Hữu Hồng Hương nghe, rồi nghĩ, mà cũng cảm thấy rất loạn. Cuối cùng nàng mệt mỏi, nói.
-Thôi, thôi. Con tiếp tục nấu nướng đi, ta đang chờ.
Hữu Sinh cười.
-Con nói với mẹ những điều này chỉ là để mẹ không bị bất ngờ trước những điều khá phi lý mà con sắp làm. Được rồi, sẽ cho mẹ thấy ngay.
-Như con vừa nói lúc nãy, tu luyện là liên kết với thiên địa, dùng thiên địa như tay chân, nên…
Hắn chỉ tay vào khoảng không trước mặt.
-Vùng không khí này sẽ thành khoang bếp của con.
Rồi hắn nói.
-Đã rất lâu mẹ chưa ăn, nên nhất định vị giác ở lưỡi đã khô, sẽ khó cảm nhận được mùi vị thông thường. Đối với tình trạng như vậy, con sẽ làm cho mẹ một món mang ý nghĩa “bùng nổ”, khơi gợi lại cội nguồn ăn uống cho mẹ. Món này khi thành hình, hương thơm tỏa ra xộc vào mũi sẽ khiến mẹ cảm thấy thư thái, thanh mát cơ thể, đồng thời cũng khiến bụng cồn cào, miệng ứa ra nước dãi. Khi mẹ ăn một miếng, vị cay sẽ lập tức bùng nổ trong miệng, nhưng không những không khiến mẹ dừng ăn mà ngược lại còn khiến mẹ ăn điên cuồng bởi hiệu ứng từ hương thơm “thanh mát”, cho người ảo giác rằng đây là một món ăn tỏa nhiệt, càng cay nóng thì càng phải ăn nhiều cho giải tỏa, cứ thế mà liên tục ăn không dừng. Cuối cùng là một ly nước tam tầng vị giác, nó sẽ xảy ra phản ứng với nhiệt độ lưỡi của mẹ mà hình thành nên vị tính khá nhau, từ cao nhất là chua xé lòng, giảm một chút là đắng buồn nôn, và cuối cùng là nhạt như nước, trung hòa lại mọi thứ về ban đầu, cho mẹ một cảm giác nhẹ nhõm, an lòng, và tĩnh táo.
Hữu Hồng Hương nghe xong mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cái này còn không phải chính là tra tấn bằng ăn uống hay sao, chứ có phải một món ăn ngon lành đâu. Nàng không khỏi nói.
-Con trai à, cái này, thôi, mẹ không ăn nữa có được không?
Hữu Sinh lại cười, nói.
-Tùy mẹ, nhưng ít nhất cũng phải nhìn con chế tác ra món ăn này được chứ.
-Được. Con nhanh làm đi, ta còn phải về phòng xử lý công việc.
Hữu Sinh cũng không nhiều lời nữa.
Hắn bước đến một đám cây hoa gần cạnh, hái xuống ba đóa hoa, và một vài chiếc lá cây, đặt lên “vùng bếp không khí” của hắn. Nhưng thật bất ngờ là ba đóa hoa và vài cái lá này đều lơ lưng trên không trung chứ không rơi xuống đất, hệt như ở đó thật sự có cái bàn tồn tại vậy, khiến cho Hữu Hồng Hương cũng phải tròn xoe mắt, lẩm bẩm.
“Địa Cảnh có thể bay lên không trung. Thiên Cảnh có thể tự do bước đi trên không trung. Đế cảnh có thể dùng không trung như mặt đặt. Nhưng tất cả đều không thể nào làm được chuyện khiến cho một vài vật đứng lặng trên không trung như vậy, còn bản thân thì lại đi làm chuyện khác. Con trai ta không ngờ lại làm được điều này, chẳng lẽ nó đã đạt đến Thánh Cảnh rồi?”
Hữu Hồng Hương ngỡ ngàng, kinh nghi như vậy.
Hữu Sinh thì tiếp tục loay hoay nhìn lên bầu trời cao vài trăm mét, khi thấy một con chim bay ngang qua liền vươn tay chộp vào khoảng không, con chim đã lập tức rơi vào tay hắn. Một màn này lại khiến Hữu Hồng Hương trợn mắt, dại mặt.
“Hả? Cách không đoạt vật, đây không phải là nay lực đặc trưng cả Hư Không Cảnh chí cao sao? Nó, nó đã là Hư Không Cảnh rồi?”.
Hữu Sinh cầm con chim quay lại vùng bếp.
Hắn đặt con chim qua một bên. Một cơn gió bỗng thổi qua, con chim liền đã không còn lông trên người.
Hữu Hồng Hương ngơ ngác : “Ơ ???”.
Hữu Sinh cầm ba đóa hoa bóp chặt trong tay, sau đó thả ra thì đã hóa thành bột vàng nhạt, tụ lại một chỗ.
Hữu Hồng Hương: “Cái này, ta cũng làm được”.
Hữu Sinh cầm vài chiếc lá vào tay mà vắt mạnh, lập tức một dòng nước xanh rũ xuống bột hoa.
Hữu Hồng Hương: “Cái này… thật không có khả năng!”
Hữu Sinh bắt đầu tiến hành nhào bột. Thỉnh thoảng, trên trời chợt rơi xuống vài giọt nước lấp lánh vào bột như có thứ gì đó điều khiển chúng buộc phải rơi xuống. Hắn lại nhào nhào. Nhào đến khi bột đã đủ mềm, hắn liền ném bột lên trời, lúc rơi xuống thì cục bột đã trở thành hàng trăm sợi bột nhỏ.
Hữu Hồng Hương dụi mắt: “???”
Hữu Sinh đặt những sợi bột lên trên dĩa, sau đó quay qua xử lý thịt chim. Hắn vung tay một nhát, con chim liền bị xẻ ra. Hắn thổi một hơi, toàn bộ nội tạng, máu của con chim đều tan biến. Rồi hắn lại đưa tay quơ qua thịt chim, thịt chim liền hóa thành trăm mảnh nhỏ. Hắn lập tức bỏ thịt chim vào chung với những sợi bột.
Hữu Hồng Hương đã không thể nói gì nên lời nữa. Vì với tri thức của nàng, mọi thứ Hữu Sinh vừa và đang thao tác là vô cùng không hợp lẽ thường, vô cùng hư cấu, không nên tồn tại. Lá cây hóa thành nước? Hơi thở bình thường nhổ được lông chim? Ném một cái lên trời, bột liền thành hóa sợi?
Nàng chỉ còn biết câm nín, nhìn chăm chăm, không rời.
Phừng!
Hữu Sinh từ không khí bên cạnh lấy ra một cái nắp nồi, úp lên dĩa sợi mì và thịt chim đã thành trăm miếng nhỏ. Sau đó, xung quanh dĩa chợt bùng lên một ngọn lửa màu xanh lục trong vài giây rồi tắt đi.
Cuối cùng, Hữu Sinh phà một hơi thở lạnh lẽo vào dĩa thức ăn, rồi lập tức mở nắp ra, khiến cho một làn khói thơm phức, thanh mát, lại cũng tràn đầy ấm nóng bay tỏa lên trời.
Hữu Hồng Hương ngồi gần cạnh ngửi được mùi thơm, quả thật liền giống như những gì Hữu Sinh nói trước khi nấu, cơ thể nàng liền cảm thấy thư thái, thanh mát, đồng thời bụng cũng cồn cào kêu réo, miệng ứa ra rất nhiều nước dãi, khiến nàng phải liên tục nuốt nước bột.
Nàng nhìn dĩa thức ăn được khai mở, bên trong đã không phải là những sợi bột và thịt chim mảnh nhỏ nữa, mà đã là một dĩa mì sợi vàng ươm và thịt mềm chín hồng nghi ngút tỏa khói. Bụng nàng sôi sục cồn cào, dường như cũng đã hoàn toàn quên hết những lời bản thân vừa nói, mắt chỉ chăm chăm dán vào dĩa mì, nói.
-Con trai, cái này là nấu cho mẹ phải không? Vậy mẹ không khách sáo đâu, mẹ sẽ ăn hết.
Hữu Sinh cũng không kỳ lạ gì với thái độ chuyển hướng này mẹ, vì đây vốn là điều hắn làm, cũng là năng lực do hắn tạo ra. Hắn đưa dĩa mì đến trước mặt mẹ mình, mời bà thường thức.
Còn hắn thì vừa nói, cũng vừa đồng thời làm tiếp “ly nước tam tầng vị giác” để mẹ hắn tráng miệng.
-Thành quả của quá trình tu luyện liên kết với thiên địa chính là như vậy. Khi thiên địa đã là tay chân, vạn vật bên trong liền mặc ta biến hóa. Ta muốn hoa hóa thành bột, nó sẽ thành bột. Ta muốn lá, cỏ hóa thành nước, nó sẽ thành nước. Ta muốn một con rắn mang kịch độc trở thành một con rắn bình thường, nó liền sẽ trở thành bình thường. Chỉ cần thứ đó nằm trong thiên địa, vậy thì tức không thể thoát khỏi.
-“Ly nước tam tầng vị giác” con đang làm này, thật ra chỉ là con hội tụ hơi nước ẩn trong không khí lại, để chúng tích gộp thành nước rồi rơi xuống ly. Sau đó dùng năng lực liên kết với thiên địa, định ra vị tính và tầng lớp hiệu quả bên trong nó. Chỉ cần không phải là thứ chưa từng tồn tại, thiên địa không thể diễn sinh quy luật thành hình, vậy thì tất cả đều sẽ được.
-Mời mẹ.
Dứt lời, hắn cũng để ly nước không màu, không mùi vị, hệt như suối trong xuống bàn.
Trong khi đó thì Hữu Hồng Hương lại…
-Sụp… sụt… ưm… cay quá, ngon quá! Sụt sụt… hu hu hu, cay chết ta mất, nhưng rất ngon, rất mát, ta muốn ăn nữa, ăn nữa… sụt sụt!!
Có vẻ như khi Hữu Sinh vừa bắt đầu nói hai chữ “thành quả…” thì Hữu Hồng Hương đã không nhịn được lòng, cắm mặt xuống dĩa mỳ ăn điên cuồng, thậm chí là cũng không cần dùng đến đũa, muỗng. Nên những gì Hữu Sinh vừa nói, nàng hoàn toàn không nghe, cũng không quan tâm đến.
Hữu Sinh chỉ đành im lặng lại ngồi kế bên, yên tĩnh tính toán.
Đối với hắn mà nói. Mẹ hắn thật ra tuổi chưa đến năm mươi, đường đời so với một lão quái vạn năm tuổi như hắn thì chỉ như là một cô bé ngây thơ, thanh thuần. Những gì hắn vừa luyên thuyên dài dòng với nàng khi nãy, không chỉ đơn giản là nói cho chơi, cho thỏa mãn cái miệng hắn, mà là nói để nàng biết, để nàng hiểu, để nàng từ từ tiếp cận, thấm nhuần tư tưởng cốt lỗi của tu luyện thuần túy, nguồn cội và thành quả.
Vì hắn sẽ cải tại lại toàn bộ quá trình tu luyện cho nàng, để nàng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, tìm lại sự tự do và thoải mái cho bản thân nàng mà có lẽ nàng đã đánh mất đi vì mang thai hắn, trở thành một người mẹ đơn thân. Và chắc chắn sau món ăn này, mẹ hắn cũng sẽ nhận ra được điều đó.