áp, dễ chịu hơn so với lúc ra ngoài tìm người nhiều.

Muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng nhìn thấy hắn, nhanh chóng…. ôm hắn một cái.

“Tần Diệc.” Anh đẩy cửa ra, có chút quái lạ vì sao hắn không bật đèn, chẳng lẽ mệt quá đi ngủ rồi?

Chẳng thèm phủi tuyết trên người, Bùi Hàm Duệ đi thẳng vào phòng ngủ, đèn sáng lên chiếu rọi bốn vách tường vắng vẻ lạnh lẽo…..Hắn không ở trong?

“Tần Diệc?” Nhìn căn phòng trống rỗng, Bùi Hàm Duệ kinh ngạc, nỗi mong chờ tràn đầy trong lòng như thể bị dội một chậu nước lạnh, cả người cứng đờ.

Anh vén chăn lên, chẳng có ai. Lại vội vàng chạy tới phòng bếp, không có ai. Anh bình tĩnh đi tới phòng tắm….. cũng vẫn chẳng có người!

Người trong đoàn làm phim nói hắn đã sớm trở về, ngay cả những người đi cuối cũng đã trở về  bình an, sao Tần Diệc lại chưa quay lại?!

Trong nháy mắt, Bùi Hàm Duệ như nghe được tiếng tim mình rơi xuống tận đáy cốc, anh lẳng lặng đứng trong phòng, các đường cong  trên khuôn mặt anh giống như lưỡi dao vậy, vừa sắc vừa lạnh. Đôi môi anh mím chặt lại thành một đường thẳng, hai bên khóe môi hơi hơi hướng xuống phía dưới.

Tuyết đọng trên vai nhuộm cái áo đen của anh thành màu trắng, đèn treo trên nóc nhà khiến cho bóng hình ấy kéo dài ra, cô đơn in lên vách tường lạnh lẽo.

Có cảm giác gì đó hoàn toàn xa lạ không ngừng chạy dọc trái tim, cột sống của anh, nó cứ gia tăng không ngừng…… đó là sự sợ hãi.

Tay nắm chạy đèn phin, đầu ngón tay trắng bệch, Bùi Hàm Duệ nhắm hai mắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Anh cẩn thận suy nghĩ xem mình có bỏ sót điều gì không, qua một lát, anh mở cửa rồi đi về phía căn phòng gần nhất trong mấy căn phòng mà đoàn làm phim thuê.

Kỷ Hàng Phong nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cảm thấy nghi hoặc không biết ai sẽ tới vào lúc này, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt âm trầm của Bùi Hàm Duệ.

“Bùi tiên sinh, sao anh lại…….”

“Tần Diệc đi đâu thế?” Âm thanh của Bùi Hàm Duệ trầm thấp mà khàn khàn, âm cuối còn để lộ ra sự lo lắng không thể che dấu.

Kỷ Hàng Phong bị bộ dạng của anh dọa sợ: “Không thấy Tần Diệc? Nó còn về đây trước tôi mà!”

Bùi Hàm Duệ nhíu chặt mà lại: “Trong phòng không có ai, ngoại trừ chỗ anh thì cậu ấy có thể đi đâu…….”

“Tôi đi tìm với anh!” Kỷ Hàng Phong cũng sốt ruột, mặc áo khoác và mũ rồi vội vàng chạy ra ngoài với anh.

Không ngờ là, hai người vừa mới đi hai bước thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao to lại có chút vội vàng đứng dưới cái đèn đường cách đó không xa. Người kia nhìn thấy hai người bọn họ cũng rất sửng sốt, đứng đơ tại chỗ.

Lát sau, người kia tập tễnh bước tới chỗ hai người, hai chân người đó thon dài nhưng đã cứng đơ vì ngâm lâu trong tuyết.

Đi tới gần, ánh đèn le lói chiếu rọi thân hình hắn, áo vest và quần tây mỏng manh bám đầy tuyết, tóc của hắn bị gió thổi dính tán loạn lên mặt, hai má trắng bệch, chỉ có phần xương gò má là đỏ bừng vì lạnh.

Trong giây phút nhìn rõ được khuôn mặt hắn, Bùi Hàm Duệ cảm giác hô hấp của mình như ngừng lại, cảm xúc thay đổi nhanh chóng ùa tới như thủy triều, cơ thể dù đã cứng đờ vì lạnh cũng không khỏi có chút run rẩy.

Anh kéo kính bảo hộ xuống, nhìn chằm chằm người đứng trước mặt, các cơ trên mặt hơi giật giật.

Cả một buổi tối, hãi hùng, lo lắng, hi vọng rồi lại thất vọng cứ đan xen nhau mà cắn xé tim anh. Tới tận bây giờ khi nhìn thấy Tần Diệc bình yên vô sự đứng trước mặt, anh mới hoàn toàn yên tâm, nhưng rồi cảm giác ức chế lại không ngừng tăng lên biến thành sự tức giận……

Cả buổi tối này anh có bao nhiêu lo lắng thì lúc này có bấy nhiêu phẫn nộ!

“Em đi đâu thế hả?” Đôi mắt thâm trầm của Bùi Hàm Duệ trở nên vô cùng hung dữ, trong đó như thể chứa một cơn bão tuyết khác. Giọng điệu của anh cũng không còn thong dong trầm tĩnh như xưa, anh tỏa ra áp lực lớn đến mức Kỷ Hàng Phong nhất thời không dám nói câu nào “Bão tuyết lớn như vậy em không chịu ngồi trong phòng còn chạy ra ngoài làm cái gì?! Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Em có biết hay không anh……”

…..anh đã lo lắng cho em biết bao nhiêu!

Những lời này anh mới nói được một nửa thì lại bị cắt ngang bởi giọng nói còn cáu giận hơn của Tần Diệc.

Lồng ngực Tần Diệc phập phồng kịch liệt như thể đã chạy đi thật lâu, vẻ mặt của hắn cũng như đang cố gắng áp chế nỗi tức giận, hắn gầm nhẹ với Bùi Hàm Duệ một câu:

“Em tưởng là anh vẫn còn ở trong núi!”

Biểu cảm của Bùi Hàm Duệ đơ ra trong nháy mắt, anh giật giật đôi môi khô khốc nhưng lại chẳng thể nói nên lời.

Âm thanh của Tần Diệc như thể bị sấy khô, khàn khàn lại khó nghe, trong tức giận lại có chút tủi hờn không nói nên lời. Hắn vẫn mặc trên người bộ vest mỏng manh lúc quay phim, không có áo khoác, không mũ đội đầu, ngay cả khăn quàng cổ lẫn bao tay cũng không có, cứ như vậy đi trong bão tuyết tìm kiếm anh, cũng không biết đã tìm bao nhiêu lâu.

Tự dưng, trái tim Bùi Hàm Duệ trào ra chút xót xa lại ấm áp, anh lao về phía trước, không chút do dự kéo khóa, mở rộng áo khoác của mình rồi ôm mạnh lấy người đang lạnh run trước mặt, siết chặt như muốn ấn luôn người kia vào trong ngực, không để lộ ra chút khe hở nào.

Tiếp xúc gần như vậy anh mới rõ Tần Diệc đã lạnh đến thế nào. Khí lạnh không ngừng truyền đến từ lồng ngực khiến Bùi Hàm Duệ rùng mình, nhưng anh nhất quyết không muốn buông tay, anh còn ôm chặt hơn nữa, nhíu mày, dán môi lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, thấp giọng nói: “Sao ngay cả áo khoác em cũng không chịu mặc, lạnh quá bệnh ra đấy thì biết làm sao….”

Tần Diệc híp mắt, tham lam hít ngửi luồng hơi ấm áp mà đối phương truyền đến. Hắn cọ cọ trong lòng anh, dùng âm thanh khàn khàn nhỏ dọng nói: “Lúc em về không tìm thấy anh đâu, sốt ruột quá nên quên….”

“………”

Bùi Hàm Duệ trầm mặc trong chớp mắt rồi phát ra tiếng cười khẽ từ trong lồng ngực. Trái tim anh như có cái gì đó ấm ấm không ngừng đánh trống reo hò, cách lồng ngực hai người truyền qua truyền lại. Đôi mắt tối đen của anh đột nhiên lóe lên ánh sáng, ánh sáng đó còn lấp lánh hơn cả ánh sao trên trời, nhưng chớp mắt một cái thì lại biến mất không thấy đâu.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình anh lo lắng, sợ hãi.

Hóa ra, ở một chỗ anh không nhìn thấy, đối phương cũng giống anh, cũng mang tâm trạng tương tự thế.

Giờ khắc này, cảm giác tâm linh tương thông lại tuyệt vời như thế, nó thậm chí khiến cho Bùi Hàm Duệ nhất thời quên mất qui định mình đặt ra lúc mới hẹn hò, giới hạn cảm tình cũng trở nên mơ hồ.

Tần Diệc nhẹ nhàng đẩy anh, do dự nói: “Tuyết trên người em ngấm hết vào quần áo anh rồi…….”

Bùi Hàm Duệ dịu dàng phủi sạch tuyết rơi trên bờ vai hắn, đặt trán mình lên trán đối phương, anh thở dài nói: “Về phòng đi.”
Bình Luận (0)
Comment