Thông Gia (Hào Môn)

Chương 14

Cụ Lục năm nay qua tuổi chín mươi nhưng không phải một ông lão hiền lành. Mái tóc bạc phơ chỉnh tề không chút rối loạn, ánh mắt quắc thước như có thể nhìn thấu tâm can người khác, tuy phải chống gậy song sống lưng vẫn thẳng. Đối mặt với người còn trọng vọng hơn ông mình một bậc, thái độ của Diêu Cẩn Hi vừa lễ phép vừa khách sáo, thậm chí còn thêm vài phần kính cẩn, chủ động chào hỏi trước.

Cụ cũng rất khách khí với anh, đầu tiên hoan nghênh anh đã tới tham dự đại thọ của mình, ân cần hỏi thăm xong, ánh mắt xẹt qua cặp nhẫn trên tay hai người, hỏi Lục Minh: “Minh Viễn nói với ta, con đã đính hôn phải không?”

Chuyện này đương nhiên không phải Lục Minh Viễn nói, nằm cũng trúng đạn đứng sau ông cụ, Lục Minh Viễn tròn mắt vô tội nhìn Lục Minh, hắn không tỏ vẻ gì, trả lời: “Phải, cháu đã đính hôn với Arthur, cũng chuẩn bị kết hôn, mong cụ ủng hộ và chấp chận.”

Lục Minh vừa nói, vừa nắm tay Diêu Cẩn Hi, âm thầm siết chặt.

Diêu Cẩn Hi biết hắn cố ý diễn kịch cho ông cụ nhìn, cũng rất phối hợp, nhưng trong lòng hơi kỳ quái, sao lại đổi xưng hô rồi?

Cụ Lục hiển nhiên chú ý động tác nhỏ của hai người, Diêu Cẩn Hi thấy tia không vui lóe qua ánh mắt ông, nhưng lại lập tức tan đi, nét mặt vẫn bình thản như trước, thậm chí còn tươi cười: “Chuyện lớn như vậy, sao không thông báo cho ta sớm, mấy đứa này thật là, sao đến tận hôm nay mới nói.”

Lục Minh trấn tĩnh đáp: “Vì quyết định hơi đột ngột nên chưa kịp thông báo cho ông, vốn định nhân dịp lần này về tuyên bố luôn.”

Cụ Lục gật đầu, ánh mắt chuyển sang Diêu Cẩn Hi, thái độ vẫn khách khí như trước: “Nếu sau này đã là người một nhà, Arthur, ta có thể gọi cậu như vậy không?”

Diêu Cẩn Hi gật đầu, còn hơn là gọi “Ngài tử tước”,  anh thực không kham nổi, ông cụ tiếp tục nói: “Hai đứa vừa xuống máy bay, mười mấy giờ ngồi cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi, về việc kết hôn, dù sao cũng là chuyện lớn của hai nhà, không thể quá nóng vội, còn phải chuẩn bị các thứ thật chu đáo.”

Diêu Cẩn Hi chỉ chờ đến câu này, vội vàng nói cám ơn, sau đó anh cùng Lục Minh trở về phòng ngủ chuẩn bị sẵn.

Nhưng đừng nói ngồi nghỉ, Lục Minh chưa kịp đặt mông xuống đã bị người kêu đi, đương nhiên hắn đoán được, cụ già làm sao dễ dàng bỏ qua chứ?

Vào thư phòng, cửa khép lại, nụ cười trên mặt cụ Lục hoàn toàn biến mất, bộ dạng nghiêm túc khiến người không dám nhìn thẳng, hắn đã lớn như vậy, người duy nhất hắn thấy sợ cũng chỉ có cụ.

“Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao.”

“Cháu thích anh ấy, muốn sống chung một chỗ.” Lục Minh thuận miệng nói bừa.

“Mày thích đàn ông?” Cụ Lục vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống. “Mày đính hôn cùng cậu ta không phải vì quyền đại lý kia hả?”

“LK có vị thế tốt trên thị trường, nếu nằm quyền phân phối trong tay quả thực thu về không ít lợi ích, nhưng cháu sẽ không vì vậy mà bán đứng bản thân.” Lục Minh nói: “Hơn nữa cháu thích đàn ông, hẳn cụ đã biết chuyện này rồi chứ.”

“Ta chỉ cho rằng mày đùa giỡn.”

“Cháu nghiêm túc.” Lục Minh nói xong, tươi cười: “Cháu thích anh ấy nên muốn kết hôn cùng anh ấy, anh ấy là người Anh, chúng cháu kết hôn hợp pháp, huống hồ cuộc hôn nhân này có thể mang đến rất nhiều lợi ích, không có gì tốt hơn được, bên LK cũng đang có ý hợp tác lâu dài với chúng ta, mượn cơ hội này ta sẽ giành thêm thế chủ động, có thể còn sẽ nắm được đại lý độc quyền có một không hai trên toàn cầu.”

Chuyện này không nằm ngoài suy đoán của cụ Lục, nhưng ông vẫn nói: “Lần này lấy được quyền đại lý từ LK, ban giám đốc rất hài lòng, đây coi như bước đầu hợp tác giữa ta và họ, còn về chuyện kết hôn, tuy ta không ủng hộ, nhưng cũng không can thiệp vào, nhưng mà, biết điều khiêm tốn chút.”

Cụ Lục tuy về hưu đã lâu, nhưng tiếng nói vẫn rất còn trọng lượng, mọi chuyện trong công ty ông vẫn nắm rõ ràng, Lục Minh hiểu, phía LK có kế hoạch hợp tác đa ngành với công ty, ông cụ chắc chắn đã nắm vài tin tức, miếng thịt béo đang treo trước mắt, tất nhiên chẳng ai muốn bỏ qua, rảnh rỗi ngăn cản chuyện kết hôn của hắn và Diêu Cẩn Hi.

Mỉm cười tự giễu, Lục Minh ứng phó vài câu với cụ Lục xong, sau lại nói thêm vài chuyện linh tinh, mới ra về.

Diêu Cẩn Hi đang sắp xếp hành lý của mình, thấy Lục Minh mở cửa, khuôn mặt không mấy vui vẻ, liền hỏi: “Ông cụ không tán thành à?”

“Đã đồng ý rồi.”

“Vậy sao anh còn …”

Lục Minh mệt mỏi ngã xuống giường, nhìn trần nhà trang trí hoa văn, lẩm bẩm: “Anh không thấy lạ sao, tiệc mừng thọ của cụ tôi, bà nội lại không đến.”

“Ừ.”

“Ông ấy không thích bà, luôn cho rằng bà không xứng với nhà ông, lúc trước ông tôi kiên trì đấu tranh cụ mới thỏa hiệp, sau ông mất sớm, bà nội không muốn ở lại New York muốn mang cha tôi về nước, ông cụ tất nhiên không đồng ý, muốn bà về một mình để lại cha tôi, hai người chiến tranh bùng nổ. Lúc ấy cực kì ầm ĩ, để tranh đoạt quyền nuôi nấng cha tôi còn suýt kéo nhau lên tòa, cuối cùng cha tôi kiên quyết đi theo bà, ông cụ muốn bảo toàn danh dự nên mới cho họ đi. Nhưng điều kiện là khi khi tôi và Minh Viễn sinh ra sẽ đưa về New York. Sau đó cha mẹ tôi tai nạn qua đời, cụ còn không cho chúng tôi về gặp lần cuối, suốt nhiều năm chúng tôi chỉ dám lén lút liên hệ với bà nội, mãi cho đến khi thành niên mới tự do.”

Diêu Cẩn Hi nghe xong rất bất ngờ, không thể tin hắn cũng gặp phải tình cảnh giống mình, nhất thời không biết nói gì hơn, Lục Minh cười khổ: “Cho đến bây giờ, ông ấy vẫn muốn quản thúc tôi và Minh Viễn, chẳng qua là lực bất tòng tâm, thành niên xong tôi chọn đến Anh học, rời khỏi sự kiểm soát của ông. Bây giờ, nếu không có chuyện chúng ta kết hôn, ông ấy nhất định sẽ chuẩn bị một đống phụ nữ cho tôi xem mắt.”

Lục Minh nói xong, nghiêng đầu, nhìn về phía Diêu Cẩn Hi: “Thực ra tôi nên cám ơn anh mới phải.”

“Vậy mà tôi nghĩ … Anh muốn trở về chi nhánh Đại Lục là vì người kia …”

Lục Minh lắc đầu. “Miễn bàn đến cậu ta đi, tuy cũng là một trong các nguyên nhân, nhưng không phải là nguyên nhân chính, tôi chủ yếu là muốn tránh xa ông cụ, dành nhiều thời gian chăm sóc bà tôi thôi.”

Nghe hắn nói như vậy, Diêu Cẩn Hi đột nhiên thấy buồn cười, anh lúc trước chọn Trung Quốc, nguyên nhân chính cũng vì muốn gần mẹ, mà anh và Lục Minh đều nhầm tưởng đối phương vì muốn theo đuổi Tề Thụy, hiện tại mới thấy đúng là ấu trĩ.

“Nếu như vậy, sao anh còn làm ở Lai Tụng? Chẳng phải không làm ở Lục gia, ông cụ càng không thể quản lý anh sao? Dùng năng lực của mình xây dựng sự nghiệp cũng có thể thành công …”

Lục Minh nở nụ cười: “Anh tin tưởng tôi thế à?”

“Chẳng nhẽ anh không tự tin?” Diêu Cẩn Hi hỏi lại.

“Có, nhưng tôi vẫn chọn Lai Tụng, dù sao ông cụ đã già, sớm muộn gì cũng phải buông quyền.” Lục Minh nói: “Lai Tụng có được như ngày hôm nay có không ít công lao của ông nội tôi, nguyện vọng lớn nhất của ông năm đó là có thể xây dựng một Lai Tụng ở Trung Quốc, khi đó ông có thể danh chính ngôn thuận mang bà về, tránh khỏi khống chế của cụ, chỉ tiếc ông tôi mất sớm. Tôi muốn thay ông hoàn thành nốt việc còn dang dở, ông tôi đã hi sinh vì Lai Tụng quá nhiều, còn kiệt sức mà chết, tôi không thể để sự nghiệp ông gian khổ xây dựng cả đời bị những kẻ tâm địa bất lương ngồi hưởng.”

Nói xong lời cuối, sắc mặt hai người trầm xuống, Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, mặc dù đang cười nhưng nhìn thế nào vẫn thấy suy sụp, đột nhiên cảm thấy người này cũng thật đáng thương, cảm giác đồng tình không biết từ đâu chui ra, do dự một hồi, anh hỏi: “Vì sao lại kể chuyện này cho tôi?”

“…Không biết.” Khóe miệng Lục Minh vẫn còn ý cười như cũ, lông mày theo thói quen nhướn cao: “Tôi vốn tưởng diễn trò uyên ương ân ái ngọt ngào với anh sẽ khiến ông cụ tức chết, không nghĩ vì lợi ích mà ông cụ đáp ứng sảng khoái vậy …”

“Nên mới khó chịu hả?” Diêu Cẩn Hi nói: “Suy nghĩ ngây thơ trẻ con này của anh thực khác xa bộ dạng to xác bên ngoài.”

Lục Minh không cãi lại, cười vỗ vỗ giường, ý bảo Diêu Cẩn Hi lại đây ngủ, Diêu Cẩn Hi cũng không từ chối, cởi áo khoác nằm xuống, Lục Minh nghiêng đầu vuốt ve vành tai mượt mà của anh, nhỏ giọng: “Từ trước tới nay, tôi không bao giờ có thể nghĩ có một ngày nằm cùng anh trên một chiếc giường, mà hình như cảm giác này cũng không tệ lắm.”

Vành tai là chỗ mẫn cảm của Diêu Cẩn Hi, anh bật cười khẽ, suy nghĩ, lại hỏi hắn: “Sao lại gọi tôi là Arthur trước mặt ông ấy?”

“Tôi tưởng anh không quan tâm chứ.” Lục Minh nghĩ thầm, hình như mấy ngày nay Diêu Cẩn Hi nói chuyện nhiều hơn, thì ra người ta cũng không lạnh lùng như mình nghĩ. “Nếu tôi gọi anh là Cẩn Hi, ông cụ cũng sẽ gọi vậy, nhưng nếu gọi tên đó thì về sau chỉ có tôi gọi anh là Cẩn Hi, thế càng tốt, chỉ mình tôi mới được gọi.”

Lần đầu tiên gọi hắn bỗng thấy tâm huyết dâng trào, sau lại cảm thấy tên này nghe rất êm tai, hơn nữa còn có cảm giác ái muội thân mật, cho nên Lục Minh có tâm tư không thể để người khác được gọi.

Quả nhiên cái tánh bá đạo trước nay không sửa, Diêu Cẩn Hi thờ ơ trả lời: “Đã từng có người gọi rồi.” Sau thì phớt lờ Lục Minh tra khảo, nhắm hai mắt lại, chẳng mấy chốc đã im thít ngủ ngon.

Lục Minh bất đắc dĩ cười, giúp anh kéo chăn lên.
Bình Luận (0)
Comment