Trước khi rời đi, Thạch Trác cũng chợt nhớ ra một điều quan trọng, nói.
-Phải rồi, ngày mai đúng là ngày 16 trăng tròn hàng tháng, Ngọc Yên sư muội sẽ lại đánh đàn vào lúc xế chiều. Huynh có muốn đi xem cùng đệ và Đình Phong không?
-Tất nhiên. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây vào lúc chiều dần buông, ta muốn xem thử Lâm Vũ sư đệ đã như thế nào.
-Được, vậy tạm biệt Sinh ca.
-Ừ.
Nhưng đột nhiên cũng ngay lúc này, một vị đệ tử có bộ dáng xộc xệch, sắc mặt hoảng hốt, vội vã chạy đến chỗ Thạc Trác mà nói gấp.
-Không xong rồi Thạch Trác sư huynh, Hoa sư tỷ đã xảy ra chuyện không hay rồi!
-Cái gì ?!!!
Thạch Trác lập tức sốt sắn hỏi.
-Hoa sư muội đã như thế nào, ngươi mau nói ?
Vị đệ tử này liền đáp.
-Đệ cũng không rõ nữa. Lúc nãy khi đang đi trên đường thì đệ có nghe một vài vị sư huynh nói với nhau là tiểu đội bảy người do Hoa tỷ làm đội trưởng đã vô tình đi lạc vào khu vực cấm địa của Thiên Nguyên Đế Quốc nên đã bị bắt giam. Thiên Nguyên Đế Quốc vừa gửi thư đến Môn Chủ, sợ là tin dữ chẳng lành. Môn Chủ và các vị trưởng lão hiện giờ đang bàn bạc quyết định hệ trọng tại Chủ Điện đó.
Nghe xong tin này, Hữu Sinh chỉ lặng lẽ cất bước rời đi.
Tại phía sau, Thạch Trác nhìn thấy vậy liền đã hô lên.
-Sinh ca, Thiên Nguyên Đế Quốc là “Tứ Quốc” trụ cột của Vũ Nguyên Tinh, truyền thừa đã hơn vạn năm, là tồn tại mà thậm chí không một thế lực nào dám cả gan xếp hạng. Xin huynh hãy cứu Hoa sư muội, chỉ có huynh mới làm được điều đó, cầu xin huynh !
Hai người Đình Phong và Diệp Thanh Lam cũng thành khẩn chấp tay.
-Phải đó Sinh ca, hãy cứu Hoa sư muội (sư tỷ).
Hữu Sinh khẽ dừng lại một nhịp chân, điềm đạm nói.
-Đó là điều hiển nhiên ta phải làm. Các ngươi yên tâm, ta từ các ngươi đã thu thập được khí tức sinh mệnh của Hoa muội, từ đó đã cảm ứng được muội ấy vẫn đang rất khỏe mạnh, có lẽ thật sự chỉ bị nhốt. Tính toán tốc độ truyền tin của Thiên Nguyên Đế Quốc thì hẳn chuyện này chỉ vừa xảy ra. Ta sẽ đích thân đến đó, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết đơn giản và gọn gàng.
Dứt lời, Hữu Sinh cũng biến mất như tan vào không khí, không khỏi khiến cho ba người Thạch Trác cảm thấy thật sự phi thường, quả nhiên không hổ là Thần Cảnh trong truyền thuyết, xuất quỷ nhập thần, vậy thì an nguy của Hoa sư muội thật sự là không cần lo lắng nữa rồi.
Mà vị đệ tử chạy đến báo tin này cũng ngẩn hết cả người vì quá khó tin trước những gì vừa thấy.
Tại Chủ Điện Vân Sơn.
Hữu Hồng Hương ngồi trên ghế chủ tọa, nét mặt lộ rõ sự khó xử, nhăn mày nói.
-Thiên Nguyên Đế Quốc bảo rằng chúng ta phải đưa ra Vân Sơn Hàn Tuyết thì mới trả lại đệ tử cho chúng ta. Vấn đề này thật sự là quá khó.
Tứ trưởng cực kỳ phẫn nộ, mắng.
-Con mẹ nó, chúng bị điên à. Vân Sơn Hàn Tuyết là tuyệt bảo căn cơ của Vân Sơn, hai trăm năm mới nở một lần, là nguyên liệu chủ chốt để luyện thành Vân Tuyết Hàn Đan trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá Thiên Cảnh. Vậy mà chúng vừa mở miệng thì đã đòi hỏi, thật quá đáng.
Ngũ trưởng lão thì lại đưa ra nghi hoặc.
-Nhưng ta rất khó hiểu a, tại sao chỉ là bảy vị đệ tử thông thường mà chúng lại đòi hỏi thứ trân quý như vậy để đánh đổi a? Quá lạ thường.
Nhị trưởng lão liền nói.
-Không cần biết lý do ra sao cả. Nhưng nếu chúng ta ma bỏ mặc bảy vị đệ tử này, để tin đồn truyền ra ngoài rằng Vân Sơn đã không thể bảo vệ được đệ tử của mình, vậy thì rất là không tốt. Một môn phái mang danh tiếng xấu là không có gan bảo vệ đệ tử thì sẽ không còn ai muốn đến để trở thành đệ tử nữa, sớm muộn rồi cũng sẽ lụi tàn theo năm tháng.
Bát trưởng lão nói.
-Nhưng chúng ta bây giờ nào có Vân Sơn Hàn Tuyết chứ. Với lại, bảy vị đệ tử nội môn thông thường đó đáng để đánh đổi với Vân Sơn Hàn Tuyết sao?
Lục trưởng lão lên tiếng thở dài.
-Có lẽ những vị đệ tử này đã không sai phạm bất cứ điều gì. Chỉ do chúng ham muốn Vân Sơn Hàn Tuyết của chúng ta nên mới tạo dựng một kịch bản để quang minh chính đại ép chúng ta giao ra Vân Sơn Hàn Tuyết thôi. Chúng chính là đang ỷ mạnh hiếp yếu a.
Lúc này, Đại trưởng lão Mạc Thái Sơ đã hoàn toàn hồi phục thương thế lúc sáng, liền đề xuất ra một ý kiến rất lạnh tình.
-Vân Sơn Hàn Tuyết không có, không thể giao, vậy thì chỉ có thể để cho bảy tên đệ tử này phải chết. Còn nếu cái chết của chúng sẽ gây ảnh hưởng đến Vân Sơn chúng ta, vậy chúng ta chỉ cần giang tay vùi lấp trước là được. Chúng ta có thể đưa ra một bản tuyên bố rằng bọn chúng đã trộm bảo vật trong Vân Sơn, do phải chạy trốn trước sự truy đuổi của Vân Sơn mới đi lạc vào cấm địa của Thiên Nguyên Đế Quốc, nên chúng đã không còn là đệ tử Vân Sơn nữa, Vân Sơn sẽ không quản việc chúng sống chết. Môn Chủ, người quyết định đi.
Hữu Hồng Hương nghe được ý kiến này thì vô cùng nhíu mày không nỡ, nhưng dường như cũng đã không còn cách nào khác nữa.
Vũ Nguyên Tinh vốn được chia thành bảy vực lớn, bao gồm Nam Vực, Bắc Vực, Tây Vực, Đông Vực, Đảo Vực, Hải Vực và Thánh Vực.
Trong đó, Thánh Vực với Nhị Điện, Tam Cung, Ngũ Môn và Bát đại gia tộc lừng lẫy nên được người đời tôn sùng là đại vực lớn mạnh nhất Vũ Nguyên Tinh, sáu Vực còn lại chỉ được ví như là nơi hẻo lánh, kém phát triển. Nhưng thật chất đối với những cường giả từ Địa Cảnh trở lên, người có hiểu biết rộng rãi thì “Tứ Quốc” trụ cột chưa từng được bài danh trên bảng xếp hạng mới chân chính là những thế lực nguy hiểm và bí ẩn nhất trên Vũ Nguyên Tinh, ngay cả Nhị Điện, Tam Cung cũng phải kính lễ bảy, tám phần.
Hữu Hồng Hương thân là Môn Chủ một môn phái lớn, đơn nhiên phải đặt lợi ích của môn phái lên hàng đầu, đây đã là quy định bắt buộc đầu tiên phải thề khi trở thành Môn Chủ. Với lại, giữa một vị Thiên Cảnh có thể giúp cho một thế lực tồn tại 200, 300 năm, thậm chí là mở rộng phát triển căn cơ và bảy tên đệ tử Linh Cảnh không có tên tuổi gì, ai là cần thiết hơn thì đáp án đã quá rõ ràng.
Ngũ trưởng lão là người đầu tiên tán thành với ý kiến này của Mạc Thái Sơ, nói.
-Có Vân Sơn Hàn Tuyết, Vân Sơn chúng ta mới có lão tổ Thiên Cảnh, có được căn cơ vững mạnh để mà phát triển tiếp tục về sau. Không có Vân Sơn Hàn Tuyết, tất nhiên cũng sẽ chẳng còn gì nữa.
Tam trưởng lão cũng đành thở dài, đồng ý.
-Bỏ đi thôi. Dùng sao cũng chỉ là bảy tên tiểu tử Linh Cảnh. Mất hôm nay, vài tháng sau liền mở ra vài cuộc tuyển đệ tử mới lắp vào là được.
Bát trưởng lão lập tức chấp tay nghị quyết, nói.
-Mong Môn Chủ suy xét.
Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Tứ trưởng lão cũng đồng thanh hô lên trong nụ cười mờ ám đang hiện rõ trên môi của Đại trưởng lão.
-Môn Chủ hãy suy xét !
Trước áp lực rất lớn này của các vị trưởng lão, Hữu Hồng Hương cũng đã không còn lựa chọn nào, nhưng nàng vẫn cố hết sức nói.
-Ta sẽ thử hồi đáp thư với Thiên Nguyên Đế Quốc, mong họ thay đổi điều kiện. Còn nếu không được nữa, e rằng cũng chỉ….
Bộp bộp bộp !
Bỗng nhiên ngay lúc này, liên tiếp là ba tiếng vỗ tay hết sức to lớn đến từ bên ngoài đại điện, như là khen ngợi cho một ý kiến tuyệt vời nào đó.
Ngay sau đó, Hữu Sinh cũng điềm nhiên bước đi vào. Khí thế của hắn tuy rất bình thường như một kẻ phàm nhân không chút sức lực, nhưng lại khiến cho các vị trưởng lão đều bắt đầu trở nên lạnh người, mất đi mọi khả năng tự do hành động và ngôn luận vốn có, nhất là vị Đại trưởng lão hùng uy Mạc Thái Sơ đang đứng tại bên kia.
Hữu Hồng Hương vừa thấy con trai Hữu Sinh xuất hiện, lòng như chợt bùng sáng lên một ý nghĩ rõ ràng, nàng không khỏi mừng rỡ.
-Sinh nhi, con đến rồi, thật may quá !
Hữu Sinh vừa vào thì đã nói thẳng luôn.
-Mọi chuyện con đã biết rồi. Mẹ và các vị trưởng lão không cần lo lắng. Chuyện này bây giờ sẽ là của riêng con, vì trong nhóm bảy đệ tử này có tiểu muội muội của con. Con muốn xin lại tấm thư Thiên Nguyên Đế Quốc đã gửi đến.
Hữu Hồng Hương cũng không nhiều lời, lấy ra cuộn thư thảy về hướng của Hữu Sinh.
Hữu Sinh tiếp nhận cuộn thư liền lập tức rời khỏi đại điện.
Khi hắn đã đi rồi, Mạc Thái Sơ mới lại tiếp tục ra vẻ trầm giọng nói.
-Môn Chủ, ta biết con trai của ngươi bây giờ rất mạnh, có thể đã thật sự là Thiên Cảnh cường giả. Nhưng mà đây lại là Thiên Nguyên Đế Quốc đấy, là một tồn tại thần bí đã lưu truyền văn thống hơn vạn năm, cường giả Thánh Cảnh đứng trước mặt họ cũng chưa chắc đã được đặt vào mắt. Lần này sợ là họa cho Vân Sơn chúng ta rồi. Hy vọng ngươi sẽ chịu trách nhiệm cho những gì con trai mình làm.
Hữu Hồng Hương rất bình tĩnh nói.
-Ta tin tưởng con trai ta, nó tự biết nó đang làm gì. Đồng thời ta cũng cảnh cáo các vị, nhất là Đại trưởng lão ngươi đây. Con trai ta đã không còn như trước, bây giờ đã là một tồn tại mà ta cũng không biết nó mạnh như thế nào. Cho nên ta mong các vị đừng cố khiêu kích nó, tính của nó không tốt đẹp như vẻ bề ngoài luôn ra vẻ điềm đạm, mỉm cười đâu. Ta nghĩ sắp tới Vân Sơn sẽ vì nó có thay đổi rất lớn. Nếu các vị cảm thấy không còn phù hợp ở lại Vân Sơn nữa thì cứ gửi đơn với ta, ta đều sẽ chấp thuận để các vị ra đi, gia nhập vào những thế lực khác bên ngoài. Các vị hãy suy nghĩ thật kỹ. Sau vụ việc Thiên Nguyên Đến Quốc lần này, các vị sẽ hiểu những gì ta đã nói.
-Đến đây thôi.
Hữu Hồng Hướng lãnh đạm đứng dậy, rời khỏi đại điện.
Các vị trưởng lão trong đại điện không khỏi cũng bắt đầu nhìn nhau, cùng nhau trầm mặc.