Một hồi lâu sau.
Đại trưởng lão Mạc Thái Sơ bỗng cười lớn lền đầy kinh thường, nói.
-Mười năm, chỉ mười năm thôi, còn có thể mạnh được đến đâu chứ? Thiên Nguyên Đế Quốc là đế quốc vạn năm, cường giả Thánh Cảnh nhiều không thể đếm. Lần này chính là đại họa cho Vân Sơn rồi ! Các ngươi tự mà suy nghĩ, ta sẽ là người đầu tiên rời khỏi Vân Sơn này !
Dứt lời quyết đoán, Mạc Thái Sơ rời khỏi đại điện.
Tiếp đó, Ngũ trưởng lão là người thứ hai lên tiếng sau khi đã suy ngẫm rất kỹ sự tình.
-Về Thiên Nguyên Đế Quốc, ta nghĩ các vị cũng đã có câu trả lời khi một ai đó dám ngông cuồng thách thức hoặc gây ra mâu thuẫn với họ, ta không muốn nói gì thêm. Nhưng có một chuyện ta muốn nói là, liệu nếu vẫn còn ở lại Vân Sơn này, các vị vẫn đang thật sự là một vị trưởng lão chứ? Với bản thân ta, nó đã không còn nữa kể từ lúc tên tiểu tử Hữu Sinh đó quay về. Các vị hãy nhớ lại buổi sáng xem, hắn ỷ mạnh mà ngang ngược trong đại điện, đánh bị thương Đại trưởng lão rồi còn uy hiếp chúng ta phải biết kính trọng hắn. Thân là trưởng lão, tu vi Địa Cảnh đỉnh phong, có cống hiến rất nhiều cho Vân Sơn trong mấy chục năm qua mà khi ấy chỉ biết cúi đầu trước mặt hắn, không dám nói một lời. Vậy ta còn ở lại Vân Sơn làm gì nữa. Ta đến Vân Sơn là để làm trưởng lão, được cống hiến cho Vân Sơn, được đệ tử trong Vân Sơn kính ngưỡng, chứ không phải đến làm chó, làm trưởng lão gỗ mục trên danh nghĩa. Ta sẽ rời đi khỏi Vân Sơn. Vân Sơn đã đến hồi kết thật rồi.
Ngũ trưởng lão thở dài rời đi.
Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão cũng đã cùng có một quyết định, nói.
-Phải. Cho dù hắn thật sự giải quyết được chuyện này mà không làm Thiên Nguyên Đế Quốc tức giận, thì tương lai chúng ta ở lại Vân Sơn vẫn sẽ không còn được tự do như trước. Tốt nhất nên tìm một thế lực xứng tầm, xem trọng chúng ta thì hơn. Ta sẽ gửi đơn rời khỏi Vân Sơn cho Môn Chủ.
-Ta cũng vậy.
Hai người liền rời đi.
Sau đó là Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bát trưởng lão cũng đều rời đi trong sự trầm mặc, suy tư “sẽ rời khỏi Vân Sơn”.
Cuối cùng trong đại điện chỉ còn lại duy nhất Nhị trưởng lão Bạch Yên, cũng chính là con gái của Môn Chủ đời trước, nên đối với nàng thì Vân Sơn có tình cảm rất đặc biệt và gắn bó sâu đậm. Nàng tuyệt đối sẽ không rời bỏ Vân Sơn này dù có là đối diện với cái chết đang cận kề.
Nàng nhăn mày, suy ngẫm.
-Hương tỷ sẽ không thể nào nói ra những điều như thế này nếu như tỷ ấy không chắc chắn. Quan trọng hơn tỷ ấy lại còn là mẹ của hắn nên rất có thể tỷ ấy đã hiểu được sức mạnh của hắn cao lớn tới đâu nên mới nói ra những lời này. Nhưng đối diện với Thiên Nguyên Đế Quốc đã hơn vạn năm truyền thừa, cường giả Đế Cảnh, Thánh Cảnh nhiều không thể đếm thì có vẻ cũng không ổn cho lắm.
-Ta phải truyền âm cho cha biết, đây là chuyện hệ trọng sinh tử của Vân Sơn.
Nói rồi, nàng lập tức lấy ra một tấm bùa màu vàng nhạt, bên trên có khắc hai chữ “truyền âm”. Nàng lập tức truyền sức mạnh vào trong tấm bùa, tấm bùa liền trở nên cứng rắn, hai chữ “truyền âm” cũng động đậy liên hồi.
Chừng vài giây sau, một âm thanh khàn khàn bỗng dưng từ trong hai chữ “truyền âm” vang ra, được nàng nghe thấy.
-Yên nhi, ta đang bế quan đến điểm mấu chốt. Có chuyện gì gấp gáp tìm ta ư?
Nàng vội đáp, giọng nghiêm trọng.
-Dạ thưa cha. Có lẽ hiện tại, Vân Sơn ta đang đứng trước bờ vực sinh tử rất nguy cấp.
-Cái gì ? Tại sao lại như vậy ? Mau nói cho ta biết ngọn nguồn !
-Dạ, chuyện là như thế này…
Nàng bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ việc Hữu Sinh quay về, đánh bị thương Đại trưởng lão bằng một ánh mắt, cho đến những lời Hữu Hồng Hương vừa tuyên bố, rồi các vị trưởng lão liên tiếp chuẩn bị rời khỏi Vân Sơn cho người cha có âm thanh khàn khàn của nàng nghe.
Âm khàn khàn nghe xong thì kinh ngạc, hỏi.
-Thằng nhóc Hữu Sinh kia thật sự đã quay về sao ?
Nàng đáp.
-Dạ, nhưng con cũng không rõ có thật là hắn hay không, vì ngoại hình và phong thái của hắn đã thay đổi nhiều so với 10 năm trước, như hai con người khác nhau vậy. Với lại thật sự quá khó để con có thể tin tưởng rằng một Linh Cảnh nhỏ bé chỉ cần dùng 10 năm tu luyện là đã đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh, nên con đoán hắn có lẽ hết chín phần là một kẻ giả mạo.
Âm thành khàn khàn lập tức mắng.
-Đồ ngu ! Vân Sơn Yến Môn chúng ta thì có cái gì trân quý mà một vị Thiên Cảnh mạnh mẽ phải hao tâm tổn sức giả mạo để xâm nhập ? Vì Vân Sơn Hàn Tuyết ? Không hề, người ta đã là Thiên Cảnh rồi thì cần đến Vân Sơn Hàn Tuyết làm cái quái gì nữa. Chưa kể, với sức mạnh của một vị Thiên Cảnh thì ngươi nghĩ họ sẽ cần phải cầu xin chúng ta giao ra Vân Sơn Hàn Tuyết, hay là họ trực tiếp uy hiếp rồi cướp đoạt ? Hừ !
-Ngươi có biết năm đó tại sao ta lại chọn Hồng Hương làm Môn Chủ kế nhiệm chứ không phải là ngươi hay Mạc Thái Sơ không ? Đó là bởi bốn yếu tố nguồn tri thức, tính cách, thiên phú và gia cảnh.
-Nguồn tri thức hiểu biết về địa lý, về binh khí, đan dược, về vân vân van vật thì ngươi tự hiểu ngươi thua kém so với Hồng Hương như thế nào.
-Tích cách Hồng Hương nhu mỳ, dịu dàng, nhưng cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán. Đặc biệt hơn hết chính là nàng hứa thì sẽ làm, và sống có trách nhiệm. Nên một khi nàng đã thề với cương vị là Môn Chủ của Vân Sơn, thì nàng sẽ gắn liền cả đời với Vân Sơn này. Ta rất yên tâm khi giao phó Vân Sơn cho nàng. Còn ngươi thì yếu kém, Mạc Văn Sơ lại quá tự cao năng lực, sớm ngày rồi sẽ gieo họa cho Vân Sơn.
-Về thiên phú, Hồng Hữu không những sở hữu Đế Căn phi thường (nghĩa là căn cơ tu luyện có thể đạt đến Đế Cảnh), mà còn có huyết mạch của Thánh Cảnh. Chỉ tiếc rằng vì mất đi thân thể xử nữ nên tốc độ tu luyện của nàng mới bị giảm mạnh, nếu không bây giờ nàng hẳn đã là cường giả Thiên Cảnh rồi. Nhưng điều này cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là gia cảnh và thân phận của nàng.
-Ngươi nên biết, thiên phú của một người đa phần sẽ do di truyền mà hình thành. Tổ tiên càng mạnh mẽ, thiên phú con cháu tất sẽ càng mạnh theo. Hồng Hương có Đế Căn trong cơ thể, tức là tổ tiên ít nhất đã từng đạt đến cảnh giới Đế Cảnh, nhưng việc sở hữu thêm huyết mạch Thánh Cảnh đã cho thấy rất rõ là cha, mẹ, hoặc ông nội ruột thịt của nàng hiện đang còn sống và là cường giả Thánh Cảnh cao thâm. Mà cường giả Thánh Cảnh thì chỉ có ở Thánh Vực, nàng chắc chắn có quan hệ với một thế lực lớn trong Thánh Vực. Vân Sơn dựa vào nàng dĩ nhiên sẽ có lợi thế rất lớn, mặc dù không thể đấu tranh vào Thánh Vực nhưng làm chủ Đông Vực là chuyện dư sức.
Bạch Yên nghe được những lời này từ cha nàng thì không khỏi đứng trầm lặng người. Hóa ra tất cả mọi chuyện là như vậy, thì ra đây chính là nguyên nhân vì sao Hữu Hồng Hương chỉ vừa đến Vân Sơn mười năm thì đã được cha nàng ưu ái, truyền lại chức vị Môn Chủ khiến cho nàng và Mạc Thái Sơn đều không thể phục.
Nhưng mà nàng cũng tự hỏi là tại sao mãi cho đến bây giờ và ngay lúc này cha nàng mới tiết lộ điều này cho nàng biết.
Âm thanh khàn khàn lại nói.
-Ngươi đang tự hỏi là tại sao bây giờ ta mới nói cho ngươi biết điều này đúng không? Hừ, đó là vì ta muốn cho ngươi một thử thách, để ngươi tự mình tìm ra đáp án, cho thấy rằng ngươi đã trưởng thành và tiến bộ. Nhưng không, ngươi làm ta quá thất vọng. Ta hỏi ngươi thêm một lần, ngươi có biết thằng nhóc Hữu Sinh này là ngươi như thế nào không ?
Bạch Yên ngập ngừng suy nghĩ một hồi lâu nhưng chẳng thể có đáp án, đành nhỏ giọng nói.
-Xin lỗi cha, con không biết. Con mãi lo tu luyện trong núi nên chỉ nghe danh tiếng hắn đơn thuần mười năm về trước trong hàng đệ tử chứ chưa từng tìm hiểu.
Âm thanh khàn khàn nghe vậy liền trở nên lạnh nhạt giọng.
-Ta sẽ xuất quan một chuyến, nói chuyện với mẹ con nàng ta. Ngươi hãy giữ thế trung lập trong mọi sự.
Ngay lập tức, tấm bùa đã trở nên bất động như lúc đầu.
Bạch Yên cầm lá bùa trên tay, gương mặt nàng liền buồn bã và đầy sự tự trách vì bản thân quá yếu kém nên mới làm cho cha nàng thất vọng, rồi hóa thành lạnh nhạt với nàng.