Thiên La Giới luôn là một thế giới tôn sùng sức mạnh tu luyện.
Kẻ mạnh ở nơi đây sẽ được xưng là cường giả, nắm trong tay quyền hành tất cả, ngang ngược phách lối, dù có làm sai cũng trở thành làm đúng. Còn kẻ yếu chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nuốt hận sống qua ngày hoặc liều mạng chiến đấu để bảo vệ cho tôn nghiêm nhỏ bé của bản thân.
Cấp bậc tu luyện trên Thiên La Giới được chia thành mười hai đại cảnh giới từ yếu đến mạnh: Vũ Đồ, Vũ Sư, Vũ Vương, Linh Cảnh, Huyền Cảnh, Địa Cảnh, Thiên Cảnh, Đế Cảnh, Thánh Cảnh, Hư Không Cảnh, Chí Tôn Cảnh và Thần Cảnh.
Trong đó yếu nhất là Vũ Đồ, nhưng dù vậy, người tu luyện đạt đến cấp bậc này cũng đã đủ sức để giết chết vài tên phàm nhân vây công. Còn mạnh nhất là Thần Cảnh, được đồn đại là sống trên chín tầng trời, ngao du tự do ngoài hư không, một hơi thở, tiếng ho thoát ra cũng đã có thể làm rung rẩy tinh cầu, là tồn tại vô cùng khủng bố, được tôn thờ ở khắp nơi, không ai dám mạo phạm.
…
Đêm nay, trên bầu trời Vũ Nguyên Tinh, một vệt ánh sáng nhỏ bé bay với tốc độ cao rơi xuống hoang mạc Tây Phạng, tạo nên một cái hố nhỏ.
Từ trong cái hố này, một bóng người sạch sẽ từ từ đi lên, là một nam thanh niên khoảng 25 tuổi, tóc đen ngắn, gương mặt điển trai đeo kính râm đen để che đi đôi mắt khiếp người. Dáng người hắn cường tráng, cao ráo, ăn mặc có phần kì dị so với người trên Vũ Nguyên Tinh, nhưng nếu ở Địa Cầu Tinh thì lại là một bộ quần tây đen, áo sơ mi trắng dài tay lịch lãm, chân đi giày da màu nâu đen, hai bàn tay được bao bọc bởi một đôi găng tay vải màu đen tuyền.
Hắn đứng trên miệng hố, nhìn quan cảnh xung quanh, môi nở lên một nụ cười hết sức điềm đạm.
-Mười năm rời đi, không ngờ đã là một vạn năm đấu tranh khốc liệt tại Tiên Giới. Hữu Sinh ta rốt cuộc cũng quay về.
Không ngờ, người nam thanh niên này lại chính là Hữu Sinh, con trai duy nhất của Môn chủ Vân Sơn Yến Môn, một trong ba môn phái mạnh nhất Đông Vực của Vũ Nguyên Tinh, Hữu Hồng Hương, đã đột ngột mất tích mười năm về trước.
Mười năm trước, hắn vì liều mạng thám hiểm một động thiên bí mật mà bất ngờ bị tàn hồn bên trong động thiên này đoạt xá thân thể, từ đó điều khiển hắn mở ra Tiên Giới Chi Môn, bước vào không gian Tiên Giới.
May mắn là tàn hồn này chỉ có ý định trả thù máu, khi trả được thù sẽ hoàn toàn yên giấc vĩnh viễn, chứ không tiếp tục sống trên đời, nên chỉ phong ấn linh hồn của hắn lại, không diệt trừ, nhờ đó mà hắn thoát được tử kiếp.
Một năm sau ở Hạ Giới, cũng là một nghìn năm đã trôi qua tại Tiên Giới**, tàn hồn cuối cùng cũng đã dùng thân xác hắn trả được thù, mãn nguyện tan biến, còn hắn thì cũng một lần nữa được tự do sống lại. Ở Tiên Giới lạ lẫm này, nơi đâu cũng toàn những thứ phi phàm mà ngay cả Thần Cảnh từng là cảnh giới cao quý trong đầu hắn cũng trở thành thứ không được nhắc đến, thua cả kiến cỏ, hắn nhờ vào cơ duyên cùng cực đã đạt được sự chú ý của một trong ba vị Tiên Tôn vô địch Tiên Giới, Vô Cực Tiên Tôn, rồi trở thành đệ tử thân truyền của lão. Từ đó trải qua thêm 8000 năm, hắn đã tạo lập ra được truyền thuyết cho chính mình tại Tiên Giới, rồi nhanh chóng quay trở về Hạ Giới, để tiếp tục cuộc sống yên vui bên mẹ hiền mà bản thân đã vô tình bị bỏ lỡ sự bởi sự đoạt xá của tàn hồn.
(**Tiên Giới là thế giới có dòng chảy lượng tử, phân tử và nguyên tử nhanh hơn rất nhiều so với Hạ Giới, nên 1 năm chạy ở Hạ Giới sẽ bằng 1000 năm chạy qua tại Tiên Giới)
-Để không làm Hạ Giới bị vỡ nát khi giáng lâm, ta đã tự phong ấn hầu hết sức mạnh của bản thân, nên thành ra xác định địa điểm rơi xuống hơi sai lệch, nhưng có vẻ cũng không cách xa lắm. Ta cần thích ứng hơn với không gian Hạ Giới để thực hiện một “bước nhảy không gian” đến thẳng dãy núi Vân Sơn.
Hạ Giới, Minh Giới, Thần Giới, hay các Giới tương tự, mỗi một Giới đều sẽ có một không gian hoạt động của tốc độ lượng tử, phân tử và nguyên tử khác nhau. Cho nên nếu không thích ứng với tốc độ không gian tại Hạ Giới, thì mặc dù Hữu Sinh đã phong ấn hầu hết sức mạnh tu luyện của bản thân nhưng thân thể hắn vẫn thuộc tầng lớp đẳng cấp Tiên Giới, việc hắn cử động tay chân với một lực lượng tương tự như ở không gian Tiên Giới sẽ khiến cho Hạ Giới xảy ra nhiều vấn đề nghiêm trọng như là bị xé rách, hoặc gây ra dòng chảy hỗn loạn trong không gian.
Đó là lý do hắn cần phải thích ứng thật nhuần nhuyễn mọi hành động của cơ thể với không gian Hạ Giới, như vậy mới an toàn cho vạn vật trong Hạ Giới khi hắn vận lực cơ thể.
Khoảng một giờ sau, hắn đã hoàn toàn thích ứng với không gian Hạ Giới. Hắn lập tức tạo ra một “bước nhảy không gian”, tức là cơ thể men theo dòng chảy thời không của không gian xung quanh, để từ hoang mạc Tây Phạng tiến thẳng đến bên trên bầu trời của Vân Sơn Yến Môn chỉ trong chớp mắt, là một loại năng lực dịch chuyển không gian đơn thuần.
Nửa giây sau, hắn đã đứng trên không trung mây gió lượn lờ của dãy núi Vân Sơn rộng lớn. Ở bên ngoài trận pháp kết giới phòng ngự của sơn môn, nhìn xuống Vân Sơn Yến Môn dưới những ánh thạch quang rực rỡ sắc màu, vẫn hùng vĩ hệt như mười năm về trước.
Môi hắn đã mỉm cười, mỉm cười thật lớn vì hắn cuối cùng cũng đã được trở về nhà, đã được thấy mẹ hắn vẫn đang rất khỏe mạnh tại bên dưới.
Hắn lập tức dịch chuyển không gian, xuyên qua trận pháp kết giới sơn môn, xuất hiện tại bên ngoài một căn phòng thơm đầy mùi hương tao nhã, là nơi uy nghiêm và sang trọng vẫn đang còn sáng đèn.
Trong căn phòng này, bên cạnh một chiếc bàn chồng chất đầy những giấy tờ báo cáo là một nữ nhân trông bề ngoài chỉ khoảng 29, 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mắt phượng, mài liễu, sống mũi cao, bờ môi hồng, mái tóc đen dài được búi lên cao, khí chất đoan trang, nghiêm nghị, mà không ai khác chính là Môn Chủ của Vân Sơn Yến Môn, Hữu Hồng Hữu đang muộn phiền dưới ánh đèn, nhìn những khó khăn mà Vân Sơn đang phải đối diện trên báo cáo, đôi mắt đầy mệt nhọc.
Bất chợt ngay đúng lúc này, một tiếng gõ cửa phòng đã vang lên, tiếp sau đó là âm thanh nam nhân vừa lạ lẫm, cũng vừa quen thuộc truyền vào phòng, không khỏi khiến cho Hữu Hồng Hương giật mạnh mình.
-Mẹ, con về rồi.
Hữu Hồng Hương lập tức đứng bật dậy khỏi bàn. Ánh mắt nặng trĩu của nàng nhìn ra ngoài cửa, thấp thoáng thấy bóng dáng nam nhân không hề giống như trong ký ức, cũng là gợi đến quá khứ đầy đau khổ mất con mười năm về trước, miệng nàng đã lạnh lùng quát lên.
-Kẻ nào to gan, mau chóng bước ra !
Hữu Sinh liền đẩy cửa phòng bước vào. Thân hình hắn bây giờ đã cao lớn hơn, khí chất tĩnh lặng, điềm đạm hơn, khác lạ một trời một vực so với thiếu niên nhiệt huyết của mười năm trước, xuất hiện ngay trước ánh mắt cảnh giác cực độ của Hữu Hồng Hương.
Hắn lấy kính râm xuống, ánh mắt nhung nhớ mẹ của một người con trai hiện rõ trong đôi mắt hắn. Mặt hắn đỏ hồng xúc cảm, môi nhếch lên một nụ cười mỉm, nói.
-Mẹ, xin lỗi, đứa con bất hiếu của mẹ đã về rồi đây.
Nghe được lời này, cũng là nhìn rõ được hình dáng của người nam nhân trước mặt, mặc dù đã thay đổi rất nhiều so với trước, như là hai con người khác nhau hoàn toàn, nhưng ẩn ở đâu đó trong khuôn mặt và biểu cảm của người nam nhân này lại là một sự trùng khớp đến gợi lên những ký ức thân quen, khiến cho cảm xúc trong Hữu Hồng Hương bất giác dâng trào không thể kiềm chế.
Hữu Hồng Hương lập tức đã bỏ mặc tất cả mọi lý trí, lòng như tức nước vỡ bờ, đôi mắt tràn ngập nước mắt, lao đến mạnh mẽ ôm trầm lấy con trai mình, bật khóc nức nở thương nhớ.
-Sinh nhi, Sinh nhi của mẹ! Hư hư hư hư... con về rồi, con đã về rồi, hư hư hư…
-Vâng, con đã về, mẹ à.
Hữu Sinh cũng vội vã giang rộng tay ôm thật chặt lấy mẹ mình.
Khiến cho thời gian cứ thế dần trôi trong sự nghẹn ngào tình cảm mẹ con xa cách ròng rã mười năm trời.