Hiện tại.
Trong lúc các vị trưởng lão trọng yếu của Vân Sơn Yến Môn đang lần lượt quyết định rời khỏi Vân Sơn, tạo nên một cơn rúng động, ồn ào xen lẫn hoang mang trong toàn bộ Vân Sơn. Thì Hữu Sinh cũng đã thình lình xuất hiện trước khu rừng bạt ngàn Thanh Lam.
Vừa đặt chân xuống đất, hắn lẩm bẩm.
-Sau lần này, ta sẽ không dùng “bước nhảy không gian” nữa, để tránh tạo nên danh tiếng quá uy trấn, như thế sẽ ảnh hưởng đến bước chuyển mình của mẹ.
Hắn nhìn về phía khu rừng rậm rạp, cây cối to lớn xanh thẳm, cảm nhận được một thứ sức mạnh ghê gớm đang ngăn cách khu rừng với bên ngoài, không cho phép người dưới Thánh Cảnh bước vào, cười nhẹ.
-Là “lĩnh vực phong khu” của Thánh Cảnh sao, xem ra có đại nhân vật đến từ Thiên Nguyên Đế Quốc ở tại bên trong. Hồ, hóa ra khu rừng này mang màu sắc thanh lam như vậy là do có Thanh Lam Mộc tiểu thú cư ngụ bên dưới, bảo sao chúng lại yêu cầu Vân Sơn Hàn Tuyết của Vân Sơn, hẳn là để dụ nó bò ra ngoài để bắt sống đây. Nhưng đáng tiếc, nó vốn là của Đông Vực, và bây giờ cũng đã trở thành một phần trong vở kịch vừa dựng lên của ta.
Dứt lời, Hữu Sinh liền tiến đến, trực tiếp dùng thân thể không rõ trị số sức mạnh phá tan “lĩnh vực phong khu” của hai vị Thánh Cảnh đại lão, tiến sâu vào rừng Thanh Lam.
“Lĩnh vực phong khu” bị phá, hai vị đại lão bên cạnh Tần Tinh Vân dĩ nhiên cũng lập tức cảm ứng được. Hai người không khỏi nhăn mày, cảnh giác cực độ, nói với Tần Tinh Vân.
-Thiếu chủ, có cường giả Thánh Giai xông vào rừng, có khả cao cũng là đến vì Thanh Lam Mộc Thú. Người này rất mạnh, hai chúng ta đều không thể cảm ứng được sức mạnh của hắn, ngài phải cẩn thận.
Tần Tinh Vân ra vẻ rất hờ hững, cao ngạo, nói.
-Ta là hoàng tử thứ mười hai của Thiên Nguyên Đế Quốc, còn phải sợ vài tên Thánh Cảnh ngoại vực hay sao. Đến thì đến, để xem hắn sẽ làm được gì ta. Hắc đại lão hãy ra ngoài chờ hắn, đợi hắn đến thì dắt đến gặp ta nói chuyện.
-Vâng.
Vị đại lão mang mặt nạ đen nghe vậy cũng không dám khuyên ngăn điều gì nữa, chỉ cung kính nhận lệnh, rời lều.
Quả thật với cương vị là một hoàng tử thuộc “Tứ Quốc”, một đế quốc hùng mạnh có căn cơ vạn năm, có đại năng Hư Không Cảnh tọa trấn vững mạnh, Tần Tinh Vân hoàn toàn không phải sợ hãi trước bất kỳ một thế lực hay cường giả nào trên Vũ Nguyên Tinh. Nhưng đó chỉ là trên tình huống bình thường, không xảy ra mâu thuẫn quá ác liệt mà thôi. Còn nếu đã động chạm đến cơn lửa giận, là điểm nghịch lân giới hạn của cường giả, đặc biệt là từ Thánh Cảnh trở lên, thì họ hoàn toàn có thể chấp nhận buông bỏ luôn cả mạng sống của bản thân để liều mạng giết Tần Tinh Vân.
Bởi cường giả là không thể nhục !
Cường giả, ai mà chẳng phải tắm trong mưa máu, hưởng thụ những loại khổ đau, hạnh phúc trong nhân sinh cuộc đời mới dần dần lớn mạnh. Cho nên họ hiểu, họ có thể vì thân phận, vì thế lực của Tần Tinh Vân mà nể mặt hắn vài phần, nhưng nếu ức hiếp người quá đáng thì họ tất sẽ liều mạng với hắn, vì ai sống trên đời rồi thì cũng phải chết mà thôi.
Chưa kể, đó chỉ là cường giả Thánh Cảnh thông thường, chứ nếu đụng phải đại năng Hư Không Cảnh thì càng thảm hơn. Năng lực của đại năng Hư Không Cảnh chính là giết người không một dấu tích từ hàng ngàn vạn dặm xa xôi, nên dù Thiên Nguyên Đế Quốc cũng có Hư Không Cảnh đi chăng nữa thì cũng chẳng thể tìm ra được tung tích của hung thủ, chỉ đành cay đắng nuốt hận.
Ngay giây phút khi Hữu Sinh dùng thân thể phá tan “lĩnh vực phong khu” của hai vị Hắc – Bạch đại lão hộ vệ, hai đại lão dĩ nhiên cũng từ sự rung chấn này cảm ứng được sức mạnh của người phá. Nhưng họ không thể hiểu đây rốt cuộc là sức mạnh gì, nó quá bất thường, đầy hỗn loạn, và không thể đo đếm nên họ định mức rằng đây tuyệt đối là một cường giả mạnh hơn họ rất nhiều, ít nhất là Thánh Cấp cao cấp, thành ra họ phải đề cao cảnh giác hết mức có thể đối với tình huống này.
Tần Tinh Vân chỉ là một đứa trẻ tự cao, háo thắng, ỷ vào thiên phú cao ngút trời, được cha mẹ yêu thương nên hóng hách, ngang ngược, cũng không hề sợ hãi với điều gì. Họ hiểu.
Họ chỉ là nô bộc, được đế quốc nuôi dưỡng để trở thành hộ vệ thân cận, là một con chó phải biết vâng lời, phải biết liều chết để bảo vệ chủ tử mà bản thân đang bảo vệ. Họ hiểu.
Nên họ không thể cãi lại quyết định của Tần Tinh Vân. Họ chỉ có thể nhắc nhở, phụng tùng mệnh lệnh và phòng bị cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Khi Hắc đại lão đã rời khỏi lều. Bạch đại lão cũng âm thầm chuẩn bị một số phương pháp bảo vệ Tần Tinh Vân, đặc biệt là “bùa truyền tống”, thứ sẽ lập tức đưa Tần Tinh Vân quay về Thiên Nguyên Đế Quốc chỉ trong chớp mắt nếu mọi chuyện trở nên quá mức tồi tệ.
Bên ngoài doanh trại.
Hữu Sinh từng bước tiến đến. Điều đầu tiên hắn quan tâm tại doanh trại là hắn đã cảm nhận được bầu không khí sợ hãi, run rẩy đang quấn lấy muội muội Tiêu Ngọc Hoa của hắn. Điều đó đã khiến hắn không khỏi nở lên một nụ cười, một nụ cười không hề mang theo hàm nghĩa tốt đẹp.
Hắn nhìn Hắc đại lão đang đứng chờ trước cổng doanh trại, từ xa đã điềm đạm nói hai từ lạnh nhạt.
-Xin chào.
Âm thanh của hắn đột ngột vang lên, khiến mấy vị binh lính gác cổng liền quay người nhìn sang. Họ vì chưa rõ chuyện nên lập tức hô lên dữ tợn.
-Kẻ nào to gan, dám tự tiện bước đến doanh trại của đế quốc ?
Hắc đại lão lập tức giơ tay ra hiệu, nói.
-Không được càn quấy với cao nhân. Các ngươi lui xuống đi.
-Vâng.
Bốn người binh lính cao lớn canh cổng liền nhận mệnh rời đi.
Hắc đại lão nhìn Hữu Sinh, âm thầm cảm nhận sức mạnh trên người hắn nhưng không thành, hoàn toàn như một hố sâu không đáy vậy, chẳng thể rõ được là yếu hay mạnh. Lão bình tĩnh nói.
-Xin hỏi các hạ từ đâu mà tới, danh xưng gọi như thế nào. Nơi đây là vùng đóng doanh của Thiên Nguyên Đế Quốc ta, do thập nhị hoàng tử Tần Tinh Vân lãnh đạo. Mời các hạ nói ra mục đích đến đây để tránh ra hiểu lầm không đáng.
Hữu Sinh cười, lời nói của hắn tuy thoát ra là rất nhẹ nhàng, nhưng ngôn từ thì lại vô cùng lạnh nhạt.
-À, nói trắng ra luôn là ta có một tiểu muội muội đang bị các ngươi giam giữ. Ta đến là để đưa muội ấy quay về trong hòa bình. Nhưng đáng tiếc là muội muội ta đã không được đối xử tử tế, nên các ngươi cũng đã mất đi sự lựa chọn vốn có của mình. Ta nói ra lời này là để ngươi hiểu được nguyên nhân, chỉ vậy thôi, không phải giải thích.
Dứt lời, Hữu Sinh đã bước đi ngang qua người của Hắc đại lão, mà Hắc đại lão hoàn toàn không thể phản ứng, không thể cử động, và cũng chẳng thể làm gì.
Vì như Hữu Sinh vừa nói, “các ngươi” có bao gồm hơn trăm tên binh lính trong doanh trại, Hắc – Bạch đại lão và cả Tần Tinh Vân đều sẽ không còn “sự lựa chọn” nào nữa. Họ không thể chọn được cách bản thân phải suy ngẫm, cách bản thân phải hành động, cách bản thân phải phản ứng, và cách bản thân phải tư duy. Tất cả bây giờ là nằm trong tay của Hữu Sinh.
Đây chính là một chút ít sức mạnh của kẻ được tôn xưng là “Kẻ Thống Trị” Tiên Giới, thống trị vạn vật sinh linh, dùng ý chí của bản thân ra lệnh cho thiên địa, buộc thiên địa phải tuân theo, tạo nên những quy luật và pháp tắc khiến cho toàn bộ vạn vật sinh linh cư ngự trong thiên địa phải thực thi theo ý chí của hắn. Ngoại trừ những vị Tiên Tôn có cùng đẳng cấp, nghĩa là đã độc lập với thiên địa, không bị thiên địa bao hàm thì mới thoát khỏi ý chí này.
Hắn xưa nay luôn là người điềm đạm, hiểu được mọi sự nhân quả, là người sẽ tuyệt đối không bao giờ dùng đến sức mạnh của bản thân để ức hiếp kẻ yếu hơn, dù họ có cười nhạo, sỉ nhục, nói xấu sau lưng hắn, vì hắn tôn trọng quyền lợi cuối cùng này của một kẻ yếu, tôn trọng niềm vui nhỏ bé của chúng khi nói xấu người mạnh hơn để cảm thấy bản thân không quá thua thiệt, còn cơ hội gỡ gạt. Nhưng nếu đụng đến những người thân yêu của hắn thì lại là một câu chuyện khác.
Thân là một Tiên Tôn vô địch, hắn có liên kết chặt chẽ với thiên địa, cụ thể hơn là liên kết với thiên nhiên, với vạn vật xung quanh, bao gồm cả mọi sinh linh đang sống. Do đó, hắn có thể từ bất cứ vật gì, dù là cỏ, cây, đất, đá, không khí, con người, rắn, rết để lấy được những hình ảnh đã diễn ra tại bên trong doanh trại, tại khắp khu rừng Thanh Lam này.
Ban đầu, hắn đã không muốn dùng đến những khả năng này, vì mọi thứ đều biết hết thì chẳng có gì gọi là vui vẻ ở trên đời, nên hắn chỉ tận lực cảm nhận tình trạng sinh mệnh của muội muội Tiêu Ngọc Hoa mà thôi. Mọi thứ còn lại đều không quan tâm.
Nhưng không ngờ khi đã đến gần doanh trại, ngó qua nơi muội muội bị giam nhốt, lại vô tình cảm thụ được bầu không khí sợ hãi tôt độ quấn quanh muội muội, khiến muội muội đang không ngừng run rẩy, đã buộc hắn phải nhìn gấp lại những gì diễn ra trong trại với những câu hỏi, tại sao lại như vậy, chuyện gì đã xảy ra, quân lính Thiên Nguyên Đế Quốc trong ký ức mười năm trước của hắn nào có phải là bọn sẽ gây ra những hậu quả như thế này. Để rồi sau khi xem hết những hình ảnh máu me diễn ra trong rừng Thanh Lam, môi hắn đã không khỏi nở lên một nụ cười không hề vui vẻ.
Hắn buộc phải “phán quyết” chúng để mọi chuyện được quy hoạch nhanh gọn.