Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 337


CHƯƠNG 337: HẠ TRÀNG SAU CÙNG 1


Editor: Luna Wong

Trong điện bách quan không khỏi ồ lên, tiếng nghị luận bốn phía không ngừng. Mà Mạnh Thanh Hoan như trước thẳng tắp quỳ gối tại chỗ, nghe xong trần thuật của Lâm ma ma, nghi hoặc đáy lòng nàng hoàn toàn giải khai.


Tâm tư nàng vốn lả lướt, mặc dù đối với tất cả đột nhiên phát sinh trên điện nàng cảm thấy khiếp sợ, hoang mang, mê man, nhưng khi nàng bình tĩnh lại, đã từ từ hiểu rõ mọi thứ.


Mạnh Thanh Hoan chậm rãi ngẩng đầu, cặp con ngươi linh động kia lòe lòe tinh quang, nhìn nam nhân ngồi ngay ngắn ở trước án.



Nàng rất muốn hỏi hắn: Dạ Quân Ly, đây là đối sách của ngươi sao? Có phải ngươi đã sớm biết, ta họ Ngọc không phải họ Mạnh không? Lúc Lâm Ngọc Châu bị Linh Hư đưa đi, ngươi đã biết hết rồi phải không?


Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Dạ Quân Ly, nhìn trong con ngươi yêu dị của hắn hiện lên một tia yêu thương và thương sắc.


Mạnh Thanh Hoan thực sự rất muốn chất vấn hắn, nhưng lúc này nàng không thể!


Nàng đột nhiên nhắm hai mắt lại, đáy lòng hàn lạnh và bi thống để nàng cảm thấy mệt, vô cùng mệt.


Vì sao? Vì sao không nói cho nàng biết, dù cho để cho nàng có chuẩn bị tâm lý cũng tốt!


“Tần đạo trưởng, theo lời ngươi nói yêu tinh căn bản cũng không phải họ Mạnh, mà là họ Ngọc! Đạo trưởng có phải cần cho hoàng thượng, bổn vương cùng với chúng thần một bàn giao hợp lý hay không? Hay là nói, yêu tinh này vốn là sống ở Ngọc gia? Ân?” Dạ Quân Ly nâng âm cuối một cái, hòa lẫn khí tức nguy hiểm.


Tần Thủ nghe lời này, thần sắc từ lâu trở nên trắng, cả người không ngừng run.


Đột nhiên Dạ Quân Ly vỗ mạnh kinh đường mộc trong tay một cái, ngữ khí ngoan lệ: “Tần Thủ, nếu hôm nay ngươi không nói được căn nguyên, bổn vương định cho ngươi sống không bằng chết!”


Thân thể Tần Thủ mềm nhũn, suýt nữa ngã trên mặt đất, hắn cúi đầu, cả người run rẩy dữ dội nói lắp bắp: “Vương… Vương gia tha mạng a, tiểu… Tiểu nhân là dựa theo phân phó của thái tử mà hành sự, là. . . Thái tử điện hạ để tiểu nhân nói như vậy, cầu vương gia minh xét!”



Bách quan nghe lời này, đều là cả kinh, ánh mắt đều rơi vào chỗ thái tử.


Bookwaves

Sắc mặt thái tử sát nhiên trắng nhợt, vội vội vàng vàng đứng ra, quỳ gối trên điện, nhìn Dạ Đình Giang nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng không phải vu hãm Mạnh Cửu Nhi không nguyên do, thật sự là lúc sinh thần của Đồng Xương quận chúa, nữ nhi của Phong Thanh Dương là Phong Nguyệt Nùng chính mồm nói trên tịch yến, nên nhi thần mới lưu tâm tìm Tần Thủ, để hắn bói thử xem!”


Dạ Quân Ly đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thanh âm cụt hứng lạnh vài phần: “Ngũ đệ, ngươi lại vẫn không biết xấu hổ nói Phong Nguyệt Nùng? Lúc đầu trên yến tịch, ngươi đến tột cùng làm gì tiểu thư Phong gia, lại để cho nàng lưu lại huyết thư lấy cái chết chứng minh?”


Thái tử nghe nói lời này, bỗng nhiên cả kinh, có chút ngoài ý muốn.


Trên điện thần tình của Phong Thanh Dương đột nhiên kích động vài phần, ánh mắt bất an nhìn về phía Dạ Quân Ly: “Vương gia, tiểu nữ nàng làm sao vậy? Nàng làm sao vậy?”


Mi tâm của Dạ Quân Ly hơi cai, trầm thống nói: “Phong đại nhân còn thỉnh nén bi thương, Nguyệt Nùng nàng đêm qua đã treo cổ tự vẫn, trước khi chết nàng lưu lại một phong huyết thư, nói rõ nguyên do.”



Phong Thanh Dương nghe lời này, thân thể mềm nhũn, vô lực ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.


Mi tâm của Dạ Quân Ly bó chặt, từ trong lòng hắn lấy ra một phong huyết thư trình lên cho Dạ Đình Giang nói: “Phụ hoàng, đây là sáng sớm nhi thần nhận được, còn thỉnh phụ hoàng xem qua.”


Dạ Đình Giang tiếp nhận, mở huyết thư ra xem nội dung bên trên.


Đã thấy sắc mặt của hắn lát xanh lát trắng, cuối cùng phẫn nộ, vỗ mạnh long án một cái đứng lên, chỉ vào Dạ Huyền Tân nộ xích: “Nghịch tử, bất quá là nữ tử khuê các nói đùa, ngươi dĩ nhiên tin là thật. Ngươi thực sự là quá làm cho trẫm thất vọng rồi!”


Bình Luận (0)
Comment