Khu vực nội môn trong Vân Sơn mặc dù rộng lớn nhưng do quy định tuyển chọn đệ tử rất nghiêm ngặt và hà khắc, lấy chất lượng thay cho số lượng, nên số lượng đệ tử nội môn thường cũng không vượt quá 200 người, và được chia thành ba loại đệ tử.
Mười đệ tử nội môn đứng đầu (Thập Đệ Tử), là mười vị đệ tử có tu vi Linh Cảnh mạnh nhất, có khả năng rất cao đột phá Huyền Cảnh dưới năm 30 tuổi để trở thành đệ tử hạch tâm trụ cột.
Đệ tử tinh anh, là những đệ tử nội môn ưu tú, chỉ thua kém một chút so với Thập Đệ Tử.
Và đệ tử nội môn thông thường.
Mười năm trước, Hữu Sinh mặc dù được xem là rất mạnh trong hàng ngũ đệ tử nội môn, danh tiếng ngút sơn, nhưng vì hắn không thích thể hiện nhiều, ít tham gia các cuộc thi nên chỉ được xem là một đệ tử tinh anh ưu tú. Thời đấy hắn quen thân nhất với sáu người là đại sư tỷ, ba vị sư đệ và hai vị sư muội. Sáu người bọn họ thường tụ hội lại chuyện trò vui vẻ với nhau bên dưới gốc cây anh đào lớn nằm ở phía nam trong khu vực nội môn.
Bây giờ tin tức hắn quay về đã phát tán từ sáng sớm, nếu quả thật các sư đệ, sư muội còn nhớ về hắn thì sẽ đến dưới gốc cây anh đào năm đó chờ hắn, hội tu lại sau mười năm không gặp.
Hữu Sinh vừa xuất hiện bóng dáng trong khu vực nội môn, không khỏi đã hấp dẫn đến vô số ánh mắt hiếu kỳ, nhìn đến và đàm luận của đệ tử nội môn mới và cũ.
-Này, này, đó hình như là Hữu Sinh sư huynh thì phải. Mặc dù dung mạo, dáng người sư huynh ấy đã thay đổi nhiều, nhưng mái tóc đen ngắn đặc trưng đó thì tuyệt đối không sai được.
-Oa, Hữu Sinh sư huynh thật sự là rất soái a, tuy ăn mặc kỳ lạ nhưng dáng đi thật là hùng dũng, khí phách, rất phong cách nữa.
-Hử? Sư huynh dường như đang tiến đến khu vực nghiêm cấm của Thạch Trác sư huynh á? Như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
-Thạch Trác sư huynh xếp hạng ba trong Thập Đệ Tử nội môn, sở hữu sức mạnh lôi hệ kinh người, tính tình tuy không xấu nhưng rất mực bảo vệ những thứ mình yêu thích. Nếu để Thạch Trác sư huynh biết có người dám cả gan xông vào nơi ưa thích của bản thân thì sợ là…
-Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu các ngươi chưa rõ thì để ta nói cho mà biết, mười năm trước không chỉ Thạch Trác sư huynh mà còn có đại sư tỷ Du Hy Nhi, sư huynh Lâm Vũ, sư huynh Đình Phong, sư tỷ Thanh Lam, sư tỷ Ngọc Hoa đều là bạn bè thân nhất của Hữu Sinh sư huynh, họ cũng thường hay tụ tập dưới gốc cây anh đào bên trong đó để tán gẫu, trò chuyện, nên chỗ đó mới thành chỗ nghiêm cấm người khác tự tiện bước vào của Thạch Trác sư huynh. Lúc nãy ta thấy Thạch Trác sư huynh cùng với Đình Phong sư huynh, Thanh Lam sư tỷ đã bước vào trong rồi, giờ Hữu Sinh sư huynh tiến đến thì hẳn là hội ngộ bạn bè thôi.
-Ồ, hóa ra là vậy nha.
-…
-…
Chẳng mấy chốc, Hữu Sinh đã bước đến gốc cây anh đào năm nào. Hiện tại, cây đã to lớn hơn một vòng, lá cây xanh tốt, sum xuê. Nhưng kỳ lạ là không hề có một bóng người nào đang chờ ở dưới gốc cây cả.
Hữu Sinh chợt mỉm cười hữu ý.
Mà cũng ngay lúc này, một đoạn cây cỏ đột nhiên từ dưới đất trồi lên, khóa chặt lấy hai chân hắn.
Tiếp đến là một bóng người cao to, vạm vỡ cũng từ trong một góc khuất xuất hiện, hai tay cuồng cuộng cơ bắp che chắn trước mặt, thân thể cứng rắn như tường thành ầm ầm lao đến như muốn trực tiếp va chạm với cơ thể của Hữu Sinh, so bì hơn kém. Mà đồng thời tại phía sau của Hữu Sinh, một tia lôi quang nhỏ bé, sắc bén như cắt cũng đang ầm thầm lao đến. Hoàn toàn tạo nên tình huống tam diện công kích không thể thoát đối với Hữu Sinh.
Thế nhưng đứng ở giữa làn công kích như vậy, Hữu Sinh lại không hề cử động, cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn cứ thế để cho mọi thứ được oanh kích vào người.
Uỳnh!
Va chạm diễn ra rất nhanh, bụi cát tung bay, mọi công kích cũng đều đạt được thành công đánh lên người Hữu Sinh, nhưng tất cả dĩ nhiên đều không thể gây ra được thương tích nào cho hắn.
Hắn đứng sừng sửng như bàn thạch, nói.
-Đều đã có tiến bộ, nhưng với thời gian mười năm, như vậy là quá yếu.
Nghe được lời này, Thạch Trác, là một nam tử khoảng 24 tuổi, gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, tráng kiện, mặc trên người bộ đồng phục đệ tử nội môn Vân Sơn từ sau một cái cây lớn bước đi ra, cười nói.
-Sinh ca à, cái này là do huynh đã quá mạnh mà thôi, chúng đệ đã cố hết sức rồi. Kim Sét này chính là một trong hai con bài tủ của đệ, xuất ra vô thanh, vô tức, nhưng vẫn không xuyên phá được cơ thể của huynh a.
Đình Phong chính là người nam tử cao lớn vạm vỡ đã va chạm với Hữu Sinh, gương mặt trông hiền hậu, chất phác, cũng mặc trên người một bộ quần áo đệ tử nội môn Vân Sơn, lập tức thoát khỏi người Hữu Sinh, gãi gãi đầu nói.
-Thạch Thương Phá này của đệ là đã dùng toàn bộ sức mạnh rồi, ngay cả Huyền Cảnh cũng phải tránh né hoặc là đón đỡ tiếp chiêu để không bị thương tổn, nhưng huynh không ngờ lại không cử động, nhưng cũng không có bị thương tích gì. Sinh ca, thân thể của huynh thật là yêu nghiệt, quả nhiên là đã đạt đế cảnh giới Địa Cảnh rồi.
Cuối cùng là một bóng người nữ tử duyên dáng, xinh xắn, dung mạo thanh thuần cũng từ trên một cái cây cao bên cạnh nhảy xuống, vui mừng đến rơi nước mắt nói.
-Sinh ca, cuối cùng huynh cũng quay về. Muội biết là huynh sẽ không sao mà.
Người nữ tử này dĩ nhiên không ai khác chính là Diệp Thanh Lam, “Thanh Lam sư tỷ” trong lời của những vị đệ tử mới đến Vân Sơn.
Hữu Sinh nhìn ba người nam nữ này, miệng không khỏi hiện lên nụ cười khổ, nói.
-Cuộc sống mà, nhiều lúc sẽ không được như ý muốn, nhưng được quay về và gặp lại các ngươi đã là một điều rất tuyệt vời trong cuộc đời của ta rồi. Đi, chúng ta vừa ngồi xuống, vừa ôn chuyện nhiều năm xa cách.
-Vâng.
Bốn người đều mang theo niềm vui vẻ hội ngộ, liền nhanh chóng tiến đến chiếc bàn đá ngay dưới gốc cây anh đào, ngồi xuống tại vị trí quen thuộc của mỗi người.
Thạch Trác vừa ngồi xuống ghế thì đã kỳ lạ hỏi.
-Ủa, Sinh ca, đại sư tỷ không có tìm huynh sao?
Hữu Sinh nói.
-Có chứ, nhưng có vẻ như tỷ ấy đang bận công việc, nên chút nữa ta sẽ nói chuyện riêng với tỷ ấy sau.
-Ồ, ra là vậy. Không thấy tỷ ấy đi cùng huynh, đệ lại tưởng là hai người chưa gặp lại.
Diệp Thanh Lam liền xen vào nói.
-Hơ, làm gi có chuyện Hi Nhi tỷ chưa gặp Sinh ca chớ. Mười năm rồi tỷ ấy luôn là người nhớ Sinh ca nhất mà. Hầu như lúc nào rãnh rỗi tỷ ấy cũng đều đến đây một mình, nhìn chiếc ghế của Sinh ca rồi ngẩn người ngồi đó. Nghe tin Sinh ca quay về, nhất định tỷ ấy sẽ là người nhanh nhất muốn chạy đến gặp Sinh ca rồi.
Hữu Sinh nghe thế thì chỉ mỉm cười, rồi hỏi.
-Lâm Vũ và Ngọc Hoa đâu, hai đứa đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài à?
Thạch Trác liền đáp.
-Hoa muội đúng là đang làm nhiệm vụ bên ngoài sơn môn thật. Nhưng còn Lâm Vũ sư đệ thì…
Khi nhắc đến cái tên Lâm Vũ này, ba người Thạch Trác đều trở nên lắc đầu, mang theo sự thở dài.
Diệp Thanh Lam chợt tức giận, nói.
-Tên ngốc Lâm Vũ đó mê say cái “Ngọc Yên sư muội” gì đó đến phát điên rồi, bây giờ hắn chỉ có ngày đêm khổ luyện trong phòng và nghe “Ngọc Yên sư muội” đánh đàn thôi, nào còn nhớ gì đến chúng ta nữa. Sinh ca cứ xem như là hắn đã chết rồi đi, không cần quan tâm đến hắn đâu.
Hữu Sinh nghe vậy, thì hỏi.
-Mọi chuyện là như thế nào? Ngọc Yên sư muội là gì?
Thạch Trác vội đáp.
-Ngọc Yên sư muội là đệ tử mới của Vân Sơn chúng ta. Hai năm trước gia nhập Vân Sơn, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, không những sở hữu thiên phú kinh người khiến các trưởng lão đều tranh giành nhận làm đệ tử, mà còn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, được xem là một trong hai đóa hoa khôi cùng với đại sư tỷ, khiến cho lòng người nhớ mong không thôi. Trong Vân Sơn so sánh rằng, nếu đại sư tỷ mang nét đẹp trưởng thành, diễm lệ, quyến rũ như mặt trời đỏ rực, làm người không dám mạo phạm, thì Ngọc Yên sư muội lại chính ánh trăng khi đêm đến, mang sắc đẹp dịu dàng, mơ hồ, khí chất thanh nhược, dễ khiến người say đắm, yên bình, muốn được dùng cả cuộc đời để che chở nắng mưa cho sư muội. Nhưng mà dường như cũng không ai thấy được dung mạo thật của sư muội như thế nào, vì sư muội luôn mang khăn lụa trắng che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh tròn, mày liễu như tơ, con ngươi màu xanh thẳm như đại dương mềm mại, nhìn vào khiến người khó quên.