Sau khi Hữu Sinh rời khỏi Chủ Điện, hắn đã trực tiếp đi ra bên ngoài Vân Sơn Yến Môn.
Hắn cầm trên tay tấm thư của Thiên Nguyên Đế Quốc, thứ mà khiến ai nhìn thấy thì dù có là tin xấu hay tin tốt cũng đều sợ hãi không thôi, mỉm cười.
-Đỡ mất công ta phải tìm kiếm. Thiên Nguyên Đế Quốc, hai lần gặp gỡ các ngươi, mười năm trước và mười năm sau, xem ra chúng ta cũng thật sự có duyên. Vậy để xem duyên phận chúng ta sẽ phát triển như thế nào khi ta sẽ ưu tiên cho các ngươi quyền được lựa chọn đầu tiên trong vở kịch này.
Hữu Sinh lập tức biến mất.
Rừng Thanh Lam, là một khu rừng lớn nằm tại phía tây của Đông Vực, do sở hữu hơn phân nửa diện tích rừng là những loài thực vật có màu xanh lam rực rỡ, cao lớn che phủ bầu trời nên mới được gọi là rừng Thanh Lam.
Bên trong rừng Thanh Lam, linh khí đất trời không quá đậm đà, dược vật và yêu thú đều thuộc hạng cấp trung thượng đến trung thấp nên bình thường sẽ không phải là nơi đủ hấp dẫn để cường giả từ Địa Cảnh trở lên lui vào thám hiểm. Nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đột nhiên xuất thế một vài linh dược hiếm gặp, là cơ duyên lớn cho những tiểu tu Linh Cảnh, Huyền Cảnh, nên cũng rất thường xuyên được các đệ tử của ba đại môn phái lớn trong Đông Vực và các thế gia mạnh mẽ xung quanh tiến vào, thử đặt cược vận mệnh chiến đấu trước yêu thú hung tàn.
Hai giờ trước, tại nơi sâu nhất trong trung tâm rừng Thanh Lam, đột nhiên mọc lên một doanh trại do quân lính của Thiên Nguyên Đế Quốc chiếm đóng, với người dẫn đầu là Tinh Vân hoàng tử, tu vi Đế Cảnh sơ kỳ, và hai đại hầu lão cận vệ bên cạnh đều có tu vi Thánh Cảnh cấp cao, khiến cho khu rừng này chẳng mấy chốc đã trở thành vùng đất cấm, không ai được phép tiến vào rừng.
Nhưng người còn mắc kẹt lại bên trong khu rừng đã ngay lập tức bị càn quét, nam thì bị giết chết ngay tại chỗ, nữ thì bị bắt giam lại để làm phần thưởng hưởng thụ tình ái cho binh lính trong doanh khi đêm đến, kết cục nhất định là bi thảm hơn cả việc bị giết chết. Trong đó, dĩ nhiên cũng có tiểu đội bảy người do Tiêu Ngọc Hoa, là một đệ tử Linh Cảnh hậu kỳ bình thường của Vân Sơn Yến Môn làm đội trưởng. Ba vị sư đệ trong đội của họ đã bị phanh thây dã man ngay trước mặt. Ba người nữ đệ tử còn lại cùng với Tiêu Ngọc Hoa đều bị áp giải trong sự sợ hãi tột độ đi đến doanh trại, rồi bị nhốt lại trong lều giam cùng với 18 vị nữ tử khác đến từ các thế lực lớn nhỏ trong Đông Vực.
Một giờ trước, ba người thiếu nữ xinh đẹp nhất trong lều giam đã bị lôi đi để “phục vụ” sớm cho các vị thống lĩnh trong doanh. Nửa giờ sau, chỉ còn hai người quay lại. Một người thì quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, gương mặt đờ đẫn như kẻ mất hồn. Một người thì rách rưới quần áo, thân thể bầm dập, bị tổn thương thể xác nặng nề, vùng kín không ngừng chảy máu, và rồi đã chết sau đó không lâu.
Bên ngoài, hai tên binh lính vừa đưa hai người thiếu nữ quay về, không khỏi tung lời đàm luận.
-Ngươi có biết con nhỏ thứ ba vì sao không quay lại không?
-Ta đâu biết, cũng đâu rãnh quan tâm làm gì.
-Hừ, chính là trong lúc vui vẻ với Bạch Thuần thống lĩnh, ả chống cự ghê gớm nên đã đá trúng chỗ của đó của thống lĩnh, thế là thống lĩnh liền điên tiết lên, cầm hai chân ả xé toạc làm đôi, ruột, gan, phèo, phổi rơi đầy đất luôn, kinh hãi vô cùng. Ta chính là người vừa mới dọn phòng đó xong, thịt của ả liền bị ném cho yêu thú bên ngoài ăn rồi.
-Chịu, ngu thế là cùng. Được thống lĩnh sủng ái thì phải biết ngoan ngoãn mà cảm thụ thế nào là khoái lạc nhân gian để ít phải chịu đau đớn, chống cự làm gì. Mà cũng kệ, dù sao thì sau tối đêm nay phục vụ chúng ta xong rồi, tất cả cũng phải chết thôi. Chết sớm hay chết muộn cũng đều như nhau. Mà có khi cái chết dứt khoát đó lại chính là được giải thoát sung sướng nhất rồi. Trong doanh chúng ta có đến hơn một trăm binh sĩ. Tinh Vân hoàng tử hiển nhiên sẽ không có hứng thú với bọn dân đen này. Ba vị thống lĩnh thì cứ cho là mỗi người một cô, vậy còn lại 15, 16 cô sẽ phải phục vụ một trăm huynh đệ chúng ta. Ngươi cũng biết, chúng ta thân là binh sĩ nên thường xuyên phải rèn luyện sức mạnh, tu luyện cho thật tốt, nổ lực tập luyện cho thật nhiều, chứ không thể ngang nhiên rời khu mà lêu lỏng tìm gái. Chúng ta chỉ có duy nhất hai ngày nghỉ trong tháng là được tự do hưởng thụ nhân sinh. Cho nên ai mà chẳng cực khổ chịu đựng khiến tiểu đệ ngày đêm khó chịu, có đôi lúc còn phải chạy vào nhà vệ sinh, mang theo tranh vẽ dâm hoa mà tự xử cho thoải mái. Tối đêm nay, nhất định là sẽ vô cùng tàn khốc. Ba lỗ chắc chắn sẽ lút cán cả ba, liên miên không dứt cho đến khi chúng chết.
-Suỵt, suỵt. Cái miệng ngươi có thể nhỏ hơn một chút được không, bọn chúng nghe được thì sao?
-Hồ, vậy thì càng thêm kích thích chứ sao. Ngươi chưa nghe Bạch Thuần thống lĩnh giảng đạo à, khi nữ nhân sợ hãi, cơ thể họ sẽ càng co rúm, và mọi điểm trên cơ thể họ cũng sẽ trở lên vô cùng khít chặc, tuyệt đối là cực phẩm để nam nhân vui vẻ nha.
-Ôi, thật vậy luôn hả?
-Ừ, tối nay ngươi sẽ rõ ngay thôi. He he he he…
-…
-…
Trong lều giam, 20 vị nữ tử còn sống, bao gồm Tiêu Ngọc Hoa nghe xong đều không ngừng run rẩy cơ thể, sắc mặt trắng bệch sợ hãi. Thậm chí có người đã bắt đầu la hét thất thanh, kêu gào thảm thiết, nhưng nhanh chóng đã bị binh lính canh giữ bên ngoài bước vào tát liên tục cho đến khi mồm chảy máu, im lặng thing thít.
Ba vị sư muội chụm lại một chỗ với Tiêu Ngọc Hoa, là một nữ tử tuy đã trưởng thành, tuổi hơn 20 nhưng hình dáng trông chỉ như thiếu nữ 17, 18 tuổi, dáng người thanh mảnh, da trắng như tuyết, tóc đen như mun gỗ, dung mạo thanh tú thuần khiết, thút thít không ngừng.
-Sư tỷ, hu hu, bọn muội rất sợ, hu hu…
-Chúng ta vậy là sắp chết rồi sao, hu hu hu…
Tiêu Ngọc Hoa mặc dù cũng vô cùng sợ hãi trước những gì đã thấy, đã nghe, nhưng thân là sư tỷ, nàng chỉ có thể cố gắng mạnh mẽ hết sức có thể, an ủi ba vị sư muội.
-Không, nhất định sư môn sẽ đến cứu chúng ta, các muội đừng lo lắng.
-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…
Tại lều chủ, là nơi nghỉ ngơi, toan tính của hoàng tử Tần Tinh Vân.
Tần Tinh Vân, nam nhân tràn đầy long khí kiêu ngạo, dung mạo kiệt xuất, 21 tuổi, tu vi Đế Cảnh, ngồi nguy nga trên ghế vàng rồng, ánh mắt sắc bén, trầm uy, nói với hai đại lão hầu cận.
-Thanh Lam Mộc Thú giỏi nhất là khả năng độn thổ trốn chạy. Mặc dù có lẽ hiện tại nó đang còn ấu niên nhưng cũng không thể khinh thường. Ta nhớ không lầm thì trong “Vạn Thú Phong Quyển” từng có ghi rằng, Thanh Lam Mộc Thú thích ăn những thứ hàn lạnh, càng lạnh càng thích, chúng ta có thể dùng những vật âm hàn để dụ vào trận pháp, giam nhốt nó lại. Hai vị đại lão, không biết các ngươi có ý kiến gì không ?
Vị đại lão đeo mặt nạ đen, dáng người trông không hề già nua mà ngược lại còn vô cùng cường tráng, liền nói.
-Thiếu chủ nói quả không sai. Bất quá có một vấn đề là những vật âm hàn không hề dễ tìm. Nơi đây là Đông Vực nhiều nắng mưa, không phải Bắc Vực nhiều tuyết.
Vị đại lão đeo mặt nạ trắng, dáng hình trông nhỏ con dưới một thước năm (1m5), âm giọng âm u, nói.
-Theo lão nô được biết. Vân Sơn Yến Môn là một trong ba môn phái lớn của Đông Vực. Ở sâu trong cấm địa của Vân Sơn Yến Môn này có một hàn đầm kỳ lạ, cứ hai trăm năm, ba trăm năm là sẽ tích tụ nở ra một đóa hoa gọi là Vân Sơn Hàn Tuyết mang tính rất lạnh, là vật chí bảo trong Vân Sơn Yến Môn, được Vân Sơn Yến Môn dùng để luyện ra Vân Tuyết Hàn Đan, trợ giúp tăng tỷ lệ đột phá từ Địa Cảnh lên Thiên Cảnh cho người dùng, nhưng cũng chỉ là Thiên Cảnh yếu nhất mà thôi. Thiếu chủ có thể đòi hỏi Vân Sơn Hàn Tuyết từ tay chúng để làm mồi nhử Thanh Lam Mộc Thú.
Tần Tinh Vân không khỏi nhếch môi kinh thường.
-Chỉ là đột phá Thiên Cảnh nhỏ nhoi mà còn cần phải dùng đến đan dược, đúng là sâu kiến ngoại vực. Lúc nãy ta nghe báo cáo danh tính bọn phàm dân bị bắt hình như cũng có vài đứa đến từ Vân Sơn gì gì đó. Bạch đại lão hãy thay ta viết một tấm thư ngắn gọn gửi đến Vân Sơn, bảo chúng giao ra Vân Sơn Hàn Tuyết để đổi lấy những đệ tử bị bắt này. Tất nhiên, nếu chúng giao ra thì tốt, còn không giao ra thì trực tiếp san bằng. Bọn đệ tử trả về dĩ nhiên cũng chỉ là những cái xác.
-Vâng, tuân lệnh thiếu chủ.
Bạch đại lão lập tức cúi người, lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một con chim đã từ rừng Thanh Lam bay thẳng về Vân Sơn Yến Môn với tốc độ vô cùng nhanh chóng.