Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 418


CHƯƠNG 418: TA NÊN LÀM CÁI GÌ BÂY GIỜ


Dịch giả: Luna Wong


“Dạ Quân Ly, trời vì sao đột nhiên đen thế?” Trong tròng mắt sâu kín của Mạnh Thanh Hoan mang theo một ít hoang mang, mới vừa rồi nàng còn thấy ánh mặt trời chiếu trong tuyết trắng mịt mùng, sáng chói mắt, vì sao trong lúc nhất thời lại biến thành hắc sắc.


Đưa tay không thấy được năm ngón.


Dạ Quân Ly nghe lời này, thần tình nhất thời chấn động, cặp mắt yêu dị kia của hắn nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, nhìn nàng đưa hai tay tựa hồ đang sờ cái gì, đáy lòng của hắn run lên, đột nhiên nắm tay nàng, thanh âm run dữ dội hơn: “Tiểu cửu, nàng làm sao vậy?”


Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, nàng lắc đầu thanh âm khốn hoặc lại hỏi: “Vì sao ta nhìn không thấy ngươi, Dạ Quân Ly. . .” Thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào nhẹ nhàng, coi như ủy khuất lại tựa như sợ.



Dạ Quân Ly đầy mặt kinh sắc, hắn run rẩy giơ tay lên đặt ở trước mắt Mạnh Thanh Hoan lắc lắc, nhưng đôi con ngươi trong suốt kia không thấy bất luận chớp động gì.


Tim của hắn chỉ một thoáng nhéo cùng một chỗ chăm chú ôm nàng vào trong ngực, thanh âm xấp xỉ điên cuồng hướng về phía người chung quanh hô to: “Truyền thái y, nhanh đi truyền thái y!”


Trong óc của Mạnh Thanh Hoan sát nhiên thanh minh vài phần, không phải trời tối, là ánh mắt của nàng. . . Nhìn không thấy?


Nàng ngẩn người, cho đến khi cảm thụ được thân thể của Dạ Quân Ly run rẩy, hình như có nước mắt nóng rực ở trên mặt của nàng, một giọt lại một giọt, đau đớn lòng của nàng.


“Dạ Quân Ly, ngươi đừng khóc, ta. . . Ta không sao.” Mạnh Thanh Hoan sờ soạng hắn, muốn thay hắn lau đi lệ khóe mắt, tay nàng chạm được lồng ngực của hắn từ từ đi lên trợt.


Dạ Quân Ly nắm tay nàng, dán gò má của mình, đôi con ngươi yêu dị kia liễm một tầng sương mù dày đặc sâu đậm ngắm nhìn nàng, lẩm bẩm thanh âm nói: “Tiểu cửu, tiểu cửu của ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”


Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nhắm hai mắt lại, cản trở nước mắt sắp tràn ra, nàng phân minh có thể cảm nhận được dương quang ấm áp chung quanh, nhưng trong lòng tựa thấu xương hàn, để cho thân thể nàng không ngừng run.


Bookwaves.com

Tựa như vậy ở chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn đau nhứ, từ từ thôn phệ nàng, cho đến khi nàng mất đi tất cả tri giác.


. . .


Tướng quốc phủ.



Đại môn chu hồng sắc đóng chặt kia đột nhiên bị người một chưởng cho đẩy ra, toàn thân của Dạ Quân Ly tràn đầy lệ khí đứng ở trước cửa.


“Tam đệ, ngươi bình tĩnh một chút.” Theo sát mà đi tới Dạ Mạch Hàn nhìn khí sát phạt khó nén trên người Dạ Quân Ly, đáy lòng không khỏi cả kinh, thông vội vàng khuyên nhủ.


Dạ Quân Ly mờ mắt, mâu quang hiện lên duệ sắc, thanh âm âm lãnh nói: “Nhị ca, ta biết mình đang làm cái gì!”


Hắn đã biết được chân tướng, biết đêm qua Lâu Vũ Thần đêm khuya cầu kiến phụ hoàng của hắn thỉnh cầu tứ hôn, lúc này mới chọc giận hoàng thượng, khiến tiểu cửu gặp đại nạn, mà bí mật hắn khổ tâm tích lự muốn bảo vệ nhất, cuối cùng bị công bố!

Thù này, hắn nhất định phải tìm Lâu Vũ Thần thanh toán.


“Bảo Lâu Vũ Thần lăn ra đây cho bổn vương!” Toàn thân của Dạ Quân Ly tràn đầy sát khí, một đôi con ngươi âm vụ vưu kì sắc bén khiếp người.


Quản gia của tướng quốc phủ cảm thấy sợ từ đáy lòng, hắn vội vội vàng vàng cúi đầu xoay người đi tìm Lâu Vũ Thần.


Không bao lâu, nhận được tin tức Lâu Vũ Thần đi ra.



Dạ Quân Ly thấy hắn, lại không nói hai lời xông lên hung hăng một quyền đấm về phía mặt của Lâu Vũ Thần.


Lâu Vũ Thần có chút bất ngờ không kịp đề phòng, bị Dạ Quân Ly bất thình lình đấm một quyền.


Lực đạo của Dạ Quân Ly rất nặng, một quyền này hạ xuống, khóe môi của Lâu Vũ Thần nhất thời chảy ra máu tươi.


Niếp Phong thấy thế đang muốn xuất thủ, lại bị Lâu Vũ Thần quát lui.


Lâu Vũ Thần lau đi vết máu khóe môi, nhìn lửa khói đặc hơn ở đáy mắt của Dạ Quân Ly, thanh âm lại khẽ run lên hỏi: “Thanh Hoan nàng. . . Có khỏe không?”


Bình Luận (0)
Comment