Thông Báo Huấn Luyện Đăng Ký Thầy Trừ Tà Cấp Quốc Gia

Chương 1

Quyển 1: Si Vẫn*

(*Một trong những đứa con của rồng)

 

Văn phòng Lãnh đạo Tổ công tác Trừ tà trung ương

 

Ủy ban Đăng ký thầy trừ tà cấp quốc gia

 

Văn phòng Ủy ban Quản lý và Cải cách Yêu quái Dân gian

 

Trung Khu Ủy phục tự [2014] số 27

 

Thông báo kỳ thi chứng chỉ đăng ký thầy trừ tà cấp quốc gia và chỉnh sửa phương án quản lý dân gian.

 

Các đơn vị thành viên Tổ Lãnh đạo Quản lý và Cải cách Yêu quái Dân gian toàn quốc, Liên minh khu ma sư tại các tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương, Các hiệp hội thầy trừ tà dân gian.

 

Để thực hiện các yêu cầu của Hội nghị nghiên cứu yêu quái dân gian lần thứ hai và Ủy ban Cải cách chế độ, nhằm tăng cường quản lý các tổ chức thầy trừ tà và phát huy vai trò tích cực của họ đối với an ninh xã hội, Văn phòng Lãnh đạo Tổ công tác Trừ tà trung ương quyết định: Đề ra phương án cải cách và điều lệ quản lý mới cho cộng đồng thầy trừ tà.

 

Theo đó, một kỳ thi "Chứng chỉ đăng ký thầy trừ tà cấp quốc gia" sẽ được tổ chức. Các cá nhân cần đăng ký và vượt qua kỳ thi này để được công nhận chính thức. Nội dung chi tiết về việc đăng ký, thi cử và bằng chứng kèm theo được quy định trong Phụ lục 1.

 

Xét thấy số vụ thất bại trong công tác trừ tà ngày càng gia tăng, trong khi Tổ chương trình 《Đi vào Khoa học》 không còn thực hiện việc xử lý hậu quả. Vì vậy, để chấn chỉnh lại trật tự, chế độ quản lý mới dưới đây sẽ có hiệu lực kể từ ngày ban hành:

 

1. Quy định về hiện trường: Bất kỳ đơn vị, cá nhân nào khi tiến hành hoạt động trừ tà, thu yêu không được phép có người không liên quan tại hiện trường. Vi phạm sẽ bị xử phạt hành chính, phạt tiền hoặc hạ cấp, tùy theo mức độ và ảnh hưởng thực tế.

 

2. Quy định về thời gian: Cá nhân thực hiện nhiệm vụ trừ tà, thu yêu không được hoạt động từ 6 giờ sáng đến 22 giờ tối. Cần tránh giờ cao điểm đi làm và tan tầm. Đối với các thành phố nhỏ hoặc khu dân cư, có thể linh hoạt điều chỉnh thời gian. Các đơn vị khi thực hiện nhiệm vụ phải xin phép chính quyền địa phương để được dọn dẹp hiện trường trước.

 

3. Quy định về yêu quái: Phải tuân thủ nguyên tắc "khuyên dụ trước, thu phục sau, siêu độ lại". Nghiêm cấm hành vi thô bạo, đánh yêu quái về nguyên hình mà chưa tìm hiểu nguyên nhân, tránh gây mâu thuẫn. Đồng thời, hủy bỏ chính sách treo thưởng theo đầu yêu. Khoản trợ cấp và tiền thưởng hàng tháng cho thầy trừ tà sẽ được thay thế bằng việc điều chỉnh hạng mục "Phí dịch vụ" trong thuế thu nhập cá nhân. Chi tiết về mức giảm miễn thuế được quy định trong Phụ lục 2.

 

4. Yêu cầu về đạo đức: Các đơn vị thầy trừ tà cần tổ chức cho thành viên học tập tư tưởng "Ba đại diện", nghiêm túc thực hiện Giấc mơ Trung Quốc, phục hưng dân tộc, cải thiện tác phong, nghiêm khắc tự kiểm điểm, hướng tới hiệu quả thực tế và không gây gánh nặng cho nhà nước.

 

Báo cáo tự kiểm tra của các tỉnh và báo cáo của các tổ kiểm tra cần được nộp về Văn phòng Trung Khu Ủy ở hẻm Linh Cảnh trước ngày 11 tháng 11.

 

Liên hệ người: Trần Chân.

 

Phương thức liên hệ: 010——11952107 11952108

 

Phụ lục 1: 《Nội dung khảo hạch chứng chỉ đăng ký Thầy trừ tà cấp quốc gia》.

 

Phụ lục 2: 《Mức giảm miễn thuế thu nhập cá nhân đối với hoạt động trừ tà, trừ yêu》.

 

Văn phòng Trung Khu ủy

 

Ngày 02 tháng 07 năm 2014

 

—-----------------------
                          
Trùng Khánh, Trường Giang Tam Hiệp, Huyện Phong Đô.

 

Một cơn gió lạnh "hú" qua, cuốn bay một tờ văn kiện trên mặt đất và dính lên mặt Hạng Thành Thật.

 

Hạng Thành Thật luống cuống gỡ tờ văn kiện ra, nhìn qua rồi ném sang một bên. Một cơn gió khác lại thổi đến, cuốn tờ văn kiện bay về phía sau gáy Hạng Thành Thật. Anh không quay đầu lại, ném một que tre. "Viu" một tiếng, que tre ghim thẳng vào văn kiện, mang nó bay về phía tường rào và cắm nó vào đó.

 

Người thanh niên 28 tuổi, cao ráo, gầy gò, khom người múc nước từ giếng. Anh ngồi xổm bên cạnh giếng để rửa mặt và gội đầu.

 

Trong chậu nước phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của anh. Anh phát hiện mình lại bị cháy nắng một chút, tóc nhờn, sau tai đầy cáu bẩn. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, không biết khi nào mới kết thúc. Anh thở dài, dùng một tư thế khó coi chổng mông, nhúng đầu vào chậu nước, với lấy bánh xà phòng, xoa đầy đầu rồi gội một cách qua loa.

 

Cuối thu trời mát mẻ, chim ưng đen sải cánh bay qua bầu trời trong xanh như được gột rửa. Trong mùa vạn vật tàn lụi, chỉ có Tiểu Tam Hiệp rực rỡ với tầng tầng lớp lớp màu sắc, từ chân núi đến đỉnh núi, xanh lam, xanh đậm, đỏ vàng, đỏ tía, như thể thuốc màu vương vãi trên thế gian bị nước sông làm mờ đi, nhuộm lên mặt giấy.

 

Gió thu cuốn những chiếc lá vàng đỏ, bay lượn qua Trường Giang Tam Hiệp, rơi xuống Phong Đô - nằm ở phần bụng của Tam Hiệp.

 

Trẻ con nô đùa ở đầu thôn, Trường Giang cuồn cuộn chảy dài hùng vĩ, hòa cùng chân trời, và Tam Hiệp ở phía xa xa hùng vĩ.

 

Vào năm Vĩnh Nguyên thứ hai thời Đông Hán, Hán Hòa Đế lập huyện tại đây. Cho đến nay, nơi này đã có lịch sử 1900 năm.

 

Phong Đô phía nam giáp Nghi Xương (Hồ Bắc), phía bắc giáp Cửu khu (Trùng Khánh). Bờ sông đầy đá lởm chởm, ban ngày núi non chót vót, ban đêm tiếng gió sông r*n r*, như thể thời gian đã khắc vào mảnh đất cổ xưa này những vết thương chồng chất không thể xóa nhòa. Phía nam huyện Phong Đô, giáp với Nghi Xương, có một ngôi làng nằm dưới chân núi, được bao quanh bởi những ngọn núi, tên là thôn Ưng Dũng. Tương truyền, đàn chim ưng ở Vu Sơn từng làm tổ trên đỉnh Sán Đầu ở đây, vì vậy mà có tên này.

 

"Hạng Thành Thật!" Giọng trưởng thôn vang lên ngoài cửa: "Cậu có ở nhà không? Lại đi đâu rồi! Nửa tháng nay không thấy mặt ở nhà!"

 

"Có ạ!" Hạng Thành Thật trên đầu đầy bọt xà phòng, mắt bị nước xà phòng làm cay. Anh quay đầu lại, đáp vọng ra ngoài cửa. Đợi một lúc không thấy ai vào, anh c** tr*n, hất nước lên người rồi quay bánh xe giếng múc thêm một xô nước nữa.

 

"Chính phủ huyện rất coi trọng việc giải tỏa mặt bằng..." Giọng trưởng thôn nói ngoài cửa: "Không di dời là không được đâu! Chính phủ đã cấp đủ kinh phí cho dự án này rồi..."

 

"Ni mã*." Giọng một người đàn ông khác bất mãn nói: "Ra một văn bản tạm thời, ba ngày là phải dời? Không lo chỗ tái định cư, bảo chúng tôi dọn đi đâu?"

 

(*Giống kiểu mẹ kiếp bên mình)

 

Trưởng thôn giảng giải rất nhiều. Tai Hạng Thành Thật bị nước vào, ù ù không nghe rõ lắm. Anh cởi đai lưng, c** s*ch quần áo và bắt đầu tắm rửa ngay trong sân. Chàng thanh niên 28 tuổi anh tuấn, nước da ngăm đen, dáng người cao gầy, cơ bụng rắn chắc, cơ ngực thon gọn, vóc dáng đẹp như một con tuấn mã, mái tóc dài nửa chừng nhỏ nước xuống.

 

Trưởng thôn đẩy cửa bước vào, theo sau là bí thư chi bộ thôn. Bí thư chi bộ là một cô sinh viên, nhìn thấy Hạng Thành Thật tr*n tr**ng tắm trong sân thì "á" lên một tiếng, mặt đỏ bừng rồi quay ra ngoài.

 

"Này, Thành Thật." Trưởng thôn nói: "Cậu là người thật thà nhất, cậu nói xem, có dời hay không?"

 

Hạng Thành Thật hất một xô nước lên người, cầm khăn lau vài cái, nhìn trưởng thôn rồi nói: "Dời đi đâu ạ?"

 

Trưởng thôn nói: "Cứ chưa nói đến việc dời đi đâu. Nhà nước sẽ bồi thường cho cậu. Bây giờ nhà nước bảo dời, cậu có dời không?"

 

"Dời ạ." Hạng Thành Thật nghiêm túc gật đầu, nói: "Nhà nước bảo dời, cháu nhất định dời, bố cháu đã nói thế rồi."

 

"Thế mới là đứa trẻ ngoan chứ." Trưởng thôn cười tươi, đi ra ngoài bảo bí thư chi bộ ghi lại. Hạng Thành Thật vừa mặc quần vào vừa hét ra ngoài tường: "Nhà có thể không dỡ không?”

 

“Không được!” Trưởng thôn cũng nói vọng qua tường: “Nhất định phải dỡ. Đây là dự án của chính phủ, không có chuyện thương lượng!”

 

Hạng Thành Thật đành im lặng. Anh mặc quần dài, đi dép lê, c** tr*n đi ra ngoài. Trên con đường lát đá của thôn, không ít người đang bàn tán xôn xao. Có người còn cãi vã, thậm chí xô xát với trưởng thôn. Hạng Thành Thật ngậm một điếu thuốc, mua một bình rượu, lững thững về nhà. Anh thấy đã có người cầm gậy định đánh trưởng thôn.

 

“Mọi người đừng cãi nhau nữa!” Hạng Thành Thật không kìm được mà hét lên. Rõ ràng là dân làng không hài lòng với khoản bồi thường. Tiếp đó, một cuộc ẩu đả suýt nữa xảy ra. Tuy nhiên, trưởng thôn hét lớn một tiếng: “Còn đánh nữa thì đợi cảnh sát vũ trang đến!”

 

"..."

 

Cả làng im lặng. Người đầu tiên la lối, khóc lóc chửi bới nói: “Tao còn sợ cảnh sát vũ trang của mày chắc?!”

 

“Đến đây!” Trưởng thôn cũng không vừa, lớn tiếng nói: “Bồi thường 40 vạn (~1.465.022.274 VNĐ) mà còn không hài lòng, còn muốn cái gì nữa? Hở?”

 

Có người thở dài: “Sống qua ngày thật không dễ dàng, cái gì cũng không làm được lâu. Một nghề thông cũng không có, chỉ biết làm ruộng, tự tìm đường mà sống thôi!”

 

Những lời này giống như bức Vạn Lý Trường Thành bị chọc một cái nhẹ nhàng, nhưng lập tức đổ sụp trước sự thật, gây ra một phản ứng dây chuyền. Có người khóc, có người thở ngắn than dài. Trong lúc này, không còn ai cãi cọ với trưởng thôn nữa. Còn gì để nói đây?

 

Thời buổi này làm ăn không dễ. Hạng Thành Thật về đến nhà, tự rót tự uống. Trên bàn, một con chim nhỏ lấp lánh ánh bạc đứng đó, nghiêng đầu kêu “pipipi” về phía anh. Hạng Thành Thật ném cho nó một miếng thịt. Chim nhỏ ngẩng cổ vài cái, nuốt miếng thịt xuống, mở to đôi mắt đen nhánh, chằm chằm nhìn Hạng Thành Thật.

 

Hạng Thành Thật lại quay người, nhìn tiêu đề đỏ trên tờ văn kiện bị ghim trên tường, rồi lắc đầu.

 

“Phải làm gì đây?” Hạng Thành Thật nói với con chim nhỏ: “Tao có thể đi đâu làm gì? Đi Trùng Khánh hay nơi nào khác? Mày nói xem, A Hoàng. Văn kiện đến từ khi nào? Hay là học theo họ, đi làm công?”

 

Chim nhỏ không đáp, chỉ nhảy nhảy trên bàn mổ hạt cơm. Hạng Thành Thật ôm bát, nghe thấy lại có người gõ cửa. Anh đứng dậy ra mở, trên mặt vẫn còn dính hạt cơm.

 

“Hạng Thành Thật.” Bí thư chi bộ nói: “Chứng minh thư của anh làm xong rồi đây. Theo yêu cầu của anh, tên là Hạng Thành. Sổ hộ khẩu cũng đưa cho anh luôn. Còn nữa, đây là sổ tiết kiệm ngân hàng của anh, nhớ ngày mai đi tìm trưởng thôn ký tên.”

 

Hạng Thành Thật nói cảm ơn. Bí thư chi bộ hỏi: “Rốt cuộc nghề nghiệp của anh là gì? Nửa tháng không ở nhà, ruộng cũng không trồng, nhiều lần tìm không thấy người.”

 

“Không có nghề nghiệp.” Hạng Thành Thật đáp: “Chơi bời lêu lổng.”

 

Bí thư chi bộ nói: “Bố mẹ anh đâu?”

 

Hạng Thành Thật lật xem sổ hộ khẩu của mình, không ngẩng đầu lên nói: “Chết rồi.”

 

Bí thư chi bộ nói: “Tôi biết. Ý tôi là nghề nghiệp của bố anh là gì? Dù sao cũng phải đăng ký một cái chứ?”

 

Hạng Thành Thật đáp: “Ông ấy cũng chơi bời lêu lổng, con nối nghiệp cha.”

 

Câu trả lời rất logic, bí thư chi bộ không còn gì để nói, hỏi tiếp: “Anh tính đi đâu định cư? Đến lúc đó sẽ chuyển hộ khẩu cho anh, huyện ta có chính sách đặc biệt.”

 

“Chưa nghĩ ra.” Hạng Thành Thật cao 1m85, đứng trước mặt bí thư chi bộ, phải cúi đầu để nói chuyện với cô. “Bây giờ phải điền luôn sao?”

 

“Theo quy định, mỗi người đều phải trình báo.” Bí thư chi bộ nói: “Để tiện quản lý. Anh cứ điền xong rồi nộp lại là được.”

 

Hạng Thành Thật nhận bảng biểu, đóng cửa sân lại. Sau khi trời tối, anh đóng gói đồ đạc trong nhà, khóa một chiếc hộp da mật mã cẩn thận, rồi xoay các con số trên hộp. Sau đó, anh quét dọn sân sạch sẽ, thu lại di ảnh của cha mẹ trong phòng, và vứt khung ảnh đi.

 

Hạng Thành Thật bò xuống gầm giường, mở một ngăn bí mật dưới đất, lấy ra một cọc tiền nhàu nát: mười tệ (~36.631 VNĐ), năm mươi tệ (~183.156 VNĐ), một trăm tệ (~366.312 VNĐ)... Đếm được tổng cộng hai nghìn ba trăm tệ (~8.425.505). Anh sắp xếp gọn gàng rồi bỏ vào một chiếc ví cũng nhàu nát không kém, thuận tay nhét vào dưới gối.

 

Ngày hôm sau, Hạng Thành đến Ủy ban thôn xếp hàng ký tên, đồng ý nhận khoản bồi thường giải tỏa và chuyển nhượng đất. Các thôn dân đều ký tên và để lại số điện thoại di động. Hạng Thành cầm một chiếc Nokia bền bỉ, ghi lại số liên lạc của mọi người.

 

Một thanh niên trong thôn bảo Hạng Thành lại đây, cùng nhau chụp ảnh. Hạng Thành cầm chiếc máy ảnh mượn được từ họ, lần lượt chụp ảnh cho từng người dân trong làng.

 

Mỗi người dân nhận được một bức ảnh chụp riêng, đứng trước cửa ngôi nhà của mình với một biểu cảm trống rỗng. Hạng Thành cũng nhờ người chụp cho mình một tấm với ngôi nhà.

 

Ngày thứ ba, bí thư chi bộ đến thông báo từng nhà rằng tiền bồi thường đã được chuyển vào tài khoản. Tuy nhiên, số tiền này sẽ bị phong tỏa trong ba tháng để đảm bảo không ai quay lại gây rối. Sau thời gian đó, họ mới có thể rút tiền. Bí thư cũng thúc giục mọi người dọn đi nhanh chóng vì dự án đang cần triển khai.

 

Cuối cùng, một nhiếp ảnh gia từ thành phố đến. Trưởng thôn sắp xếp để toàn bộ dân làng tập trung tại cổng thôn để chụp một bức ảnh tập thể. Ảnh sẽ được in ra và phát cho mỗi người một tấm. Trưởng thôn dặn dò nhiếp ảnh gia phải thêm một dòng chữ lớn màu đỏ nổi bật: “Dân làng thôn Ưng Dũng chụp ảnh lưu niệm”.

 

Hạng Thành, với chiều cao nổi bật, đứng ở hàng cuối cùng, ngoài cùng bên trái. Anh mỉm cười một cách đẹp trai nhưng đầy ưu tư và áy náy trước ống kính. Trên vai anh là chú chim nhỏ màu trắng của mình.

 

Ba ngày sau đó, đơn vị giải tỏa mặt bằng đến. Trong tiếng gầm rú của máy móc, những ngôi nhà mà họ đã sống qua nhiều thế hệ bị san bằng thành đất trống.

Bình Luận (0)
Comment