Hữu Sinh chợt cười nhẹ, hỏi.
-Nghe ngươi miêu tả như vậy, có vẻ ngươi cũng rất yêu thích vị Ngọc Yên sư muội này thì phải?
Thạch Trác không khỏi thoáng ngượng mặt, nói.
-Cũng đâu thể trách được đệ. Nam nhân thì ai mà không yêu thích nữ nhân xinh đẹp chứ.
-Rồi, rồi, ngươi nói tiếp đi.
Thạch Trác lại nói.
-Chuyện xảy ra là vào hồi đầu năm ngoái. Lúc đó cũng như mọi tháng, vào ngày 16 trăng tròn, Ngọc Yên sư muội đều sẽ mang đàn ra tự gảy trước cửa phòng vào đầu giờ chiều cho đến tối. Đệ cùng Đình Phong và Lâm Vũ, cũng như rất nhiều sư huynh đệ khác thầm thích Ngọc Yên sư muội đều sẽ trốn lén ở một góc gần cạnh mà nghe, cũng như nhìn trộm muội ấy. Nhưng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, mà ngay sau khi Ngọc Yên sư muội kết thúc buổi đàn, ai cũng tiếc nuối quay người rời đi thì đột nhiên Lâm Vũ sư đệ lại bật thốt lên hai từ “tiên nữ”, rồi cũng kể từ đó thì Lâm Vũ sư đệ liền suốt ngày trốn ở trong phòng tu luyện, bọn đệ có rủ hắn đi làm nhiệm vụ, đi tìm kiếm tài nguyên, cơ duyên, đi lịch luyện chiến đấu, hắn đều từ chối. Duy nhất chỉ ngày 16 trăng tròn hằng tháng, cũng là ngày Ngọc Yên sư muội lại gảy đàn thì hắn mới xuất hiện, đứng lặng từ chiều cho đến sáng ngày hôm sau, bộ dáng ngày càng tùy tụy. Nếu không phải Môn Chủ đã xác nhận là hắn không bị vấn đề gì thì đệ còn tưởng là hắn bị trúng bùa điên mất rồi.
Lúc này, Đình Phong cũng nói.
-Trước kia Ngọc Yên sư muội vì bị quá nhiều sư huynh hạch tâm bày tỏ tình cảm và làm phiền, nên từng đưa ra yêu cầu tuyển chọn đạo lữ là phải dưới 30 tuổi đột phá được Địa Cảnh thì mới có tư cách bầu bạn cùng muội ấy, nên đây cũng là nguyên nhân Lâm Vũ sư đệ lại điên cuồng tu luyện trong phòng như vậy. Nhưng mà tu luyện một mình trong phòng thì đâu có tốt đâu chứ.
Hữu Sinh nghe xong liền nói.
-Ta đã đại khái hiểu được vấn đề. Mỗi người đều sẽ có một số phận riêng, chỉ cần đệ ấy không phải bị trúng tà thì tất cả đều là lựa chọn của đệ ấy, chúng ta không nên quản. Được rồi, quay lại vấn đề chính. Mười năm nay các ngươi đã ra sao rồi, kể ta nghe xem nào.
Thạch Trác là người đầu tiên giành lấy trả lời, cảm thấy bản thân rất thành tựu nói.
-Nhớ năm đó khi huynh trở thành Linh Cảnh hậu kỳ, đệ chỉ vừa tiếp cận đến Linh Cảnh trung kỳ. Nhưng mười năm qua đệ đã không ngừng chiến đấu, nỗ lực, cuối cùng liền dùng mười năm ngắn ngủi đột phá Linh Cảnh viên mãn, tu luyện tiểu thành bộ công pháp Huyền giai đỉnh cấp Kinh Lôi Nhất Điểm, trở thành vị trí thứ ba trong Thập Đệ Tử nội môn, danh tiếng trong và ngoài môn cũng không ít đâu, hà hà.
Tiếp đó, Diệp Thanh Lam là người tiếp theo vui vẻ kể.
-Còn muội, muội nhờ chỉ dẫn của huynh hồi đó, cố gắng luyện tập, tìm hiểu Mộc Chi cơ sở, bây giờ liền đã thuần thục vận dụng được thiên phú Mộc thuộc tính của bản thân, có thể điều khiển được một số loại thực vật xung quanh, trở thành một trong số rất ít đệ tử được Ngũ trưởng lão cho phép tự do ra vào Dược Điền của người. Chỉ cần muội cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ có cơ hội được trở thành đệ tử thân truyền của Ngũ trưởng lão cho xem.
Cuối cùng là Đình Phong chất phát, thành thật nói.
-Ờm, đệ thì thua xa hai người rồi. Đệ tu luyện được Thổ Kim Thể, là một bộ công pháp Huyền giai cao cấp đổi được nhờ dùng điểm môn phái tích lũy trong 5 năm, 5 năm sau đó chỉ tu đến tiểu thành, ngoài thân thể cứng rắn, đánh đấm tay chân ra thì chịu, trên chiến trường đệ rất chậm nên hay bị các sư huynh đệ bỏ lại ở phia sau.
Hữu Sinh nghe ba người nói xong thì cười, vỗ nhẹ tay khen ngợi.
Ba người lúc này cũng đồng thời nhìn chăm chăm hắn, đồng thanh nói.
-Sinh ca, tới phiên huynh rồi đó. Huynh mau nói xem, huynh đã đi đâu, gặp được cơ duyên gì mà đạt được Địa Cảnh nhanh như vậy. Rồi còn cái bộ quần áo, phong cách ăn mặc kỳ quái này là sao, bọn đệ dù đã có hiểu biết kha khá kiến thức về Đông Vực nhưng vẫn chưa từng gặp qua người nào ăn mặc như thế này đâu nha. Huynh mau kể đê, bọn đệ rất tò mò rồi đó.
Hữu Sinh khẽ “ừ hừm” một cái, sau đó hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, nói.
-Có thật là các đệ muốn nghe không? Sẽ tất kinh khủng, không phải đùa đâu. Mười năm ngắn ngủi từ một Linh Cảnh hậu kỳ đạt đến phía trên Địa Cảnh, dĩ nhiên có rất nhiều điều gì ghê gớm tại bên trong.
Ba người Thạch Trác hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại thì càng tò mò hơn, cùng lúc nói.
-Sinh ca à, người tu luyện chúng ta vốn không phải là sống trong mưa máu, chém giết lẫn nhau sao? Thế thì có gì mà còn sợ hãi hơn cái chết được chứ. Mời huynh nói, bọn đệ chính là vô cùng muốn nghe.
-Đúng đó, Sinh ca mau kể đi mà.
Hữu Sinh nhìn ba người, rồi đành gật gù.
-Tốt thôi. Ta sẽ kể.
Đợi khi ba người Thạch Trác đã tập trung, chăm chú rồi. Hữu Sinh cũng bắt đầu kể ra một câu chuyện giả dối, hoàn toàn không giống như đã nói với mẹ hắn về quãng thời gian bản thân mất tích.
-Sự thật ta đã gặp một bí cảnh, mà chính xác hơn thì đó là một trận pháp vây hãm, khiến ta bị giam lại mười năm ở bên trong. Bên trong trận pháp này là một ảo cảnh thử thách, đưa ta quay về một thời điểm diễn sinh trong quá khứ mà ta không thể xác định. Ở đó ta phải tìm cách thống trị được thế giới do trận pháp tạo nên thì mới rời khỏi được ảo cảnh. Tất nhiên thời gian trong ảo cảnh cũng bị sai lệch so với thực tế bên ngoài, nên thật chất ta đã ngây ngốc tu luyện trong đó vài trăm năm chứ không phải chỉ mười năm ít ỏi như bên ngoài. Vài ngày trước ta thành công rời khỏi ảo cảnh, những kinh nghiệm chiến đấu, cảnh giới tu vi đều được xem như phần thưởng, được trận pháp kỳ diệu nâng lên tương ứng với bên trong ảo cảnh, nên mới tạo ra sự nhầm lẫn là ta dùng 10 năm ngắn ngủi đột phá từ Linh Cảnh đến phía trên Địa Cảnh. Bất quá luôn có một sự thật là ta đã gặp rất nhiều lần nguy hiểm, gần như đã sắp chết, đôi tay này của ta cũng đã nhuốm vô kể, giết người vô số mà ta không thể nhớ được số lượng. Chỉ nhớ khi ấy số người còn sót lại, quỳ gối trước mặt ta hành lễ chỉ còn lại chưa đến một triệu người. Ta cũng không còn cách khác. Người tu luyện chúng ta nào có thể dễ dàng quỳ gối phục tùng một người được, nên cách duy nhất để thống trị một thế giới là thay máu thời đại. Thuận ta tất sống, phát triển về sau. Nghịch ta phải chết, từ nay tàn lụi. Không thể hoàn toàn thống trị, ta không thể quay trở về thực tại.
Ba người Thạch Trác đã không khỏi ngỡ ngàng trước những gì vừa nghe được. Nhưng họ hiểu Sinh ca của họ, họ hiểu những điều mà huynh ấy buộc phải làm để quay về với cuộc sống đời thực nên cũng không ai cảm thấy ghê tởm trước một kẻ giết người không gớm máu như hắn, ngược lại còn cảm thấy rất đồng cảm, cực khổ cho hắn.
-Sinh ca, thật là khổ cho huynh.
-Không sao, dù sao đây cũng là một cơ duyên rất lớn đối với ta. Cũng nhờ nó, ta mới dùng 10 năm ngắn ngủi ở bên ngoài đạt đến trình độ như hôm nay.
Rồi bỗng nhiên, Diệp Thanh Lam ngờ ngợ ra một điều gì đó, liền hỏi.
-Mà nãy muội nghe không lầm thì huynh nói là huynh đạt đến tu vi phía trên Địa Cảnh á? Vậy là huynh không chỉ đạt đến tu vi Địa Cảnh đâu hả?
Thạch Trác và Đình Phong cũng gật đầu lia lịa.
-Phải a, nãy hai bọn đệ cũng nghe vậy. Sinh ca, mau nói cho bọn đệ biết tu vi thật sự của huynh là gì đi a.
Hữu Sinh cười, đáp.
-Dùng vài trăm năm tu luyện, tất nhiên tu vi của ta phải cao hơn nhiều so với Địa Cảnh. Ta cũng không giấu các ngươi, chỉ là các ngươi có muốn tin hay không thôi. Ta bây giờ đã được xem là tồn tại vô địch thế gian rồi.
Ba người Thạch Trác nghe vậy đều là sửng ngẩn hết cả người rồi. Họ nhanh chóng bặp bẹ hỏi lại từng chữ một cho chắc rằng bản thân đã không nghe lầm một điều đáng sợ nào đó.
-Nghĩa là, là, huynh, huynh đã đạt đến cảnh giới Thần Cảnh trong truyền thuyết á?
-Ừ.
Hữu Sinh đành gật đầu chấp nhận tu vi nhỏ bé này.
Thấy được sự khẳng định này của Hữu Sinh, người mà họ rất tin tưởng vì chính tính cách của hắn, ba người Thạch Trác đã hoàn toàn há hốc tròn mồm, ngồi lặng người.
Mãi một lúc sau. Thạch Trác mới nuốt khan xuống một ngụm nước bọt, rồi lập tức chuyển đổi sang sắc mặt cực kỳ mừng rỡ như vớ được vàng kim, nói.
-Sinh ca, Sinh ca, huynh bây giờ đã là vô địch rồi thì chắc là huynh không có bỏ rơi đệ đâu. Mau mau giúp đệ đột phá tu vi đi !
Đình Phong và Diệp Thanh Lam cũng lập tức bừng tỉnh, tranh nhau nói.
-Phải đó Sinh ca, bọn đệ (muội) cũng muốn nữa, tốt nhất là cho bọn đệ vài bộ công pháp Địa giai, không, không, là công pháp Thánh Giai để tu luyện. Nhất định bọn đệ sẽ dùng thời gian cực ngắn để đột phá đến Địa Cảnh, Thánh Cảnh a.
Hữu Sinh cười mỉm, nói.
-Các ngươi đừng có tham lam. Ta sống trong ảo cảnh thì vốn không có bộ công pháp nào đâu. Tất cả đều là do một tay ta tự sáng tạo nên cũng không phù hợp với các ngươi. Nhưng các ngươi đừng lo, ta đã là ca ca thì đường nhiên sẽ không bỏ rơi các ngươi. Ta sẽ giúp các ngươi tu luyện thật chuẩn mực và hiệu quả, nhưng phải đợi Hoa muội quay về đã.
-Vâng.
Ba người Thạch Trác đều đồng thanh hô lên vô cùng sung sướng.
Hữu Sinh nhìn ba người Thạch Trác vẫn là tính cách như vậy, cũng chỉ còn biết cười dịu.
Sau đó, bốn người lại tiếp tục luyên thuyên nhộn nhịp, nói về mười năm qua Vân Sơn đã thay đổi như thế nào, có những gì tiêu biểu, ai đã ra sao, người này đã thế nào. Mãi cho đến khi đã quá giờ trưa thì họ mới giải tán, quay trở lại với công việc riêng của mỗi người.