Thống Trị Tiên Tôn

Chương 5 - Luyên Thuyên Nhưng Hữu Ý (1)

Hắn nói với mẹ.

-Đối với người tu luyện chúng ta, dĩ nhiên thức ăn bình phàm chỉ là thứ để cho vui miệng, mát ruột. Ăn xong lại phải vận lực để loại bỏ đi bã cặn trong người, khiến cho cơ thể mất sức, nên hầu như không một người tu luyện nào muốn ăn uống. Nhưng cũng như con vừa nói ở trên, đó chỉ là do thức ăn “bình phàm” được tạo thành từ những nguyên liệu “bình phàm” nên gây ra hậu quả không tốt như vậy cho người tu luyện. Còn nếu là một món ăn được hình thành từ những nguyên liệu có thể trợ giúp cho người tu luyện tịnh tiến tu vi, đào thải tạp chất, nâng cao khả năng đột phá cảnh giới thì lại là một câu chuyện khác, sẽ khiến cho lòng người ham muốn rạo rực, ao ước được ăn liên tục và điên cuồng.

-Thế gian chúng ta từ thời xa xưa đã chỉ nghĩ đến việc theo đuổi sức mạnh, ngày đêm tập trung tu luyện, chém giết tranh đoạt bảo vật, âm mưu hãm hại nhau để giành lấy địa vị, quyền thế, nên tất nhiên cái nghề ẩm thực nấu nướng cũng không có người chịu bỏ ra công sức và thời gian để làm cho nó phát triển, mà chỉ dừng lại ở nấu nướng bình phàm, dùng những nguyên liệu bình phàm. Chưa kể, dù có dùng nguyên liệu cao cấp như thịt của linh thú, linh quả, linh thảo thì người đầu bếp cũng có phải có một trình độ rất cao siêu thì mới có thể loại bỏ được những tạp chất, những vị tính khác biệt, độc tính nguy hiểm không cần thiết trong nguyên liệu, rồi từ đó phối hợp, hòa trộn, kết tinh chúng lại tạo lên một món ăn hoàn chỉnh mà chỉ đem đến lợi ích chứ không có hại cho cơ thể. Điều này cũng đồng nghĩa rằng, người đầu bếp đó phải là một cường giả siêu cấp nhuần nhuyễn trong việc điều khống sức mạnh, phân bổ lực lượng, dụng lực, vận lực. Vì không nói đến linh dược, linh quả rất dễ loại bỏ được vị tính nên mới sinh ra nghề Luyện Đan, thì thịt linh thú ẩn chứa nhiều loại tạp chất và độc tính có hại cho người ăn chính là nguyên liệu khó giải quyết nhất. Nếu không phải một cường giả tuyệt đỉnh, có cả sức mạnh khiếp người và nguồn kiến thức thông thái thì tuyệt đối không thể thực hiện được.

Hắn chợt hỏi.

-Mẹ có biết, trong mười năm ngắn ngủi này, làm sao con có thể đạt được sức mạnh như hôm nay không?

Hữu Hồng Hương ngồi nghe cũng chỉ biết ngỡ ngàng, ngớ người trước những gì hắn vừa nói mà lắc đầu.

-Không, mẹ làm sao biết. Con cứ nói đi ha.

Hữu Sinh nghiêm túc đáp.

-Đó là tu luyện lại từ đầu, vì cách thức tu luyện của mẹ, của tất cả ở nơi đây đều đã sai. Tu luyện vốn là hòa nhập với thiên địa, liên kết với thiên địa như thể tay chân, dựa vào thiên địa mà đột phá chứ không phải hấp thụ thiên địa, dùng thiên địa như nguồn năng lượng để cơ thể phục dụng, tạo ra sức mạnh riêng của bản thân. Đây là sai, bởi con người có giới hạn tiềm năng, như sinh, lão, bệnh, tử, không thể không trải qua. Còn thiên địa lại vô hạn, có nơi này thì sẽ có nơi khác, có vùng trời này thì lại cũng có vùng trời khác, chỉ có không biết, chứ không có điểm cuối cùng. Cho nên nếu tu luyện chỉ dựa vào cơ thể có hạn thì bản thân sẽ đi đến cực hạn, còn tu luyện dựa vào thiên địa vô hạn thì sẽ đi đến vô cùng.

-Đây cũng là điều đầu tiên sư tôn bắt con thực hiện khi vừa bái sư, tu luyện lại toàn bộ.

Hữu Hồng Hương hoàn toàn là… không biết gì cả, chả hiểu gì hết, chỉ biết lắng nghe hắn luyên thuyên diễn thuyết những điều mờ ảo với tri thức nàng đang có.

Bất chợt, nàng giật mình, hỏi.

-Hở, con… bái sư rồi? Không phải con từng nói sẽ không bái sư sao? Lão sư của con là ai, sống ở đâu?

Hữu Sinh đáp.

-Lúc trước con không bái sư là vì quả thật dù có là ở Thánh Vực, con cũng không tìm thấy được một ai có thể để con thật lòng tôn kính, ngưỡng mộ, thậm chí cách thức tu luyện, lý thuyết diễn giải về sức mạnh của họ vẫn không bằng con tự nghiên cứu, sáng tạo, vậy thì bái sư làm gì. Nhưng ngày đó mất tích, vô tình gặp phải sư tôn như bầu trời hùng vĩ, một ánh mắt của người như nhìn thấu hết vạn vật chúng sinh khiến con đã không tự chủ được mà quỳ xuống, thật tâm xin được làm đệ tử của người. Phải nói, con đã thật sự may mắn khi sư tôn thốt lên một từ “được”. Sư tôn của con có ngoại hiệu là “Vô Cực”, được người đời tung hô là người nắm giữ “sức mạnh vô hạn”, nghĩa là sức mạnh không có điểm dừng, không bao giờ cạn, không thể đo lường. Người thích ở ẩn nên tốt nhất là con cũng không nên nói ra nơi cư ngụ của người

Hữu Hồng Hương nghe vậy thì cảm thấy rất khó tin và nghi ngờ, nàng nói.

-Có thật không đó, trên đời mà có người nắm giữ được nguồn sức mạnh không bao giờ dùng hết, cũng không thể đo lường độ mạnh hay yếu sao?

Hữu Sinh cười, bảo.

-Thế mẹ nói xem, nếu không phải là do một vị lão sư có năng lực kinh khủng như vậy dạy con, con làm sao có thể trong mười năm ngắn ngủi từ một Linh Cảnh nhỏ nhoi trở thành một tồn tại vô địch thế gian đây?

Hữu Hồng Hương đảo mắt suy ngẫm một hồi thì cũng đành tin là thật vậy, rồi hỏi.

-Con nói lão sư của con nắm giữ “sức mạnh vô hạn”, còn con lại là “vô địch thế gian”. Không lẽ con còn mạnh hơn cả lão sư của con sao?

-Không. Hai vấn đề này không liên quan nhau đâu mẹ. “Sức mạnh vô hạn” và “vô địch thế gian” chỉ là những danh từ để tượng trưng cho khí thế một người, giống như là việc đặt tên, nên không thể đem ra so sánh. Với lại, con và sư tôn chỉ đấu khẩu, không và sẽ không bao giờ đấu tay chân nên không bao giờ có kết quả.

Đây là sự thật. Bởi trở thành chức danh “Tiên Tôn”, đều đó đồng nghĩa người này đã đạt đến cực hạn hòa nhập với thiên địa, nếu đánh nhau tay chân thì cũng chính là dùng cả thiên địa để đánh nhau, sẽ gây ra vỡ nát không gian và phá hủy bầu trời, nên trên Tiên Giới luôn có thiết luật là nghiêm cấm đánh nhau bằng sức mạnh giữa các vị Tiên Chí Tôn. Các vị Tiên Chí Tôn phải giải quyết mâu thuẫn và tranh chấp bằng “Đạo” – chính là ý chí của “con đường mà bản thân mỗi người theo đuổi” đã kết tinh thành quả, được thiên địa chứng thực và tuân theo. Tức là dùng lý lẽ của ý chí của bản thân để khuất phục ý chí đối thủ, dùng miệng đối chiến miệng, dùng sự thông thái đối chiến sự thông thái. Hình thức chiến đấu này được gọi là “luận Đạo”.

Cho nên quả thật Hữu Sinh và lão sư Vô Cực Tiên Tôn của hắn chưa bao giờ đánh nhau. Nhưng chỉ cần là một người có tư duy sâu sắc đều sẽ hiểu giữa “sức mạnh vô hạn” và “vô địch thế gian”, ai mới là người kinh khủng hơn.

Vô Cực Tiên Tôn nắm giữ không chỉ đơn giản là “sức mạnh vô hạn”, mà thật chất là Đạo “vô hạn, vô cực”, tức là mọi thứ đều không có giới hạn, dù là tuổi thọ, vĩnh cửu, vĩnh hằng. Nhưng vì những thứ khác ngoài “sức mạnh vô hạn” đều bị trùng với một số Tiên Tôn khác, như Vĩnh Hằng Tiên Tôn, Bất Tử Tiên Tôn,… nên “sức mạnh vô hạn” trở thành biểu tượng nhận dạng duy nhất của Vô Cực Tiên Tôn.

Còn Hữu Sinh, thật chất danh hiệu “vô địch thế gian” chỉ là do danh hắn tự xưng, còn danh hiệu thật của hắn tại Tiên Giới là “Người thống trị”, bởi hắn nắm giữ một thứ Đạo độc tôn nguy hiểm, không ai “luận Đạo” bằng, không ai dám đối nghịch, nên mới được gọi là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment