Thông Báo Huấn Luyện Đăng Ký Thầy Trừ Tà Cấp Quốc Gia

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Thành cởi giày, chân trần từ trong phòng ra, nói với Vương Nhân: “Anh vất vả rồi, hôm nào tôi mời anh ăn mừng chuyển nhà.”

 

Vương Nhân gật đầu, nói với Trì Tiểu Đa: “Ở chung tốt nhé.” Lại nói với Hạng Thành: “Chăm sóc tốt Tiểu ‘cá mặn’ đấy.”

 

Trì Tiểu Đa có chút xấu hổ. Hạng Thành tạm biệt Vương Nhân. Ba người chào hỏi vài câu, Vương Nhân đi ra hành lang. Hạng Thành và Trì Tiểu Đa sóng vai đóng cửa lại, cánh cửa kêu “cạch”.

 

Khoảnh khắc đó, Trì Tiểu Đa có một ảo giác, dường như hai người họ thật sự là một đôi, cánh cửa đóng lại, khóa lại một căn phòng tràn ngập ánh nắng.

 

Đến tận lúc này, Trì Tiểu Đa vẫn cảm thấy như đang mơ.

 

Hạng Thành cởi chiếc áo khoác rằn ri bẩn thỉu, mặc chiếc áo ba lỗ, nói: “Tôi giúp cậu dọn đồ nhé?”

 

Trì Tiểu Đa ban đầu định nói không cần, nhưng hai người ở chung, khách sáo quá lại không hay, nên lập tức nói cảm ơn.

 

Ánh mặt trời chói chang, hai người họ dọn dẹp đồ đạc của Trì Tiểu Đa trong phòng khách. Trì Tiểu Đa không hỏi về bộ quần áo của Hạng Thành, đi vào trong tìm một chiếc tạp dề cho anh. Tài sản của Hạng Thành rất ít, điều này khiến Trì Tiểu Đa không ngừng suy đoán: chiếc bao tải đó là toàn bộ gia tài của anh ấy sao? Điều này có nghĩa là gì? Anh ấy đã chào tạm biệt vị khách bao nuôi trước kia rồi sao?

 

Có phải đã đem hết quần áo, trang sức đi cầm cố để “chuộc thân” không?

 

“À, xe của anh đâu? Đậu ở đâu?” Trì Tiểu Đa lại hỏi.

 

Hạng Thành c** tr*n, trên người đeo tạp dề. Lưng trần của anh có cơ bắp rõ ràng. Một chút mồ hôi trên lưng và vai càng làm anh trở nên gợi cảm hơn. Anh nghiêm túc đặt sách của Trì Tiểu Đa vào giá sách, đáp: “Xe là mượn của David.”

 

Hạng Thành quỳ một gối xuống đất, xếp sách vào ngăn cuối cùng. Trì Tiểu Đa chống gối, cúi người nghiêng đầu, hỏi: “Anh định đổi nghề à?”

 

Hạng Thành nghiêng đầu nhìn Trì Tiểu Đa, không nói gì.

 

Mặt Trì Tiểu Đa đỏ bừng ngay lập tức, tim đập thình thịch. Cậu dường như cảm nhận được, Hạng Thành thực sự có chút thích mình.

 

“Sách của cậu à?” Hạng Thành cầm một quyển “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, lật lật, cảm thấy rất buồn cười.

 

“À.” Mặt Trì Tiểu Đa đỏ bừng, nói: “Cái này là trước đây… cô em lễ tân xem, có lần lấy nhầm sách, để chung với bưu phẩm trên bàn làm việc của tôi, rồi tôi không cẩn thận mang về… Này! Buông tay ra!”

 

Thật ra là Trì Tiểu Đa tự mua, cô em lễ tân vô tội bị vạ lây. Nhưng lúc này Trì Tiểu Đa nghĩ thầm: Xin lỗi, nhưng giúp tôi đỡ đạn đi. Thế là cậu giật lấy quyển sách. Hạng Thành nói: “Hay không?”

 

“Xấu tệ ấy, tôi chẳng tin đâu.” Trì Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Quyển sách này tôi cũng chưa bao giờ đọc. Mấy quyển sách bây giờ toàn độc hại thanh thiếu niên.” Vừa nói, Trì Tiểu Đa vừa tiện tay ném quyển sách vào thùng rác.

 

Hạng Thành vỗ vỗ tạp dề, nói: “Bữa tối giải quyết thế nào?”

 

“Tôi đi mua đồ ăn.” Trì Tiểu Đa nói: “Anh bận việc của anh đi, đừng bận tâm đến tôi.”

 

Hạng Thành nói: “Tôi viết cho cậu một danh sách, mua theo đó, tối tôi nấu món ngon cho cậu ăn.”

 

Chữ của Hạng Thành mạnh mẽ, dường như đã luyện thư pháp. Trì Tiểu Đa nhìn Hạng Thành viết chữ, lòng sùng bái biến thành một con quái vật lưỡi dài, từ danh sách của Hạng Thành bắt đầu l**m dọc theo tay, cánh tay lên đến cả đầu anh.

 

“Được rồi.” Trì Tiểu Đa xách giỏ, vui vẻ đi mua đồ ăn.

 

Trì Tiểu Đa đặc biệt mua cà chua trứng gà nhập khẩu, và cả thịt ba chỉ ngon nhất, chuẩn bị trổ tài một chút. Về nhà, Hạng Thành nói: “Tôi làm của tôi, cậu làm của cậu. Cắt đồ ăn sẵn, cậu chỉ việc xào là được.”

 

“Ơ!” Trì Tiểu Đa vẫn đang dọn dẹp đồ của mình, tiện thể lôi chăn và ga trải giường cũ sạch mà chủ nhà đã giặt ra, trải giường cho Hạng Thành. Hạng Thành mặc tạp dề, bận rộn trong bếp, giống như một nam sinh ở nhà. Trì Tiểu Đa lại không nhịn được rình xem bếp từ ngoài cửa phòng. Cảm giác đó thật ấm áp và hạnh phúc.

 

“Đến lượt cậu.” Hạng Thành nói.

 

Thế là Trì Tiểu Đa đi trổ tài. Cậu xào món cà chua trứng gà, thấy Hạng Thành làm ba món ăn. Thịt ba chỉ thì để ngày mai ăn.

 

“Anh làm món gì vậy?” Trì Tiểu Đa bưng món ăn của mình lên bàn, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

 

“Cơm nhà.” Hạng Thành nói.

 

Hạng Thành làm một con gà, còn có một đĩa không biết là món gì, hai bát canh khác lại là phiên bản nâng cấp của một món không rõ tên. Trì Tiểu Đa chỉ nếm một chút, suýt nữa cắn phải lưỡi.

 

Trì Tiểu Đa hỏi: “Sao ngon thế! Làm bằng gì vậy?”

 

Hạng Thành không nói gì. Trì Tiểu Đa nói: “Anh nấu ăn ngon quá! Không nhìn ra đấy.”

 

Hạng Thành nói: “Mẹ tôi dạy. Thích thì ăn nhiều một chút.”

 

Trì Tiểu Đa vừa ăn cơm vừa lướt vòng bạn bè. Ba món ăn xuất hiện, ngay lập tức có hàng chục bình luận bên dưới.

 

【 Vãi, “cá mặn”, mày ăn Mãn - Hán Toàn Tịch à (1)?! Phong cách không đúng rồi! Tại sao đĩa cà chua xào trứng gà lại lọt vào đấy! 】

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

【 Phật thủ kim cuốn, gà hoa điêu (2), nấm báo mưa (3) Long Tỉnh. Trì tổng, cậu định làm gì? 】

 

【 Mẹ nó, biết thế ở lại cọ cơm với bọn mày rồi. 】 (Vương Nhân đăng)

 

Trì Tiểu Đa: “………………”

 

Trì Tiểu Đa lén nhìn Hạng Thành, hỏi: “Đây có phải là gà hoa điêu không?”

 

“Ăn ra à?” Hạng Thành nói: “Không mua được hoa điêu mười năm. Hội Kê Sơn tôi cũng chưa dùng. Long Tỉnh cũng không tốt lắm. Tạm ăn đi.”

 

Trì Tiểu Đa hoàn toàn “spartacus”, lập tức quyết định, không bao giờ trổ tài trước mặt Hạng Thành nữa. Đĩa cà chua xào trứng gà tối đó bị cậu hoàn toàn lờ đi, nhưng Hạng Thành lại ăn không ít.

 

Buổi tối, Trì Tiểu Đa nước mắt lưng tròng, phong cách này không đúng rồi! Rốt cuộc là từ đâu tu luyện được bản lĩnh này! Mình và anh ấy hoàn toàn không phải người cùng một thế giới! Mình ngoài tiền ra còn có gì! Mà tiền còn không có nữa! Nếu Hạng Thành không làm xã giao mà làm kinh doanh, thì đây chính là vở kịch tình yêu giữa tổng tài bá đạo và nhân viên nhỏ bé.

 

Sau bữa tối, Trì Tiểu Đa lăn qua lăn lại trên giường, gọi điện thoại cho bạn thân.

 

“A a a a a ——”

 

“Mày ở chung với một thằng ‘trai gọi’ à!!” Nghe ra giọng điệu xù lông của bạn thân: “Coi chừng HIV đấy! Trì, Tiểu, Đa!”

 

“Không có! Anh ấy muốn đổi nghề!” Trì Tiểu Đa đau buồn sửa lại, rồi não bộ bắt đầu xây dựng một câu chuyện về một “trai gọi” đẹp trai, nhiều tiền, hoàn lương, dùng hết tiền để chuộc thân, nghèo khổ thất vọng rồi đến nhà cậu, hai người nương tựa vào nhau.

 

“Anh ấy nấu ăn ngon lắm! Trước đây nhất định là cao phú soái sống trong nhung lụa, vì gia cảnh sa sút mới đi làm… host!” Trì Tiểu Đa đã bắt đầu điên cuồng tưởng tượng về thân thế hào môn của Hạng Thành.

 

“Thôi đi!” Bạn thân tạt một gáo nước lạnh vào Trì Tiểu Đa: “Cao phú soái sẽ nấu ăn à? Không đốt nhà bếp là may rồi! Nói không chừng lát nữa lại ra ngoài “lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng” đấy, mày có tin không?”

 

“Không, không, thể!” Trì Tiểu Đa hét lên: “Mày biết không, anh ấy nấu ăn ngon ngon ngon ngon ngon đến mức tao chưa từng ăn bao giờ…”

 

Vừa nói xong, trong phòng khách vang lên tiếng đóng cửa.

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

Bạn thân: “…”

 

“Thật sự ra ngoài làm ăn à?” Bạn thân hỏi: “Để tao thắp cho mày một ngọn nến nhé.”

 

Trì Tiểu Đa lao ra phòng khách, thấy Hạng Thành thực sự đã đi rồi.

 

“A a a a ——” Trì Tiểu Đa lăn lộn trên ghế sofa: “Anh ấy đi làm ăn rồi…”

 

9 giờ tối, Hạng Thành không nói một lời mà đi. Trái tim thủy tinh của Trì Tiểu Đa vỡ thành từng mảnh. Bạn thân an ủi: ““Trai gọi” đi làm là do tiến hóa tự nhiên quyết định, không có cách nào đâu. Nghĩ theo một góc độ khác đi, biết đâu sáng mai về sẽ đưa tiền thuê nhà cho mày?”

 

“Ô ô ô ——” Trì Tiểu Đa ngã xuống ghế sofa, vẻ mặt u oán: “Tại sao tao lại yêu anh ấy, nói hoàn lương mà? Tao thà anh ấy ăn ở miễn phí tao cũng không…”

 

Trì Tiểu Đa giống như một con “cá mặn” bị phơi khô, úp mặt xuống ghế sofa.

 

Cánh cửa đột nhiên lại mở ra. Trì Tiểu Đa ngay lập tức bật dậy, thản nhiên lướt điện thoại.

 

Hạng Thành bước vào. Trì Tiểu Đa nhìn anh, thấy Hạng Thành vẫn mặc áo ba lỗ, quần dài, dép lê, quần áo cũng không thay. Anh vào nhà rửa tay, rồi ngồi xuống ghế sofa.

 

“Có thể xem TV không?” Hạng Thành hỏi.

 

“Tất nhiên.” Trì Tiểu Đa vội đưa điều khiển cho anh, nhìn chằm chằm. Hạng Thành hỏi: “Sao vậy?”

 

“Tóc anh hơi dài rồi.” Trì Tiểu Đa cười nói: “Vừa nãy đi đâu vậy?”

 

“Đi đổ rác.” Hạng Thành nói.

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

Bạn thân vẫn còn blablabla bên kia. Trì Tiểu Đa dứt khoát tắt máy. Hạng Thành xem TV, thỉnh thoảng mỉm cười. Trì Tiểu Đa cuối cùng cũng yên tâm, nghĩ thầm thế giới này quả nhiên vẫn tốt đẹp.

 

“Anh thích bộ này không?”

 

“Đắt. Đừng mua cho tôi. Chờ tiền trong ngân hàng của tôi lấy ra được thì nói.”

 

“Mới hơn 600, không đắt đâu.”(~2.194.826 VNĐ)

 

Hạng Thành: “Mua cái này, 9,9 tệ. Tôi trả tiền cho cậu.”(~36.214 VNĐ)

 

“Mua hết đi.” Trì Tiểu Đa nói: “Tiền tính sau.”

 

Trì Tiểu Đa tập trung tinh thần chọn quần áo cho Hạng Thành. Hai người ngồi càng lúc càng gần. Hạng Thành vươn tay, lướt màn hình điện thoại của Trì Tiểu Đa, chọn vài món quần áo, đều là loại mua lời 19,9 tệ bao ship (~72.795 VNĐ). Trì Tiểu Đa rất muốn mua cho anh đồ đắt tiền, nhưng nghĩ lại người đẹp, mặc gì cũng đẹp, nên đành thôi. Tiện thể cậu còn mua cho anh một đôi giày.

 

Hai người giống như một cặp tình nhân, dựa vào nhau mua sắm trực tuyến, cho đến tận khuya. Trì Tiểu Đa mệt mỏi, gối đầu lên đùi Hạng Thành, nói chuyện bâng quơ. Hôm nay chuyển nhà rất mệt. Hạng Thành bế bổng Trì Tiểu Đa, ôm cậu vào phòng.

 

Trì Tiểu Đa đã ngủ. Hạng Thành bật đèn trần mờ, dọn dẹp đồ của mình, lau khô từng món, đặt lên giá sách, tủ giày ở cửa. Anh cắm Hàng Ma Xử vào giá ô, tiện lấy ra bất cứ lúc nào.

 

Cuối cùng, Hạng Thành lau khung ảnh di ảnh của bố mẹ, cẩn thận đặt lên bàn. Anh lấy một chiếc cốc đầy gạo, cắm ba nén hương, cúi lạy, rồi tắt đèn đi ngủ.

 

Sáng hôm sau Trì Tiểu Đa dậy, ngáp dài đi thu quần áo, thấy bên ngoài ban công có một con chim màu trắng bạc đậu. Ánh mặt trời chiếu vào bộ lông của nó lấp lánh ánh bạc.

 

“Oa.” Trì Tiểu Đa đứng nhìn nó một lúc, vươn tay sờ. Chim nhỏ không tránh, đứng trên lan can. Cậu gọi Hạng Thành trong bếp: “Nhà chúng ta có một con chim!”

 

“Chim của tôi.” Hạng Thành nói: “Đừng động vào nó, đó là một con phượng hoàng.”

 

Trì Tiểu Đa: “???”

 

Hạng Thành đặt bữa sáng lên bàn, hỏi: “Hôm nay có thể mượn xe đạp của cậu không?”

 

Trì Tiểu Đa: “Tất nhiên, chìa khóa cho anh này. Hôm nay tôi đến công ty Vương Nhân giúp anh ấy xem đồ, vừa hay đi tàu điện ngầm.”

 

Hạng Thành: “Tôi đưa cậu đi làm, buổi chiều tan tầm đến đón cậu.”

 

Trì Tiểu Đa không hỏi nguyên nhân. Sau bữa sáng, xuống dưới lấy xe đạp. Hạng Thành đạp xe, để Trì Tiểu Đa ngồi phía trước, sau lưng cõng cặp của Trì Tiểu Đa, phóng nhanh như chớp đưa cậu đi làm. Khi qua đèn đỏ, không ít người tò mò nhìn. Hai nam sinh đẹp trai, nhưng Hạng Thành lại ăn mặc quá kỳ quái.

 

Trước vạch kẻ đường, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm đi xe điện, dừng lại bên cạnh họ, bấm còi. Hạng Thành và Trì Tiểu Đa quay đầu nhìn. Đôi mắt sau mũ bảo hiểm của người đàn ông hơi nheo lại, như đang cười.

 

Trì Tiểu Đa: “?”

 

Đèn đỏ chuyển đèn xanh, mỗi người đi một đường. Trì Tiểu Đa nghiêng đầu, nói với Hạng Thành đang ở gần cổ mình: “Tôi hình như quen người kia.”

 

Hạng Thành hờ hững “ừ” một tiếng, đạp xe thật nhanh, rẽ vào một con hẻm nhỏ.

 

***

Anh ấy đi làm gì nhỉ? Trì Tiểu Đa xoay bút trong tay, chấm chấm vào bản vẽ thiết kế, nhìn ra cửa sổ viện thiết kế. Cây hoàng giác* đã ra lá mới. Văn phòng của Vương Nhân thuê ở một nơi chỉ có hơn mười người, nơi ở yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Ngoại trừ buổi tối có chút âm u đáng sợ, ban ngày thì rất thoải mái.

 

(*Ở Việt còn gọi là cây Sao đen)

 

Dưới ánh mặt trời chói chang, bóng cây in trên cửa sổ, tạo thành những hình ảnh lay động, giống như một giấc mơ tươi sáng. Tâm trạng Trì Tiểu Đa hôm nay rất tốt, hiệu suất công việc cũng tăng vọt. Cậu nghĩ đến việc đến chỗ Vương Nhân làm thật là vất vả, chỉ để thẩm định một số bản vẽ. Ban đầu viện thiết kế định cử cậu đi công trường, vừa hay có thể nhận được một phong bì lì xì, tối về cùng Hạng Thành mua thêm đồ ăn.

 

“Trì Tiểu Đa, Một mày qua chưa?” Vương Nhân với vẻ mặt chưa ngủ đủ, ngồi trong văn phòng uống trà đại hồng bào. Sau khi tốt nghiệp, anh ta làm vài năm rồi lấy tiền của bố mẹ, dựa vào các mối quan hệ trong nhà để mở một văn phòng. Anh ta làm ăn rất tốt, mỗi ngày nói nhiều nhất là bảo Trì Tiểu Đa thi lấy một cái chứng chỉ, treo ở văn phòng của anh ta.

 

“Không biết đâu.” Trì Tiểu Đa tra được bài làm của mình đã qua, 42 điểm. Các bài thi còn lại phải gửi ra Bắc Kinh chấm, nhiều đồng nghiệp tham gia kỳ thi đang chờ đợi. Cậu không ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm lỗi trên bản thiết kế của Vương Nhân.

 

“Tuần sau sẽ có điểm.” Trì Tiểu Đa nói.

 

“Thi qua thì sao?” Vương Nhân chán nản hỏi.

 

“Không biết đâu.” Trì Tiểu Đa đáp.

 

Thật ra cậu không thích ngành này lắm. Mặc dù thiết kế khá thú vị, nhưng thực sự quá mệt mỏi. Tan làm còn rất nguy hiểm. Trước đây cậu nghĩ là cố gắng thi lấy chứng chỉ, treo ở văn phòng Vương Nhân, rồi có thể đi chơi khắp nơi, tiện thể nhận thêm việc thẩm định bản vẽ.

 

Nhưng bây giờ ở chung với Hạng Thành, Trì Tiểu Đa phải tính toán kỹ lưỡng. Hạng Thành không làm “trai gọi”… không làm host, Trì Tiểu Đa phải một mình kiếm tiền nuôi hai người. Phí treo chứng chỉ không đủ, cũng không thể từ chức.

 

Bao nuôi một con “chó săn lớn” cũng cần có trách nhiệm. Trì Tiểu Đa vì thế cảm nhận sâu sắc lý do tại sao những người đàn ông “dìu già dắt trẻ” lại một mặt bị viện trưởng và chủ đầu tư hành hạ, một mặt lại chết sống không từ chức.

 

Vương Nhân: “Mày nói mày ở viện thiết kế thức khuya dậy sớm, tăng ca đến hai ba giờ sáng để làm gì. Hay là đến chỗ anh mày treo chứng chỉ đi…”

 

Trì Tiểu Đa: “Tai em sắp chai rồi, anh mà nói nữa là em đốt hết bản vẽ của anh.”

 

“Rồi rồi rồi.” Vương Nhân ra hiệu đầu hàng, lại hỏi: “Hôm nay có thể xem xong không?”

 

Trì Tiểu Đa giơ ba ngón tay. Vương Nhân nghĩ cậu nói OK, yên tâm nói: “Vậy thì tốt rồi.”

 

“Nghĩ gì vậy!” Trì Tiểu Đa xù lông nói: “Ít nhất phải ba ngày!”

 

Vương Nhân lải nhải bên cạnh, quả thực làm chậm hiệu suất làm việc của Trì Tiểu Đa. Khi ăn trưa, dì làm cơm của văn phòng nấu cơm, còn theo lời Vương Nhân dặn, đặc biệt hầm một bát canh cho Trì Tiểu Đa uống.

 

“Em muốn nuôi Hạng Thành.” Trì Tiểu Đa nói: “Gần đây anh ấy không có tiền, tài sản đều bị đóng băng. Tạm thời không thể từ chức.”

 

Vương Nhân nghe xong tròn mắt, nói: “Không thể nào, mày nói thật à?!”

 

Trì Tiểu Đa: “Anh ấy không làm “trai gọi”… host! Đừng nhắc lại chuyện này nữa được không?”

 

Vương Nhân nói: “Không phải, Trì Tiểu Đa. Anh nói cho mày biết, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mày nghe anh, tìm một bạn trai tử tế đi. Như vậy anh mới yên tâm. Anh hỏi David rồi, người đó có bối cảnh rất phức tạp. Anh đã hiểu lầm rồi.”

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

Vương Nhân nói: “David nói cậu ta có tâm cơ, tốt nhất mày đừng dính vào. Hơn nữa người ta là trai thẳng, mày vẫn nên tìm người khác đi. Mày thấy Tinh Kiệt thế nào?”

 

“Chẳng ra gì.” Trì Tiểu Đa nói với vẻ mặt vô cảm.

 

Vương Nhân nói: “Tinh Kiệt thích mày. Hai đứa tối nay gặp mặt, cứ thế quyết định đi.”

 

Trì Tiểu Đa lật bàn: “Quyết định cái quỷ ấy!”

 

Lúc này, trên cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ. Một con chim màu bạc trắng nhảy tới nhảy lui trên cửa sổ.

 

Vương Nhân: “Cái gì đây?”

 

“Chim của Hạng Thành.” Trì Tiểu Đa mở cửa sổ cho nó vào, trộn một chút cơm cho nó ăn. Chim nhỏ đậu trên bàn làm việc, cúi đầu ăn cơm.

 

Vương Nhân: “Chim nhỏ của Hạng Thành?”

 

Trì Tiểu Đa: “…”

 

***

Hạng Thành hắt hơi một cái, cùng một người đàn ông trung niên đội mũ trùm đầu bước ra từ bếp ngầm. Đây là một nhà hàng, bên ngoài có một tấm biển “Đồ ăn vặt Sa Huyện” rách nát.

 

“Ăn một bữa đi.” Người đàn ông nói: “Tôi mời.”

 

Hạng Thành “ừ” một tiếng, ngồi xuống. Bà chủ trong bếp nói: “Quảng Đức Thắng! Mau đi nấu cơm cho khách!” Người được gọi là Quảng Đức Thắng chính là ông chủ. Nghe vậy liền đi rửa tay nấu cơm cho Hạng Thành.

 

Hạng Thành ngồi chờ. Anh chào bà chủ. Bà ta nhìn Hạng Thành một cái, xa cách. Hạng Thành vươn tay lấy chiếc mũ bảo hiểm xe điện trên bàn, lật qua lật lại xem. Tiện tay dùng giẻ lau giúp Quảng Đức Thắng lau bàn.

 

Trong tiệm còn có hai thanh niên “smart”, tóc dựng ngược, nhuộm đủ màu. Họ cầm một chiếc điện thoại “dỏm” lướt QQ. Hạng Thành ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy trên quần jean của họ treo những sợi dây xích kim loại to bản. Hai thanh niên “smart” cũng không thèm nhìn Hạng Thành, bình thản lướt điện thoại.

 

Gà hấp, bồ câu hầm, cơm đùi gà. Quảng Đức Thắng mở một chai bia cho Hạng Thành.

 

“Chúc thế giới hòa bình.” Quảng Đức Thắng chạm cốc với Hạng Thành. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn cơm trưa.

 

Hai thanh niên “smart” trả tiền rồi đi. Hạng Thành lại nhìn thoáng qua. Dây xích kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

“Có bao nhiêu “pháp sư” diệt ma ở Quảng Châu?” Hạng Thành hỏi.

 

“Đồng nghiệp bản địa rất ít.” Quảng Đức Thắng nói: “Phần lớn là từ nơi khác đến. Có người làm thủ công ở đồng bằng châu thổ, có người bán hàng ở chợ. Đồng nghiệp từ nơi khác đến chưa đầy hai trăm. Năm nay trung ương ban hành quy định mới, mọi người đều phải ôn tập để thi lấy chứng chỉ. Tiền không dễ kiếm, nhiều người đã đổi nghề.”

 

Hạng Thành không nói gì. Quảng Đức Thắng lại nói: “Đứa nhỏ đó là ai?”

 

“Bạn bè.” Hạng Thành thuận miệng đáp: “Quen ở Quảng Châu.”

 

“Quen thế nào?” Quảng Đức Thắng nói.

 

“Duyên phận.” Hạng Thành đáp.

 

“Lớn lên rất tinh tế.”

 

“Gia cảnh cũng tốt.” Hạng Thành uống một ngụm bia, vẻ mặt khó nói nên lời, nói: “Sao lại là bia nóng?”

 

“Tạm vậy đi.” Quảng Đức Thắng nói: “Để trong tủ lạnh sau lưng lâu rồi. Cậu không phải nói không làm nghề này nữa à?”

 

“Không nhịn được.” Hạng Thành nói: “Theo cách làm việc của bọn họ, chờ bắt được con quỷ xe, người đã chết sạch rồi.”

 

“Không khoa trương đến mức đó đâu.” Quảng Đức Thắng cười nói: “Sao lại đưa đứa nhỏ đó đi theo?”

 

“Không mang theo thuốc phấn.” Hạng Thành đáp: “Lời của chúng ta đều bị cậu ấy nghe thấy. Ông tự nói xem, cậu ấy bị yêu quái theo dõi, tôi không yên tâm, nên đưa đi thu yêu.”

 

Quảng Đức Thắng lại hỏi: “Xử lý xong hậu quả chưa?”

 

Hạng Thành gật đầu. Quảng Đức Thắng lại nói: “Cậu ở chung với đứa nhỏ đó? Con chim phượng hoàng đâu?”

 

“Tiểu Phượng ở bên cạnh cậu ấy.” Hạng Thành nói: “Rốt cuộc cái gì theo dõi cậu ấy vậy? Tôi cứ tưởng con quỷ xe để lại ký hiệu.”

 

Quảng Đức Thắng đáp: “Người để lại ký hiệu còn mạnh hơn yêu quái, là một con ma.”

 

Hạng Thành nheo mắt, lông mày hơi nhíu lại. Quảng Đức Thắng lười biếng nói: “Nhưng tôi không nhìn ra đó là ký hiệu gì. Tôi cũng là nghe Lão Khu nói. Trong hồ sơ ở hội, đã có từ rất lâu, phần lớn là từ thời thơ ấu của cậu ấy.”

 

“Một con ma, để lại ký hiệu trên người một người, gần 20 năm rồi không có động tĩnh gì, chắc không phải chuyện lớn.”

 

“Cậu ấy không phải người trong thế giới này của chúng ta.” Hạng Thành nói: “Rất ưu tú, không thiếu ăn thiếu mặc, người cũng tốt, học nhiều, không giống với những kẻ lăn lộn xã hội như chúng ta. Là một người thượng đẳng. Ngày thường cũng không làm chuyện trái lương tâm, ai lại theo dõi cậu ấy?”

 

“Khó nói.” Quảng Đức Thắng nói: “Cái ký hiệu này, tôi thực sự không nhìn ra. Bây giờ bọn trẻ đi học, chẳng phải đều thích chơi bùa bút, bùa bướm, bùa bạc sao? Biết đâu là lúc học tiểu học thì bị theo dõi. Đến con ma để lại ký hiệu cũng quên rồi.”

 

Hạng Thành không nói gì. Một lát sau lại hỏi: “Lão Khu làm sao quen được cậu ấy?”

 

“Lão Khu bán hoa ngọc lan ở dưới gầm cầu.” Quảng Đức Thắng lại nói: “Đứa bé đó…”

 

“Trì Tiểu Đa.” Hạng Thành nói.

 

“Trì Tiểu Đa vào một buổi tối mùa đông tan làm đạp xe ngang qua, sẽ mua hết hoa của Lão Khu. Lâu dần, Lão Khu nhớ mặt cậu ấy.” Quảng Đức Thắng lại nói: “Nhưng bây giờ cậu ở chung với cậu ấy, có chuyện gì cũng có thể ứng phó, chắc không có chuyện gì đâu. Vừa hay đi kết thúc hồ sơ.”

 

“Chứng chỉ của tôi bị thu hồi rồi.” Hạng Thành nói: “Một năm không thể nhận việc, trừ phi thi lại đỗ chứng chỉ.”

 

Quảng Đức Thắng nói: “Ôi, mấy ông lãnh đạo đều biết cậu, mắt nhắm mắt mở không tính. Chỉ cần cậu đừng gây rắc rối ở Quảng Châu cho họ, có gì đâu?”

 

Hạng Thành động đũa, ăn cơm, uống canh.

 

“Nghe nói, ở quận Việt Tú có một cửa hàng, chuyên làm ăn với những người tham ô.”

 

“Chỗ nào cũng có người tham ô.” Hạng Thành vừa nhai vừa đáp: “Làm ăn kiểu gì?”

 

Quảng Đức Thắng nói: “Tôi không biết thân phận của chủ tiệm. Nghe nói cậu ta quen không ít yêu quái, rồi phong bùa thỉnh nguyện vào một chiếc túi gấm, bán lẫn với bùa bình an thông thường. Chuyện con quỷ xe, điều tra ra là con trai của đương sự cầu bùa cho mẹ nó.”

 

Hạng Thành trầm tư.

 

“Năm nay có hai dự án lớn.” Quảng Đức Thắng nói: “Là phối hợp với bộ môi trường để thu phục những thứ dưới lòng đất của Từ gia, và vấn đề ô nhiễm nước sông Châu Giang. Nhưng tôi cảm thấy, hai dự án đều quá lớn, không thể lo hết được.”

 

“Cái cửa hàng bán bùa bình an đó có ai đi qua chưa?” Hạng Thành thất thần hỏi.

 

“Đi qua rồi.” Quảng Đức Thắng đáp: “Về được vài ngày thì bị giết. Cửa hàng cũng đóng cửa.”

 

Hạng Thành “ừ” một tiếng. Ăn xong, lau miệng, nói: “Đi đây.”

 

Hạng Thành ăn hết bữa, sải bước lên xe đạp, từ con hẻm nhỏ đi ra. Ở tiệm ăn vặt Sa huyện, bà chủ nhìn ra ngoài. Quảng Đức Thắng dọn đĩa.

 

Bà chủ tò mò hỏi: “Người đó là Hạng Thành, người được đồn là yêu quái sinh ra sao?”

 

“Nói gì vậy.” Quảng Đức Thắng nói: “Đi đi, đừng đoán bậy.”

 

Bà chủ ném đĩa xuống, rõ ràng rất không hài lòng với việc Hạng Thành “ăn chực”. Bà ta bắt đầu cãi nhau với Quảng Đức Thắng.

 

--------------------------------

 

(1) Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. Đại yến này được tổ chức liên tục trong vòng 3 ngày với tổng cộng 6 bữa tiệc. - Theo Wikipedia, đọc thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/M%C3%A3n_H%C3%A1n_To%C3%A0n_T%E1%BB%8Bch

 

(2) "Gà Hoa Điêu" thường dùng để chỉ món gà hấp rượu Hoa Điêu, trong đó rượu Hoa Điêu là một loại rượu được sử dụng để ướp và hầm gà, tạo ra hương vị thơm ngon đặc trưng cho món ăn. Ngoài ra, "hoa điêu" cũng có thể ám chỉ hoa tiêu (hạt tiêu) trong các công thức nấu gà khác, như gà ủ muối hoa tiêu thảo mộc, cho món gà có vị cay thơm của tiêu. - Theo Google

 

(3) Nấm báo mưa: Phallus indusiatus, thường được gọi là nấm rơm giỏ, nấm tre, lõi tre, nấm rơm lưới dài, nấm rơm crinoline, mạng che mặt cô dâu hoặc phụ nữ đội khăn che mặt, là một loài nấm trong họ Phallaceae, được gọi là nấm rơm. - Theo Wikipedia

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment