Quảng Châu, cuối mùa thu, đường Hạ.
Trì Tiểu Đa đạp xe rời khỏi con đường đô thị đông đúc, rẽ qua một góc phố. Cậu thấy một bà cụ bán hoa ngọc lan trắng* trên vỉa hè. Mùa đông trời lạnh, bà co ro trong chiếc áo bông cũ. Trì Tiểu Đa liền dừng xe, mua mười đồng tiền hoa ngọc lan, rồi khuyên bà về sớm. Sau đó, cậu ghé vào cửa hàng tiện lợi, mua một hộp cơm về nhà.
Một mình đi làm, một mình tan ca, một mình ăn cơm.
Về đến nhà, Trì Tiểu Đa vừa ăn cơm hộp, vừa đeo tai nghe xem phim "Khang Hi". Cậu cười ha hả một mình.
Ăn xong, lại một mình đi đổ rác, một mình lau dọn nhà cửa. Trong không gian bốn bức tường trống trải, Trì Tiểu Đa vừa nghe nhạc, vừa nhún nhảy làm việc nhà rồi tưới hoa.
Dọn dẹp xong, tắm xong, nhìn đồng hồ điện thoại đã là 10 giờ 20 phút. Trì Tiểu Đa nghĩ đã đến lúc đi ngủ. Cậu xếp chăn gọn gàng, rồi đếm từ một đến ba… lên giường, tắt đèn, ngủ.
40 phút sau, tiếng TV đinh tai nhức óc từ phòng bên cạnh vọng sang, kèm theo tiếng cười điên dại của một bà lão. Trì Tiểu Đa tức giận đập mạnh vào tường.
“Đừng có làm ồn!”
Trì Tiểu Đa gần như hết hơi, gõ gõ vào tường, cố gắng hét to: “Đã 11 giờ rồi!”
Cậu vừa nằm xuống, tiếng TV lại càng lớn hơn. Mai còn phải đi làm, cậu bị làm phiền đến mức gần như phát điên. Trì Tiểu Đa đành phải ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh, vừa gõ vừa van xin. Cuối cùng, âm thanh cũng nhỏ dần, cậu mệt mỏi ngã vật xuống giường.
Bị đánh thức nên không còn buồn ngủ, Trì Tiểu Đa trằn trọc trên giường, vớ lấy điện thoại, lướt Weibo một lúc thì có điện thoại gọi đến. Cậu bắt máy, mệt mỏi “alo” một tiếng.
“Alo, cá mặn* Trì Tiểu Đa, người tôi giới thiệu hôm nay thế nào rồi?” Đầu dây bên kia là một giọng nam, cười nói.
(*"Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông : có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.- Theo Google)
Trì Tiểu Đa đã 26 tuổi, tuy thích nam giới, nhưng chưa từng yêu ai. Một phần vì cậu không đủ tự tin, phần khác là không dám thổ lộ, và cũng không dám yêu đương bừa bãi.
“Đừng nhắc nữa.” Trì Tiểu Đa nói: “Người ta đã kết hôn rồi!”
“Hả?” Người đàn ông kia có chút bất ngờ, nói: “Không có đâu, anh ta nói với tôi là chưa mà.”
Trì Tiểu Đa nói: “Tôi vừa thấy khí chất của anh ta đã cảm thấy không ổn. Sau khi nói vòng vo mãi, tôi thử gài một câu, rằng tôi cũng muốn tìm người kết hôn, thế là anh ta liền rất nhiệt tình... dạy tôi cách lừa hôn. Đúng là cạn lời.”
“Ôi chao, cái của nợ đó.” Người đàn ông nói: “Thôi, tôi không nhìn ra, xin lỗi cậu nhé.”
“Vương Nhân này,” Trì Tiểu Đa nói: “Anh có thể giới thiệu cho em một người đáng tin cậy hơn không? Em đã hạ thấp tiêu chuẩn đến mức chỉ cần là đàn ông là được rồi, sao đến giờ vẫn không có bạn trai? Số em kém vậy sao? Em thấy điều kiện của mình cũng đâu đến nỗi tệ, đây là kết cục của một kẻ FA sao? Chẳng lẽ em sẽ cả đời FA à?”
Người đàn ông tên Vương Nhân nói: “Để anh tìm cho cậu một người nữa. Căn phòng trống bên cạnh cậu đã có người thuê chưa?”
“Chưa có…” Trì Tiểu Đa nói: “Cái đó không quan trọng, quan trọng là bạn trai kìa.”
“Cậu cứ tìm người thuê chung đã.” Vương Nhân đáp: “Anh có quen một người đàn ông lớn tuổi có tiền trong câu lạc bộ xe hơi của bọn anh. Đã ly hôn và có một cô con gái, cậu muốn không?”
“Sao lại là người đã kết hôn vậy chứ.” Trì Tiểu Đa nằm trên giường, giọng mềm nhũn, vừa lướt điện thoại xem ảnh nam thần Hugh Jackman (1) của mình, vừa hỏi: “Đẹp trai không?”
“Cũng được.” Vương Nhân đáp: “Rất hài hước, cũng rất biết chiều người, muốn tìm người để sống chung.”
Trì Tiểu Đa: “Anh thấy em làm mẹ kế có đáng tin không?”
Vương Nhân nói: “Cậu nghĩ gì thế? Cô con gái cùng mẹ nó đều đi Canada rồi.”
“À.” Trì Tiểu Đa: “Đầu anh ta có hói không?”
Vương Nhân im lặng.
Trì Tiểu Đa: “…”
Vương Nhân: “Có một chút, nhưng không rõ lắm.”
Trì Tiểu Đa: “Hói hai bên hay hói ở giữa?”
Vương Nhân: “Cậu gặp sẽ biết.”
Trì Tiểu Đa: “Có quỷ mới đi gặp á! Em sắp chết rồi, để mai nói chuyện sau đi.”
Vương Nhân: “Cậu có nhiều điều kiện như vậy mà lại không chịu đi gặp người ta. Biết đâu lại gặp được người hợp ý thì sao?”
Vương Nhân đành phải cúp điện thoại. Trì Tiểu Đa than thở một hồi về chuyện những người độc thân như cậu khó tìm được đối tượng, rồi chìm vào giấc ngủ. Cậu còn gặp một cơn ác mộng, trong đó một đám đàn ông bụng bự vây quanh cậu, muốn bao nuôi cậu như một idol. Sáng hôm sau, cậu giật mình tỉnh giấc, vội vàng đánh răng rửa mặt đi làm.
“Chào buổi sáng, Trì công.”
“Trì công sớm nhé.”
“Chào buổi sáng…” Trì Tiểu Đa với vẻ mặt ngái ngủ, chào hỏi mọi người, rồi lấy tài liệu ôn tập đặt lên bàn làm việc.
“Này.” Tài vụ đến, kéo một chiếc ghế, ngồi khoanh chân trước mặt Trì Tiểu Đa, nói: “Bảo bối của tui —”
Trì Tiểu Đa nhìn người đồng nghiệp với vẻ mặt “=.=” bất lực.
Anh chàng tài vụ này cũng là gay. Khi làm ở viện thiết kế kiến trúc, anh ta thường gọi Trì Tiểu Đa là “em gái~”. Lúc đầu, Trì Tiểu Đa đã phản đối vài lần: “Tôi là con trai!” nhưng cuối cùng cũng chào thua, đành mặc kệ.
“Tao đã tìm cho mày một đối tượng rồi.” Tài vụ nói: “Mày có hứng thú không?”
Trì Tiểu Đa lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, hỏi: “Có ảnh không? Cho tao xem với?”
Tài vụ vừa lướt điện thoại tìm ảnh, vừa hỏi: “Mày nói trước đi, tiêu chuẩn tìm bạn đời của mày là gì?”
Trì Tiểu Đa bắt đầu hoài nghi anh chàng tài vụ. Tài vụ hàng ngày chỉ nhờ Trì Tiểu Đa đi nước ngoài mua mỹ phẩm giúp, ngoài ra chỉ khi không tìm được ai ăn cơm trưa mới kéo cậu đi cùng. Trì Tiểu Đa, một "cá mặn" dễ bị kích động, luôn cảm thấy tài vụ có ý đồ xấu.
“Tại sao đột nhiên mày lại nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho tao vậy?” Trì Tiểu Đa nhỏ giọng hỏi.
Tài vụ ngửa đầu ra sau, hất tóc mái một cách điệu đà và đáp: “Thế còn phải hỏi sao? Baby~ sắp đến sinh nhật mày rồi, tặng mày một món quà sinh nhật. Nếu thành đôi thì đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Trì Tiểu Đa: “Xỉu, mày đã đi kể khắp nơi rồi à!”
Tài vụ tập trung tinh thần, lựa chọn một bức ảnh, nói: “Mày nói tiêu chuẩn của mày trước đi, tao mới dễ chọn cho. Anh đây đang giới thiệu hàng xịn trong ‘kho báu’ của anh đấy nhé, toàn là lốp dự phòng chất lượng cao, không sợ có vấn đề gì đâu.”
Trì Tiểu Đa nghĩ thầm: lốp dự phòng cũng giới thiệu cho tao hả? Hóa ra mày có nhiều lốp dự phòng vậy à, sao mà không nhìn ra tí nào. Thôi được rồi, nếu mày đã vứt bỏ, tao... đành miễn cưỡng xem xét vậy.
Tuy nhiên, vì đã bị Vương Nhân mắng sợ nên cậu thành thật nói: “Tao không có tiêu chuẩn nào cả.”
“Ôi chao.” Tài vụ nói: “Mày có điều kiện tốt như vậy, sao lại không có tiêu chuẩn nào?”
Trì Tiểu Đa nói: “Có cảm giác là được.”
Tài vụ nói: “Vậy mày nói xem, đàn ông thế nào thì mày có cảm giác?”
Trì Tiểu Đa: “…”
Trì Tiểu Đa nghĩ thầm, mày chắc chắn muốn tao nói chứ?
Có lẽ suy nghĩ của cậu quá lớn, tài vụ đập bàn một cái, nói: “Mày không thể nói thật à?”
Trì Tiểu Đa nói: “Mày chắc chắn chứ? Được rồi… Vậy tiêu chuẩn của tao là, trên 26 tuổi, dưới 30 tuổi, không phải “niên hạ công”. Chiều cao 1m78-1m82, tao 1m76 rồi, không thể thấp hơn tao được. Cân nặng không quá 150kg (=75kg bên Việt), không quá béo cũng không quá gầy. Khuôn mặt phải từ trung bình khá trở lên, không phải kiểu trung bình khá trên mạng, ít nhất phải ngang tầm tao.”
“Một bằng tốt nghiệp, tốt nhất là thạc sĩ. Lương tháng khoảng hai vạn tệ (~73.238.300 VNĐ), không thể thấp hơn tao được. Công việc không phải đi công tác liên miên, tốt nhất là người theo trường phái vận động, hài hước và có chung đề tài, biết nấu ăn thì càng tốt. Không có ý định kết hôn, cũng không phải là hôn nhân giả. Không hút thuốc, không cờ bạc. Tốt nhất là đã công khai giới tính. Phải có trách nhiệm, lương thiện, thích động vật, có lý tưởng nhưng không vùi đầu vào công việc. Thỉnh thoảng đọc sách, không cần phải là sách triết học gì cao siêu, ít nhất cũng phải biết thơ Đường, từ Tống… Ê! Mày đi đâu đấy? Quay lại!”
Trì Tiểu Đa kéo tay áo tài vụ, người kia đành phải ngồi xuống.
“Nếu có người tốt như vậy, chẳng lẽ tao không giữ lại cho mình hả?” Tài vụ nói.
Trì Tiểu Đa và tài vụ nhìn nhau một lúc. Tài vụ quyết định: “Được rồi, chọn người này. Nam thần của tao đấy, tao nhường cho mày. Tối nay sửa soạn một chút rồi đi gặp đi.”
Đêm hôm đó, Quảng Châu xe cộ tấp nập, mưa thu se lạnh. Trì Tiểu Đa quấn khăn quàng cổ, ngồi đợi trong một nhà hàng Ý.
“Vâng, tôi đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.” Trì Tiểu Đa nói vào điện thoại: “Bàn số 10.”
Một người đàn ông mặc âu phục bước đến, ngồi xuống và cười nói: “Xin lỗi, đường kẹt xe quá.”
“Không sao.” Trì Tiểu Đa gật đầu thiện ý, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Đây là nam thần mà tài vụ nói sao? Tóc tai rối bời, nhờn nhợt, kẹp chiếc cặp tài liệu dưới nách. Vừa ngồi xuống đã bắt đầu rung chân.
Hai người trò chuyện vài câu. Trì Tiểu Đa nói: “Cậu Tiểu Xuyên nói anh là người rất tốt.”
“Tàm tạm thôi.” Người đàn ông đáp: “Hai người làm cùng một đơn vị sao? Cậu làm gì?”
“Thiết kế sư.” Trì Tiểu Đa đáp.
Người đàn ông gật đầu. Trì Tiểu Đa hỏi: “Còn anh?”
Người đàn ông trả lời: “Giám đốc bảo hiểm.”
Trì Tiểu Đa ừ một tiếng, người đàn ông nói tiếp: “Để tôi giới thiệu cho cậu gói bảo hiểm mới của công ty nhé. Thật ra, các cậu là thiết kế sư thường xuyên thức đêm, nên cân nhắc mua bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm y tế của chúng tôi…”
Trì Tiểu Đa: “………………”
Người đàn ông thao thao bất tuyệt nói một hồi lâu. Trì Tiểu Đa bên ngoài mỉm cười lắng nghe, nhưng núi lửa trong lòng đã sớm phun trào, biến thành một con rồng lửa đang cuộn trào hướng về phía tài vụ, phun ra ngọn lửa của vũ trụ và các vì sao.
Ăn xong món bít tết, người đàn ông nói: “Tôi đi vệ sinh một lát. Lát nữa cậu có bận gì không? Tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Trì Tiểu Đa gom tất cả tài liệu bảo hiểm lại, gật đầu rồi đứng dậy đi thanh toán. Cậu mượn một cây bút ở quầy thu ngân, viết dòng chữ: “Xin lỗi, tôi có việc bận, đi trước.” rồi kẹp vào hợp đồng bảo hiểm. Sau đó, cậu đút tay vào túi, bắt tàu điện ngầm về nhà.
“…Mày ‘lên giường’ với người ta một lần cũng được mà.” Tài vụ khuyến khích qua điện thoại: “Nam thần của tao vừa nát lòng rồi, sao mày lại bỏ đi như vậy?”
“Không được.” Trì Tiểu Đa lắc lư theo nhịp tàu điện ngầm, đeo tai nghe và nói: “Cảm ơn mày nhé.”
Tài vụ lại nói: “Anh ấy nói đưa mày về nhà, nghĩa là thích mày! Hiểu không?”
Trì Tiểu Đa đáp: “Ừ, cảm ơn vì sự yêu thích.” Cậu nghĩ thầm, tôi cũng cảm ơn cậu, chẳng lẽ thật sự đưa người ta về nhà rồi lên giường sao?
Cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, mưa phùn bay lất phất trong ánh sáng.
***
Hạng Thành cầm điện thoại, ngồi trên một chiếc túi to ở lối đi trong tàu hỏa. Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu nhìn lên giá hành lý, nơi chiếc vali da mật mã của anh đang lắc lư theo nhịp tàu. Mỗi lần vali rung lắc, trái tim Hạng Thành lại thót lên.
“Hạt dưa, đậu phộng, nước suối đây!”
Hạng Thành nghiêng người, dịch chiếc túi dưới chân để nhường lối cho xe đẩy.
Anh mặc quần áo cũ dơ bẩn, đi đôi giày nhãn hiệu Hồi Lực. Tay áo ngắn cũn, không che được cổ tay. Chiếc mũ rằn ri trên đầu rách vài chỗ, để lộ mái tóc dính bẩn. Áo khoác là đồ denim*, quần tây đen đã bạc màu. Một chiếc vớ màu xanh, chiếc còn lại màu đen, áo len thì sờn chỉ.
(*Denim là loại vải được làm từ chất liệu cotton cứng và được dệt bằng kỹ thuật Twill với hai sợi trên và một sợi dưới. “Cha đẻ” của chất vải này là Levi Strauss xuất xứ từ Pháp và có tên gọi tiếng Pháp là Serge de Nîmes được dùng làm những trang phục bảo hộ lao động đầu tiên cho các thợ mỏ.- Theo Google)
“…Cậu đến Quảng Châu thì gọi điện cho người bạn này.”
“Cảm ơn cậu.” Hạng Thành đáp: “Huynh đệ…” Điện thoại đột nhiên cúp.
Hạng Thành đành phải tháo ốp lưng điện thoại ra, từ trong túi lục một tờ giấy gấp, kẹp vào phía sau pin rồi dùng tay ấn chặt, khởi động lại máy. Anh dùng ngón tay giữa làm điểm tựa, cố định ốp lưng điện thoại.
“Xin lỗi.” Hạng Thành nói: “Điện thoại của tôi có vấn đề, đang gọi thì bị tắt nguồn.”
“Không sao.” Đầu dây bên kia tỏ ra rộng lượng, nói: “Đồng hương cứ cúp máy đi, tôi sẽ gửi số điện thoại của cậu ấy vào điện thoại của anh.” Vừa dứt lời, điện thoại lại báo bận. Hạng Thành còn muốn hỏi tên đối phương, nhưng chỉ còn lại tiếng tút tút.
“Mấy giờ rồi, anh trai?” Cô gái ngồi cạnh ngẩng đầu khỏi túi xách, ngái ngủ hỏi.
“Mười giờ rồi.” Hạng Thành nhìn điện thoại, đáp.
Cô gái lại úp mặt xuống tiếp tục ngủ.
Hạng Thành nghiêng người, khó khăn lấy một gói thuốc lá Hồng Mai nhàu nát từ trong túi quần tây, rút một điếu, rồi đi đến chỗ nối giữa các toa tàu để hút. Anh hút được hai hơi, lại không yên tâm nghiêng đầu nhìn về phía giá hành lý, để chắc chắn chiếc vali da của mình vẫn còn ở đó.
------------------------------
(1) Hugh Jackman