Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 336

CHƯƠNG 336: NGỰ TIỀN VẤN THẨM 3

Editor: Luna Wong
Một tiếng Ngọc gia này của Lâm ma ma, coi như một viên đá làm dậy sóng.

Mà Ngọc Quy Trì đứng ở trong bách quan đột nhiên đứng ra, chỉ vào Lâm ma ma, thần sắc kích động hỏi: “Ngươi nói cái gì? Năm đó hài tử Doanh nhi sinh ra chưa chết?”

Nhìn một màn này, bách quan càng thêm kinh ngạc.

Ngay cả Dạ Đình Giang ngồi ở ngự tọa cũng không kềm chế được, mở miệng hỏi: “Ngọc tướng quân, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Quy Trì đột nhiên quỳ ở trên mặt đất, cực kỳ bi ai hô to: “Hoàng thượng, mười tám năm trước, Doanh nhi sinh ra một đôi long phượng, chỉ là nữ anh kia vừa sinh ra đã là một tử thai, thần bi thống lệnh thị nữ của Doanh nhi là Lâm Ngọc Châu chôn hài tử đó đi.”


“Thần cho rằng tiểu nữ chết yểu, vậy mà…”

Hắn nói đột nhiên xoay người nắm thật chặc cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt lệ lóng lánh thanh âm kích động nói: “Hiện tại nhìn kỹ một chút, ngươi thực sự có vài phần tương tự với Doanh nhi! Hài tử, thật là ngươi, ngươi còn sống!”

Mạnh Thanh Hoan tràn đầy kinh ngạc không ngớt, nàng khiếp sợ nhìn Ngọc Quy Trì lệ rơi đầy mặt, đầu óc loạn sắp thành tương.

Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình giữ được tĩnh táo, đến tột cùng tất cả của hôm nay là thật hay giả? Nàng chẳng lẽ thật là người Ngọc gia?

Hay, chủ ý của Dạ Quân Ly ra để bảo vệ nàng?

“Phụ hoàng, người cảm thấy việc này nên làm sao bây giờ?” Dạ Quân Ly đột nhiên quay đầu lại, mặt lộ vẻ sắc nhìn Dạ Đình Giang.

Dạ Đình Giang trăm triệu lần không ngờ, một án yêu tinh họa quốc dĩ nhiên kéo ra một đoạn thân thế ly kỳ, sắc mặt hắn có chút khó coi, hai tay nắm chặt tay vịn long ỷ trầm giọng nói: “Hôm nay chính là Hiên vương chủ thẩm, không cần hỏi đến ý của trẫm.”


“Vâng.” Dạ Quân Ly gật đầu, ánh mắt thâm thúy u lãnh đảo qua mọi người trước điện, cất cao giọng nói: “Ngọc tướng quân, ngươi có thể xác định Mạnh Cửu Nhi chính là nữ nhi đã mất mười tám năm trước của ngươi sao?”

Bookwaves
Ngọc Quy Trì khẽ lau lệ ở khóe mắt, thanh âm bi thống nói: “Năm đó thần lệnh Lâm Ngọc Châu chôn hài tử, nhưng nàng lại một đi không trở về. Lúc đó thần đã cảm thấy quái dị, còn phái người đi tìm, lại không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì! Hôm nay ngẫm lại, Lâm Ngọc Châu này nhất định là có tật giật mình không dám hồi phủ.”

Dạ Quân Ly gật đầu, lại hỏi Lâm ma ma: “Lâm thị, năm đó tỷ tỷ ngươi đưa hài tử cho người xong lại xảy ra chuyện gì? Cứ nói thật!”

Lâm ma ma cúi đầu run run thanh âm nói: “Năm đó sau khi ta bế nữ anh về, liền đưa nam anh thất di nương sinh cho tỷ tỷ. Ai biết sau này, nữ anh kia còn sống, sau khi tỷ tỷ biết thì kinh hãi, muốn lấy lại, nhưng Mạnh phu nhân không đồng ý. Nàng cho tỷ tỷ một khoản tiền, để tỷ tỷ mang theo nam anh kia ly khai kinh thành, chỉ coi như chừa từng xảy ra chuyện gì.”

“Sau này tỷ tỷ liền dẫn nam anh một đường xuôi nam, cuối cùng dùng hết bạc, bất đắc dĩ tỷ tỷ chỉ phải đặt nam anh kia đến trước một hộ gia đình. Tỷ tỷ lánh nạn mười lăm năm ở ngoài mới trở lại kinh thành, Cửu nhi vẫn là tâm bệnh nàng không bỏ xuống được, nàng muốn nói hết chuyện này ra, mà. . .”

Lâm ma ma đột nhiên thấp giọng khóc lên, bi thương nói: “Là ta hại chết tỷ tỷ, Mạnh phu nhân biết được tỷ tỷ hồi kinh, liền động sát cơ, lợi dụng ta hại chết tỷ tỷ. Ta cũng vào lúc trước khi Mạnh phu nhân chết mới biết, tỷ tỷ chết liên quan đến Mạnh phu nhân!”

“Để thân thế Cửu nhi rõ ràng, đây là tâm nguyện của tỷ tỷ! Hôm nay tội phụ ở chỗ này nói ra tình hình thực tế, chết cũng không tiếc!”

Lời nói này của Lâm ma ma thực tại động dung, nàng cúi người quỳ trên mặt đất, cái trán sát mặt đất, nhất phó thấy chết không sờn.

Bình Luận (0)
Comment