Thông Báo Huấn Luyện Đăng Ký Thầy Trừ Tà Cấp Quốc Gia

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

10 giờ đêm.

 

Tại khu Thiên Hà xa hoa, Hạng Thành gọi điện thoại đến lần thứ n. Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ với chiếc điện thoại liên tục sập nguồn, cuối cùng anh cũng đã kết nối được với người bạn của người đồng hương đã giới thiệu.

 

“À.” Đầu dây bên kia nói: “Tôi đang phục vụ khách, anh đến đây đi. Tôi sẽ gửi đường đi và số tuyến xe buýt qua điện thoại cho cậu.”

 

“Cảm ơn huynh đệ.” Hạng Thành đáp.

 

Hạng Thành chen chúc lên chuyến xe buýt cuối cùng. Chiếc ba lô to tướng của anh bị kẹt ở cửa xe. Anh đưa tiền, trong khi tài xế vẻ mặt ngái ngủ, sốt ruột nhìn anh.

 

Phía sau có khoảng năm sáu người Triều Châu đang “oa la oa la”. Hạng Thành tưởng họ đang giục mình nên lùi lại, định xuống xe. Nhưng nhóm người kia lại ra hiệu cho anh chen lên. Cả nhóm cùng hợp sức, một, hai, ba đẩy chiếc ba lô lên cho anh. Cuối cùng, Hạng Thành cũng lên được xe.

 

Anh xuống xe ở đường tây Thể Dục. Mưa xuân lất phất, mặt đường nhựa ướt đẫm phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ của khu phố xa hoa. Hạng Thành thỉnh thoảng ngước nhìn, vác ba lô bước vào một câu lạc bộ dưỡng sinh nam giới.

 

“Tôi tìm Lý Tiến Tài.” Hạng Thành nói với lễ tân.

 

Nhân viên lễ tân chìa tay ra chặn lại, không thèm liếc nhìn Hạng Thành. Bên ngoài đỗ không ít xe sang. Hạng Thành quay đầu, thấy trên nóc một chiếc Audi màu xám bạc có vài vệt máu khô. Anh bước tới xem, dùng ngón tay quệt qua vết máu, nhíu mày.

 

Anh nhìn vào trong xe, không thấy ai. Hạng Thành đứng ở bãi đỗ xe gọi cho Lý Tiến Tài. Lý Tiến Tài nói: “Cậu đi lối cửa hông vào đi!”

 

Vì vậy Hạng Thành không để ý đến chiếc xe kia nữa, anh đi vào con hẻm phía sau đầy mùi dầu mỡ, tìm thấy Lý Tiến Tài. Lý Tiến Tài mặc áo choàng tắm và đi dép lê, nhìn Hạng Thành một cái rồi nói: “Vào đi, cậu có quan hệ gì với Tiểu Thắng?”

 

“Chúng tôi cùng một thôn.” Hạng Thành đáp.

 

Bên trong chiếc áo choàng tắm, Lý Tiến Tài không mặc gì. Da anh ta rất trắng, toát lên vẻ đẹp của tuổi trẻ. Anh ta dẫn Hạng Thành vào phòng nghỉ, hỏi: “Cậu tìm việc à? Cho tôi xem tay.”

 

Hạng Thành xòe bàn tay ra, trên đó chi chít những vết chai sần.

 

“Không được rồi.” Lý Tiến Tài nói: “Để tôi hỏi giám đốc. Cậu đợi một lát.”

 

Lý Tiến Tài bảo Hạng Thành đặt ba lô xuống, rồi lấy một bộ đồng phục của câu lạc bộ cho anh: “Cậu mặc thử bộ này xem. Không, đi tắm trước đi... Thôi, thay đồ trước đã... À không, cậu vẫn nên đi tắm trước. Đừng mặc quần áo mùa thu bên trong, ở đây có máy sưởi. Phòng tắm công nhân ở đằng kia, đi đi.”

 

Hạng Thành c** q**n áo, vắt lên ghế, cầm khăn tắm của mình đi tắm. Anh đang tắm dở thì Lý Tiến Tài dẫn giám đốc vào. Cả hai cùng đánh giá cơ thể tr*n tr**ng của anh. Hạng Thành đứng dưới vòi nước, xoa mặt nhìn giám đốc.

 

“Ngoại hình không tồi.” Giám đốc nói: “Dáng người cũng khá. Cậu ở nông thôn à?”

 

Hạng Thành gật đầu. Giám đốc nói: “Sức tay thế nào? Lấy cái dụng cụ đo lực tay cho cậu ta.”

 

Hạng Thành: “?”

 

Lý Tiến Tài đi lấy dụng cụ đo. Hạng Thành tắt vòi nước, cầm lấy dụng cụ và bóp hết sức.

 

“Không tồi.” Giám đốc nói: “Huấn luyện một chút. Lucas, cậu huấn luyện cậu ta, đặt cho cậu ta một cái tên tiếng Anh. Ngày mai đến làm luôn. Lương tháng 1800 (~6.590.417 VNĐ), có hoa hồng. Ba tháng đầu, mỗi khách của cậu ta cũng sẽ tính phần trăm cho cậu.”

 

Lý Tiến Tài vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Hạng Thành. Hạng Thành sững sờ, há hốc miệng không thể tin được.

 

“Cảm ơn.” Hạng Thành nói.

 

Giám đốc rời đi. Hạng Thành tắm xong ra, Lý Tiến Tài đã thu dọn toàn bộ quần áo của anh, ném cho anh một chiếc áo choàng tắm và nói: “Đi theo tôi.”

 

Hạng Thành đi theo Lý Tiến Tài, chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình. Lúc đi qua hành lang, một người đàn ông trung niên đi ngang qua, nhìn Hạng Thành rồi không rời mắt được.

 

“Đây là phòng số mấy?” Người đàn ông trung niên nói: “Tôi chọn cậu ta.”

 

“Anh ấy là khách…” Nhân viên phục vụ đi cùng người đàn ông trung niên chưa từng thấy Hạng Thành, thấy anh không có thẻ số, vội nói nhỏ.

 

Hạng Thành: “???”

 

Lý Tiến Tài dẫn anh vào một căn phòng. Trong phòng có một con búp bê hơi nam giới với vẻ mặt b**n th**, trên người dán các nhãn phân chia khu vực.

 

Lý Tiến Tài: “Tự đặt cho mình một cái tên tiếng Anh đi.”

 

Hạng Thành: “Tôi không biết.”

 

Lý Tiến Tài: “…”

 

“Cứ đặt đại một cái.” Lý Tiến Tài sốt ruột nói: “Mà này, tên tiếng Hán của cậu là gì?”

 

“Hạng Thành.” Hạng Thành đáp: “Tôi thật sự không biết. Tên do bố mẹ đặt, thật sự cần đổi sao?”

 

“Không phải bảo cậu đổi.” Lý Tiến Tài nói: “Đây là nghệ danh. Mọi người đều dùng nghệ danh để xưng hô, nếu không, gọi Trương Gia Kim, Vương Đắc Bảo thì quê mùa lắm, có phải không?”

 

Hạng Thành suy nghĩ một lúc, lịch sự nói: “Anh đặt cho tôi, tôi nghe theo anh.”

 

Lý Tiến Tài đi ra ngoài, lấy một danh sách rượu vào, bên trong là một đống tên rượu vang đỏ. Lý Tiến Tài lật một hồi, nói: “Thế thì gọi là Valpolicella đi.”

 

Hạng Thành: “Cái gì cơ?”

 

“Va~l~po~li~ce~lla~,” Lý Tiến Tài cong ngón tay điệu đà, uốn lưỡi đáp: “Tên Ý cao cấp, sang chảnh. Không cảm ơn tôi à?” Nói rồi anh ta ra hiệu cho Hạng Thành đến trước búp bê hơi, nói: “Lát nữa sẽ làm cho cậu một cái thẻ tên. Ấn, ấn đi.”

 

Hạng Thành đã choáng váng. Kể từ khi đến Quảng Châu, anh cảm thấy đây không còn là thế giới mà anh biết nữa.

 

Anh hỏi: “Ấn cái gì?”

 

“Ấn người giả ấy! Massage!” Lý Tiến Tài nói: “Bảo ấn thì cậu cứ ấn đi, ấn mạnh vào. Ấn xuống, đèn bên trong sẽ sáng lên.”

 

Hạng Thành đầy vẻ hoài nghi, đặt tay lên búp bê hơi.

 

Rầm!

 

Từ trong phòng truyền ra một tiếng động lớn, khiến những vị khách bên ngoài giật mình.

 

“Cậu bị não tàn à! Hỏng phải bồi thường đấy!” Giọng Lý Tiến Tài giận dữ vọng ra, tiếp theo là lời xin lỗi của Hạng Thành.

 

Một tháng sau, sáng sớm. Mùa xuân vạn vật sống lại, ánh nắng rực rỡ, Hoa thành trời quang mây tạnh.

 

Trì Tiểu Đa đi xe đạp địa hình, rẽ một vòng thật ngầu ở góc phố rồi dừng lại trước cửa tiệm bánh mì. Nhân viên bán hàng nhìn ra, mang bánh mì và sữa ra cho cậu.

 

“Cảm ơn.” Trì Tiểu Đa mỉm cười với anh nhân viên cao ráo, đẹp trai.

 

Ngày nào đi làm cậu cũng mua bánh mì ở đây, vì anh nhân viên này rất đẹp trai và nhiệt tình.

 

Trì Tiểu Đa cũng rất đẹp trai, đã đi làm nhiều năm nhưng trông vẫn như một sinh viên mới tốt nghiệp, sạch sẽ. Tuy nhiên, dù điều kiện bản thân rất tốt, cậu vẫn chưa tìm được người mà cậu thích và cũng thích cậu.

 

“Hôm nay có bánh kem sinh nhật của cậu đấy.” Nhân viên cười nói: “Tan ca nhớ quay lại lấy nhé.”

 

“À?” Hôm nay là sinh nhật Trì Tiểu Đa, cậu có chút bất ngờ. Cửa hàng bánh kem còn nhớ sinh nhật cậu lúc cậu làm thẻ thành viên, điều này khiến cậu cảm thấy ấm áp.

 

“Tôi đi làm đây, tạm biệt!” Trì Tiểu Đa vẫy tay: “Cố lên!”

 

Hôm nay như thường lệ là ngày lãnh đạo tặng bánh kem, đồng nghiệp chia bánh kem. Trì Tiểu Đa đã vào viện thiết kế kiến trúc được hai năm. Mọi người bảo cậu thổi nến và ước nguyện. Trì Tiểu Đa đan các ngón tay lại, đứng trước bánh kem, nghĩ thầm nguyện vọng sinh nhật… Mong có một bạn trai bình thường một chút.

 

Năm nào cậu cũng ước nguyện này, nhưng chưa năm nào thành hiện thực. Nghĩ kỹ lại, thật sự rất phiền muộn.

 

Nhưng khi nghĩ đến từ “bình thường”, trong đầu Trì Tiểu Đa lại hiện lên vẻ mặt dữ tợn của Vương Nhân: “Thế nào là không bình thường!”

 

Trì Tiểu Đa vẽ xong nửa bản thiết kế, ký tên vào vài bản khác. Điện thoại lại reo. Vương Nhân đã liên lạc với nhiều bạn học đại học, hẹn mọi người tụ tập để mừng sinh nhật cậu. Trì Tiểu Đa đành quay về lấy bánh kem.

 

Ban đêm, Vương Nhân lái xe đến đón. Sau khi ăn tối xong, anh ta đưa Trì Tiểu Đa đến một câu lạc bộ dưỡng sinh nam giới. Vừa ngồi xuống, đã có năm anh chàng đẹp trai đến ấn chân cho họ.

 

“Uầy, đẹp trai quá!” Trì Tiểu Đa nhìn các anh chàng đẹp trai mà không rời mắt được. Câu lạc bộ này có rất nhiều anh chàng đẹp trai, mỗi người một vẻ. Cậu nhìn anh chàng đang ấn chân cho mình, trông có chút giống một ngôi sao điện ảnh. Anh chàng kia mỉm cười với cậu, Trì Tiểu Đa liền căng thẳng, không dám nhìn thẳng. Trì Tiểu Đa luôn có ý nghĩ xấu nhưng không có gan làm bậy. Khi bị bạn bè trêu chọc, cậu lại giống một con “cá mặn”, vừa nhát gan lại phản ứng thái quá.

 

Vương Nhân cũng là gay, nhưng vài người bạn học còn lại thì không phải. Sau khi tốt nghiệp, có người làm bất động sản, có người làm thi công, nhưng mọi người đều đoán được Trì Tiểu Đa thích nam.

 

“Anh em chuẩn bị cho mày một món quà sinh nhật.” Vương Nhân nói: “Lát nữa có dịch vụ trọn gói đấy. Anh báo trước cho mày biết.”

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

“Cái gì cơ? Dịch vụ gì?” Trì Tiểu Đa suýt há hốc miệng.

 

Vương Nhân nói: “Tháng trước mày chẳng nói muốn trải nghiệm một chút sao? Không phải muốn thoát kiếp trai tân sao? Xem mắt không thành công, trước tiên cứ ‘bóc tem’ đi đã! Anh em đã chuẩn bị sẵn sàng cho mày rồi. Lát nữa kỹ thuật viên đến, bảo đảm mày hài lòng!”

 

“Em đi đây.” Trì Tiểu Đa nói: “Các anh cứ chơi vui vẻ nhé.”

 

“Giữ lấy nó!”

 

“Đừng để nó chạy!”

 

“Đợi đã…”

 

Vương Nhân nói: “Lần trước mày chẳng tự nói sao! Muốn trải nghiệm một chút. Mày lớn chưa vậy?!”

 

“Không được…” Trì Tiểu Đa khóc lóc trong gió lộn xộn, cậu hét lớn: “Không được!”

 

Tháng này, Trì Tiểu Đa đã thay đổi cách than vãn. Cậu thường xuyên kể lể với Vương Nhân rằng cuộc đời 26 năm của mình chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thân mật với bất kỳ ai, thật sự quá bi thảm.

 

Vương Nhân nghe đến mức muốn nổi da gà, cuối cùng không nói hai lời, bảo: “Cứ để anh lo, đưa mày ra ngoài chơi.” Anh ta hẹn những người bạn thân đến, nói là tặng quà sinh nhật, rồi đưa Trì Tiểu Đa đến đây. Trì Tiểu Đa vùng vẫy định bò ra ngoài, Vương Nhân tức giận nói: “Mày có phải đàn ông không? Lúng túng cái gì? Không phải muốn trải nghiệm sao? Người đã hẹn sẵn cho mày rồi, còn làm gì nữa!”

 

“Cứu mạng!” Trì Tiểu Đa hét lên.

 

Khi Trì Tiểu Đa kêu lên, căn phòng gần như muốn rung chuyển, cả người cậu run lẩy bẩy. Anh chàng ấn chân cho cậu nói: “Ông chủ, chúng tôi không làm chuyện đó đâu, cậu yên tâm.”

 

Trì Tiểu Đa lại gào lên một tràng, Vương Nhân hét: “Mày đừng phản ứng thái quá được không?”

 

Trì Tiểu Đa nói: “Lực ấn chân mạnh quá! Em muốn tè đây này! A a a!”

 

Anh chàng ấn chân: “…”

 

Anh chàng nới lỏng tay, mặt đỏ Trì Tiểu Đa như cà chua, th* d*c. Mấy người bạn học lại bắt đầu cười nhạo cậu.

 

“Mày sợ cái gì, gọi ‘trai’ thôi mà, không cần sợ!”

 

“Đúng vậy, mọi người đều gọi hết mà!”

 

“Mọi người đừng dọa cậu ấy, đây là xoa bóp mà.”

 

“Trì Tiểu Đa, mày 26 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân, không cảm thấy mất mặt sao?”

 

“Đúng thế, đồng chí Tiểu Đa, mày đừng có vẻ mặt ‘trinh tiết’ như vậy được không?!”

 

“Tất cả im miệng cho tao! A a a a!” Trì Tiểu Đa không thể nhịn được nữa, hét lớn: “Tao muốn tuyệt giao với lũ bạn xấu chúng mày!”

 

Mọi người im lặng, nhìn Trì Tiểu Đa. Mặt cậu đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

 

Sau một lúc yên tĩnh, hội bạn xấu lại bắt đầu người này người kia khuyên giải.

 

“Người đã đến rồi.”

 

“Kỹ thuật xoa bóp ở đây rất tốt mà.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” Vương Nhân ngồi trên ghế massage, nói: “Nếu mày không thích, chỉ bảo người ta xoa bóp cho thôi, không làm gì khác.”

 

Anh chàng ấn chân cuối cùng cũng nhịn không được, “phụt” một tiếng bật cười.

 

“Vương tổng, tôi đã nói rồi, chúng tôi là câu lạc bộ dưỡng sinh nam giới đàng hoàng, không làm chuyện đó.”

 

Vương Nhân lại nói với anh chàng kia: “Trêu nó chút thôi. Anh em này của tôi đặc biệt thuần khiết.”

 

“Thì ra đây là quà sinh nhật của em!” Trì Tiểu Đa phát điên nói.

 

“Đương nhiên rồi.” Vương Nhân nói.

 

“Đương nhiên.” Mấy người khác đáp với vẻ mặt ngây thơ.

 

Biểu cảm của mọi người đều nhất trí: Mày đã 26 tuổi vẫn còn là trai tân, hôm nay mời mày đi xoa bóp làm quà sinh nhật, có gì sai đâu?

 

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông đẩy cửa bước vào, nói với họ: “Xin hỏi, vị ông chủ nào cần xoa bóp ạ?”

 

Trì Tiểu Đa: “??”

 

Đó là một kỹ thuật viên nam cao lớn, đứng ở cửa, mỉm cười.

 

“Cậu ta!” Mọi người lập tức nói: “Cậu ta cậu ta cậu ta.”

 

“Chính là cậu ta, chính là cậu ta!”

 

“Trì tổng! Lên thôi!”

 

“Làm trọn gói! Đi thôi!”

 

“Làm trọn gói à?” Người đàn ông lịch sự nói: “Mời đi theo tôi.”

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

“Tôi đợi cậu ở phòng bên cạnh nhé.” Kỹ thuật viên xoa bóp cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi đã tắm rồi.”

 

Mọi người cười ầm lên, kỹ thuật viên đi trước.

 

Trì Tiểu Đa: “!!!”

 

“Có phải gu của mày không?” Vương Nhân hỏi.

 

Vẻ mặt Trì Tiểu Đa run rẩy, nói: “Bình thường thôi…”

 

“Bình thường cái gì!” Vương Nhân giận dữ nói: “Người này hoàn toàn thỏa mãn các điều kiện của mày! 1m82, không béo không gầy, lương tháng 25.000…”(~91.567.607 VNĐ)

 

“Cái gì?!” Trì Tiểu Đa hét lên: “Mày biết cả chuyện này á?!”

 

“Đương nhiên, kỹ thuật viên rất kiếm tiền.” Các bạn bè phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, kỹ thuật viên rất kiếm tiền.”

 

Anh chàng ấn chân cười nói: “Ôi chao, các ông chủ đừng đùa nữa.”

 

“…Công việc không phải đi công tác, là nam sinh vận động.” Vương Nhân nói: “Từng là vận động viên ném tạ, đủ hài hước chưa? Chủ đề chung thì cậu trò chuyện thử xem? Người ta còn nói biết nấu ăn. Không hút thuốc, không cờ bạc…”

 

Trì Tiểu Đa hét thảm: “Anh bị b*nh h**n hả!”

 

Vương Nhân nói không ngừng: “Còn công khai giới tính, có trách nhiệm, lương thiện. David còn nói cậu ấy thích động vật nhỏ, ở nhà nuôi một con Labrador (1). Có lý tưởng, muốn trở thành ‘đầu bảng’* của câu lạc bộ này…”

 

(*Mọi người xem phim hay đọc truyện chắc cũng hiểu. Đầu bảng thể hiện cho niềm ưa thích của khách hàng đối với người đấy)

 

Mọi người bị Vương Nhân chọc cười đến mức suýt lăn khỏi ghế massage.

 

“À!” Vương Nhân làm một động tác, nói với mọi người: “David nói cậu ấy còn đọc sách nữa đấy.”

 

Mọi người lại ngã nghiêng. Vương Nhân nói: “Thơ Đường, từ Tống cũng thích, đúng mẫu người lý tưởng của mày đấy, Trì Tiểu Đa.”

 

“Hahahahahaha!!!”

 

Trong phòng vang lên tiếng cười lớn như tiếng gầm, không ngừng dội vào đầu Trì Tiểu Đa, khiến cậu gần như phát điên.

 

“Đùa chút thôi.” Vương Nhân nghiêm túc nói: “David là bạn của anh, người rất tốt. Đi đi, cậu ấy sẽ không ép buộc mày đâu.”

 

Có lời đảm bảo này, Trì Tiểu Đa mới miễn cưỡng đứng dậy, bước đi.

 

Cửa phòng 702 mở ra, David thò đầu ra nói: “Đến rồi à? Mời vào.”

 

Vì thế Trì Tiểu Đa đành lấy hết can đảm, bước vào.

 

Câu lạc bộ nam giới này, tất cả nhân viên phục vụ đều là nam. Những người ấn chân đều là trai đẹp, nghe nói họ phục vụ cả khách nam lẫn khách nữ. Đối với một “trạch nam*” chưa từng yêu đương như Trì Tiểu Đa, lần đầu tiên đã gọi dịch vụ xoa bóp toàn thân, điều này hiển nhiên là quá… mạnh.

 

(*"Trạch nam" (宅男) là một thuật ngữ tiếng Hán, thường được dùng để chỉ những người đàn ông thích ở nhà, dành phần lớn thời gian của mình trong không gian riêng, có thể là để đọc sách, xem phim, chơi game, lướt web, hoặc tham gia các hoạt động giải trí cá nhân khác, thay vì tham gia các hoạt động xã hội bên ngoài. Về cơ bản, "trạch nam" tương đồng với khái niệm "homebody" trong tiếng Anh, chỉ những người thích ở nhà và không thích ra ngoài nhiều.- Theo Google)

 

Vương Nhân đuổi theo ra ngoài, nói vọng vào: “Mày cứ để cậu ấy phục vụ, đừng căng thẳng, cậu ấy có rất nhiều kinh nghiệm.”

 

Vương Nhân còn cố tình chọn cho cậu người chất lượng tốt nhất, khiến Trì Tiểu Đa không biết nên cảm ơn hay bóp cổ anh ta.

 

Nhưng môi trường của câu lạc bộ này rất tốt, có lẽ vì chỉ phục vụ cho người giàu có, nên cách bài trí và chất lượng nhân viên đều xứng đáng với danh tiếng của nó.

 

“Đợi một lát.” David trải khăn tắm, nói: “Cậu đẹp trai cứ nằm nghỉ một chút. Tôi có chút việc, sẽ quay lại ngay.”

 

“Được… được ạ.” Trì Tiểu Đa với vẻ mặt cầu mong anh ta đừng quay lại, lập tức nói: “Anh cứ tự nhiên, tôi không vội.”

 

David đi ra ngoài, rồi biến mất như một cơn gió.

 

Trì Tiểu Đa bắt đầu suy tính, hay là không xoa bóp nữa, lén lút chuồn về. Nhưng quần áo của cậu ở chỗ Vương Nhân, chắc chắn sẽ bị bắt về. Vậy nếu xoa bóp cả đêm thì sẽ tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Chắc không rẻ đâu.

 

David ra khỏi cửa phòng, đi được vài bước thì đột nhiên tăng tốc, lao về phía nhà vệ sinh cuối hành lang.

 

“Valpolicella!” David vội nói: “Cứu tao một tay, phòng 702.”

 

Hạng Thành đang mặc áo sơ mi và quần dài, ngồi trong phòng nghỉ đọc cuốn 《Chuyện Kể》, ngẩng đầu nhìn David.

 

Sắc mặt David rất khó coi, rõ ràng là cơ thể cũng không thoải mái. Nói xong, anh ta chui tọt vào nhà vệ sinh. Hạng Thành cất sách, gõ cửa nhà vệ sinh.

 

“Cậu không sao chứ?” Hạng Thành hỏi.

 

“Không sao…” David nghiến răng nghiến lợi nói từ bên trong, tiếp theo là một tràng tiếng lộn xộn.

 

Hạng Thành: “…”

 

“Ba vị khách ban nãy quá tàn nhẫn…” David nói: “Dây điện của ‘thằng nhỏ’ đã bị kéo đứt rồi, mà chưa lấy ra được, có lẽ phải đi bệnh viện…”

 

Hạng Thành: “??”

 

“Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?” Giám đốc đến, gõ cửa.

 

“Không… không sao, tôi tự xem có kéo ra được không…” David đáp.

 

-----------------------------

 

(1) Chó tha mồi Labrador, thường được gọi với tên thân thuộc là Lab, là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland và Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nguồn Wikipedia, đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%B3_tha_m%E1%BB%93i_Labrador

Bình Luận (0)
Comment