Doanh trại trở nên yên lặng.
Binh lính hóa thành ngơ ngẩn.
Hắc đại lão đứng yên.
Bạch đại lão và Tần Tinh Vân cũng không cử động.
Hữu Sinh từng bước tiến đến trước lều giam. Một cái hất tay nhẹ nhàng của hắn đã làm cho vải lều lập tức tan biến, hiện ra khung cảnh 20 nữ tử sắc mặt trắng bệch, run rẩy sợ hãi, dần đưa đôi mắt đáng thương lên nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn họ một lượt, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh của Tiêu Ngọc Hoa, cười nhẹ.
-Muội muội, là ta đây, Hữu Sinh.
Tiêu Ngọc Hoa nghe được âm thanh quen thuộc, ánh mắt tròn nhìn đến trên người hắn chỉ một chút thì đã ngay lập tức vụt người đứng dậy, lao đến mạnh mẽ ôm trầm lấy hắn, nước mắt rơi xuống lã chả, kêu lên mừng rỡ.
-Ca ca, ca ca. Huynh trở về rồi, muội rất nhớ huynh, rất nhớ huynh !
Hữu Sinh cũng đưa hai tay ôm lấy tấm lưng gầy gò của Tiêu Ngọc Hoa mà gật gù, vỗ vỗ nhẹ.
Quả nhiên vẫn là tiểu muội muội đáng yêu của hắn. Ngoại trừ mẹ hắn thì cũng chỉ muội ấy là người duy nhất nhận ra hắn ngay từ lần đầu gặp mặt, thân thiết ôm lấy hắn mà không hề lo ngại nhầm lẫn hay lừa gạt. Bởi không giống như năm người Thạch Trác và Đại sư tỷ Du Hy Nhi, Tiêu Ngọc Hoa từ nhỏ vốn đã là một cô bé ngây thơ đơn thuần, làm việc chỉ dựa trên cảm giác chứ không dùng đến lý trí, nên nàng không quan tâm đến diện mạo của hắn có thay đổi như thế nào sau mười năm, chỉ dựa vào sợi dây liên kết tình cảm gắn bó liền đã nhận ra hắn, rồi lập tức ôm lấy hắn.
Hắn điềm đạm nói.
-Được rồi, được rồi. Ta vừa quay về vào tối qua, cũng đã gặp lại mọi người. Bây giờ muội quay về sơn môn trước đi, ta giải quyết xong chuyện ở đây thì sẽ về.
Nghe được lời này, Tiêu Ngọc Hoa mới sựt nhớ ra bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào.
Nàng vội sợ hãi nhìn xung quanh, thấy mọi vật im ắng lạ thường, binh lính trước kia vốn rất hung tàn thì nay lại đang đứng lặng như một khúc gỗ, liền ngây thơ hỏi.
-Ca ca, huynh cũng bị bọn chúng bắt vào đây sao ? Bọn chúng đang bị làm sao vậy ?
Hắn mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc hơi rối của nàng, nói.
-Đồ ngốc này. Ta dùng ý chí khiến chúng đứng lặng, một phất tay làm tan biến lều trại. Ta mạnh như vậy, chúng đâu thể bắt ta được. Ta là nhận được tin muội bị bắt nên mới đến đây để đưa muội về. Muội và các sư muội về trước đi, ta ở lại giải quyết bọn chúng một chút.
Tiêu Ngọc Hoa nghe thế liền gật đầu tin tưởng, vì căn bản thì nàng và hầu hết nữ tử nơi đây đều không có năng lực để biết được những binh lính này thuộc cảnh giới nào, chỉ biết là chúng mạnh hơn các nàng rất nhiều, chắc hẳn đã là cao thủ Huyền Cảnh rồi. Mà ca ca của nàng mười năm trước đã có thiên tư ngút trời, mười năm sau có sức mạnh trấn áp được Huyền Cảnh cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nàng nói.
-Ưm. Vậy bọn muội về sơn môn trước để không làm vướn chân tay của huynh. Huynh ở lại phải thật cẩn thận, dẫu sao chúng cũng là người của Thiên Nguyên Đế Quốc gì đó, nghe danh thế có vẻ rất lớn. Chỉ là tội cho các sư đệ đi cùng muội đã… hức hức…
Nói đến đây, nước mắt nàng lại không kìm được rơi xuống.
Hắn nghiêm túc an ủi.
-Muội đừng khóc. Nếu cảm thấy có lỗi vì bản thân nhỏ yếu, không thể bảo vệ được bất kỳ ai thì hãy cố gắng hơn nữa trong tu luyện, sớm ngày đạt được sức mạnh không ai có thể thương tổn. Vậy thì mọi chuyện mới có ý nghĩa, những sư đệ kia cũng không chết một cách vô giá trị.
Tiêu Ngọc Hoa vội vàng lau nước mắt, kiên cường gật đầu.
-Ưm, muội sẽ cố gắng hết sức để tu luyện đến cảnh giới cao nhất thiên địa này.
Hữu Sinh liền xoa đầu nàng một cái. Sau đó, hắn nhìn mọi người, hô lớn.
-Hiện tại nơi này do ta nắm đại cục. Các ngươi đã được tự do, hãy mau chóng rời đi ngay lập tức.
Các vị nữ tử nghe vậy đều là mừng rỡ không thôi. Ai nấy cũng đều cúi người chào hắn một cái cảm ơn, rồi nhanh chân chạy khỏi doanh trại. Cuối cùng chỉ còn lại bốn người đồng môn Tiêu Ngọc Hoa.
Tiêu Ngọc Hoa lại ôm hắn thêm một cái thân thiết, nhón chân hôn lên má hắn thật sâu, rồi mới ngượng ngùng cùng ba vị sư muội rời khỏi rừng Thanh Lam.
Hữu Sinh nhìn theo bóng lưng của Tiêu Ngọc Hoa rời đi. Ngón tay của hắn đưa lên vẹt nước miếng của nàng động lại ở má, đưa xuống miệng liếm một chút, lẩm bẩm.
-Hy vọng chúng ta chỉ dừng lại là anh trai, em gái. Đừng nên đi xa hơn.
Đợi thêm một lúc lâu sau, khi đã đảm bảo mọi người đều đã đi xa rồi, hắn liền quay lại chính sự.
Hắn lập tức vung tay lên, mọi lều trại xung quanh đều tan biến, hiện lên toàn bộ người trong doanh trại, bao gồm cả Tần Tinh Vân và Bạch đại lão đang uy nghiêm ngồi trên ghế
Hắn cùng Hắc đại lão tiến đến trước mặt Tần Tinh Vân, bắt đầu phán quyết và hành quyết.
-Giết người, ta sẽ không bao giờ làm thêm một lần nào nữa, nhưng hành hạ người đến phát điên thì ta rất sẵn lòng. Nếu các ngươi đã thích gây ra những kịch bản như vậy thì hãy một lần làm nhân vật ở chính bên trong đi.
-Ta tuyên án, ba người các ngươi (Tần Tinh Vân, Hắc đại lão, Bạch đại lão), từ bây giờ sẽ hóa thành nữ nhân, vô độ ham muốn tình dục, đam mê dạng chân không ngừng nghỉ. Các ngươi sẽ phải phục vụ cho hơn một trăm tên tráng sĩ vốn là thuộc hạ thấp bé của các ngươi ngay tại nơi đây. Đổi lại, khi một tên tráng sĩ đã bị các ngươi vắt kiệt sức lực, các ngươi phải lập tức xé đôi cơ thể của tên đó thành hai nửa. Khi hoàn toàn giết chết hết thuộc hạ của các ngươi, các ngươi mới có thể quay về hình dạng nam nhân ban đầu, đồng thời lấy lại sự tự do lựa chọn vốn có.
-Án phạt lập tức được thi hành !
Án lệnh vừa gieo xuống. Toàn bộ binh lính trong doanh trai và ba vị thống lĩnh đều tự động di chuyển đến chỗ của Tần Tinh Vân, xếp thành năm hàng thẳng chờ đợi.
Trong khi đó, cơ thể của ba người Tần Tinh Vân cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, đồng lúc rụng mất “cục thịt”, giữa háng mở ra “rãnh âm”, lồng ngực mọc lên hai quả “đào tròn”. Cơ thể cường tráng của họ cũng thay đổi, thu hẹp mảnh mai, da trắng, thịt mềm, vóc người tinh tế, dung mạo xinh đẹp.
Cả ba người đều tự động cởi hết quần áo và mặt nạ trên người xuống. Cơ thể nằm dưới đất, hai chân dang ra rộng lớn. Đặc biệt là âm thủy bên dưới cũng đã tự động ứa ra, nhiễu xuống từng dòng, khiến các tên binh lính nhìn thấy đều nổi cộm lên một cục to lớn ở đũng quần, miệng liên tục thở dốc, nuốt nước bọt liên hồi.
Nhưng đều đáng sợ nhất ở đây là, tất cả mọi người đều còn ý thức rõ ràng rành chứ không phải là kẻ vô hồn, bị điều khiển như một con rối không hiểu chuyện. Điều đó khiến cho họ hoàn toàn nhìn thấy và hiểu được bản thân đang làm chuyện gì khủng khiếp, dơ bẩn, gớm ghiếc, nhưng họ không hề có quyền lựa chọn được điều khiển hành động, mà chỉ có thể nhìn vào cảm thụ mọi cảm giác mà thôi.
Nỗi kinh hoàng, sợ hãi, buồn nôn, ghê tởm, cầu xin thảm thiết,tTất cả những cảm xúc này đều hiện rõ ở trong đôi mắt trợn trừng to lớn, đầy tơ máu của ba người Tần Tinh Vân. Nhưng nhanh chóng đã bị ba thân ảnh to khỏe, lực lưỡng lập tức đè lên cơ thể mềm yếu của họ, rồi “âm - dương” nhanh chóng kết hợp, xông thẳng vào bên trong một cách dũng mãnh như muốn xé toạc cơ thể nhỏ bé, khiến mồm họ phải rên lên đầy đau đớn.
-Á, a, a, o, a, o,…
-A, a, a ,a ,á…
-A, a, ưm, a…
Hữu Sinh đứng bên ngoài quan sát mọi chuyện đã ổn thỏa. Hắn búng tay một cái để phong tỏa khu vực này, tránh cho có người làm phiền sự vui vẻ của họ. Sau đó liền biến mất thân ảnh, quay trở về Vân Sơn chỉ với chưa đến một giờ rời đi.
Vốn dĩ hắn muốn đến đây trong hòa bình, vui vẻ cùng nhau nói chuyện, hợp tác. Nhưng thật là đáng buồn…