Thông Gia (Hào Môn)

Chương 13

Sân bay.

Vì muốn có thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, ngày hôm qua sau khi bị Lục Minh tha đi ăn tối, Diêu Cẩn Hi lại quay về công ty tăng ca đến tận đêm khuya. Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học dựng anh dậy đúng năm giờ rưỡi. Cho nên lúc này, khi ngồi trong đại sảnh đăng kí, Diêu Cẩn Hi tựa vào ghế nhắm mắt, mệt mỏi muốn ngủ một lát, thế nhưng bên cạnh lại có một cái loa không ngừng líu lo tám đủ chuyện lông gà vỏ tỏi làm phiền anh.

Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi ỉu xìu không muốn nghe mình, tự thấy làm phiền người ta, cuối cùng im miệng, móc di động lướt lướt, ánh mắt lúc nhìn vào màn hình hơi ngừng lại, khóe miệng nhếch lên, vỗ vỗ Diêu Cẩn Hi: “Nhìn này.”

Diêu Cẩn Hi lười biếng liếc qua, là bức ảnh phóng viên chụp bọn họ hôm qua.

Lục Minh phóng to bức hình, vuốt cằm nhìn một lúc lâu, gật gù nói: “Hai chúng ta đứng chung đẹp đôi thật.”

“Anh tự kỉ hả …” Diêu Cẩn Hi nhìn hắn tải hình xuống, bỗng hơi cạn lời: “Loại ảnh này lưu lại làm gì?”

“Tôi thấy đẹp mà.”

Diêu Cẩn Hi không quản hắn nữa, nhắm mắt, lại ngủ.

Lục Minh cười cười, không làm phiền anh, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là Lục Minh Viễn.

Vì đã phá tan “âm mưu” xem mắt của ông cụ, một tuần trước Lục Minh đã đóng gói Lục Minh Viễn vứt sang Mỹ, Lục Minh Viễn bẻm mép giỏi nịnh người già, còn là đứa cụ cưng nhất trong đám anh em, có cậu giúp, anh có thể chắn bớt lửa giận của thái thượng hoàng.

Điện thoại vừa reng đã bắt được luôn, Lục Minh Viễn bên kia hấp tấp thông báo: “Anh, anh phải chuẩn bị tâm lý trước, cụ vừa biết anh muốn kết hôn với Diêu tổng rồi …”

“Mày nói?”

“Đương nhiên không, anh không cho phép, em nào dám bép xép, nhưng trong công ty chắc có người bàn tán, tiếng gió mới bay đến đây, không chỉ cụ biết, mà mấy lão già bên tổng công ty cũng biết. Tin tức truyền nhanh như vậy chắc chắn có kẻ cố ý giật dây, nếu em đoán không sai thì là Lục Tầm. Tay dài gớm, người đang ở New York mà đã có tay trong ở công ty, chuyện gì của anh cũng biết.”

Lục Tầm chính là vị anh họ ba tháng sau sẽ điều về đại lục, là người lớn nhất trong đám anh em. Cụ Lục có bốn trai ba gái, đến đời thứ tư bọn hắn đã có hai mươi người, nhưng đại đa số đều cùng một dạng chơi bời lêu lổng giống Lục Minh Viễn, trong một đống bùn nhão moi được hai người có tiền đồ duy nhất là Lục Minh và Lục Tầm, hai người thường xuyên cạnh tranh đấu đá nhau. Lục Tầm vốn giữ chức vụ trong tổng bộ, gần đây vì một quyết sách sai lầm nên bị “Ngoại phóng”, đương nhiên, nơi gã bị điều đến là Trung Quốc. Rõ ràng ông cụ rất kì vọng ở gã, đồng thời còn ý đồ cho hai người đánh xáp lá cà. Lục Minh không tiếp xúc nhiều với anh ta nhưng thừa biết không phải người thương thiện, quả nhiên, người còn chưa tới, tay đã duỗi dài.

Lục Minh suy nghĩ, đáp: “Mặc kệ gã, lúc về anh sẽ trình bày rõ sau, mày cũng đừng rảnh rỗi chọc gã gây phiền phức cho anh.”

“OK, anh nói mặc kệ thì mặc kệ vậy, các anh đến lúc mấy giờ, em ra sân bay đón.”

Lục Minh nói giờ giấc chuyến bay cho Lục Minh Viễn xong, cúp máy, loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh vang lên, Lục Minh đánh thức Diêu Cẩn Hi, hai người lên máy bay, ngồi xuống ghế rồi Diêu Cẩn Hi mới hỏi: “Lúc nãy Minh Viễn gọi à?”

Lục Minh cười cười: “Anh không ngủ sao? Tai còn nghe tôi nói chuyện, Cẩn Hi, đây là lần đầu tiên anh quan tâm tôi đó.”

Diêu Cẩn Hi vừa nghe hắn gọi như vậy đã thấy rùng mình, Lục Minh còn không biết xấu hổ, ánh mắt di chuyển xuống ngón tay của anh, nói tiếp: “Tôi nói này, anh vẫn nên đeo nhẫn vào đi, ngay từ bây giờ, nhớ phối hợp cùng tôi diễn tốt thân phận hôn thê nhoa.”

Sau đó, không đợi Diêu Cẩn Hi trả lời, Lục Minh bất ngờ vói tay vào túi quần của anh, Diêu Cẩn Hi thiếu chút nữa vươn tay đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng nhịn xuống. Lấy được nhẫn, Lục Minh kéo tay trái anh qua, trực tiếp đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh.

Lúc làm việc đó, hai người tựa sát vào nhau, Lục Minh chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào khuôn mặt Diêu Cẩn Hi, Diêu Cẩn Hi thậm chí có thể nghe tiếng hắn hít thở, cảm giác này cực kì mất tự nhiên, lông mi anh dựng hết cả lên: “Diễn sâu quá rồi đó.”

Lục Minh ngẩng đầu, thấy gương mặt nghiêm túc của người trước mắt, sửng sờ một lúc mới hiểu ẩn ý trong đó, hắn ngược lại càng vui vẻ, còn cố ý dí sát vào anh hơn, gần như sắp trán cụng trán: “Anh sợ tôi sẽ yêu anh thật à?”

Giọng nói trầm ấm quả thực có thể mê hoặc lòng người, nhưng hiển nhiên, Diêu Cẩn Hi không phải người dễ xúc động, nghe hắn nói xong, còn cực kì bĩnh tĩnh trả lời: “Anh cảm thấy như vậy?”

Lục Minh cười cười: “Không dễ vậy.”

Nếu một năm trước có người hỏi hắn chuyện đó, hắn chắc chắn sẽ phá ra cười, nhưng bây giờ … Ngón tay hắn vuốt dọc khuôn mặt tao nhã tuấn tú của Diêu Cẩn Hi, khẳng định thêm một lần, quả thực, chỉ riêng khuôn mặt này, đã cực kì hợp khẩu vị của mình.

Diêu Cẩn Hi mỉm cười: “Chẳng phải anh luôn nói tôi lạnh lùng tự cao tự đại sao? Tính cách tôi như vậy anh sẽ chịu đựng được? Chọn tôi làm chân ái, anh không biết là đang tự ngược hả?”

Lục Minh thu tay về, nhíu mày: “Tôi nghĩ anh thế nào, làm sao anh biết được?”

“Tề Thụy nói, anh ở trước mặt cậu ta nói xấu tôi không ít lần.”

Lục Minh nghe xong câu này, cười phá: “Tôi thảm thật đấy, đến chuyện này cậu ta cũng nói ra, quả nhiên là thân thiết với anh hơn, nhưng không phải anh ghét nhắc tới cậu ta à?”

Diêu Cẩn Hi âm thầm bĩu môi, bản thân anh cũng không hiểu rõ, khi người khác nhắc tên Tề Thụy trong lòng sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ thì chả thấy sao, hình như chẳng còn cảm giác kích động nữa.

Lục Minh tựa vào rất gần, dĩ nhiên phát hiện động tác nhỏ này, cười toe toét, điểm nhẹ vào môi của anh, nhẹ như chuồn chuồn lướt: “Đừng nghĩ nhiều, nếu một ngày tôi thực sự thích anh, tôi sẽ thẳng thắn cho anh biết.”

Diêu Cẩn Hi mấp máy môi, khóe miệng hiếm khi lộ ra nụ cười nhẹ, tiếp viên hàng không đến chỗ họ, dặn dò mọi người ổn định vị trí, Lục Minh ngồi về chỗ của mình, bên môi vẫn còn nụ cười không che dấu, trong nháy mắt đó, khi thấy Diêu Cẩn Hi cười, hắn không thể không không thừa nhận, nụ cười không phải có lệ, mà xuất phát từ nội tâm thực sự rất câu nhân.

***

Máy bay tới New York lúc chín giờ sáng, Diêu Cẩn Hi suốt hành trình chỉ ngủ chưa kịp ăn gì, lúc Lục Minh gọi anh dậy anh còn không phản ứng, nhớ lại hồi về London lúc trước, Lục Minh nhanh chóng phát hiện người này có tật xấu đau đầu khi ngồi máy bay, cố tình công việc phải bay đi bay lại khắp nơi, đúng là tự hành xác mà.

Lục Minh khá thông cảm với chuyện này, cho nên khi Diêu Cẩn Hi mềm xèo ngồi nghỉ một bên, hắn liền nhanh chóng đi lấy hành lý của hai người, còn mang ra một bình nước cho anh.

Có lẽ đang giờ kẹt xe, Lục Minh Viễn còn chưa tới được, Lục Minh và Diêu Cẩn Hi đành phải đứng ngoài sân bay câu được câu không nói chuyện với nhau. Được hít thở gió trời một hồi, Diêu Cẩn Hi mới thấy khá hơn, hiếm khi thật lòng cám ơn Lục Minh, cuối cùng nói: “Tôi rút lại đánh giá trước kia, đôi khi con người anh không tệ lắm.”

Lục Minh dở cười dở mếu: “Giờ mới phát hiện tôi tốt thế nào hả?”

“Trước kia tôi vẫn nghĩ anh quan tâm Tề Thụy là giả vờ.” Bởi vì người như Lục Minh, thế nào cũng khó gắn với mấy từ “ôn nhu săn sóc”.

“Đúng là giả vờ đó.” Lục Minh thản nhiên thừa nhận: “So với ôn nhu thâm tình, thực ra tôi thích trực tiếp bá đạo thậm chí dã man càng tốt, nhưng mà cách này không xài với Tề Thụy được.”

“Hình như anh cũng không phải quá thích cậu ta.” Diêu Cẩn Hi thẳng thắn.

Từ ngày Tề Thụy kết hôn, trên mặt người đàn ông này chẳng hề lộ ra chút bất mãn nào, thái độ về sau của hắn còn làm Diêu Cẩn Hi có cảm giác, thực ra anh ta không hề quá thích Tề Thụy, thậm chí còn có thể vô tư đem cậu ta đùa cợt với mình là đủ thấy, nhưng một khi đã vậy sao trước kia còn cố ý tranh giành với mình.

Lục Minh nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Có lẽ vậy, thế giới này không có chuyện ai rời ai mà không sống nổi, tôi quả thực có thích cậu ta, thậm chí không chỉ trong thời gian ngắn, nhưng kết là hết, cầm được buông được không có gì không tốt cả.”

Diêu Cẩn Hi gật gù, Lục Minh nhìn anh, sắc lam trong đôi mắt nhìn như sáng rực, khóe miệng lần thứ hai nổi lên ý cười: “Tôi cảm thấy sau này chúng ta dẹp đề tài này đi, cứ treo cổ trên một cành cây thì chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?”

“…Ừ.” Diêu Cẩn Hi cúi xuống, đôi mắt hơi ảm đạm, anh đột nhiên nhớ tới cha, người đàn ông cô độc hơn nửa đời người, tuy rằng ông nhẫn tâm không cho anh gặp lại mẹ, nhưng cả đời ông đã vì bà mà sống. Không yêu thêm ai hết, sau khi bà mất, tinh thần bị đau khổ dày vò đến không chịu đựng nổi, không lâu sau rồi cũng đi theo. Tình cảm cực đoan như thế, đến ông nội cũng không nói được.

Người với người quả nhiên không giống nhau, Diêu Cẩn Hi khẳng định Lục Minh không phải người tình yêu không thành thì không sống nổi. Còn mình thì sao? So với cha và ông, hình như anh còn kém xa, đối với Tề Thụy, anh thậm chí từng hoài nghi mình có thực sự yêu cậu ta đến vậy, hay vì trong thời gian đen tối nhất, cậu ta đã cho mình một chút ấm áp.

Lục Minh tiến đến gần mặt anh, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Diêu Cẩn Hi nói xong, ánh mắt dời đi chỗ khác, xóa sạch dấu vết, che đậy tâm trạng của mình.

Lúc Lục Minh Viễn đến, liền chứng kiến cảnh tượng ông anh và Diêu tổng dựa sát vào nhau, thân mật nói chuyện. Xe đỗ bên đường chưa đi qua được. Lục Minh Viễn ngồi trong xe nhìn hai ông anh, sờ sờ cằm, nghiền ngẫm cười, chả nhẽ, muốn phim giả tình thật hả?
Bình Luận (0)
Comment