Mất không lâu thời gian sau.
Sau khi đã uống cạn “ly nước tam tầng vị giác” hệt như những gì Hữu Sinh miêu tả, giúp cơ thể bình ổn lại, tâm – thân – trí cũng đều trở nên tỉnh táo. Hữu Hồng Hương cảm nhận rất rõ ràng được toàn bộ thức ăn trong bụng nàng đều đang nhanh chóng tan rã, trở thành thứ năng lượng tinh thuần nhất từ trước đến này mà nàng từng phải, được cơ thể nàng hấp thụ, trực tiếp nâng cao tu vi cho nàng.
Nàng rốt cuộc cũng đã hiểu được sự thần kỳ này, đó không phải chỉ đơn giản là thức ăn, mà là năng lực và sức mạnh biến hóa nghịch thiên do con trai nàng tạo ra. Từ những thứ không hề có giá trị như hoa, lá, gió, cỏ, nước, thịt chim bình thường, hóa thành một món ăn không thể hình dung, không thể học tập và không thể làm theo, nhưng lại mang đến những vị tính, hiệu quả đầy phi thường.
Đây đã không phải là một con người nữa rồi, mà đã thật sự là Thần, chân chính là thần tiên mới làm được.
Nàng nghiêm túc ánh mắt nhìn hắn, một vài giây sau thì chợt nói.
-Con trai, con có muốn trở thành Môn Chủ của Vân Sơn Yến Môn không?
Hữu Sinh mỉm cười, đáp dứt khoát.
-Không, vì nó không phù hợp với con. Nhưng con biết rằng chức vị “Môn Chủ” của Vân Sơn sẽ là thứ để mẹ lấy lại những gì mẹ đã mất nếu như mẹ bắt đầu tu luyện lại từ đầu dưới sự trợ giúp của con. Con sẽ luôn là con trai của mẹ, và sẽ chỉ là người hỗ trợ cho mẹ, không hơn nữa. Mẹ đã từng là người rất mạnh mẽ mà phải không?
Hữu Hồng Hương nghe vậy, môi liền cười dịu dàng, nói.
-Con đã trưởng thành thật rồi. Mười năm không gặp, ta cứ ngỡ con cũng chỉ cao lớn hơn một chút, tâm tính thay đổi một chút, nhưng không ngờ con lại trở nên sâu sắc như vậy. Giờ nghĩ lại, việc con làm tại đại điện vừa rồi, hẳn là cũng đã có toang tính chứ không phải hành động khoe khoang bản lĩnh nhất thời đâu nhỉ? Nếu không, con đã không nói lời xin lỗi với bọn họ.
Hữu Sinh đáp.
-Con người vốn luôn nghi ngờ và không tin vào những điều mình thấy khi đem ra so sánh với tri thức hạn hẹp bản thân đang có, thậm chí là mẹ. Dù bây giờ mẹ đã hiểu được năng lực của con, nhưng bằng một phản xạ tự nhiên của tri thức, mẹ vẫn sẽ luôn phủ nhận việc con là tồn tại “vô địch thế gian”, cũng như những lời nói của con miêu tả về lão sư của mình. Con không trách mọi người điều này, vì sẽ thật ngu dốt khi mong chờ một ai đó tự dưng sẽ hiểu mình, khi mình chưa hề chứng minh cho họ thấy. Cho nên con đã chứng minh trước để mẹ và các vị trưởng lão được thấy rõ con của mười năm sau đã như thế nào. Mục đích là để mọi người thay đổi cách suy nghĩ, hành động, và nói chuyện với con sao cho phù hợp, để không lắm lời mệt nhọc, rồi lại thấy bản thân mọi người đang hành động quá khờ dại khi dám kích thích tính nhẫn nại của con bằng những câu hỏi ngu xuẩn.
-Mẹ nghĩ thử, nếu lúc ở đại điện con cứ thế ngoan ngoãn như một quả hồng mềm, tận tâm, tận lực trả lời từng câu hỏi của các trưởng lão, vậy hậu quả sẽ như thế nào?
Hữu Hồng Hương nói.
-Mẹ hiểu.
Hữu Sinh lại nói.
-Con hiểu cách Vân Sơn Yến Môn này hoạt động và tồn tại. Môn Chủ và các vị trưởng lão liên kết với nhau, chẳng qua đều là vì những nguyên tắc quyền lợi khi nắm giữ các chức vị chủ chốt trong môn. Chẳng ai là bạn ai, chẳng ai sẽ thân ai, nên đó cũng là lý do Vân Sơn ta nhỏ yếu, dễ tan rã nếu gặp phải cường địch. Cũng may là chúng ta còn có lão tổ tọa vị, với lại Đông Vực cũng chỉ là một vùng đất cằn cõi nhỏ bé ở phía đông của Vũ Nguyên Tinh, không ai muốn tranh giành nên mới tồn tại được như ngày nay, làm chủ một phương Đông Vực cùng với hai môn phái khác tương tự. Nếu đổi lại là Thánh Vực rộng lớn kia thì đã là một chuyện khác. Cho nên tại Vân Sơn này, con sẽ trở thành sức mạnh của mẹ, nghe lời sai bảo của mẹ, chứ không trực tiếp can thiệp vào việc quyết định vận mệnh của Vân Sơn. Vân Sơn này bắt đầu trở nên tốt hơn hay dậm chân tại chỗ, chính là phụ thuộc vào khả năng điều hành của mẹ, cũng là tu vi cảnh giới và danh vọng của mẹ. Mẹ sẽ lấy lại những gì mẹ đã đánh mất và thực hiện những gì mà mẹ chưa thực hiện được bằng chính sức lực của mẹ.
Hữu Hồng Hương nghe xong, chỉ thấy lòng bừng tỉnh đầy quyết tâm mà ôm trầm lấy con trai, xúc động nói.
-Cảm ơn con, ta sẽ cố hết sức. Ta sẽ nhờ con giúp đỡ trong tu luyện để sớm ngày có được sức mạnh nắm giữ vận mệnh của mình.
Hữu Sinh cười tươi, đáp.
-Vâng. Vậy bây giờ mẹ đã có thể kể câu chuyện của mẹ rồi chứ?
-Ừm, mẹ sẽ kể tất cả cho con biết.
Hữu Hồng Hương buông Hữu Sinh ra, bắt đầu kể lại quá khứ không may của mình.
-Con đã từng đi đến Thánh Vực cùng với bạn con thì hẳn con cũng đã nghe đến Thánh Vực có Nhị Điện, Tam Cung, Ngũ Môn và Bát đại gia tộc. Trong đó, Bát đại gia tộc bao gồm Hình gia, Ngô gia, Phong gia, Tiêu gia, Sở gia, Âu Dương gia, Trấn Cơ gia, và cuối cùng là Hữu gia. Ta chính là con gái thứ năm của gia chủ Hữu gia đương nhiệm, Hữu Mục Thiên.
-Năm ta vừa 16 tuổi, tu vi chỉ còn cách Địa Cảnh một chút cơ duyên thời vận liền có thể đột phá, làm rạng danh gia tộc, nên muốn thử một mình ra ngoài Thánh Vực rèn luyện, hy vọng gặp được may mắn mà đột phá. Nhưng không ngờ rời đi chưa được bao lâu thì đã bị tên bỉ ổi là cha ngươi cướp đi thân thể xử nữ, khiến ta không còn mặt mũi quay về gia tộc. Từ đó lưu lạc đến Vân Sơn Yến Môn ở Đông Vực, trở thành đệ tử của Vân Sơn, cũng là có chỗ để sinh hạ, nuôi nấng ngươi. Sau này vì thấy thiên phú của ta trác việt nên lão Môn Chủ mới nhường lại chức vị Môn Chủ cho ta, hy vọng ta ngày sau giúp Vân Sơn được hưng thịnh.
Hữu Sinh liền hỏi.
-Mẹ có rõ được mặt tên nam nhân đó không?
Hữu Hồng Hương chua chát.
-Lần đó ta bị hạ thuốc nên nửa tỉnh nửa mê, không thể nhớ được gương mặt hắn. Nhưng mà trong cơn mê, ta có nghe loáng thoáng hắn tự khoe là đến từ La Tinh Cung, là một trong Tam Cung tại Thánh Vực, bên cạnh còn có hai người hầu Đế Cảnh theo bảo vệ, là một người có bối cảnh rất lớn, nên ta cũng không muốn truy cứu vì sợ làm liên lụy tai hoa đến gia tộc. Chuyện của ta chỉ có vậy thôi, sau đó thì đã gần 30 năm sống ở Vân Sơn rồi, ngươi cũng đã trưởng thành thành một người nam nhân mạnh mẽ như thế này.
-Vậy, Hữu gia không quan tâm đến mẹ một chút nào sao?
Hữu Hồng Hương liền thở dài, bảo.
-Không phải, là do ta trốn tránh thì đúng hơn. Hữu gia là một trong Bát đại gia tộc tại Thánh Vực, ngoài quyền lực thì danh vọng cũng là điều rất quan trọng. Ta thân là nữ nhi của gia chủ đương nhiệm, cũng là người từng có tên xếp hạng dưới 300 trong Tiềm Long Bảng, nếu để chuyện ta vừa 16 tuổi đã mang thai lộ ra ngoài, nhất định lời ra tiếng vào của người đời đối với Hữu gia sẽ rất độc ác. Nó sẽ là tượng trưng cho việc không thể bảo vệ được con cháu thiên tài của Hữu gia, hoặc Hữu gia không có giáo dưỡng tốt, để con cháu tự do đam mê khoái lạc tình ái, đây tuyệt đối là nỗi nhục nhã của một gia tộc có tiếng tăm. Chưa kể, chuyện này còn có thể sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến địa vị gia chủ của cha trong gia tộc, nên ta thà rằng bản thân bị gia tộc xem như là đã mất tích, đã chết ở nào đó hơn là quay trở về.
Hữu Sinh nghe xong thì rất điềm tĩnh nói.
-Mẹ chắc chắn sẽ quay về, và tất nhiên là bằng con đường vinh quang, người người kính trọng. Còn về người cha bỉ ổi kia của con, mẹ có muốn gặp lại không?
Hữu Hồng Hương vội lắc đầu.
-Không hề, ta và hắn vốn là người xa lạ, không gặp lại hắn, cũng như không để hắn biết con là cốt nhục của hắn mới là tốt nhất. Ta chỉ cần con được rồi, không cần một tên khốn nạn, đê tiện là hắn.
Hữu Hồng Hương đã quyết định như vậy, Hữu Sinh cũng không nhiều lời.
Hắn thần kỳ lấy từ trong túi quần ra một quyển sách rất dày, rồi đưa cho mẹ.
-Đây là bài luận diễn thuyết về hình thức tu luyện thuần túy “liên kết thiên địa”. Mẹ tham khảo trước đi. Bây giờ con sẽ đi gặp lại bọn đệ muội từng thân thiết, tối quay về sẽ chính thức bắt đầu cải tại lại khả năng tu luyện cho mẹ.
-Ừm.
Hữu Hồng Hương nhận lấy quyển sách.
Hữu Sinh cũng rời đi, nhanh chóng tiến xuống khu vực của nội môn bên dưới.