Vào buổi chiều đẹp trời, Trì Tiểu Đa, Vương Nhân và một thực tập sinh của Vương Nhân đang họp để tổng kết công việc trong ngày.
Trì Tiểu Đa vừa gà gật ngủ, vừa nghe Vương Nhân lải nhải, thầm nghĩ sao Hạng Thành còn chưa đến đón. Đột nhiên, cậu thấy ngoài cửa sổ, Hạng Thành đang ngồi trên cành cây hoàng giác, nhìn vào trong.
Trì Tiểu Đa: "..."
Đây là tầng 3. Trì Tiểu Đa vội vã ra hiệu cho anh, ý bảo anh xuống nhanh. Hạng Thành ra hiệu "đã hiểu", ôm thân cây trượt xuống. Vương Nhân đang nói, bỗng buột miệng "Vãi", nhìn thấy dáng vẻ nhanh nhẹn của Hạng Thành.
"Trì Tiểu Đa!" Vương Nhân đuổi theo ra ngoài.
Cuộc họp kết thúc, Trì Tiểu Đa định chạy đi, nhưng lại bị Vương Nhân bắt được.
"Bọn tôi hẹn cho mày rồi." Vương Nhân nói: "Hôm nay thế nào cũng phải đi ăn! Tinh Kiệt xin nghỉ khó lắm, vẫn đang chờ mày đấy!"
Khóe miệng Trì Tiểu Đa co giật. Hạng Thành đang đạp xe chờ ngoài sân. Vương Nhân lái xe ra, nói: "Hạng Thành cậu về trước đi, tôi với Tiểu 'cá mặn' có chút việc."
Hạng Thành gật đầu, Trì Tiểu Đa lại nói: "Tôi không...!"
"Đi đâu?" Hạng Thành cúi đầu hỏi, rồi nói với Vương Nhân: "Tôi đưa cậu ấy đi. Anh Vương về nhà đi, không sao đâu."
Vương Nhân do dự một lát, nói một địa chỉ, Hạng Thành nói: "Đi thôi."
A a a - vẻ mặt Trì Tiểu Đa buồn bực. Hạng Thành sẽ cùng mình đi xem mắt ư? Hạng Thành nhận lấy túi xách của cậu đeo lên lưng, Trì Tiểu Đa ngồi trên gióng xe đạp*, chiếc xe lăn bánh.
(*1. Downtube (gióng nghiêng): phấn liên kết giữa ống nối giữa với ống cổ
2. Toptube (gióng ngang): phần của khung sườn liên kết giữa ống cổ và gióng đứng
3. Seattube (gióng đứng) trục thẳng đứng giúp liên kết gióng ngang, cặp đũa trên và cặp đũa dưới. Với một số công nghệ mới hiện nay có thể bắt gặp trên Dimond Bike hay Cervelo P5X, người ta đang cố gạt bỏ gióng đứng đi
Vậy là Tiểu Đa ngồi ở số 2)
"Đường tôi không quen, đi thế nào?" Hạng Thành hỏi: "Tan làm có mệt không?"
Trì Tiểu Đa cảm thấy ngại. Trời vẫn chưa tối, hoàng hôn nhuộm sông Châu Giang thành màu vàng hồng. Hạng Thành đạp xe chở Trì Tiểu Đa,đi dọc theo đường xe đạp ở Tân Giang, xuyên qua bóng cây.
"Tôi tra GPS một chút." Trì Tiểu Đa lấy điện thoại ra, thấy Vương Nhân đã gửi tin nhắn:
【 Cá mặn, đừng ngốc nữa, tự suy nghĩ kỹ đi. Hạng Thành thậm chí còn không có việc làm. 2 ngày trước mới cãi nhau với hộp đêm. Anh mới biết cậu ta tháng trước từ nông thôn lên thành phố làm công, lại còn là trai thẳng. Những người này tâm cơ lắm, tìm mọi cách để bám trụ ở thành phố lớn, phần lớn là nhận ra mày thích cậu ta, lợi dụng một thời gian, tìm được việc tốt rồi sẽ đá mày đi. Hai người có chung tiếng nói không? 】
Trì Tiểu Đa: 【 Anh đừng nói nữa, anh không hiểu anh ấy! 】
Trì Tiểu Đa gõ nhanh một dòng chữ, nghĩ một lát rồi lại xóa. Cậu biết Vương Nhân cũng vì tốt cho mình, không cần thiết cãi nhau với anh ta,tự mình suy nghĩ kỹ là được.
Vấn đề cốt lõi là Trì Tiểu Đa không nghĩ kỹ được, vì nghĩ đi nghĩ lại, Hạng Thành vẫn là trai thẳng. Bẻ cong trai thẳng là không tốt, vả lại nếu không bẻ cong được, cũng chỉ là tự chuốc lấy đau khổ. Nghĩ vậy, chi bằng sớm có một bạn trai, cũng có thể có một chỗ dựa.
Đối với một con cá mặn mà ngay cả chuyện nhỏ cũng phải suy đi tính lại, Trì Tiểu Đa quả thực không thể chấp nhận điểm này. Người cậu thích là ạng Thành, mặc dù cảm giác về Dương Tinh Kiệt cũng không tồi, nhưng xét về đạo đức thì quá bất công với Dương Tinh Kiệt!
Lại còn mang theo Hạng Thành đi xem mắt, nhất định sẽ bị anh ấy phát hiện mình là gay.
Hạng Thành vẫn mặc bộ đồ công nhân rách rưới đó. Anh cúi đầu nhìn Trì Tiểu Đa nghịch điện thoại. Trì Tiểu Đa có chút lo lắng, không biết anh có nhìn thấy không.
"Hôm nay đi đâu?" Trì Tiểu Đa có tật giật mình, tìm chuyện để nói.
"Quận Việt Tú, Thượng Hạ Cửu." Hạng Thành nói: "Tôi phát hiện mua quần á, giày dép ở phường Trạng Nguyên rất rẻ."
"Chất lượng cũng bình thường thôi." Trì Tiểu Đa nói: "Học sinh thích, gần giống với mấy cửa hàng trên Taobao."
"Còn cậu?" Hạng Thành hỏi lại.
"Xem bản vẽ cả ngày." Trì Tiểu Đa nói: "Sao anh lại trèo cây vậy?"
"Bảo vệ không cho tôi vào." Hạng Thành đáp: "Tưởng tôi đi từ công trường lên."
Trì Tiểu Đa đột nhiên nhớ ra con chim đó, nói: "À, con chim của anh..."
Một tay Hạng Thành lái xe, một tay tho chiếc mũ rách nát trên đầu, một tiếng "pi", con chim bay ra. Buổi chiều Trì Tiểu Đa vẫn luôn tìm không thấy nó, hóa ra nó trốn trong mũ của Hạng Thành.
"Bố mẹ để lại cho tôi." Hạng Thành nói.
Con chim màu bạc bay lượn xung quanh chiếc xe đạp, rồi đậu trên vai Trì Tiểu Đa. Trì Tiểu Đa đưa tay ra bắt, nó lại bay đi.
"Tên là gì?" Trì Tiểu Đa hỏi.
"Tư Quy." Hạng Thành đáp.
Cái tên kỳ lạ thật, Trì Tiểu Đa thầm nghĩ, tò mò hỏi: "Sao lại có tên này?"
"Bất kiến thiên địa, bất Tư Quy."(Chẳng nhìn thấy trời đất, chẳng trở về nhà.)
Hạng Thành và Trì Tiểu Đa chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, rẽ vào đại lộ Hải Châu, hòa vào dòng người và xe cộ tan tầm.
"Bố tôi thường xuyên bôn ba làm việc." Hạng Thành nói: "Hồi nhỏ tôi là trẻ mồ côi, mẹ tôi ở nhà chờ ông ấy. Tư Quy đi theo bố, ý là, xem qua trời đất rộng lớn rồi thì sớm về nhà... Tiểu Đa, có phải là chỗ này không?"
Chiếc xe đạp dừng lại trước một nhà hàng Quảng Châu. Hạng Thành ngẩng đầu nhìn, nói: "Cậu vào ăn đi, tôi chờ ở ngoài."
"Vào cùng đi." Trì Tiểu Đa nói: "Thật ra không phải người quan trọng gì đâu, chuyện riêng thôi."
Hạng Thành nói: "Quần áo tôi không chỉnh tề, vào trong sẽ bị người ta coi thường."
Trì Tiểu Đa biết Hạng Thành không muốn vào vì vấn đề ăn mặc, nói: "Không sao đâu. Nhân viên phục vụ có lườm anh, anh mắng lại là được. Mấy nhà hàng lâu đời bình dân này sẽ không đối xử với khách hàng như vậy đâu."
Hạng Thành cười, khóa xe xong, đi theo Trì Tiểu Đa vào trong. Không có cảnh bị coi thường như dự kiến, nhưng Hạng Thành vẫn có chút không tự tin. Sau khi vào, Trì Tiểu Đa gọi điện thoại cho Dương Tinh Kiệt. Hạng Thành không muốn ngồi chung bàn với họ, kiên quyết ngồi ăn một mình ở một góc khác, chờ họ nói chuyện xong.
Trì Tiểu Đa cũng không ép. Hạng Thành ngồi xuống một bàn ở góc, nhân viên phục vụ đến gọi món. Hạng Thành không hiểu tiếng Quảng Đông, hỏi: "Gì? Có thể nói tiếng Phổ thông không?"
"Uống trà gì, Phổ Nhĩ, hoa cúc, Thiết Quan Âm." Nhân viên phục vụ nói.
Hạng Thành hỏi: "Có tính phí không? Tôi chỉ cần nước sôi thôi, được không?"
Trì Tiểu Đa vọt đến, nói: "Cho anh ấy một ấm Phổ Nhĩ."
Hạng Thành: "..."
Trì Tiểu Đa lại vọt đi, phiêu về phía xa, cúi đầu chào Dương Tinh Kiệt đang xem điện thoại.
Dương Tinh Kiệt để cậu gọi món, giống như lần trước gặp mặt. Họ hàn huyên vài câu về công việc vất vả, làm công chức bị bóc lột đến mức phải đi xin ăn, viện thiết kế kiếm được tiền ha ha hơ hơ, những chủ đề quen thuộc. Trì Tiểu Đa gọi xong món, nói: "Hôm nay tôi trả tiền đi, nào mỹ nhân, gọi món..."
Dương Tinh Kiệt nói: "Gần đây bận gì?"
"Công việc."
"Bố mẹ cậu đâu?"
"Đều ở nước ngoài." Trì Tiểu Đa đáp: "Ly hôn, mỗi người sống một nơi."
"Sống một mình à?"
Trì Tiểu Đa: "Thuê nhà chung với bạn."
"Tốt nghiệp trường nào?"
Trì Tiểu Đa nghĩ thầm, anh tra hộ khẩu à?
Dương Tinh Kiệt nhận ra, ngại ngùng nói: "Tôi tra hộ khẩu nhiều quá, xin lỗi nhé."
Trì Tiểu Đa thấy rất buồn cười. Dương Tinh Kiệt nói: "Lần trước tôi hỏi chuyện đó, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Trì Tiểu Đa không ngờ Dương Tinh Kiệt lại hỏi thẳng như vậy, nhất thời đỏ bừng mặt, căng thẳng. Ai lại hỏi như thế? Nếu đáp suy nghĩ kỹ rồi thì có phải hôm nay bắt đầu yêu nhau không? Trì Tiểu Đa lúng túng nói: "Cái này..."
Tâm trạng Trì Tiểu Đa vô cùng rối rắm. Nếu có thể nói chuyện với Hạng Thành, vậy nhất định sẽ hướng về Hạng Thành. Nhưng Hạng Thành lại là trai thẳng, hơn nữa cậu bị Vương Nhân nói nhiều đến mức ám ảnh. Dương Tinh Kiệt dường như cũng có thể cân nhắc một chút. Nhưng làm vậy có đạo đức không?
"Không sao." Dương Tinh Kiệt hiểu ý nói: "Lần sau gặp lại nói."
Nói rồi Dương Tinh Kiệt rót trà cho Trì Tiểu Đa, hỏi: "Cậu ở đâu?"
"Châu Hải." Trì Tiểu Đa đáp: "Người Loan Tử. Còn cậu?"
"Tôi cũng ở Châu Hải." Dương Tinh Kiệt cười, nói: "Tôi ở Hoành Cầm."
"A!" Trì Tiểu Đa nói: "Hồi nhỏ tôi thường đi! Hoành Cầm đẹp lắm! Phong cảnh như tranh vậy."
"Ừ." Dương Tinh Kiệt nói: "Nhưng người Châu Hải ít quá. Cậu có nhớ cái hang đá bị xói mòn gần bờ biển không."
"Nhớ nhớ." Trì Tiểu Đa nói: "Hồi nhỏ tôi còn đi thám hiểm trong hang đó! Một mình chạy vào, sợ chết đi được. Sau đó thủy triều lên, không về được, ha ha ha..."
Dương Tinh Kiệt nói: "Nghe nói trước khi khai phá, hang đá đó có yêu quái gì đó trốn ở trong. Tôi hình như nghe qua truyền thuyết này?"
Trì Tiểu Đa nghĩ một lát, chuyện hồi nhỏ thật sự không nhớ được.
Năm đó cậu mới bảy tuổi, cái tuổi đáng ghét nhất. Cậu đi theo mấy đứa bạn, chạy vào trong hang bị xói mòn. Thực sự rất nguy hiểm. Thủy triều lên, nước biển từ từ tràn vào. Trì Tiểu Đa chỉ còn cách trốn sâu vào trong hang. Lại là mùa đông, gió biển lạnh thấu xương.
"Sau đó làm sao mà chạy ra?" Dương Tinh Kiệt rót trà cho Trì Tiểu Đa.
"Quên rồi." Trì Tiểu Đa nghi hoặc nói: "Nửa đêm hình như chạy ra, đúng rồi. Hang đá bị xói mòn đó chẳng phải thủy triều lên sao? Sau đó làm sao ra được nhỉ?"
Dương Tinh Kiệt nói: "Khu đó không còn nữa. Biến thành công viên hải dương Trường Long."
"Đúng vậy, tiếc thật." Trì Tiểu Đa cười cười, nói: "Thoáng cái mười năm trôi qua rồi."
Hai người trò chuyện về quá khứ ở Châu Hải. Trì Tiểu Đa hồi nhỏ, Châu Hải còn chưa được xây dựng. Bây giờ thoáng chốc thành phố phát triển nhanh chóng, rất nhiều ký ức tuổi thơ đã biến mất. Nhưng những chuyện đó, Dương Tinh Kiệt lại đều nhớ. Dường như họ có một tuổi thơ giống nhau. Khi nói về những chuyện tốt đẹp đó, Trì Tiểu Đa không nhịn được mà khoa tay múa chân. Điều kỳ lạ là, bất kể cậu nói hồi nhỏ chơi thế nào, Dương Tinh Kiệt đều tiếp chuyện được.
Dương Tinh Kiệt vươn tay, sờ trán Trì Tiểu Đa, cười cười.
"Gần đây có gặp chuyện kỳ lạ nào không?" Dương Tinh Kiệt hỏi.
"Chuyện gì?" Trì Tiểu Đa vẻ mặt mờ mịt, nghĩ nghĩ, nói: "Không có. Sao anh cứ hỏi tôi chuyện này?"
"Tôi chưa hỏi bao giờ." Dương Tinh Kiệt nói, đồng thời cố ý lướt mắt về phía Hạng Thành đang uống trà xem báo ở một góc.
"À không phải anh hỏi..." Trì Tiểu Đa nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng sao tôi cảm thấy đã bị hỏi ở đâu rồi. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Dương Tinh Kiệt có điện thoại, dường như là gọi anh ta về trực ban. Dương Tinh Kiệt cúp máy, trêu ghẹo nói: "Tôi là cảnh sát nhân dân, quan tâm đến cuộc sống của người dân. Có vấn đề gì sao?"
Trì Tiểu Đa cười, Dương Tinh Kiệt nói: "Không đùa nữa. Có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Tôi biết rồi." Trì Tiểu Đa nói.
Dương Tinh Kiệt: "Gặp vấn đề trị an nào, ví dụ như hòa giải hàng xóm cãi nhau, bị bắt nạt, đều có thể gọi."
Trì Tiểu Đa cười, lại cảm thấy ấm áp. Dương Tinh Kiệt búng tay, gọi người đến trả tiền. Trì Tiểu Đa cảm thấy hai người thân thiết hơn một chút. Tạm thời, Dương Tinh Kiệt đã bước vào trái tim cậu nhờ những chủ đề chung này.
"Bàn số 15 đã trả tiền cho hai vị rồi." Nhân viên phục vụ nói.
Vẻ mặt Dương Tinh Kiệt có chút biến đổi vi diệu. Tim Trì Tiểu Đa đập thình thịch. Cậu nhìn xung quanh, thấy ở một góc không chớp mắt, Hạng Thành xếp báo lại, đứng dậy đi tới.
"Đây là bạn... anh trai tôi." Trì Tiểu Đa giới thiệu.
"Sao không qua ngồi chung ăn luôn?" Dương Tinh Kiệt lấy lại vẻ mặt, cười nói.
Hạng Thành hờ hững nói: "Sợ làm phiền hai người. Chào cậu."
Hạng Thành làm một động tác, động tác đó khiến Dương Tinh Kiệt hơi lùi lại. Trì Tiểu Đa cảm thấy Dương Tinh Kiệt có chút sợ Hạng Thành, vội nói: "Đây là Hạng Thành, người rất tốt, chúng tôi ở chung."
Hạng Thành nhìn chằm chằm vào mắt Dương Tinh Kiệt. Dương Tinh Kiệt đành phải bắt tay với anh. Hai bàn tay trái nắm lấy nhau, lễ nghi này dường như được họ diễn tả một cách kỳ lạ. Hai người đứng đó, nắm tay nhau mười mấy giây, hai bên đều không động đậy.
"Đi thôi." Hạng Thành buông tay. Dương Tinh Kiệt vội nói: "Tôi lái xe đưa hai người."
"Chúng tôi có xe." Hạng Thành đáp.
Dương Tinh Kiệt ra ngoài với họ. Hạng Thành vỗ vào gióng xe đạp. Trì Tiểu Đa vẫy tay tạm biệt Dương Tinh Kiệt, trong gió xuân thổi vào ban đêm, được Hạng Thành chở về nhà.
"Anh ta là ai?" Hạng Thành đột nhiên hỏi.
"Công chức, có nhà." Trì Tiểu Đa đáp: "Bạn Vương Nhân giới thiệu tôi quen."
"Hai người là đồng hương à?" Hạng Thành lại hỏi.
"Ơ? Sao anh biết?" Trì Tiểu Đa nói.
Hạng Thành nói: "Tôi thấy anh ta sờ trán cậu."
Trì Tiểu Đa nói: "Sờ trán có thể chứng minh là đồng hương sao?"
Hạng Thành lại hỏi: "Hồi nhỏ hai người quen nhau?"
"Không quen." Trì Tiểu Đa nói.
Thế là Hạng Thành không nói nữa. Trì Tiểu Đa nói: "Anh ăn no chưa?" Cậu thấy Hạng Thành lúc nãy chỉ ăn một đĩa bánh củ cải* rồi ngồi uống trà. Hạng Thành nói: "Tất nhiên là chưa, đắt quá, không dám gọi bừa."
Trì Tiểu Đa cười, nói: "Tôi đưa anh đi ăn một quán ngon."
Trì Tiểu Đa dẫn anh đến một quán mì tre. Hạng Thành ăn ngấu nghiến ba át lớn. Trì Tiểu Đa hỏi: "Ngon không?"
Hạng Thành gật đầu. Trì Tiểu Đa đi trả tiền. Khi về đến nhà, hàng đã đến. Trì Tiểu Đa ra chỗ bảo vệ lấy hàng. Cậu lấy quần áo ra cho Hạng Thành mặc thử từng cái một. Hạng Thành mặc xong, cả người lập tức khác hẳn, hoàn toàn không còn vẻ công nhân phong trần như lúc trước. Ngoại trừ bàn tay có chút thô ráp, mọi dấu vết của nghèo khổ và bôn ba đều biến mất.
"Tóc anh nên cắt." Trì Tiểu Đa nói.
"Cậu thích kiểu gì?" Hạng Thành nói.
Hạng Thành vừa mở miệng, tim Trì Tiểu Đa nhất thời đập thình thịch. Nếu Hạng Thành hỏi "Cậu thấy cắt kiểu gì đẹp", Trì Tiểu Đa còn không thấy gì, nhưng hỏi như vậy, Trì Tiểu Đa nhất thời có cảm giác rung động.
Hạng Thành: "?"
Trì Tiểu Đa nói: "Ngắn, cạo hai bên, thoáng mát, sảng khoái một chút. Mùa hè sắp đến rồi."
"Ừ." Hạng Thành nói: "Ngày mai đi tìm thợ cắt tóc. Này, cái này cho cậu, sau này là của cậu."
Hạng Thành đưa cho Trì Tiểu Đa một cái thẻ Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc.
"Đây là thẻ."
Trì Tiểu Đa thầm nghĩ mình đương nhiên biết đây là thẻ. Sau đó có phải là câu "cứ thoải mái mà quẹt" không?
Trì Tiểu Đa: "Anh muốn... tôi quản tiền cho anh sao?"
Hạng Thành nói: "Mật khẩu là sáu số không. Cậu thiếu tiền thì lấy ra dùng thoải mái. Coi như tiền sinh hoạt của tôi, bây giờ vẫn chưa động được, tháng sau mới tan băng."
Trì Tiểu Đa đã không biết nên nói gì. Đây là chủ động đưa thẻ nộp lên sao?! Cậu vội nói: "Vậy tôi quản tiền cho anh, anh cần thì tìm tôi lấy."
Hạng Thành nói: "Không cần, cứ coi như tôi ăn vạ cậu."
Trì Tiểu Đa cười ha ha, trong lòng mừng rỡ không thôi, cất thẻ, tung tăng đi.
Hạng Thành không nói nữa, chỉ nhìn mình trong gương. Rõ ràng anh rất hài lòng với gu thẩm mỹ của Trì Tiểu Đa.
Trì Tiểu Đa gào thét trong lòng một trận. Buổi tối rúc trong chăn, gọi điện thoại cho bạn thân, đắc ý kể cho cô mình đã nắm giữ quyền lực tài chính của Hạng Thành.
Bạn thân nói: "Ôi dào, nhiều đàn ông đều như vậy mà, không có gì lạ. Anh ta ăn của mày, ở của mày, tiền thuê nhà còn chưa đưa đâu. Đưa cho mày thì mày cũng sẽ không lừa anh ta. Cần tiền thì cứ tìm mày mà lấy, làm ăn thế này có lời hơn nhiều."
Trì Tiểu Đa vui sướng đến mức run rẩy trên giường. Mai rùa đen lộ ra hai con mắt cá mặn, nói: "Có rất nhiều tiền mà. Xem một người đàn ông đối xử với mình tốt không phải là xem anh ta cho mình bao nhiêu tiền, mà là xem anh ta cho mình bao nhiêu phần trăm tài sản, bố mày lần trước giới thiệu cái anh làm bất động sản kia, anh ta có mấy trăm triệu đấy, nếu mà để mày quản hết..."
Bạn thân không ngờ gọi điện thoại đêm khuya cũng bị vạ lây. Cô hoàn toàn không muốn nghe Trì Tiểu Đa lải nhải, nhưng bị cậu bắt chuyện nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Mấy ngày nay Hạng Thành biểu hiện rất tốt, không hề đi làm, ngày hôm sau, ngày thứ ba... đều chịu trách nhiệm nấu bữa sáng, đưa đón Trì Tiểu Đa. Vương Nhân vẫn không bỏ cuộc, muốn Trì Tiểu Đa đổi nhà, đừng ở cùng Hạng Thành nữa. Tất nhiên Trì Tiểu Đa đều lờ đi.
"Anh ấy đã hoàn lương." Trì Tiểu Đa nói: "Không làm host nữa."
Vương Nhân nói: "Được rồi, anh không quản mày nữa, tự mày ăn bài học rồi sẽ hiểu."
Thật ra nghĩ lại, Trì Tiểu Đa bị lừa một lần hai lần cũng không sao. Nhìn Hạng Thành cũng không giống có vấn đề lớn gì. Vương Nhân quen biết rộng, về cơ bản có chuyện gì cũng có thể giúp Trì Tiểu Đa giải quyết. Thế là anh ta cũng mặc kệ. Trì Tiểu Đa vẫn có chút tò mò về Hạng Thành. Buổi tối không ra ngoài, có phải ban ngày đi làm không?
Một lần vào buổi trưa cậu về nhà tìm sách tham khảo, phát hiện Hạng Thành đang lau cửa sổ trong nhà. Cậu lập tức cảm động đến rơi nước mắt. Có lẽ ban ngày đạp xe khắp nơi là đi tìm việc làm?
Trì Tiểu Đa mong ngóng cuối tuần. Cuối tuần đến, có thể ở nhà cùng Hạng Thành. Thậm chí sếp ở viện thiết kế bảo cậu tăng ca, bù cho lần xin nghỉ hôm thứ tư, Trì Tiểu Đa lập tức toả ra sát khí. Sếp đành phải tránh xa ba mét.
Sau khi làm xong bản vẽ, mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm, đi muộn về sớm, chơi bời mười ngày nửa tháng. Có dự án mới lại phải thức đêm tăng ca. Gần đây là cuối xuân, vừa mới làm xong một dự án, mọi người đều lười biếng. Trì Tiểu Đa cũng vui vẻ xin nghỉ sớm, 3 giờ chiều gọi điện thoại cho Hạng Thành, bảo anh đến đón.
Hạng Thành vừa hay đang đi ở quận Hải Châu. Mỗi lần Trì Tiểu Đa hỏi, anh đều nói đang đi loanh quanh. Hôm nay điện thoại vừa gọi đã bị ngắt.
Trì Tiểu Đa gọi lại, tắt máy. Lại gọi, lại tắt máy. Nửa tiếng sau, Trì Tiểu Đa thầm nghĩ anh đang làm gì? Chắc không phải thật sự đang đi làm ăn chứ. Hạng Thành lại trực tiếp xuất hiện trong văn phòng cậu.
"Có chuyện gì?" Hạng Thành hỏi.
Các đồng nghiệp đã gặp Hạng Thành nhiều lần. Trì Tiểu Đa lôi anh ra ngoài, nói: "Nghỉ sớm, hỏi anh đang ở đâu, đi mua đồ ăn đi, tối nấu cho tôi món ngon."
Hạng Thành nhận lấy túi của Trì Tiểu Đa đeo lên, hai người vào thang máy.
"Sao điện thoại của anh cứ bị ngắt vậy?" Trì Tiểu Đa nói.
"Hỏng rồi." Hạng Thành nói: "Tháng sau mua điện thoại mới."
Trì Tiểu Đa bắt đầu cảm thấy, thật ra không yêu nhau cũng không sao. Nếu có thể cứ sống cùng Hạng Thành như thế này, yêu hay không cũng chẳng quan trọng. Mấy ngày nay cậu cảm thấy cuộc sống có rất nhiều niềm vui. Mặc dù cậu biết Hạng Thành có lẽ không có ý nghĩ gì khác với mình.
Chỉ là hai người đều rất quan tâm đến cảm nhận của đối phương. Giống như Trì Tiểu Đa vừa nói xong, Hạng Thành đã đi cắt tóc ngắn. Mỗi ngày anh cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện cho Trì Tiểu Đa. Đây cũng là tình anh em, tình bạn giữa con trai với con trai.
"Tôi xem một chút nhé?" Trì Tiểu Đa hỏi.
"Thôi." Hạng Thành ngại ngùng lấy ra, nói: "Có thể cho tôi xin 800 tệ mua điện thoại mới không?"(~2.952.553 VNĐ)
"Tất nhiên." Trì Tiểu Đa cười nói: "Mua cái tốt hơn đi."
Trì Tiểu Đa tính toán, cậu giúp Vương Nhân thẩm định bản vẽ, Vương Nhân phải trả cho cậu một vạn tệ (~36.891.158 VNĐ). Vừa hay có thể mua hai chiếc điện thoại mới. Bản thân cậu cũng muốn đổi. Thế là cậu bắt đầu làm phiền Vương Nhân, bảo anh ta nhanh chóng chuyển tiền phí dịch vụ.
"Ngày mai có điểm rồi đúng không?" Hạng Thành hỏi.
"Ừ." Trì Tiểu Đa nói: "Không biết có đỗ không."
"Nhất định đỗ." Hạng Thành mỗi ngày nghe Trì Tiểu Đa lải nhải về chứng chỉ kỹ sư thoát nước của cậu, nghe đến mức nhớ kỹ nhiều chuyện. Trì Tiểu Đa lại nói: "Đưa điện thoại của anh tôi xem."
"Trong túi quần, tự lấy đi." Hạng Thành đạp xe, đón ánh nắng chiều tươi đẹp, cùng Trì Tiểu Đa về nhà.
Trì Tiểu Đa q*** t** sờ loạn, sờ một lúc, cả hai đều cứng đờ.
Hạng Thành: "..."
Trì Tiểu Đa: "..."
"Túi kia." Trên đầu Hạng Thành hiện ba vạch đen.
"Xin lỗi." Trì Tiểu Đa mặt đỏ bừng. Hạng Thành mặc một chiếc quần thể thao rất mỏng, chỉ cần sờ một chút là chạm phải chỗ đó, chạm một cái là Hạng Thành cứng lên.
Trì Tiểu Đa lấy ra một chiếc Nokia hỏng, phía sau còn dán băng keo trong suốt, màn hình đầy rẫy vết thương.
"Dùng bao lâu rồi?" Trì Tiểu Đa nổi sấm sét cuồn cuộn.
"12 năm." Hạng Thành nói.
Trì Tiểu Đa quyết định đổi cho Hạng Thành một chiếc điện thoại mới. Cậu bắt đầu hiểu được cuộc sống quá khứ của Hạng Thành, có thể thực sự rất nghèo. Nhưng cậu không hỏi nhiều, có lẽ Hạng Thành cũng thích cuộc sống như vậy.
"Tìm được việc làm chưa?" Trì Tiểu Đa hỏi.
"Chưa." Hạng Thành nói: "Một người đồng hương hứa giới thiệu cho tôi."
Hai người mua đồ ăn, giống như một cặp tình nhân, mang về nhà nấu cơm. Hạng Thành từ trong túi thể thao lấy ra một chiếc lọ thuốc hít, tiện tay đặt lên giá sách, rồi vào bếp rửa tay nấu cơm.
"Hôm nay tổng dọn dẹp không?" Trì Tiểu Đa hỏi.
"Dọn đồ của cậu đi. Tôi không dám động vào." Hạng Thành nói: "Mai tôi quét cho."
Sách chuyên ngành của Trì Tiểu Đa chất đống lộn xộn, xem xong là mặc kệ. Hạng Thành không dám dọn bừa, sợ cậu còn dùng. Chiều thứ Sáu, Trì Tiểu Đa quyết định dọn dẹp đồ đạc, bật nhạc lên. Hạng Thành nấu cơm trong bếp, Trì Tiểu Đa dọn dẹp phòng khách.
A! Cuộc sống thật tươi đẹp!
Ơ? Cái gì đây? Một chiếc lọ thuốc hít?
Hạng Thành cũng dùng thuốc hít sao? Trì Tiểu Đa cầm lọ thuốc hít lên nhìn. Một tác phẩm nghệ thuật bằng đá xanh, rất đẹp. Trên đó còn vẽ một cô gái, có tai cáo. Chiếc lọ chỉ to bằng lòng bàn tay.
Mở nắp ra, bên trong đầy một lọ bột màu hồng. Hít thuốc hít là cảm giác gì? Nhưng thuốc hít không phải màu đen sao, hít thẳng vào mũi? Sao bên trong toàn màu hồng?
Trì Tiểu Đa ghé miệng lọ, tò mò ngửi một cái.
"Ha - xì!" Trì Tiểu Đa hắt hơi.
Trì Tiểu Đa: "..."
Trì Tiểu Đa: "???"
Trì Tiểu Đa cúi đầu nhìn chiếc lọ thuốc hít trong tay.
Hạng Thành còn hít thuốc hít sao? Thử một chút?
Trì Tiểu Đa ghé miệng lọ, tò mò ngửi một cái.
"Ha - xì!" Trì Tiểu Đa hắt hơi.
Trì Tiểu Đa: "..."
Trì Tiểu Đa: "???"
Trì Tiểu Đa cúi đầu nhìn chiếc lọ thuốc hít trong tay.
Trì Tiểu Đa ngửi thuốc hít, hắt hơi, ngửi xong lại quên mình vừa ngửi thuốc hít, lại ngửi lại hắt hơi.
Ngửi xong quên, quên xong lại ngửi, ngửi xong quên...
Xì! Ngửi một cái xì! Ngửi một cái xì! Ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì, ngửi một cái xì…
Cứ thế lặp đi lặp lại vô hạn.
...
Mười lăm phút sau, bài nhạc tự động dừng lại.
"Hấp hay kho..."
Hạng Thành từ trong bếp đi ra, cầm một con cá định hỏi ý kiến Trì Tiểu Đa, thấy Trì Tiểu Đa đang cầm lọ thuốc hít, vẻ mặt nghi hoặc. Hồn bay phách lạc, anh bước lên giật lấy lọ thuốc hít.
"Lọ thuốc hít của anh à?" Trì Tiểu Đa nói: "Trống rỗng à? Dùng để đựng thuốc hít sao?"
Hạng Thành: ".............................."
Trì Tiểu Đa: "..."
Hạng Thành nhìn vào lọ thuốc hít, bên trong không còn gì. Anh đứng sững một lúc, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.
Trì Tiểu Đa: "?"