CHƯƠNG 417: CHÂN TƯỚNG TÀN KHỐC
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc không hiểu nhìn Dạ Quân Ly.
Nhưng Dạ Quân Ly ngay cả một mắt cũng không có cho nàng, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Đình Giang! Mạnh Thanh Hoan cảm thấy không hiểu ra sao, Dạ Quân Ly hắn đang nói cái gì?
Dạ Đình Giang cũng nghi hoặc, hắn liếc nhìn chân mày nhướng lên, trầm giọng hỏi: “Ly nhi, ngươi đang nói cái gì? Nữ nhi? Trẫm chưa từng có nữ nhi?”
Dạ Quân Ly thê lương cười, thanh âm bình tĩnh sâu kín nói: “Phụ hoàng đương nhiên chẳng biết, mười chín năm trước ngày Ngọc Quy Trì đại hôn, ngươi đến tột cùng đã làm chút gì?”
Thần sắc của Dạ Đình Giang chấn động, mười chín năm trước, mười chín năm trước! Hắn tựa hồ lâm vào trong ký ức, hồi tưởng chuyện cũ năm ấy.
Hắn nhớ kỹ ngày Ngọc Quy Trì đại hôn, hắn đích thân đến chúc mừng, sau đó hai người nâng ly tâm tình, tựa hồ cũng say. Đêm đó trong say rượu, hắn lần đầu tiên mộng thấy Phất Vân, còn cùng nàng triền miên trong mộng một phen.
Nhưng tỉnh lại, nguyên lai chỉ là một giấc mộng!
Lẽ nào, đó không phải là mộng? Sắc mặt hắn nhất thời cả kinh, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ hồ nghi.
Dạ Quân Ly cười lạnh nói: “Phụ hoàng nghĩ ra rồi sao? Mười chín năm trước, ngươi say rượu thất đức lăng. . . Nhục phu nhân của Ngọc Quy Trì, nàng châu thai ám kết sinh ra một tử một nữ, Thanh Hoan và Phi Trần đều là cốt nhục của ngươi, cốt nhục thân sinh!”
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần nói ra gièm pha của ngươi, cho ngươi mất hết mặt mũi, không bằng xử tử nhi thần luôn đi! Phản chính, ta sống ở trên đời này đã không có chút nào ý nghĩa! Mong rằng phụ hoàng thành toàn!” Dạ Quân Ly nhấc áo bào lên, quỳ xuống trong khắp bầu trời tuyết.
Một bên Mạnh Thanh Hoan sớm bị cả kinh hồn phách câu tán, nàng nghe được chút gì? Dạ Quân Ly nói nàng là. . . nữ nhi của Dạ Đình Giang?
Không, đây không phải là thật!
Ánh mắt của Dạ Đình Giang hơi lắc lư, đáy mắt tạo nên một mảnh gợn sóng, hắn ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Mạnh Thanh Hoan, thanh âm khẽ run: “Nàng thật là nữ nhi của trẫm? Trẫm có nữ nhi?”
Dạ Quân Ly cúi đầu, khóe môi vung lên một tia phúng cười: “Phải, nàng không phải họ Ngọc mà là họ Dạ, là nữ nhi của phụ hoàng, muội muội của nhi thần!”
Dạ Đình Giang tựa hồ có chút kinh hỉ, mười chín năm trước hắn lđã làm một giấc xuân mộng, nguyên tưởng rằng mộng xuân một chút cũng không có dấu vết, nhưng thượng thiên lại tặng cho hắn một đôi tử nữ.
Cả đời này của hắn, liền trông ngóng dưới trướng có một nữ nhi, hôm nay cuối cùng được như mong muốn.
“Trẫm có nữ nhi rồi, nguyên lai trẫm cũng có nữ nhi!” Dạ Đình Giang đại hỉ, đáy lòng không ức chế được mừng rỡ nhảy nhót.
Bookwaves.com
Mà Mạnh Thanh Hoan rốt cuộc cũng vô lực đứng lên, nàng ngã ngồi ở trên mặt tuyết, con ngươi mang theo lệ quang nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly, thanh âm khẽ run hỏi: “Dạ Quân Ly, ngươ đang nói dối có phải hay không? Ngươi vì cứu ta, cho nên mới biên ra những lời nói dối này có phải hay không? Ta là nữ nhi của Ngọc gia, làm sao sẽ trở thành muội muội của ngươi?”
Dạ Quân Ly từ từ nhắm hai mắt, khóe mắt chảy xuống một giọt thanh lệ, tuấn mi của hắn nhíu lên thanh âm nặng nề nói: “Tiểu cửu, là mẫu thân nàng chính mồm nói cho ta biết, ngay hôm qua, ta sắp đi Ngọc phủ hạ sính, nàng nói cho ta biết, nói nàng là muội muội của ta. . . A. . . Muội muội của ta. . .”
Bí mật này hắn muốn giấu, nhưng thế thượng thiên lại không đồng ý! Hắn hận vận mạng này, hận nam nhân tự xưng là phụ hoàng của hắn.
Là hắn để cho hắn mất đi tất cả, trở nên sống không bằng chết!
Thân thể của Mạnh Thanh Hoan run lên, ánh mắt nhất thời dại ra.
Xa xa, bầu trời âm trầm cả ngày bỗng nhiên có gió, mặt trời như một vòng lửa đỏ mọc lên từ phương đông, tia sáng kia chước lượng chiết xạ ở khắp nơi tuyết đọng đâm đến nhãn thần của Mạnh Thanh Hoan đau.
Nàng nhìn mang mang bạch xa xa, thẳng tắp nhìn chằm chằm, thẳng đến phòng tuyến đáy lòng ầm ầm sập, thanh âm bên tai càng ngày càng xa, đường nhìn trước mắt càng ngày càng không rõ.
Từ từ từ từ, thế giới của nàng biến thành một mảnh hắc sắc.