Hạng Thành ghé sát vào cửa sổ, môi khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói: “Đi đi, đi đi, đừng đi theo tao nữa.”
Con chim nhỏ biến mất. Hạng Thành tháo mũ xuống, vuốt tóc, cào vài cái vào đầu rồi đút tay vào túi. Đôi chân dài co lại, anh dựa vào bức tường lung lay trước nhà vệ sinh, lơ mơ buồn ngủ.
6 giờ sáng, sau 21 giờ di chuyển, đoàn tàu đến Quảng Châu. Hạng Thành bị cuốn vào dòng người đổ về phương nam trong đợt xuân vận (1), bị đẩy ra khỏi nhà ga. Lúc ra trạm, anh suýt bị nhốt lại vì không tìm thấy vé.
Rời khỏi nhà ga, khắp nơi đều nói tiếng Quảng Đông. Trời lất phất mưa. Ông chủ sạp báo đang xem TV và sưởi ấm, khiến Hạng Thành cảm thấy bối rối.
“Gọi điện thoại.” Hạng Thành nói.
Ông chủ không để ý đến anh. Hạng Thành nói to hơn: “Ông chủ, tôi gọi điện thoại!”
“Gọi đi!” Ông chủ nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Hạng Thành đặt vali da xuống, lấy điện thoại ra, xem tin nhắn. Anh gọi cho người bạn của người đồng hương đã giới thiệu, để tìm chỗ ở.
Không ai nhấc máy. Hạng Thành đành đứng chờ bên cạnh, ông chủ sạp báo nhìn anh chằm chằm.
Một lát sau, Hạng Thành gọi lại lần nữa, vẫn không có ai nghe máy. Trong điện thoại chỉ còn mười tệ, cước gọi đường dài lại quá đắt. Hơn nữa, chiếc điện thoại này đã quá cũ, lúc được lúc không, đôi khi còn tự động cúp máy, thật sự rất bực mình.
Cứ mười phút Hạng Thành lại gọi một lần. Sau bốn cuộc gọi, ông chủ sạp báo vẫn lườm anh. Rõ ràng là ông ta khó chịu vì người công nhân dơ bẩn này đứng chắn trước sạp báo của mình. Hạng Thành đành bỏ cuộc, cúi người vác chiếc ba lô khổng lồ lên lưng. Bất chợt, anh nhận ra chiếc vali da đặt dưới đất đã biến mất! Hạng Thành sững sờ nhìn quanh. Vác chiếc ba lô trên lưng, vẻ mặt anh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Anh nhận ra mình bị trộm, liền bước nhanh đến một góc phố vắng người, hít thở sâu để trấn tĩnh lại, châm một điếu thuốc.
Hạng Thành kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nheo mắt, vẽ một vòng tròn ảo trong không khí.
Khói thuốc dường như có sinh mệnh, xoáy tròn lượn lờ rồi hóa thành một tinh linh kỳ lạ, quay một vòng quanh người Hạng Thành, sau đó quay đầu bay về hướng ngược lại.
Hạng Thành quay người chạy. Vác chiếc ba lô rộng gần bằng hai người, anh lại một lần nữa lao qua sạp báo, băng qua đường cái. Một chiếc ô tô phanh gấp, tài xế chửi ầm ĩ. Hạng Thành bám lấy lan can ở giữa đường, xoay người nhảy qua, lao xuống gầm cầu, chạy vào một con hẻm tĩnh mịch.
Hai thiếu niên đang loay hoay với chiếc vali da của Hạng Thành trước một cửa hàng sửa khóa. Hạng Thành gầm lên giận dữ, rút một cây gậy gỗ từ trong ba lô ra, xông tới đánh tên trộm. Ông chủ tiệm sửa giày da hoảng sợ hét lên: “Đánh nhau thì ra ngoài mà đánh!”
Hạng Thành đá bay sạp hàng. Tên trộm ôm vali bỏ chạy, vừa chạy vừa xông lên tầng trên của dãy nhà trọ. Chiếc ba lô của Hạng Thành bị kẹt ở cửa chống trộm. Anh nhanh chóng tháo ba lô xuống, hét lên: “Trả lại cho tao!”
Ở khúc ngoặt cầu thang, tên trộm mở vali ra, vẻ mặt kinh ngạc. Đúng lúc đó, Hạng Thành đã nhanh nhẹn xoay người, nhảy qua lan can, lao lên tầng ba. Trong hành lang tối tăm, tên trộm nhanh như chớp, lật mạnh chiếc vali mật mã về phía Hạng Thành.
Một tiếng “xoạt”, bột trắng bên trong tung tóe ra, lẫn với những vật thể kỳ lạ, bay vào người Hạng Thành.
Hạng Thành sững sờ. Tên trộm quay đầu bỏ chạy. Hạng Thành gầm lên một tiếng đau đớn đến tận tâm can, xông tới, tóm lấy cổ áo của tên trộm, đập mạnh vào tường. Một tiếng “bùm” nặng nề vang lên, tên trộm lập tức mềm oặt ngã xuống.
Hạng Thành trợn tròn mắt, th* d*c, toàn thân phủ đầy bột trắng. Số bột còn lại lả tả rơi xuống, trông như tuyết rơi trong ánh nắng le lói của hành lang.
Hai mắt Hạng Thành đỏ ngầu, dường như mất hết sức lực. Anh quỳ trên mặt đất, run rẩy gom tất cả bột trắng lại, cho vào vali da. Vừa run, anh vừa nghĩ, mật khẩu đã bị phá, vali vừa cầm lên, “ầm” một tiếng, bột phấn lại đổ đầy ra sàn.
Bên ngoài, cảnh sát đến, dùng loa phóng thanh hô to. Hạng Thành nhận ra mình đã gây rắc rối, vội vàng xách vali định đi, nhưng khóa mật mã đã hỏng. Vừa xách lên, một tiếng “rầm” nữa, bột phấn lại đổ đầy đất.
Cảnh sát xông lên tầng hai. Hạng Thành nói: “Tôi không phải người xấu!”
Cảnh sát không nói không rằng, đè anh xuống và đưa đi.
Chiều tối, tại đồn công an, cảnh sát đăng ký chứng minh thư của Hạng Thành. Mọi người nhìn nhau.
“Anh làm nghề gì? Chức nghiệp?” Cảnh sát hỏi.
Chiếc ba lô lớn bị mở ra, tất cả đồ đạc của Hạng Thành bị đổ ra: một chuỗi đồng tiền cổ, một cái lục lạc, một đống chỉ đỏ, một tuýp kem đánh răng Trung Hoa, một bàn chải đánh răng sờn lông, một cây gậy inox có thể co giãn, một chiếc ô, ba xấp giấy bản (2) ngả vàng, một quyển 《Chuyện Kể》, một quyển 《Tuyển tập thơ của Địch Kim Sâm》, hai gói đá lạnh hình hạt đậu đủ màu sắc, hai gói băng vệ sinh, cùng với vài chiếc quần đùi hoa, ba chiếc áo ba lỗ dính mồ hôi, thuốc giảm đau, thuốc cao xoa Bạch Dược Vân Nam (3), một chiếc bình thủy tinh đựng nước sôi để nguội, một chồng giấy hồng, trên đó có ba tờ vẽ những con quái vật lưỡi dài xiêu vẹo bằng bút bi, một chiếc túi siêu thị đựng nửa cân đậu nành, hai gói bắp cải phù linh, vài cái bánh bao khô cứng, một lọ thuốc hít, một cuộn chăn nệm, một cái lều, một cái gối, và một tấm vải đỏ to bằng khăn trải giường thêu rất nhiều yêu quái kỳ lạ.
“Bán đồ thủ công mỹ nghệ.” Hạng Thành đáp.
Cảnh sát cầm lấy chuỗi đồng tiền, xem xét, có vẻ đang xác nhận xem có phải đồ cổ không. Ông ta nói: “Đồng tiền này không thể trả lại cho cậu. Tôi cần tìm người giám định.”
Hạng Thành im lặng. Cảnh sát nói: “Tôi cấp cho cậu một giấy hẹn. Ba ngày sau nếu không có vấn đề gì thì đến lấy. Tôi đã đăng ký chứng minh thư của cậu. Tên trộm kia bị cậu đẩy, bị chấn động não, đã đưa vào bệnh viện rồi.”
Hạng Thành nói: “Gia đình nó đâu? Tôi muốn đòi lại công bằng.”
“Đi đi cậu!” Cảnh sát nói: “Gia đình nó đến thì cậu không đi được đâu, tiền viện phí thôi cũng đủ làm cậu chết rồi.”
Hạng Thành đành phải thu dọn đồ đạc, nhét tất cả vào ba lô, vác lên lưng, rời đi trong ánh mắt tò mò của các cảnh sát.
Trở lại căn nhà trọ nơi bột phấn bị đổ ra, Hạng Thành vào một cửa hàng tạp hóa dưới lầu mua chổi và xẻng. Khi đi lên, anh thấy cửa một căn hộ mở, một bà thím đang xả nước xuống cầu thang, cặm cụi dùng bột giặt lau sàn.
Hạng Thành: “…”
“Cậu làm gì thế?” Bà thím nói: “Phá hoại vệ sinh công cộng, rác rưởi vương vãi khắp nơi. Cậu có lương tâm công cộng không?”
Hạng Thành quay người xuống lầu, ném chổi và xẻng vào thùng rác. Anh tức giận đá thùng rác một cái, rồi quỳ xuống trước vũng nước bẩn ở hành lang, cúi đầu lạy ba cái về phía cống thoát nước.(Thấy tội Hạng Thành quá)
***
Đông qua xuân đến, vạn vật đâm chồi nảy lộc.Hôm nay đi xem mắt, Trì Tiểu Đa suýt chút nữa bị vẻ đẹp trai của anh cảnh sát trước mặt làm cho ngất đi. Áo cảnh phục đã đánh trúng điểm yếu của cậu, mọi tiêu chuẩn về chiều cao, cân nặng, lương tháng, nội dung đều trở nên vô nghĩa.
Anh cảnh sát ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, tôi có nhiệm vụ đột xuất, đến muộn.”
Trì Tiểu Đa vội vàng nói: “Anh là Tinh Kiệt phải không? Không sao, không sao. Hôm nay ăn gì, tôi mời nhé?”
Anh cảnh sát gật đầu, nhìn đồng hồ: “Có lẽ chỉ ở được hai tiếng thôi. Lát nữa tôi đưa cậu về nhà nhé?”
“Được thôi.” Trì Tiểu Đa nói: “Tôi giục họ ra món nhanh lên. Không sao đâu, tôi ăn rất nhanh.”
Hai người vui vẻ trò chuyện. Anh cảnh sát tên Dương Tinh Kiệt này được Vương Nhân giới thiệu, nói chuyện rất hài hước, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Trì Tiểu Đa. Anh ta kể không ít chuyện kỳ lạ ở đồn công an, khiến Trì Tiểu Đa nghe đến nửa chừng thì trợn tròn mắt.
“Rồi sao nữa?” Trì Tiểu Đa hỏi.
“Cậu đoán trong cái vali đó đựng gì?” Dương Tinh Kiệt nghiêm túc nói: “Cậu chắc chắn không thể đoán được.”
Trì Tiểu Đa dựa trên những đồ vật cá nhân của người đàn ông để đoán xem vali anh ta có thể chứa gì, rồi hỏi: “Sao lại có băng vệ sinh? Anh ta là b**n th** à?”
Dương Tinh Kiệt dở khóc dở cười đáp: “Người này không nói thật. Anh ta thường xuyên đi đường dài, phải đi bộ trong núi, có thể là lính giải ngũ, nhưng nhìn lại không giống. Băng vệ sinh được dùng làm miếng lót giày. Hiệu quả thấm hút tốt.”
“À…” Trì Tiểu Đa bừng tỉnh, lại hỏi: “Tại sao anh ta phải đi bộ? Tránh kiểm tra sao? Cái vali đó là m* t** à? Không thể nào. Chẳng lẽ là bột thuốc quan trọng gì đó? Buôn lậu à?”
“Là tro cốt của cha mẹ anh ta.” Dương Tinh Kiệt nói: “Ban đầu chúng tôi còn nghi ngờ anh ta là trộm mộ, nhưng không có dụng cụ khai quật... Rất kỳ quái. Đồng tiền đã được mang đi giám định, có kết quả sẽ biết.”
Trì Tiểu Đa: “…”
Trì Tiểu Đa đưa tay lên trán, cạn lời. Cậu nghĩ thầm chuyện này thật quá bi ai. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một người đàn ông dơ bẩn, ngăm đen, mở một tấm vải đỏ to bằng khăn trải giường ở quán ven đường, bày những đồ vật lộn xộn ra, ngồi xổm đợi người đến mua.
Sau bữa ăn, hai người đi bộ về nhà trong gió xuân hiu hiu. Dưới ánh đèn đường, hoa đã nở. Quảng Châu vốn được mệnh danh là thành phố hoa. Cứ đến mùa xuân, cả thành phố nở rộ như một biển hoa. Gió xuân thổi đến khiến lòng người thêm lười biếng.
“Sau này anh có dự định gì không?” Trì Tiểu Đa hỏi: “Có muốn kết hôn không?”
“Trong hệ thống công chức, rất khó.” Dương Tinh Kiệt nói: “Tôi không muốn lừa cậu, Trì Tiểu Đa, cậu rất đẹp trai, người cũng rất tốt, là mẫu người tôi thích. Tôi cảm thấy tôi đã… có chút thích cậu, nhưng… lừa dối cậu thì không đúng. Chuyện là thế này.”
Lòng Trì Tiểu Đa thắt lại. Dương Tinh Kiệt nói tiếp: “Tôi là người song tính, cả nam và nữ, tôi đều có cảm giác.”
“À.” Trì Tiểu Đa gật đầu, nói: “Trước kia là trai thẳng đúng không?”
“Ừm.” Dương Tinh Kiệt hỏi: “Tôi mạo muội hỏi một chút, cậu phát hiện mình là… thế này từ khi nào?”
Trì Tiểu Đa nói: “Từ nhỏ đã có cảm giác này. Hệ thống công chức không thể công khai giới tính sao?”
“Nếu muốn có tiền đồ thì không được.” Dương Tinh Kiệt đáp: “Đến tuổi, lãnh đạo trong đơn vị sẽ giới thiệu. Nếu 30 tuổi còn không kết hôn, về cơ bản người khác sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt thành kiến.”
“Tôi hiểu rồi.” Trì Tiểu Đa nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Dương Tinh Kiệt nói: “Cậu suy nghĩ một chút nhé. Tôi không thể hứa hẹn tương lai với cậu, nhưng ít nhất hiện tại, tôi sẽ trân trọng cậu.”
“Ừm.” Trì Tiểu Đa nói: “Tôi về trước đây, anh chú ý an toàn.”
Dương Tinh Kiệt tháo mũ xuống dưới nhà, vẫy tay chào Trì Tiểu Đa.
Trì Tiểu Đa lên lầu, cắn chăn “ô ô ô”. Vương Nhân lại gọi điện thoại đến.
“Hôm nay xem mắt thế nào rồi?” Vương Nhân hỏi.
Tiếng TV bên cạnh ồn ào đến muốn chết. Trì Tiểu Đa bò dậy đập vào tường, hét: “10 giờ rồi! Giảm tiếng TV xuống đi!”
Sau đó, Trì Tiểu Đa trằn trọc trên giường, nói với Vương Nhân: “Anh không thể tìm cho em một người đáng tin cậy hơn sao?”
“Thôi nào.” Vương Nhân nói: “Tinh Kiệt nói cậu ấy đã rơi vào lưới tình rồi, mày còn băn khoăn cái gì nữa!”
“Nhưng sau này anh ấy muốn kết hôn!” Trì Tiểu Đa buồn bực nói: “Bây giờ thì thế này, sau này em phải làm sao?”
Vương Nhân nói: “Chuyện sau này thì tính sau. Mày sẽ không để cậu ấy từ chức sao, đồ ngốc.”
“Hệ thống công chức!” Trì Tiểu Đa nói: “Lại còn là công an nhân dân! Sao mà từ chức được? Nói nghỉ là nghỉ được sao!”
Vương Nhân: “Mày viết một lá thư tố cáo nặc danh, gửi lên cho lãnh đạo của cậu ấy…”
Trì Tiểu Đa: “Anh bị thần kinh à!”
“Thôi được rồi, không đùa nữa, nghiêm túc đấy, cậu suy nghĩ đi.” Vương Nhân nói.
Trì Tiểu Đa r*n r*: “Vương Nhân, anh không thể giới thiệu cho em một người đáng tin cậy, có thể sống tốt với em sao? Bây giờ em khao khát đến mức nhìn thấy anh giao hàng cũng muốn theo đuổi rồi!”
Vương Nhân: “Anh giới thiệu đấy chứ! Có thành công đâu. Mày nói đàn ông nào cũng được, sao lại không chịu người đàn ông hói kia?”
Trì Tiểu Đa nói: “Ít nhất cũng phải là người bình thường chứ.”
Vương Nhân: “Đầu hói thì không bình thường chỗ nào? Mày nói đi. Tóc của anh mày cũng đang từ từ rụng dần đây này, mày đừng có vơ đũa cả nắm chứ.”
Trì Tiểu Đa: “…”
Vương Nhân nói: “Thôi được rồi, để sau đi.”
Trì Tiểu Đa: “Đừng làm ồn nữa các người! Nhỏ tiếng TV lại một chút được không? Đã 10 rưỡi rồi!”
Vương Nhân hét lên trong điện thoại: “Mày có bị bệnh không Trì Tiểu Đa! Một năm mày kiếm được hai ba mươi vạn (~73.196.264 -> 109.794.396 VNĐ), đến nỗi phải sống trong khu dân cư thành phố sao? Không thể chuyển đến một nơi bình thường hơn à?”
Trì Tiểu Đa: “Em muốn tiết kiệm tiền! Không có tiền! Em thiếu cảm giác an toàn!”
Vương Nhân: “Sinh nhật muốn quà gì?”
Trì Tiểu Đa: “Tặng em một bạn trai đi. Sống 26 năm rồi mà em vẫn còn là trai tân. Có đáng buồn không chứ?”
Vương Nhân: “…”
“Tao nói thật nhé.” Vương Nhân hỏi: “Trì Tiểu Đa, mày đã từng ngủ với đàn ông chưa?”
“Chưa.” Trì Tiểu Đa chán nản nói: “Em cũng muốn, nhưng không tìm được người thích hợp.”
Vương Nhân nói: “Anh thấy lạ thật. Mấy đứa ‘thụ’ như chúng mày, cứ muốn bị ‘đè’ vậy sao? Có sướng không?”
Trì Tiểu Đa: “Em có bị ‘đè’ bao giờ đâu mà biết có sướng không! Ít nhất cũng phải trải nghiệm một chút mới trả lời mày được chứ. Sao em đã 26 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân vậy chứ…”
Vương Nhân: “Hay là để tao cho mày trải nghiệm một chút? Tao thấy mày đừng băn khoăn nữa, cứ để anh mày đây lo cho.”
Trì Tiểu Đa: “…”
Vương Nhân chỉ đùa thôi. Cả hai đều biết rằng không thể ngủ với nhau, nếu không thì đến bạn bè cũng không làm được. Tên Vương Nhân này trăng hoa chết đi được, cho dù tất cả "công" trên đời đều tuyệt chủng, Trì Tiểu Đa cũng sẽ không tìm đến anh ta. Hai người lại lải nhải một hồi, Trì Tiểu Đa mới nằm ngửa ra, giống như một "cá mặn" u oán, chìm vào giấc ngủ.
--------------------------------
- Rất sướng là đằng khác nha anh Vương Nhân
(1) Xuân vận (giản thể: 春运; phồn thể: 春運; bính âm: Chūnyùn), còn được gọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân hoặc thời kỳ Xuân vận, là khoảng thời gian du lịch ở Trung Quốc với lưu lượng giao thông cực kỳ cao vào khoảng thời gian năm mới của Trung Quốc. Mùa du lịch ở Trung Quốc thường bắt đầu 15 ngày trước Tết Nguyên đán và kéo dài trong khoảng 40 ngày. Tính đến năm 2016, số lượng hành khách trong mùa Chunyun là gần ba tỷ.[1] Nó được gọi là cuộc di cư hàng năm lớn nhất của con người trên thế giới.[2] Vận tải đường sắt trải qua thử thách lớn nhất trong giai đoạn này, và vô số vấn đề xã hội đã xuất hiện. Hiện tượng này cũng được thấy ở một số khu vực Đông Á như Nhật Bản, Việt Nam và Hàn Quốc.- Theo Wikipedia
(2) Giấy bản là một loại giấy thủ công truyền thống, được làm từ vỏ cây, đặc biệt là vỏ cây dưỡng (mạy sla), của đồng bào dân tộc thiểu số. Giấy bản có đặc tính xốp, nhẹ, dai, bền, không bị nhòe khi viết vẽ, ít bị mối mọt, giòn gãy hay ẩm nát. Nó còn mang giá trị văn hóa, tâm linh sâu sắc, được sử dụng trong các nghi lễ truyền thống, ghi chép gia phả, hát dân ca, truyện cổ, và cả trong đời sống hàng ngày như gói bánh, xôi, bỏng ngô.- Theo Google